Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6687

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

VOL 3 [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 6: Nhỏ Bạn Muốn Trở Nên Thân Thiết Hơn

“Sắp tới Giáng Sinh rồi đó, Minato!”

“Ể? À, ừm, vậy à...”

Minato rời mắt khỏi Hazuki đang hừng hực khí thế, nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học.

Bầu trời âm u bao phủ bởi mây, dù cửa sổ đã đóng kín nhưng cậu vẫn cảm nhận được cơn gió lạnh đang thổi.

“Nè, cậu chán quá đấy! Cái mùa này mà không quẩy thì lúc nào mới quẩy nữa!”

“Hazuki thì lúc nào chẳng quẩy quanh năm.”

Đúng hơn là, Minato chưa từng thấy lúc nào mà Hazuki xuống tinh thần cả.

Mùa hè thì có hồ bơi, biển, lễ hội, mùa thu thì có lễ hội văn hóa, và giờ mùa đông thì cô lại lên tinh thần vì Giáng Sinh.

Minato và Hazuki trở nên thân thiết từ mùa hè, nên cậu không biết cô vào mùa xuân ra sao, nhưng chắc là cũng đã tưng bừng với lễ hội ngắm hoa hay Tuần Lễ Vàng rồi.

Dân gyaru quả là không bao giờ thiếu cớ để khuấy động không khí suốt cả năm.

Nhưng, đúng là sự kiện cuối cùng và lớn nhất trong năm, Giáng Sinh, đang đến gần.

Trường cao trung Muromiya vẫn có các tiết học sau kỳ thi cuối kỳ, nhưng giờ chỉ còn học buổi sáng.

Bây giờ đã quá trưa, các tiết học đã kết thúc, Minato và Hazuki ở lại lớp để ăn bento.

Đó là hộp bento kiểu Nhật do chính tay Serina làm.

Với món chính là cá nướng vị muối thanh nhẹ, kèm theo thịt viên đậm đà, salad khoai tây, và trứng cuộn ngọt, hộp bento đầy đặn này đủ sức thỏa mãn cơn đói của một học sinh cao trung.

Còn Serina thì đã về trước vì có việc với một người bạn khác.

“Cảm ơn vì bữa ăn. Aa~, ngon quá. Serina mà làm cho mình mỗi ngày thì tốt biết mấy.”

“Cậu đòi hỏi quá rồi đấy. À, hay để tớ làm cho nhé?”

“Toàn đồ ăn liền chứ gì...”

“T-Tớ nấu cơm được mà! Nếu Minato chỉ cho tớ!”

“Lại dựa vào tớ à. Ít nhất cũng phải nhờ Serina chứ.”

Hazuki cuối cùng cũng đã biết dựa vào Serina trong chuyện học hành, nhưng trong những việc khác thì vẫn nhờ nhầm người.

“Sao khoa học tiên tiến thế này rồi mà vẫn chưa có cái máy nào tự động nấu cơm chỉ bằng việc mua gạo về rồi đổ ào vào nồi vậy!?”

“Gần như làm được thế rồi mà. Cậu chỉ cần cho nước vào thôi là được.”

Minato rùng mình khi nghĩ, có lẽ nào Hazuki không biết đến sự tồn tại của gạo vo sẵn.

“Có vẻ nhờ Ruka, cúi đầu xin xỏ có khi còn nhanh hơn. Mà, bạn bè với nhau, có qua có lại mà nhỉ.”

“Hazuki, cậu đã làm gì cho Serina chưa?”

“Tớ chọn quần áo với đồ lót cho cô ấy còn gì. Ruka mà tự chọn thì chỉ toàn váy dài với đồ lót trắng thôi đấy.”

“À, cái đó thì đúng là công lớn thật.”

Minato thỉnh thoảng cũng thấy Serina mặc thường phục, và gần đây cô ấy đã bắt đầu mặc váy dài đến đầu gối.

