Học kỳ hai của trường cao trung Muromiya cũng đã kết thúc một cách an toàn──
“Uể... Thật luôn...?”
Hazuki nhìn vào bảng điểm với vẻ mặt như thể nắp địa ngục vừa mở ra──
Nhưng Minato quyết định nghĩ như vậy, là nó đã kết thúc an toàn.
Dù gì thì cô nàng vẫn qua được kỳ thi lại, nên chắc cũng không đến mức nguy hiểm cho việc lên lớp.
“Aa, cậu muốn xem của tớ à? Cứ xem đi, tớ không phiền đâu.”
Mặt khác, khi Minato vô tình nhìn sang bảng điểm của Serina, cô lại nói vậy.
Serina chắc không có ý khoe khoang, mà có lẽ cô vốn không quan tâm đến điểm số.
Nếu thế thì Minato cũng phải đưa bảng điểm của mình ra, nên cậu đành từ chối.
Học lực của cậu cũng không tệ, nhưng không đủ tốt để khoe với Serina, người có lẽ đang đứng top đầu.
“Dù sao thì... cũng xong rồi, Minato!”
Khi lớp học ồn ào trở nên yên tĩnh, Hazuki tiến đến chỗ ngồi của Minato.
“Nghe Hazuki nói xong rồi, tớ lại thấy lo lo...”
“Ý tớ không phải thế! Nói cho mà biết, tớ không ngốc đến mức bị đúp đâu!”
“Biết rồi, biết rồi. Tuy phải thi lại, nhưng cậu đã cố gắng lắm đấy, Hazuki.”
“Minato nè, dạo này cậu cứ như phụ huynh của tớ ấy nhỉ?”
“Thực tế thì cũng gần giống vậy còn gì.”
Minato vẫn đang sống tại nhà Hazuki.
Hazuki thì hoàn toàn không đụng tay vào bếp, nên tất nhiên Minato sẽ là người chuẩn bị bữa ăn.
Tất nhiên, đồ ăn liền không được tính là nấu nướng.
“Từ dạo đó đến giờ, cậu có dám ngủ một mình đâu...”
“Đ-Đừng có nói thế! Lỡ ai nghe thấy thì sao!”
Tất nhiên là cậu đã nói thầm, với lại những học sinh ở bàn xung quanh cũng đã ra khỏi lớp hết rồi.
“Vốn dĩ nguyên nhân là do cậu, nên cậu chịu trách nhiệm là đương nhiên rồi.”
“Tớ chỉ đùa chút đỉnh thôi mà.”
“Cái đó suýt làm tớ đứng tim đấy, biết không.”
“Ghê vậy á?”
Hoặc có lẽ, sức hút của Serina trong bộ dạng tóc đen dài che mặt đáng sợ quá.
“Mà cái đó cũng khiêu gợi thật. Ma nữ xinh đẹp đúng là có nét khiêu gợi. Tớ cũng được chơi đùa với Serina nhiều lần rồi.”
“Nghĩ lại thì, cậu hưng phấn với bộ dạng đó của Ruka cũng ghê thật đấy.”
“Còn Hazuki thì vẫn sợ đến giờ nhỉ.”
“Aa… Nếu gặp trong bóng tối, dù biết là Ruka thì cũng sợ chết khiếp.”
Cô gái tóc đen dài, mặc váy liền thân chờ sẵn trong phòng đã trở thành chấn thương tâm lý của Hazuki.
“Hay là lễ thử lòng can đảm mùa hè, để Serina phụ trách tiết mục chính nhỉ...”
“Oi kora, cậu tính tổ chức sự kiện đậm chất hội hướng ngoại như lễ thử lòng can đảm à? Mà rõ ràng là cậu đang nhắm vào tớ đúng không!”
“Chậc.”
Kế hoạch lễ thử lòng can đảm có vẻ đã bị Hazuki bác bỏ.
Mặc dù Serina có lẽ sẽ vui vẻ nhận vai ma...
Còn Serina thì có việc bận nên đã về trước rồi.
“Chuyện mùa hè thì để hè tính! Giờ là tiệc Giáng sinh! Tiệc Giáng sinh đó!”
“Rốt cuộc thì, danh sách khách mời thế nào rồi?”
“Mà, địa điểm là nhà tớ. Không nhét được nhiều người đâu.”
“Cũng phải.”
Căn hộ chung cư mà Hazuki và Minato đang ở cách âm khá tốt, ồn ào một chút cũng không sao, nhưng phòng khách thì không chứa được nhiều người.
“Theo kế hoạch, có tớ, Minato, Ruka, Mugi, với cả Ena cũng đến được.”
“Hể, Koharu-san, cô ấy đến được à.”
Koharu Ena dạo gần đây có vẻ đã kết bạn thân ở trường.
Vốn dĩ cô ấy có thể sẽ dự tiệc Giáng sinh với nhóm bên đó, nhưng có vẻ đã chọn tình bạn với Hazuki.
“Mà, cũng vừa mới làm lành với Hazuki xong. Chắc là ưu tiên bên này trước.”
“Bạn thân mà lị.”
Hazuki cười toe toét, trông rất vui.
Dù gì thì đó cũng là người bạn thân từ thời sơ trung, người đã kéo cô vào nhóm hướng ngoại, Koharu Ena, nên đối với Hazuki, cô ấy rất đặc biệt.
“Aa, kora. Cậu lại nghĩ ‘biết đâu yêu cầu Ena thì cô ấy cũng cho mình làm...’ đúng không?”
“Đâu đâu, tớ đâu có nghĩ xa đến thế! Cậu nghĩ tớ là ai hả?”
“Cậu muốn tớ nói ra tớ nghĩ cậu là ai ngay tại đây à?”
“...Thôi bỏ đi.”
Dù xung quanh không có ai, nhưng chuyện gì cũng có giới hạn của nó.
“Aa, đúng rồi. Tớ nhờ Ruka rủ cả thành viên hội học sinh tham gia nữa.”
“Ể? Lại gặp mặt thành viên hội học sinh chưa từng quen ở tiệc Giáng sinh à...”
Hội học sinh hôm nay chắc cũng nghỉ.
Những việc liên quan đến hậu lễ hội văn hóa đã kết thúc.
Vị Hội trưởng hội học sinh tài năng đã mang việc về nhà và giải quyết xong chỉ trong một đêm.
Nhờ vậy mà Minato cũng hết nhiệm vụ.
“Tổng cộng tám người. Phòng khách nhà tớ hơi quá tải, nhưng Minato có thể quỳ seiza ngoài hành lang cũng được.”
“Không được. Cái kiểu đùa quái gì vậy.”
“Ý là, nếu Minato quỳ seiza ngoài hành lang thì có thể thêm một người nữa.”
“...Ít nhất cũng cho tớ khoanh chân chứ.”
Minato vừa đáp trả lại trò đùa của Hazuki, vừa đoán được ý cô muốn nói.
Tiệc Giáng sinh ở nhà Hazuki sẽ bắt đầu từ chiều tối.
Bây giờ mới qua 10 giờ sáng, tức là chỉ còn khoảng bảy tiếng nữa.
“Minato, cậu sẽ làm chứ?”
“...Ừm.”
Vừa gật đầu, Minato không phải là không có chút phân vân.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Iori thông báo vắng mặt ở tiệc Giáng sinh, cậu đã suy nghĩ rất nhiều.
Chỉ là một bữa tiệc Giáng sinh, nhưng nó vẫn là một bữa tiệc Giáng sinh.
Một Giáng sinh trải qua cùng bạn bè không hề thua kém một Giáng sinh bên gia đình hay người yêu.
Đối với Minato, Giáng sinh bên bạn bè là quan trọng nhất.
“Tớ này, lúc Momo mất tích, tớ thấy cũng mệt thật, nhưng việc chạy đi tìm nó, tớ nghĩ là chuyện đương nhiên thôi.”
“Hả? Gì vậy, tự dưng?”
“Ý là, có những chuyện nhỏ nhặt với mình, nhưng lại quan trọng với người khác. Tớ học được điều đó từ Hazuki đấy.”
“Hừm.”
Chính vì Minato đã chạy khắp nơi tìm Momo giữa đêm, Hazuki đã tin tưởng cậu là người đáng tin cậy.
