Người Kể Chuyện Ma Của Tôi Vừa Vụng Về Vừa Đáng Yêu: Sưu Tầm Chuyện Ma Có Được Tính Là Hẹn Hò Không?

Truyện tương tự

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

(Đang ra)

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

ClicheTL

Để có 1 cuộc sống yên bình

34 30

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

130 1207

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

(Đang ra)

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

Igarashi Yuusaku

Dựa vào ký ức, tôi đã giúp đỡ được cô nàng gyaru xinh đẹp Chigasaki trên đường đi học, và giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối của đám trai xinh gái đẹp trong lớp. Việc còn lại tưởng chừng chỉ là vạch trần

17 168

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

11 6

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

383 13249

Tập 01 - Chương 2: Gấu và Kéo, Tùy Người Sử Dụng (3)

Chương 2: Gấu và Kéo, Tùy Người Sử Dụng (3)

Mười lăm phút đi tàu từ ga gần trường. Từ đó đi bộ thêm năm phút nữa.

Nhà Anzu là một tòa chung cư lớn mười hai tầng, tầng một là cửa hàng tiện lợi của chuỗi lớn. Sống một mình ở đây, cộng với ngoại hình tiểu thư kia, đúng là công chúa thiệt rồi.

Chung cư cao cấp không hợp với học sinh cấp ba chút nào. Dân thường như tôi và Yuka cứ ngơ ngác nhìn lên tòa nhà. Uta thì ngạc nhiên là chẳng thấy động tĩnh gì, à mà nhớ ra bố cậu ấy là người nổi tiếng, chắc từng sống ở nhà xịn rồi.

Mở khóa cửa được bảo mật nghiêm ngặt, chúng tôi vào nhà Anzu.

「Oa, sảnh vào rộng quá đi!」

Vừa vào phòng Yuka đã thốt lên.

Bên trong là căn hộ 2LDK rộng rãi. Qua sảnh là hành lang sạch đẹp, bên phải là nhà vệ sinh và phòng rửa mặt, bên trái là cửa dẫn vào phòng kiểu Tây. Đi thẳng vào trong là phòng ăn lớn, và phòng khách ngập nắng bên trái. Phòng khách nối với phòng kiểu Tây bằng cửa trượt. Và căn phòng phía sau cánh cửa bên phải nhà bếp là phòng ngủ của Anzu.

Nội thất được trang trí bằng tông màu "Unicorn" rực rỡ, những món đồ trang trí nhỏ cũng thể hiện gu thẩm mỹ và sự cầu kỳ của Anzu. Đúng là căn phòng mơ ước chứa đựng lý tưởng của Anzu.

「Chẳng bừa bộn chút nào nhỉ?」

Từ phía sau, Uta đặt hai tay lên vai tôi, thò mặt ra nhận xét.

「Cố dọn dẹp rồi đó. Rèm cửa cũng thay mới rồi. Mà sáng nào dậy cũng thấy bị phá, mệt mỏi ghê gớm. A, để tui pha cái gì đó, mấy bà ngồi đi.」

Được Anzu mời, chúng tôi di chuyển đến chiếc ghế sofa chữ L sang trọng trong phòng khách.

Đống thú bông màu pastel sặc sỡ đang chiếm đóng ở đó, nên tôi ngồi ké vào khoảng trống giữa chúng. Có vẻ là loại ghế cứng hơn vẻ ngoài, nên người tôi không bị lún xuống lắm.

「Ồ... Ao, trông hợp lạ lùng đấy... Chụp ảnh được không?」

「Không. Đừng nói linh tinh, hai người cũng ngồi đi.」

Tôi vừa dựa lưng vào ghế vừa nói, Uta rũ vai thất vọng.

Rồi Yuka ngồi ngay bên phải tôi, Uta ngồi ở ghế bên trái vuông góc chín mươi độ.

「Ao, thấy sao? Có cảm thấy gì không?」

「Không... Tớ chỉ nhìn thấy ma thôi chứ đâu có dò được vị trí. Nó hiện ra trước mặt thì tớ xử lý được, chứ trốn kỹ thì chịu.」

「Thế à... ưm, làm sao giờ nhỉ.」

Đang nói chuyện với Yuka đối diện, tôi bị kéo mạnh tay từ bên cạnh. Uta đã di chuyển đến sát sườn tôi từ lúc nào, đang kéo tay trái tôi. Sao thế nhỉ?

