Thế giới thật hòa bình.
Ít nhất thì thế giới xung quanh Ryo đang rất bình yên.
Ryo: "Không như kiếm sĩ Abel nào đó suốt ngày chỉ biết múa kiếm, việc giữ được sự thảnh thơi trong tâm hồn để đắm mình vào những trang sách là vô cùng quan trọng."
Abel: "...Tại sao cậu cứ phải cố tình nói to thế hả?"
Sau khi huấn luyện cho Mifa ở sân trong, Abel vừa bước tới bàn Ryo đang ngồi đọc sách thì nghe thấy câu lầm bầm cố tình đó.
Nếu định nghĩa "lầm bầm" là nói đủ to để người xung quanh nghe rõ...
Thì đó không phải lầm bầm, mà là nói chuyện bình thường.
Ryo: "Quê hương tôi có câu 'Thường tại chiến trường'. Nghĩa là phải luôn giữ tâm thế như đang ở trên chiến trường. Ngoài ra còn có câu ngạn ngữ cổ: Si vis pacem, para bellum - Muốn hòa bình, hãy chuẩn bị chiến tranh. Và Nietzsche đã nói: 'Nếu người muốn hòa bình, thì hãy coi đó là sự chuẩn bị cho cuộc chiến mới. Hãy cầu mong một nền hòa bình ngắn ngủi hơn là vĩnh cửu'."
Abel: "Xin lỗi, tôi hoàn toàn không hiểu cậu muốn nói gì..."
Ryo: "Ý là hòa bình chỉ là thứ phù du thôi."
Ryo nói với giọng điệu của một triết gia uyên bác.
Nếu trên tay phải cậu không cầm cái bánh nếp nhân đậu đỏ - kiểu Daifuku - thì có lẽ lời nói đó đã có sức thuyết phục hơn.
Abel khẽ thở dài.
Abel: "Nhưng nhìn Ryo thì thấy hòa bình lắm."
Sau đó...
Abel: "Hôm nay đến đây thôi."
Mifa: "Vâng. Cảm ơn sư phụ."
Abel kết thúc buổi tập, Mifa cúi đầu chào.
Ryo quan sát từ góc sân, gật gù hài lòng.
Ngày mai, ba người họ sẽ khởi hành đến Thủ đô Jongjong.
Cùng với Quan Đại thần Su Ku.
Hành trình đường bộ 7 ngày, không quá dài.
Mifa, Ryo và Abel đều được chuẩn bị ngựa, đỡ mệt hơn đi bộ nhiều.
Biết là mai đi đường xa nên hôm nay không cần tập luyện quá sức là đúng.
Về phòng, Ryo kiểm tra lại hành lý lần cuối.
Ryo: "Sách để đọc dọc đường thì bỏ vào túi đeo vai thôi."
Nói rồi, cậu lấy một cuốn sách từ rương hành lý, chuyển sang túi đeo vai.
Abel liếc nhìn.
Abel: "Ryo, cuốn đó mua ở thị trấn đúng không?"
Ryo: "Vâng. Phần tiếp theo của cuốn 'Lịch sử và Công dụng của Bùa chú và Linh phù' mượn ở thư viện."
Abel: "'Thực hành: Tương lai được mở ra bởi Bùa chú và Linh phù'...? Cậu đâu có dùng được bùa chú, thực hành cái gì?"
Ryo: "Đúng là không dùng được... nhưng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà."
Abel: "Lại là Tôn Tử à."
Ryo: "Quả không hổ danh Abel. Hoàn hảo!"
Abel: "Không, tôi chỉ nhớ mấy câu cậu hay lầm bầm thôi..."
Ryo khen ngợi, Abel cười khổ.
Cậu tự biết mình chỉ nhớ loáng thoáng mấy câu Ryo nói chứ chẳng hiểu bản chất gì cả.
Ryo: "Thực tế mà nói, nếu hoàn toàn không biết gì về chiêu thức hay thuật pháp của đối phương thì không thể đối phó được đúng không?"