Minato không hề nghĩ rằng hành động của mình lại mang đến kết quả như vậy.
Nhờ đó mà cậu và Hazuki trở nên thân thiết, làm bạn, và giờ là mối quan hệ được sếch mỗi ngày.
“Với bạn bè thì càng phải thế. Phải suy nghĩ kỹ xem điều gì là quan trọng với họ.”
“Ừm, chuyện Minato nói khó hiểu thật.”
Đối với Hazuki, lời của Minato có vẻ quá vòng vo.
“Mà, tớ cũng hiểu sơ sơ. Dù gì mình cũng quen nhau lâu rồi.”
“Lâu lắm à?”
Minato và Hazuki mới làm bạn từ mùa hè, nên cùng lắm là nửa năm.
Không phải là ngắn, nhưng cũng không hẳn là dài──
Chỉ là, sự gắn bó trong nửa năm qua có thể sánh ngang với mười năm quen biết.
“Làm thôi, Hazuki. Theo kế hoạch.”
“Nếu Minato nói không làm, tớ cũng bắt cậu làm bằng được.”
“Đáng sợ thế.”
“Minato sẽ làm bất cứ điều gì tớ yêu cầu đúng không?”
“Ừ nhỉ...”
Minato gật đầu đồng ý.
Một bữa tiệc Giáng sinh chỉ có bạn bè.
Dù có lỗi với Iori Tsubasa, nhưng cô ấy phải tham gia một cách bắt buộc──
✦✧
“Chào.”
“Ơ, chào?”
Giáng sinh── chính xác là một ngày trước Giáng sinh, hơn bốn giờ chiều.
Minato đến nhà Iori, bấm chuông và Iori Tsubasa bước ra.
Iori bị Minato lây, cũng ngớ ngẩn chào lại, theo phản xạ giơ tay lên.
“Mi-Mina? Sao cậu lại ở đây? Cậu có hẹn trước à?”
Iori lấy điện thoại từ trong túi ra bắt đầu kiểm tra gì đó.
Chắc là đang xem mình có bỏ lỡ tin nhắn nào của Minato không.
“Tớ đến không hẹn trước. Tớ hay đột ngột đến nhà bạn bè lắm.”
“...Với tớ thì chuyện này hiếm lắm đấy.”
Iori nhìn cậu với ánh mắt có vẻ ngạc nhiên.
Minato cũng chưa bao giờ hẹn trước khi đến nhà Hazuki, kể cả từ trước khi sống chung.
“Tớ nghe nói ngày xưa toàn thế. Thời chưa có smartphone, liên lạc khó khăn mà.”
“Hôm nay mà báo trước, sợ Iori lại trốn mất.”
“Tớ, tớ không trốn đâu...”
Iori vội vàng nói.
“Mà này, ở nhà mà Iori cũng mặc đồ tử tế nhỉ.”
“Ể? À, tớ thấy thoải mái hơn, với lại tớ cũng không muốn mặc đồ luộm thuộm ra cửa hàng tiện lợi.”
“Ra vậy.”
Hazuki thì ở nhà toàn mặc đồ thoải mái như áo hai dây, áo ba lỗ, quần short hở hang.
Nếu có Minato ở cùng, cô nàng vẫn mặc bộ đồ đó đi cửa hàng tiện lợi gần nhà.
Còn Iori thì đang mặc áo khoác denim, áo trong màu trắng, quần short đen và tất dài.
“Ừm, hợp với cậu lắm, Iori. Cậu phối đồ đẹp đấy chứ.”
“C-Cảm ơn... Tớ hay chọn đồ an toàn thôi.”
“Cậu cũng khoe chân đấy thôi, khá là táo bạo đấy chứ. Tớ thấy dễ thương.”
“D-Dễ... Đừng nói thẳng thế, ngại chết!”
Iori đỏ bừng mặt, lườm Minato.
“Xin lỗi nhé, Iori. Tớ sẽ bắt cậu làm chuyện đáng xấu hổ hơn nữa.”
“Ch-Chuyện xấu hổ? Mi-Mina, đừng nói là... mông...!”
“Cậu đang nói gì vậy.”
Minato rất muốn hỏi thêm về chuyện đó, nhưng kiềm chế lại.
“Iori, xin lỗi nhé.”
“Wa.”
Minato ôm chầm lấy thân hình mảnh mai của Iori.
“C-Cậu làm gì thế? Đúng là xấu hổ thật!”
“Không, tại Iori mặc đồ thường dễ thương quá. Còn việc húp cậu trong bộ đồ này... để sau nhé.”
“Tự cậu quyết định luôn à...”
Nếu ôm nữa chắc cậu sẽ hưng phấn quá, nên Minato lưu luyến thả Iori ra.
“Aa, xin lỗi, xin lỗi, Minato! Tớ đến muộn!”
“Ồ, đến rồi à. Không bị lạc chứ, Hazuki?”
Minato quay lại thì thấy Hazuki từ bên kia đường chạy tới.
Mái tóc dài màu trà sữa và chiếc váy ngắn đung đưa.
“H-Hazuki-san? Sao cả cậu cũng ở đây?”
“Ấy dà, gọi cậu này cậu kia nghe xa lạ quá. Cứ thoải mái đi. Gọi Hazuki hay Aoi đều được.”
“Nói vậy thì...”
Iori có vẻ bối rối trước sự xuất hiện đột ngột của Hazuki.
Chắc cô không ngờ Hazuki, người không thân thiết lắm, lại kéo đến tận nhà mình.
“Biết sao giờ, Iori-kun cũng khó mà thay đổi ngay được. Aa, đúng rồi, đồ còn thiếu tớ mua ở hiệu thuốc rồi nhé.”
“Vậy à. Thế thì, còn lại là──”
Minato vừa quay lại thì──
“Vậy là chuẩn bị xong rồi nhỉ.”
“Uwaa!?”
“Uo!”
“Wa, Ruka!”
Đột ngột, Serina Ruka xuất hiện ngay sau lưng Hazuki.
Cô đang cầm một chiếc vali lớn bằng cả hai tay.
“C-Cả Serina-san nữa?”
“Iori-san, xin lỗi vì đột ngột đến làm phiền. Nhưng chúng tớ không có ý xấu đâu.”
“...Sao nhỉ. Bị Serina-san nói thế, tớ lại thấy có điềm chẳng lành...”
“Sao lại thế nhỉ?”
Serina nghiêng đầu một cách dễ thương.
Thực tế thì Serina 100% không bao giờ hành động với ác ý, nhưng cô có gì đó rất khó lường.
“Nếu linh cảm của Minato không nhầm, thì bọn tớ đã làm điều không phải với Iori-kun.”
“Ể? Với tớ... Điều không phải?”
“Lần trước, lúc mình chơi game kinh dị cùng nhau ấy. Tụi tớ đã đối xử với Iori-kun như ‘Hoàng tử’ đúng không.”
“...!”
Iori thoáng lộ vẻ ngạc nhiên.
“Vậy à. Dù thế thì, tớ cũng quen rồi.”
Cứ nghĩ vậy, nhưng Iori nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng.
Đó là khuôn mặt mặc định của Iori mà Minato đã thấy không biết bao nhiêu lần.
“Tớ, tớ cứ nghĩ mình giỏi kết bạn lắm. Nhưng lần đó tớ thất bại rồi. Thậm chí tớ còn không nhận ra mình đã thất bại. Xin lỗi nhé, Iori-kun.”
“Hazuki-san, cậu đang xin lỗi vì chuyện gì thế?”
Iori có vẻ không hiểu mình đang bị nói gì.
Minato cũng không hoàn toàn chắc chắn khi kéo đến nhà Iori thế này.
Nhưng cậu đã xác nhận được một điều về Iori.
“Iori, cậu nói có việc bận vào ngày tổ chức tiệc, nhưng thực ra... cậu đâu có bận gì đúng không? Cậu nói dối tệ thật đấy.”
“...”
Iori lảng tránh ánh mắt một cách rõ rệt.
Đúng là kiểu người không biết nói dối.
“Bằng chứng là cậu đang ở nhà đây. Hay là, cậu đang chuẩn bị ra ngoài?”
“...”
Iori im lặng lắc đầu.
Có vẻ như cô không thể bịa chuyện ngay lập tức.