「Để mấy bà đợi lâu... ủa, làm cái gì mà chim chuột ở nhà người ta vậy?」

「Có chim chuột đâu.」

Anzu bưng khay trà ra. Tôi không rành trà ngon dở, nhưng trà ở nhà thế này chắc là loại xịn.

Ghế sofa vẫn còn chỗ, nhưng Anzu lại kéo cái ghế Gaming từ phòng bên cạnh ra ngồi. Có vẻ phòng bên đó là phòng livestream.

Để chủ nhà ngồi ghế đó trong khi mình ngồi sofa thì hơi kỳ nên tôi định đứng dậy, thì...

「Hổng được! Cái ghế này cấm ai ngồi hết! Ao cứ ngồi đó đi!」

Nói rồi nhỏ ấn tôi ngồi lại chỗ cũ. Có vẻ nhỏ có chấp niệm khá lớn với máy móc liên quan đến nghề livestream.

Sau khi mọi người đã yên vị và nhấp ngụm trà, Anzu vào đề.

「Thế, sao rồi? Ao. Thấy gì hông? Tìm được con ma tưng tửng đó hông?」

Thấy tội nghiệp cho con ma bị gọi là tưng tửng, tôi nhắc lại y nguyên lời vừa nói với Yuka.

Anzu gục đầu xuống vẻ thất vọng tràn trề.

「Cái đó... tớ có ý này.」

Đang nghĩ chắc phải lục soát từng ngóc ngách thôi... thì Uta giơ tay nhẹ và lên tiếng.

「Chủ nhà là Anzu-san tìm khắp nhà còn không thấy, thì chúng ta tìm cũng khó mà thấy được. Hay là chúng ta thử đặt bẫy xem sao?」

「Bẫy?」

「Ừ. Tớ chợt nghĩ ra thôi, ví dụ như con ma xuất hiện trong trò trốn tìm một mình, thì nếu chơi lại trò trốn tìm một mình một lần nữa, biết đâu nó lại hiện ra.」

Nghe Uta nói, hai người kia gật gù ra vẻ đã hiểu.

Tôi không hiểu lắm, nhưng mà là thế à? Thắc mắc quá tôi hỏi Uta.

「Nè Uta. Tớ không hiểu lắm, nhưng trò trốn tìm một mình cần thú bông đúng không? Vậy nếu dùng thú bông mới bắt đầu chơi lại thì chưa chắc con ma cũ đã nhập vào đâu. Khéo lại thành hai con búp bê biết động đậy thì chết.」

「A, cũng đúng ha... Vậy thì không dùng thú bông mới, mà tái khởi động trò trốn tìm thì sao?」

「Tái khởi động á, con thú bông đang mất tích ấy hả... Hình như tên là Cleopatra?」

「Đúng vậy. Tuyên bố lại bằng giọng to để cả phòng nghe thấy 『Quỷ tiếp theo là Cleopatra』, rồi trốn đi đợi con thú bông xuất hiện. Nếu vì live bị ngắt mà trò chơi dừng giữa chừng khiến con thú bông biến mất, thì nếu chơi lại, có khi nó sẽ đi tìm mình đấy.」

Hừm, ra vậy. Bây giờ trò trốn tìm một mình đang ở trạng thái tạm dừng, nếu làm lại từ đầu thì con ma sẽ xuất hiện theo đúng luật. Vì mãi không thấy chơi tiếp nên con ma giận dỗi phá phách... nghĩ thế thì hơi bị suy diễn quá đà không nhỉ.

Tạm thời tôi cũng chưa nghĩ ra cách nào khác, thử xem cũng được.

「Tớ thấy làm thử cũng được, hai cậu thấy sao?」

Tôi hỏi hai người kia đang im lặng nghe tôi và Uta nói chuyện.

「Ưm. Nếu Anzu-chan thấy ổn thì tớ sao cũng được. Miễn là đừng gặp nguy hiểm.」

「Tui cũng ok. Trước kết thúc lãng xẹt tui cũng thấy lấn cấn, giờ làm lại cho xong cũng vừa đẹp. Có gì thì có Ao lo rồi mà.」

Anzu làm động tác bắn súng về phía tôi, nói.

「Thế thì... nếu được, cho tớ làm người chơi trốn tìm được không...」

「Hả? Cái đó hổng được. Tui phải giải quyết dứt điểm với nó. Phải có đầu có đuôi chớ.」

Uta rụt rè giơ tay xin phép, nhưng bị Anzu gạt phắt đi.