“Nhưng mà, đồ lót của Serina hầu như toàn màu trắng phải không? Cả áo lót lẫn quần lót.”

Trong lớp lúc này gần như chẳng còn học sinh nào khác.

Không cần phải lo lắng chuyện của họ bị người khác nghe thấy.

“Màu đen hay đỏ là cô ấy vẫn không chịu mặc. Tớ đã cố gắng thuyết phục mua được màu hồng với xanh nhạt rồi đấy.”

“Tuyệt đấy, lần tới cậu bảo cô ấy mặc nó cho tớ xem nha.”

Mỗi ngày đều được xem quần lót của Serina, dù là màu trắng cũng không có gì phàn nàn, nhưng nếu có sự thay đổi và được xem những màu khác thì càng không có gì để phàn nàn hơn nữa.

“Ruka cứ bảo là mấy màu dễ thương không hợp với mình.”

“Đúng là nhận thức sai lầm trầm trọng mà.”

“Nhận... thức... sai...? Trầm...?”

Hazuki nghiêng đầu trước những từ ngữ lạ lẫm.

Có lẽ ngoài việc học trước kỳ thi, Minato nên dạy cho cô cả những kiến thức thường thức cơ bản nữa.

Nữ hoàng của nhóm gyaru mà thiếu một chút kiến thức thì địa vị sẽ lung lay mất?

“Cậu lại đang nghĩ gì đó thất lễ đúng không. Tớ biết tỏng rồi nhé.”

“...Có một người bạn thấu hiểu mình thật tốt quá.”

Giá như cô có thể hiểu cả những nỗi bất an của Minato thì tốt biết mấy.

Dù vậy, Minato không phải là người giám hộ của Hazuki nên cũng không định nói nhiều.

“À, không phải chuyện đó, là Giáng Sinh cơ, Giáng Sinh!”

“Định tổ chức tiệc à?”

“Không có lý do gì để không tổ chức cả!”

Hazuki nắm chặt tay, đứng dậy.

Nhân tiện thì Hazuki cũng đã ăn xong hộp bento từ lâu và đang uống trà hộp giấy.

“Nhưng tổ chức tiệc ở đâu? Hộp karaoke, hay thuê riêng một chỗ nào đó?”

Minato không rành về cách thức của dân gyaru, nên chỉ nghĩ được đến thế.

“Ừm, cũng khó nghĩ nhỉ. Bữa tiệc của nhóm tớ chắc sẽ là ở quán karaoke, nhưng tiệc với nhóm của Minato thì không biết nên tổ chức ở đâu.”

“Hửm? Gì đây, cậu chắc chắn là sẽ chạy sô tiệc tùng luôn à?”

“Tiệc của nhóm trong lớp. Và tiệc với Minato và Ruka. Minato cũng phải tham gia cả hai đấy.”

“Ểểể!”

“Giờ cậu không chỉ thân với mỗi mình tớ, mà còn cả Mugi nữa, nên không sao đâu.”

“Không sao... thật không?”

Hồi hè, khi Minato đi chơi cùng nhóm gyaru của Hazuki, cậu đã cảm thấy vô cùng lạc lõng.

Bắt đầu từ Honami Mugi, bạn bè của Hazuki không phải người xấu—thậm chí còn là những người tốt tính—nhưng vấn đề là họ quá tỏa nắng.

Hơn nữa họ còn đi theo bầy, nên một kẻ hướng nội mờ nhạt như Minato không thể hòa nhập là điều đương nhiên.

“À, vậy Serina cũng phải chạy sô à?”

“Ruka thì tùy ý cô ấy.”

“Sao tớ thấy Hazuki đối xử với bạn bè có sự khác biệt thế nhỉ...”

“Thì Ruka là tiểu thư mà. Phải cẩn thận trong cách đối xử chứ. Dù cho hai đứa đã không còn câu nệ gì, nhưng không phải chuyện gì cũng được phép.”