“Tớ cứ nghĩ mình giỏi diễn xuất. Nhưng nói dối và diễn xuất lại khác nhau. Ừm, đáp ứng kỳ vọng của mọi người để tạo ra hình tượng, khác với việc lừa dối người khác.”
Iori thở dài.
“Nếu đến một bữa tiệc toàn con gái... tớ, dù tự nói ra thì hơi kỳ, nhưng tớ sẽ lại là ‘Hoàng tử’ thôi.”
“...Chắc là vậy.”
Hazuki, Serina, Honami, Koharu Ena, các thành viên hội học sinh.
Minato không biết họ sẽ đối xử với Iori thế nào.
“Mina, từ khi cậu đưa ra yêu cầu kỳ cục với tư cách một cô gái... tớ đã chán làm ‘Hoàng tử’ rồi. Tớ là... bạn nữ của cậu mà.”
“Ừm, tớ biết.”
Dù không cố ý, Minato đã thay đổi Iori.
Vì vậy, cậu phải chịu trách nhiệm.
“Nhưng, cái ngày chơi ở phòng hội học sinh với Hazuki-san... tớ lại giả làm ‘Hoàng tử’. Không phải lỗi của Hazuki-san hay Mina. Chỉ là tớ không thể là chính mình. Phải rồi, tớ... dễ bị cuốn theo người khác.”
Iori cười gượng gạo.
Minato, Hazuki và Serina đều im lặng lắng nghe.
Iori luôn đáp ứng kỳ vọng của mọi người xung quanh.
Là cô gái mạnh mẽ tóc ngắn, là Hội trưởng hội học sinh, cô luôn là con người mà mọi người kỳ vọng── luôn bị cuốn theo.
Nhưng Iori đã cư xử như một cô gái trước mặt Minato, và có lẽ cô đã nhận ra đó mới là con người thật của mình.
Dù đã nhận ra, nhưng cô ghét bản thân mình vẫn bị cuốn theo, và cũng ghét việc phải tham gia bữa tiệc Giáng sinh, nơi cô chỉ có thể tiếp tục giả làm ‘Hoàng tử’──
“Có lẽ tớ muốn làm bạn nữ của Mina, và cả của Hazuki-san, Serina-san nữa. Tưởng tượng cảnh mình lại phải giả làm ‘Hoàng tử’ ở tiệc Giáng sinh, tớ không muốn tham gia chút nào. Xin lỗi, tớ đã nói dối, lý do lại còn phiền phức nữa──”
“Dù có phiền phức... cũng không phải lỗi của Iori.”
Minato không hề có ý định giữ khoảng cách, dù Iori có phiền phức đến đâu.
“Này Iori, lần này... sao cậu không thử chỉ nghĩ cho bản thân, thay vì đáp ứng kỳ vọng của người khác?”
“Chỉ nghĩ cho bản thân...?”
Iori ngơ ngác.
“Giáng sinh mà. Iori, cậu hãy tự tặng quà cho mình, chơi lớn một phen đi?”
“Ch-Chơi lớn?”
“Ừm, Iori thay đổi... nếu không phải tớ tự ảo tưởng, thì đó là trách nhiệm của tớ. Nên hãy để tớ giúp cậu. Coi như đó là quà của tớ cho Iori.”
“...Mina, tiệc Giáng sinh hôm nay cấm tặng quà mà?”
“Luật lệ gì mà cứng nhắc thế. Chủ xị là tớ cho phép!”
“H-Hazuki-san? Thế mà cũng được à?”
Trước Hazuki cười tươi, Iori chỉ biết ngạc nhiên.
“Bạn bè chơi với nhau vui là được! Minato lại bày trò ngốc nghếch rồi đấy, bọn tớ cũng sẽ giúp!”
“Minato-kun luôn phá vỡ lớp vỏ bọc của chúng tớ. Chắc chắn Iori-san cũng vậy.”
Hazuki cười nham hiểm, còn Serina cười dịu dàng.
“Mà, cái vụ ‘yêu cầu kỳ cục với tư cách một cô gái’ nghe đáng ngờ thật đấy.”
“Chuyện đó tạm thời bỏ qua đi. Sau này nhất định tớ sẽ hỏi kỹ. Đây là chuyện chơi bời quan trọng mà.”
“...”
Hai người bạn nữ của cậu đã thân nhau hơn, nhưng khi họ hùa vào thì thật đáng sợ.
Minato bắt đầu run rẩy vì sợ hãi.
Nhưng đây không phải lúc để sợ hãi.
“Mi-Mina. Cậu định bắt tớ làm gì...?”
“Tớ yêu cầu Iori──”
Minato nắm chặt tay Iori.
“Cởi bộ đồ đó ra, tháo áo ngực, cởi cả quần lót nữa!”
“Hả!?”
✦✧
“Yeah, Merry Christmas!”
“Merry Christmas!”
Nhà Hazuki, phòng khách── Một ngày trước Giáng sinh, bảy giờ tối.
Người đang la hét là Honami Mugi và Koharu Ena.
Cả hai đều mặc đồng phục, Honami thì quen thuộc rồi, còn Koharu Ena thì mặc bộ đồng phục thủy thủ màu trắng của trường chuyên nổi tiếng.
Koharu Ena giờ đáng lẽ là học sinh gương mẫu, nhưng có Honami, người cùng nhóm hướng ngoại ngày xưa, ở đây nên có vẻ cô đã nhớ lại thời nổi loạn.
Dù mặc đồ trông có vẻ giản dị với tóc bob ngắn và đồng phục thủy thủ cổ điển, cô đã quay về thời hướng ngoại.
Minato thì không biết Koharu Ena thời đó...
“Cảm ơn đã mời tớ nhé, Minato-kun.”
“Ể? À, chủ xị là Hazuki chứ không phải tớ.”
Người bắt chuyện với cậu là Akane Sayuka, kế toán của hội học sinh và là bạn của Serina.
Cậu chỉ mới nghe tên, giờ cuối cùng cũng gặp mặt.
Akane tóc ngắn, còn ngắn hơn Iori một chút.
Đã nhỏ con, ngực cũng nhỏ, nên thoạt đầu Minato còn tưởng là học sinh tiểu học.
“Tớ nghe Seri nói Minato-kun là trung tâm của nhóm mà.”
“Seri... Serina nghĩ vậy à.”
Akane ít biểu cảm, nhưng là một mỹ thiếu nữ, khiến Minato thấy hơi rụt rè.
Hội phó và thư ký hội học sinh cũng ở đây, và cả hai cũng là mỹ nữ.
Nói đúng hơn, không gian này trừ Minato ra thì toàn là mỹ nhân.
Nếu là đám bạn xấu của Minato, chắc chắn họ sẽ trả bất cứ giá nào để được tham gia bữa tiệc này.
“Có vẻ vậy... Mà, Seri và Nữ hoàng đâu rồi?”
“Nữ hoàng? Là Hazuki á? Cô ấy bị gọi thế thật à.”
“Yên tâm, tớ không gọi Minato-kun là ‘Tên hầu’ đâu.”
“Tớ bị gọi thế á!”
Minato lúc nào cũng ở gần Nữ hoàng, nên bị gọi thế cũng không lạ.
Chắc vì trông mờ nhạt nên không ai nghĩ cậu là bạn trai, thậm chí còn chẳng giống bạn bè.
“Tớ đoán được phần nào rồi. Minato-kun, ngược lại, cậu đang ‘hầu hạ’ cả Nữ hoàng và Tiểu thư.”
“C-Cái đó cũng sai nốt!”
Minato, Hazuki và Serina là bạn bè, quan hệ bình đẳng.
Dù họ có thể chìn chịt bất cứ lúc nào, nhưng họ không phải người yêu, và tất nhiên cũng không có chuyện hầu hạ.
“À, phải rồi, Hazuki và Serina. Lúc nãy nâng cốc vẫn còn mà.”
Bữa tiệc bắt đầu bằng màn nâng cốc do chủ nhà Hazuki chủ trì.
Tất nhiên, mọi người đều uống nước ngọt, cho thấy ý thức tuân thủ pháp luật của nhóm Hazuki cao đến mức nào.
“Minacchi~, uống không~”
“Cậu không say đấy chứ?”