Abel: "Đúng vậy. Lúc nào cũng sẽ bị động."
Abel gật đầu mạnh mẽ.
Mạo hiểm giả lâu năm như Abel, trải qua bao trận chiến với cả người lẫn ma thú, hiểu rất rõ sự khó khăn khi chiến đấu mà thiếu thông tin.
Abel: "Nhưng mà Ryo... đi ngựa đấy nhé."
Ryo: "Thì đúng rồi. Chứ đi bộ thì sao vừa đi vừa đọc được."
Abel: "Cậu nghĩ đi ngựa thì đọc được à? Đã thử bao giờ chưa?"
Ryo: "Chưa... Hả? Chẳng lẽ khó lắm sao?"
Abel: "Không quen thì khó lắm đấy."
Ryo: "Hả..."
Ryo suy sụp trước lời của Abel.
Ryo: "Đã cất công chuẩn bị cả cuốn 'Giả Kim Thuật Phương Đông' có vẻ thú vị nữa chứ..."
Lời than vãn của Ryo không ai nghe thấy.
☆☆☆
Sáng hôm sau.
Đoàn người xuất phát từ Mifasoshi hướng về Thủ đô Jongjong.
Dẫn đầu là Quan Đại thần Mifasoshi Su Ku.
Theo sau là 20 thuộc hạ.
Đội trưởng hộ vệ là Đội trưởng Đội 1 Đội tuần tra Mifasoshi, Solon.
Lấy Đội 1 của Solon làm nòng cốt, đội hộ vệ 40 người bảo vệ đoàn.
Mifa, Abel và Ryo cũng ở trong đoàn.
Su Ku: "Mifa, mệt không? Chưa quen cưỡi ngựa đúng không. Ổn chứ?"
Mifa: "Vâng, thưa ngài Su. Con ổn ạ."
Mifa cưỡi ngựa ngay cạnh Quan Đại thần Su Ku.
Su Ku cũng cưỡi ngựa, dáng vẻ rất thành thục.
Ryo: "Bà Đại thần cưỡi ngựa giỏi thật."
Abel: "À. Chắc được huấn luyện từ nhỏ và cưỡi thường xuyên. Dựa trên cảm giác mà Ryo từng cảm nhận được trước đây, có thể bà ấy giống mạo hiểm giả lão luyện dày dạn kinh nghiệm thực chiến... Có khi bà ấy xuất thân quý tộc hay hoàng tộc cũng nên."
Ryo: "Kiểu như Bệ hạ Roberto Pirlo..."
Abel suy đoán, Ryo nhớ lại Cựu vương Liên bang.
Ryo: "Nhắc mới nhớ, Mifa sẽ làm thị nữ cho Công chúa Xiao Feng và sang nước Dawei nhỉ."
Abel: "Ừ, thấy bảo thế."
Ryo xác nhận, Abel gật đầu.
Ryo: "Tôi không biết 'Công chúa' (Koushu) là gì nên tra thử, hóa ra là tước hiệu của con gái Hoàng đế. Nghe nói các nước Phương Đông cũng bắt chước dùng theo."
Abel: "À, đúng rồi."
Ryo giải thích vẻ đắc ý, nhưng Abel gật đầu bình thản.
Ryo: "Gì thế, phản ứng nhạt nhẽo vậy. Chẳng lẽ Abel biết rồi?"
Abel: "Hồi ở Vương thành có học qua. Hình như từ trước khi có Dawei, các triều đại trước đã dùng tước hiệu đó rồi, không thay đổi gì mấy."
Ryo: "Hừ... Giáo dục Hoàng gia đáng sợ thật."
Ryo gục đầu thất vọng.
Abel: "Mà Ryo này, rốt cuộc cậu không đọc sách à."
Abel nhận ra Ryo ngồi trên ngựa mà không cầm sách.
Ryo: "Vâng. Vừa xuất phát tôi thử rồi, chịu chết. Ngựa xóc thế này cơ à..."
Abel: "Thì thế mà. Vốn dĩ Ryo cũng ít cưỡi ngựa còn gì?"