“...Học hành thì ‘thế kia’ mà chuyện đối nhân xử thế lại có lúc phải học hỏi từ Hazuki nhỉ.”

“‘Thế kia’ là thế nào, hả!”

Hazuki phồng má như trẻ con, giận dỗi.

“Tóm lại, Ruka chắc sẽ không muốn tham gia tiệc của nhóm tớ đâu. Tớ cũng không định ép cô ấy.”

“Vậy mà lại định ép tớ bằng được...”

“Nhưng, cậu tuyệt đối phải tham gia bữa tiệc của bọn tớ! Ruka có biết làm bánh kem không nhỉ!?”

“Kh-Không biết nữa. Chắc là làm được, nhưng giao cho tiệm chuyên làm bánh không tốt hơn à?”

“Ừm, không biết bây giờ đặt còn kịp không. Mấy tiệm ngon chắc là khó rồi.”

“Cậu cũng ngẫu hứng quá nhỉ.”

“Mà, chắc là cậu chỉ mong đến tối để được ‘ăn’ tớ với Ruka một cách ngon lành thôi đúng không.”

“Trên giường cũng là một bữa tiệc nhỉ.”

“Đừng có nói chuyện như ông chú thế được không?”

Hazuki nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.

Có vẻ như việc lấy chuyện phòng the ra làm trò đùa là một điều khó khăn.

“Thì Giáng Sinh là dịp đặc biệt mà, tớ sẽ cho cậu làm tới bến...”

Hazuki đỏ mặt, ngượng ngùng nói.

Xem ra không phải là họ sẽ thức trắng đêm tiệc tùng.

Minato tưởng tượng ra hình ảnh Hazuki và Serina trong trang phục Santa.

Bộ đồ Santa làm nổi bật cặp ngực, Hazuki với cúp G và Serina với cúp D khoe cặp vũ khí hạt nhân của mình và tiến đến trên giường—

Một cảnh tượng tuyệt vời hiện ra trong đầu cậu, khiến cậu không khỏi mong chờ từ bây giờ.

“Nè, cậu đang tưởng tượng cái gì đấy.”

“Tớ đang nghĩ là sẽ tận hưởng cặp dưa của Hazuki và Serina cùng một lúc, và chỉ với ngực thôi chắc cũng ra được ba lần.”

“Ba lần mà còn nói ‘chỉ’ à. Mà, thôi thì tùy cậu, nhưng lúc đầu đừng làm bẩn trang phục quá nhé. Dù gì cuối cùng cũng sẽ tanh bành thôi.”

“À, ừm... Mấy lần bắn đầu tiên, tớ sẽ chọn ngực của Hazuki và miệng của Serina.”

“Ơ, sao của tớ chỉ có ngực thôi? Tớ cũng muốn nuốt nó mà... Mà khoan, cậu coi bộ ngực đáng tự hào của người ta là cái gì vậy... Khoan, không phải chuyện đó!”

Hazuki dường như đã nhận ra mình đang lạc đề.

“Phần vui vẻ buổi tối để sau! Tiệc tùng cứ phải vui hết mình đã! Giáng Sinh mỗi năm chỉ có một lần, phải chơi hết sức chứ!”

“Tớ biết rồi. Tớ cũng đâu có nói là hủy tiệc đâu.”

Việc được sếch với Hazuki và Serina vào đêm Giáng Sinh thật đáng mong chờ.

Nhưng Hazuki có vẻ thực sự trông đợi bữa tiệc, nên cậu cũng không phải kẻ phá đám đến mức đó.

Dù cậu đã được thỏa mãn ở quán cà phê hầu gái trong lễ hội văn hóa, nhưng lần này chắc sẽ không như vậy.

Hazuki của Giáng Sinh có vẻ đã dồn hết tâm huyết.

“Mà, lễ hội văn hóa là sự kiện của trường, còn tiệc Giáng Sinh là do Hazuki tổ chức nên cậu càng hăng hái hơn phải không.”