Có vẻ cậu ấy thèm khát được tận mắt nhìn thấy con thú bông bị ma ám lắm rồi. Thất vọng ra mặt luôn. Đừng bảo là vì muốn tự mình làm thử nên mới đề xuất cái kế hoạch dụ ma này nhé...

Đằng nào cũng bắt sống chứ không thanh tẩy ngay, trói gô lại rồi cho Uta xem cũng được. Còn chuyện đó có đáng sợ như chuyện ma không thì không biết.

「Vậy tối nay mọi người ngủ lại đây ha. Anzu-chan, ổn không?」

「Ồ, được chớ được chớ. Nhà hổng có gì nhưng cứ tự nhiên nghen.」

Anzu cười vui vẻ, xoay cái ghế Gaming vòng vòng trả lời.

「A, vậy tớ về nhà xin phép bố mẹ một tiếng đã. Tiện thể lấy quần áo thay. Ao tính sao?」

Uta vội vàng đứng dậy, vừa nhặt cặp vừa hỏi. Chắc cậu ấy cũng hào hứng với sự kiện ngủ qua đêm này lắm, khóe miệng đang giãn ra, má hồng hồng.

Nhà Uta buôn bán, bình thường cậu ấy hay phụ giúp nên chắc phải xin nghỉ phép các kiểu.

「Ưm... sao giờ nhỉ.」

「Quần áo thay thì cứ dùng đồ của tui. Đồ dùng cá nhân thì xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua là được.」

「Tớ mượn đồ Anzu-chan nhé. Nhà xa quá lười về.」

「A, thế tớ cũng vậy. Uta, lát gặp lại nhé.」

Dựa lưng vào ghế sofa, tôi vẫy tay với Uta.

Uta run run nắm đấm vẻ tiếc nuối, rồi mở to mắt, lao vút đi.

「T, tớ sẽ quay lại ngay! Đợi tớ nhééééé!!」

Tiếng hét xa dần tạo hiệu ứng Doppler. Yuka và Anzu nhìn nhau.

「Con bé Natsume-san thú vị ghê ha. Xinh gái, rành chuyện ma, làm streamer chắc nổi lắm đó.」

「Tớ cũng bất ngờ đấy. Ở lớp Natsume-san ngầu lắm, lạnh lùng lắm cơ. Nhưng tớ cũng thích Natsume-san hôm nay, vui tính ghê.」

Chỉ lộ chút bản chất thôi mà đã được công nhận là "cô gái thú vị", tôi rùng mình trước tiềm năng của Uta.

****

Sau đó ba đứa chúng tôi buôn chuyện một lúc, đi mua đồ ăn tối, rồi lần lượt đi tắm. Dù được chuẩn bị nước nóng nhưng xin lỗi nhé, tôi không thích ngâm bồn nên chỉ tắm vòi sen thôi. Cứ ngâm mình thư giãn là y như rằng có con ma nào đó định lôi tôi xuống nước, chẳng nghỉ ngơi được gì.

Uta quay lại khi chúng tôi đã ăn tối xong và đang thưởng thức giờ trà.

Thấy Uta thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại bước vào phòng, Yuka và Anzu ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Chỉ xuất hiện thôi cũng gây cười được, tôi thầm nghĩ "Nhỏ này giỏi thật".

Giống như bao hủ tục huyền bí khác, "trốn tìm một mình" cũng phải thực hiện vào đêm khuya.

Từ "Nghi thức đi đền giờ Sửu" cũng thế, mấy cái nghi thức kiểu này cứ thích ban đêm thế nhỉ. Với người quen nhìn thấy ma quỷ bâu đầy đường ngay cả ban ngày như tôi thì không hiểu nổi cảm giác đó. Tôi thấy ngày hay đêm thì cũng khác gì nhau đâu.

Tuy nhiên, nhập gia tùy tục. Để thực hiện trốn tìm một mình trong trạng thái tốt nhất, chúng tôi quyết định chợp mắt đến nửa đêm.

Nếu tất cả cùng ngủ, con thú bông có thể thừa cơ quậy phá. Nên chúng tôi chia thành hai cặp, thay phiên nhau ngủ.

Để ứng phó kịp thời, cặp của tôi là Anzu. Uta và Yuka trải nệm ở phòng kiểu Tây, ngủ ngon lành bên cạnh nhau. Sâu trong cánh cửa trượt mở toang, Uta đang cựa quậy trở mình.