Ryo: "Hồi làm huấn luyện viên cho Kỵ sĩ đoàn Rune tôi cưỡi suốt đấy chứ. Ở Vương đô thỉnh thoảng cũng mượn ngựa cưỡi mà."
Abel nheo mắt hỏi.
Abel: "...Mượn ngựa ở đâu?"
Ryo: "Tất nhiên là ở Vương thành. Ngựa được huấn luyện kỹ nên cưỡi sướng lắm."
Abel: "Ừ, cái đó là lạm quyền đấy."
Ryo: "Hả?"
Abel: "Công tước mà tự tiện cưỡi ngựa của Vương thành, tức là ngựa của Hoàng gia, là không được đâu nhé."
Ryo mở to mắt kinh ngạc.
Ryo: "Hả? Nhưng có ai bảo tôi thế đâu..."
Abel: "Làm gì có ai dám ý kiến với Công tước đứng đầu."
Ryo: "Trời ơi..."
Ryo suy sụp.
Nhưng những lúc thế này, cậu luôn có cách.
Ryo: "Sao Abel không nói sớm cho tôi biết!"
Đúng vậy, đổ lỗi cho người khác.
Abel: "Không, tôi cũng mới nghe lần đầu mà..."
Ryo: "Báo cáo kiểu đó không đến tay cậu à?"
Abel: "Hình như không thấy."
Ryo: "Lúc nào cũng ngập trong giấy tờ, hay là cậu đọc không kỹ..."
Chẳng hiểu sao Ryo lại tra hỏi như công tố viên hay thẩm phán.
Dù không biết, nhưng người làm sai là Ryo mà.
Abel: "Tôi đọc hết, kỹ càng là đằng khác. Khả năng là..."
Ryo: "Là?"
Abel: "Hầu tước Heinlein đã xử lý rồi."
Ryo: "Tể tướng các hạ á? Tại sao? Ngài Heinlein chưa bao giờ mắng tôi cả?"
Ryo nghiêng đầu.
Đúng là chưa bao giờ bị mắng.
Abel: "Có thể ông ấy dùng quyền Tể tướng để cấp phép đặc biệt rồi xử lý êm đẹp."
Ryo: "Ồ... Quả không hổ danh Tể tướng đáng tự hào của Vương quốc."
Abel suy đoán, Ryo gật đầu vui vẻ.
Trong lòng Ryo, đánh giá về Tể tướng Alexis Heinlein cực kỳ cao.
Có thể nói là cao nhất.
Abel: "Nhắc mới nhớ, Hầu tước Heinlein cưỡi ngựa vẫn đọc được tài liệu đấy..."
Ryo: "Thật á!"
Abel: "Tôi từng thấy thuộc hạ đưa tài liệu, ông ấy đọc qua rồi ra chỉ thị ngay trên lưng ngựa."
Ryo: "Tể tướng nhà mình hoàn hảo quá. Văn thì giỏi hành chính, Võ thì là cựu Đoàn trưởng Cận vệ Kỵ sĩ, lại còn trùm tình báo Trung tâm... Nhân vật chính trong tiểu thuyết nào đó chắc luôn. Không, hoàn hảo quá độc giả lại không đồng cảm được mất!"
Abel: "Độc giả có đồng cảm hay không thì tôi không biết, nhưng hoàn hảo thì tôi công nhận."
Abel cũng đồng tình với nhận xét của Ryo.
Thế là, tội của Ryo bị lờ đi lúc nào không hay.
Ryo: "Khư khư khư, đúng như tính toán."
Ryo lầm bầm, tưởng không ai nghe thấy.
Abel: "Phạt tiền là hợp lý nhất. Nếu Hầu tước Heinlein chưa xử lý thì cậu phải nộp phạt. Ở Vương quốc, phạt tiền không bị ghi tiền án đâu, yên tâm."
Ryo: "Hả..."
Ryo cầu mong Hầu tước Heinlein đã xử lý êm đẹp.
Dù là Công tước đứng đầu cũng không thể làm trái ý Vua.