“Đúng đúng, hiểu ý tớ đấy. Đây sẽ là sự kiện do tớ, vì tớ, và vì mọi người tổ chức!”

“Nghe vui thật đấy...”

Hazuki chắc định dùng nó để xả hết những căng thẳng dồn nén từ kỳ thi cuối kỳ và thi lại.

Những cuộc vui ở Fairyland có lẽ chỉ là màn dạo đầu trước Giáng Sinh mà thôi.

“Mà, tớ cũng sẽ không nói mấy câu như ‘học bài đi’ trong một thời gian đâu.”

“Cậu có nói tớ cũng không học đâu, nên yên tâm!”

“…………”

Thực ra, Minato cũng chẳng có tâm trạng học hành vào thời điểm này.

Với lịch học rút ngắn, bài vở cũng không tiến triển nhiều nên cậu còn chẳng thèm xem trước hay ôn lại bài.

“À, tớ không học nhưng vẫn phải phụ giúp hội học sinh, nên không tham gia chuẩn bị được đâu.”

“Vậy à. Thế thì, tiệc của tụi mình tổ chức ở nhà tớ nhé.”

“Aa, nhà Hazuki cũng là một lựa chọn... Mà, đó là tốt nhất rồi.”

“Phải ha.”

Hazuki mỉm cười.

Dù sao thì, nhà Hazuki bây giờ không có cha mẹ, nên có làm ồn đến khuya cũng chẳng vấn đề gì.

“Nhưng, thành viên thì... sao đây? Chỉ có tớ, Hazuki và Serina thôi à?”

“Mugi cũng đang thân với Minato rồi, nên rủ cô ấy luôn nhé. Với lại, gọi cả Ena nữa được không?”

“À, tất nhiên rồi. Tớ cũng đã gặp Koharu-san trước đây.”

Bạn thân thời sơ trung của Hazuki, Koharu Ena, hiện đang học nghiêm túc ở một trường chuyên, nhưng trước đây cũng là dân gyaru.

Nói cách khác, với đội hình đó, chỉ có Minato và Serina là không phải gyaru.

“À, với lại này, Minato.”

“Hử?”

“Nhớ rủ cả hội trưởng học sinh Iori nữa nhé♡”

“…………”

✦✧

“Hể, tiệc Giáng Sinh à. Nghe có vẻ vui đấy.”

“Ể, cậu sẽ tham gia à.”

Minato chia tay Hazuki và đến phòng hội học sinh.

Công việc vẫn còn tiếp diễn, và hôm nay cậu cũng đang gõ bàn phím laptop.

Không, chính xác hơn là vừa mới gõ xong—và bây giờ đang làm một việc khác.

“Sao vậy, trông cậu ngạc nhiên thế, Mina.”

“Ờm, tại tớ nghĩ Iori có vẻ nghiêm túc... nên chắc sẽ không thích tiệc của dân ‘gyaru’.”

“Nghiêm túc và tiệc tùng thì có liên quan gì đâu. Tớ không tệ trong việc giao tiếp xã hội.”

“Đúng là vậy.”

Iori luôn có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng có vẻ cô rất hòa hợp với các nữ sinh vây quanh mình.

Chắc hẳn không chỉ lạnh lùng mà còn có kỹ năng giao tiếp tốt nên mới thu hút được mọi người.

“Dù sao thì Giáng Sinh tớ cũng không có kế hoạch gì... Tự nói ra nghe buồn thật.”

“Với Iori thì chắc chắn lời mời đi chơi Giáng Sinh phải chất như núi chứ?”

“Cũng có... nhưng năm nay tớ từ chối hết rồi.”

“Hừm...”

Minato đang đứng trước bàn của hội trưởng học sinh.

Và chủ nhân của chiếc bàn đó—hội trưởng học sinh—

“V-Vì tớ không biết Mina sẽ làm gì.”