Một cô gái có vẻ không quan tâm gì đến pháp luật bước tới.
Cơ mà, Honami là kiểu con gái lúc nào cũng như say xỉn dù không uống rượu.
“Mugi chẳng có hứng thú gì với rượu bia. Aa, hôm nay có cosplay đấy, cứ hóng đi. Tiết lộ trước nhé, là ‘Cosplay Heisei Gal!’”
“Nói trước luôn à, cậu hóng quá rồi đấy.”
Với một người giàu tính giải trí như Honami, việc tiết lộ sớm thế này đúng là lạ.
“Đây này, Mugi chụp thử rồi.”
“Uwaa...”
Trên màn hình điện thoại Honami đưa ra là một tấm ảnh──
Tóc cài phụ kiện lòe loẹt, áo blouse trắng xắn tay, nơ lớn trước ngực.
Váy quá ngắn, cùng với đôi tất nhăn thỉnh thoảng lại hot trở lại.
Túi đi học màu xanh navy, còn đính cả chiếc điện thoại nắp gập cũ, đúng là chi tiết đến từng centimet.
Đúng là Honami Mugi phiên bản Heisei Gal.
“Tớ còn chụp cả cái này nữa♡”
“Tự sướng mà cũng khiêu gợi gớm...”
Honami quay lưng, cúi xuống, hướng mông về phía camera.
Chiếc váy quá ngắn để lộ thoáng qua chiếc quần lót đen trông rất khiêu gợi.
“Thực ra hôm nay Mugi cũng đang mặc cái quần lót đó đó♡”
“Ực...”
Honami vén chiếc váy đồng phục lên một chút, để lộ chiếc quần lót đen y như trong ảnh.
Màu đen, viền ren, một phần xuyên thấu để lộ làn da rám nắng.
Quả nhiên, ảnh chụp không thể nào bằng được cảnh tượng quần lót thật ngoài đời.
“Mà, cái này thì ai cũng được xem. Còn Minacchi, Mugi sẽ cho cậu xem ngực trong bộ đồ này... với lại, Mugi còn có cái quần lót khiêu gợi hơn nữa cơ, Mugi sẽ mặc cho cậu xem.”
“Q-Quần lót khiêu gợi hơn nữa...!”
Chiếc quần đen vừa thấy đã quá khiêu gợi rồi, khó mà tin được còn có thứ hơn thế.
“Cái quần lót hôm nay lát nữa Mugi cho cậu xem kỹ sau♡ Ngực của Heisei Gal và cái quần lót khiêu gợi hơn... chỉ khi có hai đứa mình thôi nhé♡”
“Không, cho tớ chén sạch cậu luôn đi.”
“Cậu vừa nói gì thản nhiên thế!?”
“Trưa mai gặp ở nhà tớ. Rồi cho tớ chjt ở đó.”
“Bị chốt cả thời gian địa điểm luôn... Đ-Được thôi. Mugi, lần đầu tiên mà bị cậu lên kế hoạch rành rọt thế này...”
Honami không có vẻ gì là kháng cự lại lời đề nghị vô lý của Minato.
Không lâu nữa, Honami sẽ cùng với Hazuki và Serina tham gia vào buổi thác loạn 4some── nhưng đó là chuyện của vài ngày sau.
“Nè, hai người đang thì thầm gì thế?”
“Ối, ảnh này thì chưa cho xem được.”
Honami vội giấu chiếc điện thoại vẫn đang giơ ra sau lưng.
“Aa, Sayucchi! Vẫn bé nhỏ dễ thương như mọi khi~”
“Wa, bỏ ra, Honami.”
“...”
Honami ôm chầm lấy Akane, xoa đầu cô ấy như nựng cún con.
“Gì đây, Honami quen Akane-san à?”
“Học cùng trường sơ trung mà. Hồi Mugi còn học giỏi, môn Toán cũng không bằng Sayucchi.”
“...Cậu thì cái gì cũng giỏi. Tớ chỉ hơn cậu mỗi môn Toán thôi.”
“Giờ thì Mugi cái gì cũng bình thường. Ha ha ha!”
“C-Chuyện đáng cười à? Mà cậu sờ vào đâu đấy!”
Honami quấn lấy Akane, tay chạm vào đùi khiến váy bị tốc lên.
Bên dưới, hình như có thứ vải màu xanh nhạt lấp ló──
“Wa, Sayucchi, không mặc quần bảo hộ? Màu xanh nhạt dễ thương quá! Cho Mugi xem kỹ hơn đi!”
“Ai cho mà xem! Kyaa, an, sờ đâu đấy...!”
Honami và Akane bắt đầu la hét ầm ĩ.
Dù sao thì Minato cũng thấy ngại nếu bị bắt xem quần lót của thành viên hội học sinh mới gặp lần đầu.
Dù rất muốn nhìn kỹ hơn, nhưng ít nhất cũng phải thành bạn đã rồi mới yêu cầu được.
Đúng lúc đó, các thành viên hội học sinh khác kéo đến, bảo vệ Akane khỏi bàn tay ma quái của Honami.
Có vẻ Akane là linh vật của hội học sinh.
Thấy các cô gái đang vui vẻ, Minato quyết định tạm lánh đi, đến bàn ăn trong phòng khách thưởng thức đồ ăn.
Tất cả đều là đồ đặt ngoài, có thịt gà, pizza, mỳ Ý, salad, và cả bánh kem.
Hazuki là người đặt, lát nữa chia tiền, nên mọi người cứ ăn thoải mái.
“Ừm, gà thì vẫn phải có xương. Ăn hơi khó nhưng mà thế mới ngon.”
“Chào, Minato-kun.”
“Ồ... Chào, Koharu-san.”
Koharu Ena trong bộ đồng phục thủy thủ tiến đến bên Minato.
“Mọi người trong hội học sinh Muromiya có vẻ hứng thú với trường tớ. Bị hỏi dồn dập luôn.”
“À, lúc nãy thấy cậu nói chuyện rôm rả với hội học sinh.”
Minato hiểu ra.
Hội học sinh toàn người học giỏi, nên họ hứng thú với trường chuyên mà Koharu đang học cũng phải.
“Muromiya trông vui thật. Biết thế tớ cũng vào đây học.”
“Giờ chuyển trường qua đây cũng được mà?”
“A ha ha, Minato-kun, cậu đổi chỗ cho tớ à?”
“Đến trường mới liệu tớ có kết bạn nữ được không nhỉ.”
“Bạn nữ dễ thương như Aoi... chắc là... hơi khó đấy...”
“Đừng trả lời nghiêm túc thế, đùa thôi, đùa thôi!”
Không cần phải nói, chuyện đổi chỗ cho Koharu chỉ là đùa.
“Mà này... Minato-kun, cậu đang hẹn hò với Aoi à?”
Koharu để ý xung quanh rồi thì thầm vào tai Minato.
“Không không, là bạn bè thôi. Bạn nữ.”
“Bạn bè... nhưng tớ thấy thân quá mức. K-Không lẽ là... bạn tình...?”
“Vớ vẩn, học sinh cao trung mà bạn tình──... Cũng có đứa có đấy, nhưng loại mờ nhạt như tớ thì làm gì có.”
Minato thấy bị xúc phạm nặng nề.
Đối với cậu, bạn tình là thứ gì đó xa vời, thà làm bạn với vua dầu mỏ còn dễ hơn.
“Đùa thôi, đùa thôi. À, Aoi với Serina-san đâu rồi nhỉ?”
“Nhắc mới nhớ, Akane-san cũng vừa hỏi. Chắc sắp quay lại rồi.”
Hazuki và Serina đang làm gì, thực ra chỉ mình Minato biết.
Hay nói đúng hơn, Minato đã nhờ hai người họ làm ‘một việc’.
“Gì vậy, đi cửa hàng tiện lợi à?”
“À, cũng ở gần đây thôi. Tớ ra xem sao.”
Minato ăn sạch miếng gà xương, rồi uống ừng ực cốc cola.
“Minato-kun.”
“Uo!”
Khi Minato định rời phòng khách, Akane lại xuất hiện.
Tóc cô hơi bù xù, chắc là bị Honami vờn không ít.
“Trốn Honami à?”