Ngồi trên ghế sofa lơ đãng nhìn cảnh đó, Anzu đang nghịch điện thoại bên cạnh thì thầm với tôi.

「Quả nhiên con Cleopatra hổng ra ha. Có người canh chừng là hổng được sao ta.」

「Đông người đến bất ngờ quá nên chắc nó căng thẳng đấy. Biết đâu mắc bệnh sợ người lạ?」

「Ha ha, thế thì mắc cười ha. Hổ báo cáo chồn ở nhà thôi à.」

Anzu cười khúc khích, từ phòng bên kia vang lên tiếng nói mê quyến rũ của Yuka "Ưm...". Hai đứa nhìn nhau, hạ giọng xuống chút nữa.

「...Ao nè, cảm ơn nghen. Đi theo tui tới giờ này. Buồn ngủ hông?」

「Tớ là cú đêm nên không sao. Trong đám này chắc chỉ có Yuka là sinh hoạt điều độ thôi nhỉ?」

「Đâu có, dạo này Yuka cũng thức khuya lắm đó. Tại tui hay live muộn mà. Nhỏ đó lúc nào cũng thức xem trực tiếp đàng hoàng hết á.」

「Trực tiếp ...」

Biết là Yuka và Anzu thân nhau, nhưng live với trực tiếp gì đó, văn hóa đó tôi chịu chết. Nên tôi chỉ cười trừ cho qua chuyện.

「...Nè. Anzu làm cái... streamer... hả? Sao cậu lại muốn làm nghề đó?」

「Hửm? Sao tự nhiên hỏi vậy.」

「Không, tò mò chút thôi. Không muốn trả lời cũng không sao.」

Câu hỏi bâng quơ, nhưng Anzu lại trả lời nghiêm túc hơn tôi tưởng.

Cô nàng ngồi khoanh chân trên ghế sofa, rên rỉ "Ư~m..." vẻ đăm chiêu. Rồi ngước lên trần nhà suy nghĩ, một lúc sau mới trả lời.

「...Nhà tui á, là tiệm vải Kimono lớn lắm. Cả nhà ai cũng cứng nhắc, tui hổng hợp chút nào. Nên là, tui nghĩ làm sao kiếm tiền để sớm tự lập ra khỏi nhà. Một trong những hoạt động đó là nghề streamer này.」

Như đang hoài niệm quá khứ, Anzu nhìn vào hư không cười nhẹ.

Nhấp ngụm trà đã chuẩn bị để chống buồn ngủ cho thấm giọng, cô nàng nói tiếp.

「Giờ thì thấy vui nên làm tiếp thôi. Căn phòng này cũng là của họ hàng, còn xa mới tự lập được. Nhưng mà... một ngày nào đó, nếu biến cái này thành công việc thật sự thì tốt ha.」

「...Ra vậy.」

Anzu cười nói về tương lai rực rỡ quá, tôi chói mắt phải quay đi.

――Uta thì chuyện ma, Yuka thì mỹ thuật, còn Anzu thì streamer. Cùng tuổi với tôi, mà ai cũng ngẩng cao đầu bước đi trên con đường của mình. Khác hẳn tôi.

Tấm lưng của các cậu ấy như đang trách móc tôi cứ mãi lôi theo thất bại quá khứ, ủ rũ chán chường, khiến tim tôi nhói đau.

「Xin lỗi nhé, tớ hỏi hơi tùy tiện. Không ngờ lý do lại nghiêm túc thế.」

「Có sao đâu. Thế đổi lại, tui hỏi bà được hông?」

Anzu nói thế làm tôi nhẹ nhõm hẳn. Để mỗi cô ấy nói chuyện riêng tư thì thấy hơi bất công.

Tôi nghiêng đầu "Gì cơ?" ngắn gọn.

「Hồi trưa tui hỏi rồi đó, sao Ao lại giấu chuyện có năng lực tâm linh? Nói ra thì có sao đâu. Tui thấy ma nè các kiểu. Mọi người hết hồn cho coi.」

「A...」

Cái này, trả lời sao đây... Không thể tóm gọn trong một câu nên giải thích khó lắm.

「Nè nha, tui nghe Yuka kể mãi rồi. Rằng có đứa bạn thân hổng hòa nhập được với xung quanh. Lúc đó hổng biết tên, nhưng chắc là nói Ao đó hả?」

「Hưm... Chắc gì. Yuka nhiều bạn mà.」

「Không không, chắc chắn là Ao. Nhỏ đó lo lắm đó. ...Nè, sao hổng nói? Bộ ngại gì hả?」

Cái con nhỏ Yuka này... lại bơm cái gì vào đầu người ta thế không biết.

