Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2406

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6806

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Tập 05 - Chương 1

Cuộc chiến chăm bệnh không khoan nhượng

Người ta sở dĩ lập ra hiệp định, đương nhiên là vì có tranh chấp.

Nếu đã vậy, thay vì đặt ra một giao ước như thế, sao ngay từ đầu không giải quyết để khỏi phải xung đột chứ——thế nhưng sự đời nào có dễ đoán.

Tham vọng thường là một trò chơi có tổng bằng không.

Bất kể là lãnh thổ, dầu mỏ, ghế nghị viện, lợi ích, kim loại hiếm hay vàng bạc, một khi đã rơi vào tay ai đó thì dĩ nhiên những người khác sẽ chẳng có được.

Muốn giành lấy nó, chỉ có cách đích thân tham gia vào cuộc chiến tranh đoạt.

Nhưng nếu vì tranh giành mà phá hủy luôn mục tiêu, thì việc tranh đoạt cũng chẳng còn ý nghĩa.

Thế nên để thực hiện cạnh tranh công bằng, người ta đành phải đặt ra những quy tắc tối thiểu——cái gọi là hiệp định, cũng chính vì thế mà ra đời.

Cho nên, việc các thiếu nữ lập ra một hiệp định, tự nhiên cũng có nguyên do của nó. Thời gian quay trở lại một ngày trước đêm giao thừa——

Haizz haizz…

Tôi thở dài một hơi thật não nề.

「Oa——Takumi, hôm nay cậu cũng cố gắng như mọi khi nhỉ, hình như tôi thấy cậu ăn hai cái thì phải?」

Tôi nhận được lời khen ngợi pha chút đồng tình từ một người đàn ông cùng phòng bệnh.

「Ha, haha… Nếu mọi người thật sự nghĩ vậy, thì làm ơn giúp tôi một tay với.」

「Ừm… Thôi nào, có mỹ nhân tuyệt thế đến thăm bệnh thế này, cậu cứ chịu khó một chút đi.」

Xem ra chẳng ai chịu san sẻ giúp tôi, hu hu hu.

Hôm qua, Chris trước khi chuẩn bị về nước đã đến tạm biệt tôi, tiện thể cũng xử lý giúp một lượng bánh kem không nhỏ.

Nhưng hôm nay thì chẳng có ai giúp nữa, tôi bị chị Otome, người mới giây trước còn ở bên cạnh, nhồi nhét cho quá nhiều bánh kem, đến nỗi chẳng thể nuốt nổi bữa trưa của bệnh viện.

Cậu nhóc bỏ nhà đi, đến Nhật Bản để tặng quà Giáng sinh cho người cha thất lạc nhiều năm, hôm qua vẫn khăng khăng đây là cải trang và tự biến mình thành một thiếu nữ xinh đẹp. Cậu mang theo rất nhiều sữa đến thăm bệnh, sau khi thay mặt người mẹ không có thời gian đến để xin lỗi và bày tỏ lòng biết ơn, cậu đã nói một câu:

「I’ll be back!」

Nói cách khác, cậu ta sẽ còn quay lại.

Tôi xoa đầu Chris, vò cho tóc cậu rối tung lên, còn cậu thì vẽ bậy lên lớp thạch cao của tôi. Tuy tôi chẳng hiểu mấy từ tiếng Anh trên đó, nhưng nhìn nụ cười của cậu thì chắc chắn chẳng phải nội dung gì đứng đắn.

Và rồi, một khi chị Otome đã về tiệm——

Điều đó cũng có nghĩa là, nhóm khách tiếp theo sắp đến rồi.

Cốc cốc cốc——

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

Đấy, đến rồi.

Tuy vừa vui vừa ngại… nhưng chuyện này cũng dần trở thành thông lệ rồi.

Các bệnh nhân khác cùng phòng cũng sớm đã hiểu ra mọi chuyện, ai nấy đều mang vẻ mặt buông xuôi.

Và người bên ngoài chẳng đợi chúng tôi đáp lời, đã đẩy cửa bước vào.

「Chào, Takumi, tiểu thư ta đến thăm cậu đây!」

Người bước vào phòng với nụ cười rạng rỡ, là một mỹ少女 tóc vàng có ngoại hình như học sinh tiểu học.

Cô là người thừa kế của gia tộc Umenomori·một trong những tài phiệt hàng đầu Nhật Bản, cũng là hội trưởng câu lạc bộ Stray Cats, hơn nữa còn là nhân viên phục vụ kiêm thợ làm bánh ngọt tập sự của quán Stray Cats chúng tôi.

「Cái phản ứng lạnh nhạt đó là sao hả! Umenomori Chise ta đã đặc biệt đến thăm cậu rồi, cậu không thể tỏ ra ngạc nhiên hơn một chút, kiểu như『Oa!』rồi nhảy bật dậy khỏi giường được sao! Nào, bắt tay trước đã!」

Đây có phải manga bốn khung thời xưa đâu.

Người tiếp theo bước vào là Kiriya Nozomi, thiếu nữ có vẻ đẹp lạnh lùng, vô cảm đang sống nhờ ở nhà chúng tôi.