“Unn, Honami-san đang dùng máy tính bảng kết nối với một bữa tiệc Giáng sinh khác, ồn ào quá. Hình như là tiệc của nhóm Hazuki-san.”
“Hể...”
Hazuki đã tổ chức xong bữa tiệc Giáng sinh với nhóm hướng ngoại của mình rồi.
Nhưng một phần của nhóm đó vẫn đang tiếp tục tiệc tùng.
Bên đó có Izumi Sara, một mỹ nhân tóc vàng nổi bật không kém Honami và rất thân với cô ấy, đang chủ trì.
“Không chỉ chạy show, mà có người còn tham gia nhiều tiệc cùng lúc. Trâu thật.”
“Đúng là thánh nhân...”
Minato mới tham gia bữa tiệc hướng ngoại của Hazuki ban ngày một chút mà đã thấy mệt vì ồn ào rồi.
Chạy show đã đành, đây còn tham gia nhiều tiệc cùng lúc, đúng là không hiểu nổi.
Đã thế còn kết nối online để tham gia cả bên này nữa──
“Chắc giống như ‘tiệc nhậu online’ của người lớn.”
Akane nói với vẻ không hứng thú.
Cô gái tên Akane này đúng là bình tĩnh── không, dùng từ ‘vô cảm’ thì đúng hơn.
Cô chỉ thay đổi biểu cảm lúc bị Honami tốc váy.
“Bạn của mọi người trong hội học sinh cũng ở bên tiệc đó.”
“Ra vậy, thế gian bé thật.”
Koharu Ena cũng đang nói gì đó trước máy tính bảng đặt trên bàn.
Koharu cũng từng là dân hướng ngoại, chắc là có quen biết với nhóm bên kia.
“Tạm thời cho tớ ở đây. Lại gần Honami-san, không khéo bị lột đồ mất.”
“Honami chắc không đến mức... mà, cũng có thể lắm.”
“Thấy chưa.”
Akane có vẻ rất cảnh giác với Honami.
“À mà, tiệc này có cosplay đúng không? Chưa thay đồ à?”
“Chuyện đó, cũng phải đợi Hazuki về đã.”
Đúng vậy, không thể bắt người tham gia cosplay rồi đi ngoài đường được.
Nên mọi người mang đồ đến nhà Hazuki thay.
“Aa, không lẽ Seri và mọi người đang chuẩn bị cosplay?”
“Đại loại thế. Chắc là, sắp rồi──”
Đúng lúc đó, cánh cửa ngay cạnh Minato kẽo kẹt mở ra──
“Tớ đến muộn. Xin lỗi mọi người.”
Người xuất hiện, vừa nói vừa có vẻ áy náy, là──
Mái tóc ngắn đen được kẹp một chiếc kẹp tóc lớn bên cạnh, để lộ một chút trán.
Thân hình mảnh mai, cao ráo trong bộ váy trắng tinh bó sát cơ thể.
Chiếc váy xòe dài đến đầu gối.
Trên cổ là một sợi dây chuyền vàng.
Và khuôn mặt được trang điểm không quá đậm, không quá nhạt, làm nổi bật tối đa vẻ đẹp vốn có.
“H-Hội trưởng Io...?”

Đứng cạnh Minato, Akane lẩm bẩm.
Có vẻ Akane gọi Hội trưởng Iori, học cùng khối, bằng biệt danh thân mật là ‘Io’.
“Tớ xin mạn phép xuất hiện đầu tiên... Ừm... có thể thì... cười tớ đi.”
“Không thể.”
Người đáp gọn là Akane.
“Nhìn thấy thế này... tớ không thể cười nổi. Cảm xúc dâng lên... là sự tôn quý.”
“Tôn quý!?”
Iori ngạc nhiên trước lời nhận xét đầy mê mẩn của Akane──
“U-Uwaa... Ể, thật sự là Hội trưởng? Là Hội trưởng thật à? Trời ơi... dễ thương quá!”
Tiếp theo, Honami trợn tròn mắt, cũng ngạc nhiên không kém.
Thành thật mà nói──
“Là Iori thật à... Bộ dạng đó... không phải quá đỉnh sao?”
“Mi-Mina, đừng nhìn nữa!”
“Không thể.”
“Mina phản ứng y hệt Akane-san!”
“Ờm, tớ không thể phản ứng khác được...”
Iori Tsubasa với kiểu tóc khác, trang điểm, và mặc chiếc váy công chúa── chỉ có vậy.
Nhưng trông cô như biến thành người khác hoàn toàn──
“Hội trưởng Io vốn đã đẹp rồi, nhưng không ngờ lại xinh đẹp đến mức này...?”
Akane vẫn giữ vẻ mặt mê mẩn, lảo đảo bước đến gần Iori.
Cùng lúc đó, các thành viên hội học sinh khác cũng xúm lại quanh hội trưởng, “Đẹp quá!”, “Hội trưởng, không thể gọi là đẹp trai được nữa rồi!”, “Cho tớ chụp vài chục tấm ảnh được không?”... Họ không ngớt lời khen ngợi Iori.
Minato thấy phản ứng của các thành viên hội học sinh hơi thái quá── nhưng họ ngạc nhiên cũng phải thôi.
“T-Tớ, tớ thấy ngại thật rồi...”
“Có gì đâu mà ngại. Mọi người chỉ nhận ra con người thật của Iori thôi.”
“Con người thật... của tớ...”
Minato gọi Iori từ phía sau nhóm thành viên hội học sinh.
Iori vẫn bối rối, không biết đáp lại những lời khen của mọi người thế nào.
“Chính tớ mới là người ngạc nhiên nhất với bộ dạng này...”
Dù trong phòng khách không có gương, nhưng qua phản ứng của mọi người, Iori chắc cũng hiểu mình đang trông thế nào.
Hình ảnh của mình trong mắt người khác──
Ngay cả Minato, người hiểu rõ Iori là con gái hơn bất cứ ai trên đời, cũng phải nín thở kinh ngạc trước bộ dạng của cô lúc này.
“Ể, gì vậy, máy tính bảng đang gọi video à!?”
“Aa, đúng rồi...”
Iori ngạc nhiên, và Minato giờ mới nhận ra.
Ở đầu bên kia máy tính bảng là nhóm nữ hướng ngoại của Hazuki.
Có vẻ camera của máy tính bảng đang quay thẳng vào Iori trong bộ váy công chúa.
‘Ê, thật sự là Hội trưởng á!?’
‘Vãi...! Dễ thương vãi!’
‘Chuyển hệ từ Hoàng tử sang Công chúa rồi kìa!’
‘Mà trông khiêu gợi vãi! Hội trưởng, ngực cậu to thế á!?’
Ở đầu bên kia, mấy cô nàng gyaru lòe loẹt xúm lại, mắt dán vào Iori qua camera, la hét ầm ĩ.
Chiếc váy Iori đang mặc khoét ngực khá sâu, và tất nhiên là không mặc chiếc áo ngực vô duyên nào để ép ngực.
Bộ ngực mà mọi người tưởng là phẳng lỳ, thực ra là cup F──
Có lẽ đây mới là điều gây sốc nhất cho những người có mặt.
“Hội trưởng Io, tớ cứ nghĩ cậu giống tớ...”
“C-Chắc không cần để tâm đâu nhỉ?”
Akane cũng đang nhìn chằm chằm vào đúng chỗ đó của Iori.
Không chỉ nhỏ con, Akane còn có bộ ngực khiêm tốn, nên cô đã tin rằng Iori ngực phẳng.
“Tớ thì ngực nhỏ thật, còn Hội trưởng Io thì ngực phẳng lại hợp với dáng... nhưng thực ra lại... ngực vĩ đại. Tớ muốn vùi mặt vào đó...”
Có vẻ Akane không phiền lòng, mà ngược lại còn cảm động vì bộ ngực khủng đó.
Hình như còn có cả ham muốn trỗi dậy nữa.
“Nè, Minato-kun. Hồi mới vào cao trung, tớ để tóc dài đến vai, nhưng rồi tớ cắt ngắn luôn.”
“Hửm?”
“Vì tớ gặp Hội trưởng Io, thấy tóc ngắn ngầu quá... nên tớ bắt chước.”
“...Akane-san, cậu ngưỡng mộ Iori thật đấy.”