“Ể, cậu lo cho tớ à.”

“N-Nếu không lo cho người đang làm chuyện này với mình thì mới là lạ đấy!”

“Cũng phải...”

Iori Tsubasa lại một lần nữa ngồi trên bàn với tư thế không mấy lịch sự, và kéo váy lên.

Bên dưới chiếc váy ngắn, chiếc quần lót trắng tinh khôi lộ ra hoàn toàn.

“Mà này, ngày nào cậu cũng bắt tớ cho xem quần lót... Nhìn suốt thế có vui không?”

“Đương nhiên là vui rồi!”

“Đừng có khẳng định chắc nịch thế!”

Iori vẫn giữ nguyên tư thế vén váy, lườm cậu.

“Với lại, Iori cũng đâu có vẻ gì là khó chịu đâu?”

“Sao, Mina thích vừa bị khinh bỉ vừa được xem à?”

“À... cái đó cũng hay đấy. Được chiêm ngưỡng quần lót với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của Iori.”

“N-Nhiều yêu cầu nhỉ. Vậy thì... Mina, thử ngồi xuống đó xem.”

“Ể? Vầy à?”

Minato quỳ cả hai gối xuống trước bàn của hội trưởng học sinh.

“Ví dụ như... thế này à?”

Iori bước xuống khỏi bàn, đứng trước mặt Minato đang quỳ.

Cô nheo mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng đến mức khiến sống lưng Minato lạnh toát.

Sau đó, cô dùng hai tay nắm lấy gấu váy, kéo cao lên—và chiếc quần lót trắng lại một lần nữa hiện ra.

“Ồ... Quần lót được chiêm ngưỡng từ dưới lên trong khi bị nhìn xuống một cách lạnh lùng lại là một trải nghiệm hoàn toàn khác...”

“Sao lại có câu thoại ngớ ngẩn thế chứ...”

Iori có vẻ thực sự ngạc nhiên chứ không phải diễn, và ném cho Minato một cái nhìn còn lạnh lùng hơn.

Sự kết hợp giữa khuôn mặt lạnh lùng đó và chiếc quần lót trắng tinh khôi thật không thể cưỡng lại.

“Ch-Chờ đã, Mina. Hôm nay cậu nhìn chăm chú quá đấy?”

“Cho xem trong tình huống này mà còn phàn nàn à. Hóa ra chỉ xem quần lót thôi cũng có nhiều cách thưởng thức nhỉ...”

“C-Cậu nhìn kỹ quá... Nhờ cậu mà gần đây tớ không dám qua loa với quần lót nữa.”

“Làm thế nào thì được coi là qua loa?”

“Aa, này, đừng có dí sát mặt vào thế...!”

Khi Minato dí mặt vào trong váy như thể muốn chui vào, Iori đỏ mặt ngăn lại.

“Thì không lại gần sao thấy rõ được.”

“C-Cũng đúng nhưng... aan, hơi thở của cậu phả vào đó.”

Iori vẫn giữ váy, người uốn éo.

“Hoàng tử” với giọng nói nam tính thường ngày giờ lại phát ra những tiếng rên ngọt ngào, một hình ảnh thật mới mẻ và dễ thương.

Chắc chắn chỉ có Minato mới được thấy dáng vẻ này, nghe được giọng nói này của Iori.

“T-Trước đây thỉnh thoảng... tớ có mặc quần lót thể thao đi kèm với áo ngực thể thao. Mấy loại đó thoải mái nhưng không phải để cho người khác xem...”

“Vậy à. Thế thì, lần tới mặc loại thể thao đó cho tớ xem nhé.”

“Không chỉ yêu cầu cho xem mà còn yêu cầu cả loại nữa à!”

“Không được ư?”

“Đ-Được thôi… Nhưng nó không dễ thương đâu nhé? Đừng có nghĩ gì lạ đấy?”