Muốn mắng vốn chính chủ ghê, nhưng sự thật cô ấy gọi tôi là bạn thân làm tôi vui quá, xí xóa hết mọi chuyện. Cô gái gian xảo, thật sự.

Liếc nhìn Yuka đang ngủ ngon lành, tôi lí nhí trả lời.

「...Thì, có năng lực tâm linh đâu có bình thường đâu.」

「Được mà. Tài lẻ xịn xò còn gì. Kiếm đâu ra đứa thấy ma nhan nhản ngoài đường?」

「――Tớ muốn bình thường cơ. Kinh tởm lắm đúng không, nhìn thấy thứ người khác không thấy.」

Giọng tôi lạnh lùng đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên. Anzu tròn mắt như bị đánh úp.

Không được... thế này là giận cá chém thớt rồi. Quá khứ của tôi, Anzu đâu có liên quan gì.

Thấy có lỗi vì phá hỏng bầu không khí, tôi vội tìm lời nói tiếp.

「A... cái đó. Chuyện hơi nặng nề chút nhé.」

Anzu không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, lắng nghe tôi nói.

Thấy vậy, tôi thấy nhẹ lòng hơn chút. Nghe cũng chẳng thú vị gì đâu... nhưng mà thôi, cứ nói đi. Anzu đã mở lòng đến thế rồi mà.

Hít một hơi, tôi cúi mặt bắt đầu kể. Về câu chuyện thất bại chẳng ra đâu vào đâu trong quá khứ.

「...Tớ bẩm sinh có năng lực tâm linh mạnh. Tại cái đó mà tớ suýt giết chết gia đình mình.」

Có rào trước rồi mà mở đầu vẫn nặng nề hơn tưởng tượng ha... tôi tự nghĩ.

Anzu nghe xong không biết cảm thấy thế nào. Hy vọng cô nàng không hối hận vì đã hỏi.

「Hồi bé, lúc chưa kiểm soát được năng lực tâm linh ấy. Trong tình huống bị ác linh tấn công sắp chết, sức mạnh của tớ bùng phát, nhưng lại cuốn cả em gái đang ở cùng vào. May mà giữ được mạng... nhưng không thể ở cùng nhau được nữa.」

Làm tổn thương em gái yêu quý, bản thân tôi cũng chịu vết thương sâu sắc.

Bố mẹ tách tôi khỏi em gái để đảm bảo an toàn cho gia đình, đó là chuyện đương nhiên. Là biện pháp cần thiết cho gia đình. Trong ngôi nhà đó, chỉ có tôi là không phải gia đình.

「Tớ được bà là nhà ngoại cảm đón về nuôi. Từ đó thì ôi thôi, vất vả lắm. Hai mươi bốn giờ, ngủ hay thức cũng tu hành suốt. Kết cục là, từ chín tuổi đến mười ba tuổi, năm năm trời tớ không bước chân ra khỏi nhà lần nào. Ngày nào tớ cũng nghĩ giá mà không có năng lực tâm linh thì tốt biết mấy.」

Nên tôi cứ ghen tị với mọi người suốt.

Tôi chưa từng có một thanh xuân đúng nghĩa.

Những thứ yêu thích, những thứ để say mê... mọi người có những thứ đó như lẽ đương nhiên, chói lòa và đáng ghen tị không chịu được.

Trên đời vẫn có những kẻ chẳng có thời gian mà tìm kiếm mấy thứ đó đấy.

「...Nhưng mà, rốt cuộc bố mẹ cũng không êm đẹp. Nghe bảo ly hôn luôn rồi.」

Em gái đi cùng bố, đến nơi nào đó xa lắm. Nơi bàn tay tôi không còn với tới.

Mẹ gửi tôi cho bà rồi bặt vô âm tín. Mẹ nghĩ gì về tôi, đến cuối cùng tôi cũng không thể hỏi được.

「...Tại tớ mà gia đình tan nát. Nên là, có năng lực tâm linh đâu phải chuyện đáng tự hào để đi rêu rao.」

Đã gây phiền phức cho bao người, mặt dày đến đâu mà dám làm thế. Trái lại, đáng bị trách móc thì có. Phải quỳ xuống xin lỗi gia đình vì đã sinh ra mới đúng.