“Ừm, nên tớ đã rất bực mình với ai đó tự dưng thân thiết với Hội trưởng Io, đến mức tớ không muốn đến phòng hội học sinh nữa.”
“...”
Không biết là đang nói Minato-kun nào đó nữa ha.
Minato nghĩ vậy, nhưng không dám xen vào.
“Aa, nói với ai đó dùm tớ là. Đó chỉ là ghen tị thôi, không cần để tâm. Giờ tớ lại có hứng thú với ai đó kia rồi. Lúc nãy thấy cậu ấy cứ nhìn chằm chằm quần lót của mình, nên tớ cho xem miễn phí luôn cũng được.”
“...Ai đó chắc sẽ vui lắm đấy.”
Cô gái thứ năm chịu cho Minato xem quần lót đã xuất hiện.
“Mà, chuyện đó không quan trọng. Tớ phải ngắm Hội trưởng Io ở cự ly gần. Bữa tiệc hôm nay tớ bị ép đi, nhưng tớ thấy thật may mắn vì đã đến.”
“Bị ép đi à...”
Cô gái tên Akane Sayuka này, đúng là bạn của Serina, cũng kỳ lạ thật.
Minato bất giác nghĩ điều hơi thất lễ với Serina, rồi quay lại ngắm nhìn Iori.
Hào quang ‘Hoàng tử lạnh lùng’ mà Iori tỏa ra ở trường, chỉ cần mặc chiếc váy trắng thanh thuần, đã biến thành ‘hào quang Công chúa cao quý’.
Không, không chỉ là trang phục, mà bầu không khí toát ra từ Iori đã hoàn toàn khác.
Con người thật của Iori Tsubasa──
Có lẽ cô đã trở thành con người thật mà cô mong muốn.
“Hà, mệt quá. Minato, tớ cố gắng lắm đấy, khen tớ đi.”
“...Làm tốt lắm, Hazuki. Cậu trang điểm đẹp đấy.”
Đột nhiên, Hazuki xuất hiện bên cạnh cậu.
Vẫn là bộ đồng phục thường ngày, nhưng mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Tớ mua đống đồ trang điểm về, phân vân mãi không biết nên trang điểm đậm hay là làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên. Bình thường tớ cũng có trang điểm thế đâu.”
“Đúng là vậy. Gyaru thì phải trang điểm đậm hơn chứ.”
“Tớ cũng giống Iori-kun, ‘vật liệu’ tốt sẵn rồi.”
“...Ừ thì. Mà, cậu vẫn gọi là ‘-kun’ à.”
“Iori-kun nói cứ gọi sao cho dễ là được. Tính cách đúng là vẫn đẹp trai.”
“Ừm, Iori là người tốt.”
“Vì thế mới làm bạn mà.”
Hazuki tuy mệt nhưng có vẻ hài lòng.
Để ra mắt ‘con người thật’ của Iori Tsubasa, cần phải có một tác động mạnh mẽ.
Sự cố chấp của mọi người rằng ‘Iori Tsubasa là Hoàng tử’ mạnh đến mức đó.
Mạnh đến mức chính bản thân cô cũng bị cuốn theo──
Phong cách công chúa đó chính là để lật ngược sự cố chấp ấy.
“Tớ cũng đã đối xử với Iori-san như Hoàng tử... nên tớ cũng cố gắng để chuộc lỗi.”
“Serina, cậu ở đó à.”
Bên ngoài phòng khách, Serina đang dựa vào tường hành lang.
Cô cũng mặc đồng phục và trông có vẻ mệt mỏi như Hazuki.
“Serina cũng vất vả rồi. Cái váy đó, cậu sửa lại đúng không?”
“Vâng, đó là váy của tớ... nhưng dáng người tớ và Iori-san khác nhau nên phải sửa lại. Đặc biệt là kích cỡ ngực...”
“R-Ra vậy.”
Ngực của Serina cũng không nhỏ, là cup D.
So với cup F của Iori thì chênh lệch khá lớn, nên muốn mặc vừa vặn thì phải chỉnh sửa.
Minato không rành may vá nên không tưởng tượng được cô đã sửa thế nào.
“Nhưng nó rất hợp với Iori-san, tớ thấy vui lắm. Còn cảm động hơn cả lúc mặc đồ hầu gái cho Aoi-san.”
“Bộ hầu gái váy dài của tớ, cậu vui đến thế cơ mà!?”
“Tớ đùa thôi, không thể so sánh được.”
“...Ruka, dạo này tính cậu hay nhỉ?”
“Chắc là tớ đã quen với hai cậu rồi chăng?”
Hazuki cười khổ, Serina cười tinh nghịch.
Hai người họ có vẻ đã thân nhau hơn sau khi cùng hợp tác vì Iori.
Ngay khi bữa tiệc bắt đầu, Hazuki và Serina đã xuống nhà Minato ở tầng dưới hai tầng.
Iori đã chờ sẵn ở đó──
Iori cởi bộ đồ thường rất hợp với mình, cởi cả áo ngực và quần lót để thay đồ lót mới.
Serina chỉnh sửa lại chiếc váy lần cuối cho vừa với Iori, còn Hazuki trang điểm và chọn phụ kiện để hoàn thiện.
“Mà này, đây không phải lúc hai đứa mình cạnh khóe nhau đâu, Ruka.”
“Tớ biết. Tớ xin lỗi, tớ không ngờ Iori-san lại xinh đẹp đến thế... nhưng Minato-kun biết đúng không?”
“Ừm thì...”
Khuôn mặt dễ thương của Iori khi là con gái, có lẽ chỉ mình Minato biết.
“Với lại Minato, cậu thân với Iori-kun nhanh thế?”
“Hơi thân quá mức thì phải, Minato-kun?”
“Đ-Đâu có...”
Cả Hazuki và Serina đều đang cười, nhưng không hiểu sao Minato thấy ớn lạnh.
Phòng khách này điều hòa có vấn đề à...?
“Mà, chuyện đó tối nay từ từ tra hỏi.”
“Vâng, đêm Giáng sinh còn dài mà.”
“Nghe càng sợ hơn...”
Đêm dài bình thường thì cậu rất thích, nhưng đêm nay có vẻ ngược lại, Minato sẽ bị tra hỏi đến nơi đến chốn.
“Giờ tớ tha cho cậu. Giờ thì Minato phải đến chỗ Công chúa đi. Công chúa đó là do cậu sản xuất mà.”
“Tớ chỉ xúi giục Iori với Hazuki thôi, chứ tớ...”
“Tối nay, Minato-kun sẽ là Hoàng tử hộ tống Công chúa.”
“Hoàng tử!?”
Từ này có lẽ là từ không liên quan đến Minato nhất.
“N-Nè, nếu làm Hoàng tử, ít nhất cũng cho tớ bộ đồ Hoàng tử chứ. Mặc thế này...”
“Tất nhiên là có chuẩn bị rồi. Tạm thời là áo khoác.”
“Uwaa! Bộ vest màu đỏ rượu!?”
Đó là chiếc áo khoác của bộ vest màu đỏ rượu── giống bộ đồ host mà Iori mặc không hợp hôm trước.
“Là Iori-san đề xuất đấy. Cậu ấy bảo sẽ hợp với Minato-kun.”
“Iori...!”
Chắc cô ngại khi chỉ mình mặc váy công chúa, nên muốn Minato cũng xấu hổ theo, mới xúi giục vụ vest này.
Vì là con trai nên kích cỡ không vừa với Minato, chắc chắn họ đã mua một bộ vest khác.
“Nào nào, cởi ra nhanh, Minato.”
“Uwaa”
Minato bị Hazuki lột áo khoác đồng phục, rồi bị Serina khoác cho bộ vest đỏ rượu.
“Đây là lần đầu tớ được Hazuki lột đồ (trừ quần)...”
“Nói vớ vẩn gì đấy. Nào, ra đứng cạnh Iori-kun xem!”
“Ê ê...!”
Minato vừa kháng cự vừa bị Hazuki và Serina đẩy ra trước mặt Iori.
Iori có vẻ đã ngại nên tắt cuộc gọi video rồi.
“Gì đây Mina, hợp với cậu phết.”
“...Iori thì không còn ở mức ‘hợp’ nữa rồi.”
Minato trong bộ dạng như host và Iori trong bộ dạng công chúa nhìn nhau cười trừ.