“Hoàn toàn không sao.”

Minato gật đầu trước lời dặn dò dễ thương của Iori.

Với vẻ ngoài nam tính của Iori, chắc hẳn cô sẽ hợp với cả những bộ đồ lót không mấy gợi cảm.

“H-Hơn nữa... đủ rồi! Quay lại làm việc thôi!”

“À, vâng vâng. Nhưng cho tớ xem thêm một chút cuối cùng—”

Minato ghé mặt lại gần chiếc quần lót trắng, nhìn chằm chằm.

“Hự... Ánh mắt hôm nay của Mina đáng sợ quá... Nn♡”

“…………!”

Iori buông một tay đang giữ gấu váy ra, đặt lên vùng quần lót.

Cơ thể cô giật nảy, đầu gối run lẩy bẩy.

Không hiểu sao, Minato có cảm giác như nghe thấy một tiếng “kyun” kỳ lạ phát ra từ nửa dưới của Iori.

“L-Lần này là hết thật đấy!”

“A, à.”

Iori sửa lại váy, vội vàng định ngồi xuống ghế.

Vì chuyển động quá nhanh, chiếc váy bỗng tung lên, để lộ quần lót trong giây lát.

“Quaoo…”

“G-Gì đấy?”

Iori dường như không nhận ra khoảnh khắc hớ hênh đó, và cứ thế ngồi xuống ghế.

“Không có gì. Ừ nhỉ, phải quay lại làm việc thôi.”

Quần lót lộ ra một cách vô thức cũng thật gợi cảm—nhưng Minato tinh ý giữ im lặng.

Minato cũng quay lại bàn dài của mình và ngồi xuống.

“Vậy, Mina?”

“Hử?”

“Bữa tiệc đó... là như thế nào? Tớ chưa bao giờ tham gia tiệc Giáng Sinh của con gái cả.”

“À... tớ cũng là lần đầu đây. Nhưng người tổ chức là Hazuki và chỉ là một bữa tiệc thân mật thôi, nên không cần phải câu nệ đâu. Nghe nói là ‘cấm tặng quà’ nữa.”

“Ể, không cần quà à? Tiệc Giáng Sinh mà?”

Iori có vẻ rất ngạc nhiên.

Minato cũng đã ngạc nhiên khi nghe điều đó từ Hazuki—

Nếu trao đổi quà ngẫu nhiên, rất có khả năng sẽ nhận được thứ mình không thích.

Chuẩn bị quà cho tất cả mọi người tham gia thì lại quá tốn kém.

Vì vậy, Hazuki đã nghĩ ra một kế.

“Tuy nhiên, những người tham gia có một ‘nghĩa vụ’.”

“Nghĩa vụ?”

Iori nghiêng đầu một cách dễ thương.

“Ừm, lệnh được ban ra là ‘bắt buộc phải hóa trang’.”

“Hóa trang!?”

Iori chống hai tay lên bàn đứng dậy.

“B-Bộ tóc giả? Lại đến lượt bộ tóc giả đó sao...?”

“Nếu không thích thì không cần phải ép mình đội đâu.”

“Ư-ừm... À, phải rồi.”

Iori vỗ tay một cái rồi ngồi lại xuống ghế.

“Không cần phải nghĩ nhiều. Tớ biết rõ mình được kỳ vọng điều gì rồi.”

“Ể?”

“Mina, sau đây đi cùng tớ một lát nhé.”

✦✧

Thành phố cuối năm trở nên vô cùng đông đúc.

Hơn bốn giờ chiều, Minato cùng Iori đến khu phố sầm uất gần trường nhất.

Với vóc dáng cao ráo và vẻ ngoài “hoàng tử”, Iori cực kỳ nổi bật ngay cả trên phố.

Đến mức người qua đường, bất kể nam nữ, đều phải ngoái lại nhìn.

“Oa, đông quá. Mina, đừng để lạc đấy.”