Tôi đã tự trách mình như thế bao nhiêu lần. Biết là chẳng giải quyết được gì, nhưng cũng chẳng đủ dũng khí để nhìn về phía trước, ít nhất thì sống khép kín để không làm phiền ai thêm nữa. Tôi chán ghét bản thân mình thật sự.

Đang nghiến răng ken két, giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh.

「...Ra vậy. Xin lỗi nha, bắt bà kể chuyện buồn.」

「A... không, tớ tự kể thôi mà.」

Cố nhếch mép cười, tôi quay sang nhìn Anzu. Nhưng nụ cười gượng gạo vụng về của tôi hoàn toàn vô dụng trước nữ streamer dày dạn kinh nghiệm.

「Đúng là chuyện đó hổng dễ dàng kể ra ha. Tui hơi sơ suất rồi. Xin lỗi.」

「Không, Anzu không cần xin lỗi đâu mà.」

Tôi xua tay với Anzu đang cúi đầu.

Rồi liếc nhìn phòng bên kia một chút, lần này tôi nở nụ cười thật lòng.

「...Với lại, dạo này tớ cũng được cứu rỗi chút ít. Uta là fan cuồng huyền bí chính hiệu mà. Cậu ấy bảo cần một người như tớ.」

Tạm thời giấu chuyện cậu ấy muốn làm Người kể chuyện ma.

Chỉ khi ở bên cậu ấy, tôi mới có thể ảo tưởng rằng mình cũng có chút giá trị. Được ké chút thanh xuân. Thật đáng quý.

「...Mà, chắc chỉ là tự sướng thôi.」

「――Làm gì có chuyện đó!」

Tôi vừa tự giễu thì Anzu đứng phắt dậy hét lên.

Cô nàng phản xạ bịt miệng mình lại, người cứng đờ. Thấy hai người bên phòng kia không dậy, cô nàng cử động cứng ngắc ngồi xuống, nói tiếp.

「...Tự sướng hay gì, tuyệt đối hổng có đâu. Tui đang được bà giúp nè, Yuka cũng được Ao cứu đúng hông?」

Nghe tên Yuka, tôi nhớ lại lần đầu gặp cô ấy.

Lúc đó tôi mới kiểm soát được năng lực, vừa quay lại trường học.

Thế giới của tôi đã quên mất cách giao tiếp với người khác, xây bức tường cao ngất, chính cô ấy đã cưỡng ép bước vào.

「Ba đứa tụi mình, đều nhờ năng lực tâm linh của Ao mà được cứu đó. Ao không tha thứ cho bản thân thì tui chịu, nhưng... có những người thực sự được cứu rỗi, chuyện đó tui đảm bảo cho.」

Anzu ưỡn ngực khẳng định chắc nịch.

Chẳng hiểu sao tự tin gớm, thái độ kiêu ngạo đó làm tôi bật cười.

「Hì hì. Sao mà ra vẻ thế...」

「Cỡ như tui á, hổng cần lý do thì lòng tự trọng cũng cao ngất ngưởng rồi. So với Ao thì tui gây phiền phức cho Yuka gấp mấy lần, mà nhỏ có để tâm đâu.」

「A ha ha! Cái đó thì phải để tâm chứ!」

Không nhịn được cười, tôi thốt lên, Anzu cười nham hiểm vẻ "được rồi đấy".

「Cứ mặt dày thế mà tận hưởng đi. Đời người có một lần thôi. Chắc cũng nhiều chuyện xảy ra, nhưng đường núi hiểm trở, lúc quay lại nhìn cảnh đẹp hơn đường bằng phẳng chớ bộ?」

「...Không biết nữa. Tớ chưa leo núi bao giờ.」

「Đồ ngốc~! Ví dụ thôi, ví dụ!」

「...Ư~m... Anzu-chan, ồn quá à... khò...」

Anzu to tiếng quá làm Yuka tỉnh dậy một tẹo rồi lại lăn ra ngủ tiếp. Giọng nói ngái ngủ của Yuka buồn cười quá, tôi và Anzu chụm đầu vào nhau cười khúc khích.

――A, vui thật. Có Yuka, có Anzu... và có Uta.

Ước gì thời gian này kéo dài mãi. Đêm nay đối với tôi là một đêm đặc biệt đến thế.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Unicorn Color: Tông màu pastel sặc sỡ (hồng, tím, xanh nhạt...) thường thấy trong văn hóa "Yume-kawaii" (Dễ thương mộng mơ) của giới trẻ Nhật.