Tình huống này chỉ biết cười mà thôi.
“Không, Mina, người muốn cười trừ là tớ đây. Đây là câu chuyện cậu bắt đầu mà?”
“Không phải là câu chuyện của tớ và Iori à? Vốn dĩ tớ chỉ giúp cậu thôi mà.”
“Mina... giỏi rút ngắn khoảng cách với bạn nữ thật đấy.”
“Sao tớ nghe như có ác ý vậy?”
Minato lại cười khổ.
Vì chính cậu cũng hơi nghĩ vậy.
“Phải, tớ và Mina là bạn. Dù mới quen không lâu, nhưng mình thân nhau thật nhỉ.”
“S-Sao thế, Iori?”
“Tớ, có lẽ tớ muốn trở thành người bạn nữ thân nhất của Mina.”
“Chuyện này đâu phải là vấn đề nhất hay nhì...”
Minato bối rối trước lời nói đột ngột của Iori.
“Nhờ Mina, tớ đã có thể cho mọi người thấy con người thật của mình. Cảm ơn thôi chưa đủ. Tớ muốn thân với cậu hơn nữa, cũng là đương nhiên đúng không?”
“Thân hơn nữa... nghĩa là sao?”
“Như thế này thì sao?”
Iori nháy mắt.
Cô nắm vai Minato, kéo cậu lại gần── rồi hôn cậu.
Iori ngậm lấy môi Minato, mút nhẹ── dù không dùng lưỡi nhưng đó là một nụ hôn sâu.
“WAAAAAAA! Hội trưởng Io! Cậu đang làm gì thế!?”
“Wow, Minacchi hôn Hội trưởng!?”
Người la lên là Akane Sayuka và Honami Mugi.
Tất nhiên, các thành viên hội học sinh khác và Koharu Ena cũng hét lên kinh ngạc.
“N-Này, Iori!?”
“Chúng tớ đủ thân để làm thế này đấy. Mọi người hiểu rồi chứ.”
Iori cười dễ thương, rồi ôm chầm lấy Minato.
Các cô gái trong phòng càng la hét ầm ĩ.
Và──
“Biết ngay mà. Tên Minato... Iori-kun cũng thành ‘cô bạn thân’ của cậu ấy rồi.”
“Tên Minato── à không, có thêm bạn là chuyện tốt mà.”
Hazuki và Serina không la hét, nhưng──
Hazuki lườm, còn Serina thì cười nhưng mắt không cười.
Bữa tiệc Giáng sinh, theo nhiều nghĩa, đang trở nên sôi động.
Minato bắt đầu tìm đường tẩu thoát, tính toán xem sau khi tiệc tàn sẽ trốn về nhà mình.
✦✧
“Tớ cứ nghĩ Mina sẽ chạy trốn cơ.”
“Trời, tớ cũng định thế thật mà.”
Bữa tiệc Giáng sinh của Hazuki đã kết thúc an toàn── ít nhất là về bề ngoài.
Tiệc tàn lúc hơn 21 giờ tối, mọi người chia làm hai taxi để về.
Đêm Giáng sinh khó mà gọi taxi, nhưng Serina đã nhanh nhạy lo liệu từ trước.
“Tại Hazuki và mọi người đáng sợ quá. Tớ định chạy về nhà, khóa trái cửa lại, cố thủ qua đêm.”
Giờ Minato đang ở nhà mình.
Iori đã trốn ở đây đến tận lúc nãy, nên cô đã biết nhà Minato ở dưới nhà Hazuki hai tầng.
“Mina, sao cậu không trốn một mình đi?”
“Đó là vì...”
Bây giờ, Iori đang ở trong phòng riêng của Minato tại nhà Minato.
Hơn nữa, vẫn trong bộ cosplay váy công chúa lúc nãy.
“Thấy Iori trong bộ dạng này... tớ không thể không yêu cầu được.”
“Yêu cầu gì?”
“Trong bộ dạng công chúa đó── cho tớ chịch cậu đi!”
“Không được.”
“Ể?”
Minato đang định tiến thêm một bước thì đứng hình.
Không ngờ lại bị từ chối── diễn biến bất ngờ quá khiến đầu óc cậu cũng tê liệt.
“Không được, Mina. Cái váy này tớ mượn của Serina-san. Làm bẩn thì kỳ lắm. Dù Serina-san có đồng ý, tớ cũng không thể làm bẩn nó.”
“Ực... Iori nghiêm túc thật đấy.”
Dù không còn là Hoàng tử, tính cách nghiêm túc của cô vẫn không đổi.
Nghĩ lại thì, đó là chuyện đương nhiên.
“Nên là... đến cuối cùng tớ sẽ cởi hết. Còn trước đó, Mina muốn làm gì tớ cũng được.”
“Ể!? T-Tóm lại là được à?”
“T-Tớ nói là không được làm bẩn váy. Của Mina... ừm, bắn nhiều lắm. B-Bù lại, cơ thể tớ thì... cậu muốn làm bẩn thế nào cũng được...?”
“Aa, tất cả lên da của Iori...!”
Giọng nói dễ thương của Iori khiến Minato hưng phấn.
Cậu không ngần ngại ôm Iori vào lòng, hôn cô nàng.
Chụt chụt, ngấu nghiến đôi môi cô ấy──
“Kyaa...”
Minato đẩy thân hình mỏng manh của Iori xuống giường.
Chiếc giường khẽ kêu lên.
“Trên cái giường này, Hazuki-san và Serina-san cũng bị Mina yêu cầu… đúng không?”
“Ờm thì...”
Minato gật đầu bâng quơ, rồi lại hôn chụt chụt.
“Tớ không giận đâu. Được làm chuyện giống Hazuki-san... được làm chuyện giống hai người bạn nữ của tớ... tớ vui lắm...”
“Vậy à...”
Minato không ngờ cô lại vui vì chuyện đó.
Dù là bạn bè, vẫn có rất nhiều điều không thể hiểu về nhau.
“Vậy... cậu đã làm gì với Hazuki-san và Serina-san, kể tớ nghe thêm đi. Cậu có làm... thế này không?”
“...”
Iori, vẫn với giọng nói dễ thương, vừa nói vừa vạch ngực váy ra──
Bộ ngực cup F nảy ra.
Nhũ hoa hồng nhỏ xinh cũng lộ ra.
“Uo... Trông khiêu gợi dã man...”
“N-Ngốc. Vẫn như mọi khi mà...?”
Lần này, Iori chủ động mổ hôn cậu.
Minato đè lên Iori, hút nhũ hoa dễ thương, xoa nắn bộ ngực từ bên dưới.
“Vừa vào đã... tấn công ngực... Cậu làm thế với Hazuki-san... bao nhiêu lần rồi?”
“C-Cần gì quan tâm chuyện đó.”
“Hừm, không đếm xuể à? Làm sao đây, hay là dừng lại nhỉ?”
“Sao hôm nay Iori xấu tính thế?”
Dù nói vậy, Minato vẫn tiếp tục xoa nắn ngực Iori.
Cảm giác tuyệt vời, đẫy đà, đúng là bộ ngực tuyệt nhất.
“Tớ không xấu tính. Hôm nay tớ là công chúa, nên tớ nhõng nhẽo...”
Iori có vẻ ngại với lời thoại của chính mình, đỏ bừng cả tai.
“Cũng phải, bình thường cậu đã là Hội trưởng-sama rồi. Quen ra vẻ ta đây rồi nhỉ.”
“Gununu… Hội trưởng không có vĩ đại. Không vĩ đại đâu... nên là... ngực của tớ, cậu cứ tự nhiên đi♡”
“Vậy tớ... thưởng thức thêm đây.”
“Kyaa, an, ngốc... Tự dưng...”
Minato cố tình vồ vập lấy ngực Iori.
Liếm láp đầu nhũ, ngậm cả bầu ngực cup F như muốn hút trọn.
Dùng tay cũng thích, nhưng bộ ngực này thưởng thức bằng miệng là tuyệt nhất──
“Nhưng, tớ vẫn tò mò. Hazuki-san── có kẹp cho cậu thế này không?”
“Ực...”
Iori ép ngực mình từ hai bên.
Bộ ngực cup F bị ép lại, trông cũng khiêu gợi vô cùng.