“Tớ sẽ cố. Mà bọn mình cũng không thể nắm tay được nhỉ.”

“N-Nắm tay... C-Cái đó thì không được.”

Iori đỏ mặt, giấu tay ra sau lưng.

Cho xem quần lót thì được, nhưng nắm tay thì không, kể cũng lạ—

Nhưng Minato cũng hiểu rằng sự xấu hổ khi nắm tay và khi cho xem quần lót là hai loại khác nhau.

“Vậy, Iori. Hai ta đi đâu đây?”

“À, đến cửa hàng quần áo.”

“Cửa hàng quần áo?”

Iori đi thêm một đoạn nữa rồi bước vào một tòa nhà thời trang.

Nơi đây tập hợp những cửa hàng mà một mình Minato sẽ không dám bước vào, dành cho những người sành điệu.

“Iori, cậu quen với những nơi thế này à...?”

“Ể? À, con trai bình thường ít khi đến những nơi này sao?”

“Bạn bè của tớ thì ưu tiên giá rẻ và an toàn hơn...”

Bản thân Minato cũng ưu tiên hai yếu tố đó.

“Hazuki-san chẳng hạn, cô ấy rất sành điệu mà. Cô ấy không nhắc nhở gì về thời trang của cậu à?”

“À... nghĩ lại thì, cô ấy có vẻ là người sẽ phàn nàn đấy nhỉ. Mà hình như tớ chưa bị nói bao giờ.”

Hazuki là nữ hoàng của dân gyaru, bản thân cô ấy cũng biến tấu bộ đồng phục một cách thời trang, và có vẻ cũng rất kỹ tính với thường phục.

“Có lẽ Hazuki-san không muốn cậu thay đổi chăng.”

“Ể? Không đâu, tớ nghĩ Hazuki không phải kiểu người sống mà suy nghĩ sâu xa đến thế.”

“Cậu nói thế tệ thật!”

“Đó là điểm chung của tớ và Hazuki mà. Tớ cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.”

“Đúng là vậy thật.”

Iori nheo mắt lườm Minato.

“Cậu sống theo bản năng nhỉ, Mina.”

“...Vâng.”

Bị Iori, người mà cậu bắt cho xem quần lót mỗi ngày, nói vậy thì không thể nào phản bác được.

Mà, dù có bị Hazuki, Serina hay Honami nói thì cũng vậy thôi.

“Mà, Mina cũng không làm gì xấu cả. Tớ cũng không nói cậu phải thay đổi.”

“Đúng vậy nhỉ, tớ không làm gì xấu cả.”

Minato yêu cầu mấy nhỏ bạn thân cho mình chịt, nhưng chưa một lần nào là ép buộc.

Thỉnh thoảng Serina có vẻ mặt như muốn nói “cứ mạnh bạo hơn một chút cũng được mà...”, nhưng chắc là cậu tưởng tượng thôi.

Sau đó, họ đi thang cuốn lên mấy tầng, đi bộ một đoạn trong hành lang—

“Aa, cửa hàng này đây. Trước đây có cô bạn cùng lớp giới thiệu, nhưng đây là lần đầu tớ đến.”

“Toàn bán quần áo sặc sỡ nhỉ... Mà khoan, chỗ này là...?”

Minato nghiêng đầu.

Những bộ quần áo sặc sỡ mà dân hướng nội không bao giờ dám mặc được trưng bày.

Nhưng, không hiểu sao cậu lại cảm thấy có gì đó rất không đúng khi Iori đến cửa hàng này—

“Mina cũng giúp tớ chọn đi. Chắc là, nếu không phải Mina... hay nói đúng hơn là không có con trai xem giúp thì tớ không quyết định được.”

“Hả...”

Vừa định gật đầu, Minato đã nhận ra.

Cảm thấy không đúng là phải rồi, vì nơi này—

“Là cửa hàng đồ nam mà!”