Nếu được kẹp giữa bộ ngực đó, thì sẽ sướng biết bao──
“Khoan đã? Vừa được Iori kẹp, vừa xoa ngực Hazuki, vừa mlem ngực Serina... thì sao nhỉ?”
“Cậu đang nói gì thế?”
“Đ-Đến lượt chúng tớ được rồi à?”
“...Thật ra, có cả hai cậu thì tớ lại... đỡ ngại hơn.”
Giọng nói cạn lời là của Hazuki, giọng nói có vẻ mong đợi là của Serina.
Đáp lại, Iori cũng nhìn về phía hai người.
Hazuki ngồi trên ghế học của Minato, Serina thì quỳ seiza trên sàn.
Thực ra, nãy giờ hai người họ vẫn ở trong phòng.
“Nhìn Minato húp Iori-kun trong bộ dạng này, đúng là ngớ ngẩn thật.”
“C-Chúng ta tham gia cùng đi... dù gì cũng mặc đồ dễ thương rồi.”
Hazuki và Serina đang mặc đồ đôi mini-skirt Santa.
Màu sắc Giáng sinh khác nhau, Hazuki mặc đồ mini-skirt Santa màu đỏ, Serina màu xanh lá.
“Vậy thì, tớ nên nhường cho hai cậu, những người làm bạn trước...?”
“Nói gì thế, Iori-kun. Hôm nay tớ nhường cậu vai chính. Vì cậu là Công chúa mà.”
“Aoi-san hình như là Nữ hoàng... À, hôm nay tớ cũng sẽ hỗ trợ Iori-san.”
Hazuki và Serina bước lên giường của Minato──

“C-Cái này, không phải hơi kỳ à?”
Iori ngồi dậy trên giường, Hazuki và Serina ngồi hai bên như đang hầu hạ.
Ngực Iori vẫn để trần, váy dài đến gối xộc xệch, để lộ thoáng qua đồ lót trắng.
“Không kỳ đâu. Quần lót thể thao cũng đẹp, nhưng Iori hợp màu trắng nhất.”
“Kyaa...”
Iori vội kéo váy lại.
Dù đã cho Minato xem quần lót không biết bao nhiêu lần, nhưng tối nay cô lại thấy ngại.
“Aa, nói chuyện quần lót với Công chúa mặc váy dạ hội thì hơi bất lịch sự nhỉ?”
“Công chúa... thỉnh thoảng Mina lại nói mấy câu sến sẩm... nhưng mà ngại chết đi được...”
“Váy thanh thuần mà lộ quần lót thì càng khiêu gợi.”
“Đ-Đừng nói mấy thứ đó! Aa, tại Mina toàn nói vớ vẩn... Công chúa gì mà... tan nát hết rồi...”
“Chịu thôi, Iori-kun. Minato là thế mà.”
“Vâng, nhưng được Minato-kun khen đồ lót... lại thấy muốn cho cậu ấy xem...”
“T-Tớ thì không... không phải vì được khen... Nhưng, tớ mặc được cái váy này là nhờ Mina, nên quần lót... cũng... được thôi...”
Iori đỏ mặt, co một chân lên khiến váy lại xộc xệch── chiếc quần lót trắng lại lấp ló.
“Ồ, lấp ló thế này cũng tuyệt thật.”
“Mina thì cái gì chả... Ơ, Hazuki-san với Serina-san cũng nhìn à!?”
“Thì bọn tớ cũng là con gái, thấy quần lót thì cũng tò mò chứ. Công chúa, đùi cậu cũng khiêu gợi thật đấy.”
“Vâng, váy thì hở ngực. Không chỉ đồ lót, mà bên này cũng đáng chú ý. Iori-san... dáng ngực cậu có lẽ là đẹp nhất...”
“H-Hai cậu nhìn đi đâu thế...! Ánh mắt còn dâm dê hơn cả Mina!”
Hazuki đặt tay lên đùi Iori, Serina thì như bị hút hồn vào bộ ngực của cô nàng.
Đùi của Iori thon thả, trông mềm mại, còn bộ ngực cup F thì lộ ra khỏi váy, bảo sao hai người họ không mê mẩn.
Minato một lần nữa ngắm nhìn ba cô gái xinh đẹp ngồi cạnh nhau.
Hazuki và Serina có lẽ vì mải mê ngắm Iori trong bộ váy công chúa nên váy của cả hai cũng xộc xệch.
Từ váy mini-skirt Santa của Hazuki lộ ra quần lót trắng, từ váy Serina lộ ra quần lót đen──
“Hôm nay, Hazuki màu trắng, Serina màu đen à...”
“Th-Thỉnh thoảng tớ cũng mặc màu trắng. Nhưng... là quần lót dây đấy. Hơi khiêu gợi đúng không?”
Hazuki tự vén váy lên, khoe thêm chiếc quần lót trắng.
Đúng là loại buộc dây ở bên hông, không phải quần lót trắng thông thường, thể hiện sự tinh tế của Hazuki── tất nhiên là rất khiêu gợi và tuyệt vời.
“M-Màu đen không hợp với tớ, lại còn nổi bật nên tớ ngại lắm...”
Serina hơi chu mông ra sau── váy mini-skirt bị nhấc lên, để lộ cặp mông xinh xắn và chiếc quần lót đen.
Serina trong sáng mặc quần lót đen nổi bật, có chút không hợp, nhưng chính điều đó lại càng khiêu gợi.
Iori quần trắng đơn giản, Hazuki quần dây trắng, Serina quần đen nổi bật──

Cả ba đều rất hợp với quần lót hôm nay, một bộ dạng khiêu gợi đúng chất đêm Giáng sinh.
“Chết rồi... Nè, Iori, Hazuki, Serina...”
“Aa, lại đến rồi, câu cửa miệng của Minato.”
“Cả ba cậu, cho tớ đạo tàn bụ xuyên đêm luôn nhé!”
“Tên này tính ‘làm’ suốt đêm Giáng sinh luôn!”
“Ba người mà một đêm có xong không đây...?”
Hazuki cạn lời, Serina thì nghi ngờ.
Và.
“Nếu không chỉ tối nay... thì tớ đồng ý♡”
Có lẽ là vô thức, Iori lại xưng là ‘Boku’.
Trong bộ dạng công chúa, hở ngực và lộ quần lót, lại xưng ‘Boku’──
Cũng là một sự không hợp, nhưng nó càng khiến Minato hưng phấn.
“Tớ cũng được thôi... nhưng không phải chỉ Iori-kun...”
“T-Tớ cũng... được, nhưng phải... cả bọn tớ nữa...”
“Tớ biết rồi.”
Minato vươn cả hai tay ôm lấy Hazuki và Serina.
Cậu thô bạo xoa nắn bộ ngực cup G của Hazuki, rồi ghé miệng vào nhũ hoa của Serina mút chùn chụt.
Sau đó, cậu đè lên Iori, người vừa ngả lưng xuống giường.
Vừa thưởng thức ngực của Hazuki và Serina, vừa được ứ ừ với Iori xinh đẹp thế này──
Chắc chắn không có gã đàn ông nào trên đời có đêm Giáng sinh tuyệt vời hơn thế.
“Iori... xin lỗi, nhưng một hai lần chắc không đủ. Mấy lần cũng được à...?”
“Nếu cậu làm cả ba vui... thì cứ tự nhiên. Mina, Hazuki-san, Serina-san đều là bạn, tụi mình bốn người cùng chơi nhiều lần nhé...”
“Unn…”
Được Iori cho phép, Minato càng mạnh bạo xoa nắn ngực Hazuki, mút và dùng lưỡi đảo quanh nhũ hoa Serina.
Thêm vào đó, Iori cũng ôm chặt lấy cậu, Minato ngấu nghiến thân hình mỏng manh ấy.
Đêm Giáng sinh, cậu có thể thỏa thích vui đùa cùng ba nhỏ bạn thân khiêu gợi và dễ thương.
Minato, để thắt chặt hơn nữa mối quan hệ đã ngày càng sâu đậm với các bạn nữ của mình, tiếp tục yêu cầu, nhận lấy sự cho phép, và đắm chìm vào cơ thể họ.
Đêm Giáng sinh, vẫn chưa kết thúc──