Cô cúi đầu chào các bệnh nhân khác ở cửa, rồi đi những bước nhỏ đến bên giường và ngồi xổm xuống, để tầm mắt ngang bằng với tôi.

「Takumi… Cậu vẫn ổn chứ?」

「Chào, Nozomi. Như cậu thấy đấy, ngoài chân phải ra thì tôi hoàn toàn khỏe mạnh, có muốn tôi trồng cây chuối tại chỗ cho cậu xem không?」

「Ừ, được.」

「Xin lỗi, câu trả lời này hơi bất ngờ quá, tôi bây giờ không trồng cây chuối được đâu.」

「Vậy à… Tiếc thật.」

Đằng sau Nozomi, người trông có vẻ thực sự tiếc nuối, là một người khác cũng đang mang vẻ mặt cau có.

Một mỹ少女 đích thực, cũng là bạn thanh mai trúc mã của tôi và là nhân viên làm thêm số một của Stray Cats——Fumino nhướng mày, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẻm.

「Gì hả? Cậu có gì muốn nói à?」

「Mà này Fumino, hôm nay cậu sao thế?」

「Sao là sao? Tôi đến đây không phải vì tôi muốn đâu nhé!」

Không, ý tôi không phải chuyện đó.

「Bởi vì… Tự dưng thấy ba người các cậu hiếm khi đến cùng lúc.」

Đúng vậy.

Kể từ lần đầu tiên họ cùng đến thăm bệnh, thì sau đó cứ rơi vào trạng thái trầm lắng, không đến riêng lẻ từng người một, thì cũng nhờ Ieyasu và Daigorō đến thăm tôi.

Bây giờ Stray Cats thiếu mất tôi, đương nhiên không thể rảnh rỗi được.

Mà hôm nay Fumino, Nozomi, và Umenomori đến thăm đều là nhân viên làm thêm của Stray Cats, trước giờ họ đều phải sắp xếp lịch làm xen kẽ nhau để có thời gian thay phiên đến thăm bệnh.

「Hừ, chỉ là trùng hợp thôi.」

Thế tại sao mặt cô ấy lại đỏ bừng lên thế nhỉ? Tình hình này thật khiến người ta khó hiểu.

「Sao nào? Nếu đã vậy, Fumino cô đến sau một chút chẳng phải là được rồi sao? Như thế Otome cũng nhàn hơn.」

Umenomori châm chọc cô với vẻ mặt “cô đang nói cái quái gì vậy?”.

「Cá-cái gì chứ! Takumi lúc nào cũng gây phiền phức mà giờ lại nhập viện, mỗi ngày đến bệnh viện cười nhạo bộ dạng thảm hại của cậu ta để giải tỏa bực bội là thú vui cá nhân của tôi, không đến lượt cô xen vào!」

…Thật là một lý do hết sức vô lý.

Và cô nàng Fumino này, chính là người có thể mặt đỏ bừng mà nói ra những lời trái với lòng mình.

*Takumi lúc nào cũng chăm sóc mình mà giờ lại nhập viện, nếu không mỗi ngày đến thăm cậu ấy, làm sao mình yên tâm cho được*——tôi nghĩ, đây mới chính là tiếng lòng thật sự của cô bé chăn cừu không thành thật này.

Nhưng vì những bệnh nhân khác không biết cô ấy, cũng không quen với tính cách này, nên tự nhiên tôi cũng không thoát khỏi những ánh mắt tò mò của họ, cứ như thể đang nhìn thấy yêu ma quỷ quái gì vậy.

Chính vì họ đều là những mỹ少女 năm sao, mà trong phòng bệnh tôi thậm chí còn bị đặt cho các biệt danh như “tay chơi”, “Don Juan thời hiện đại”, “Nice boat!”. Những hiểu lầm này, có lẽ cho đến ngày tôi xuất viện cũng chẳng thể hóa giải được.

Bởi vì, tôi đã có thể đoán trước được diễn biến tiếp theo rồi.

「Cô nói cái gì thế! Suy cho cùng, chuyện thành ra thế này, chẳng phải đều do những việc cô làm hôm qua hay sao!」

Đấy, câu lạc bộ của chúng ta có tới hai con mãnh thú.

Nếu một con là giống mèo lai sói mới, thì con còn lại lông vàng, chính là chúa tể muôn loài không hơn không kém.

「Nozomi, kể rành rọt từng tội của Fumino cho cô ta nghe đi!」

「…Cậu ấy mang quần áo thay cho Takumi.」

Ồ——nói mới nhớ, hôm qua chị Otome quên mang đồ thay cho tôi, là Fumino mang đến giúp.

「…Còn mang sách Takumi nhờ.」

Đúng đúng, tôi nhờ cậu ấy mang cho tôi số cuối cùng của『Shonen JUMP』năm nay.

「…Còn rửa cốc cho Takumi.」

Có chuyện đó sao?

「…Còn bổ sung giấy ăn, dọn rác, giúp lau dọn…」

Nozomi bình tĩnh kể ra từng việc một.

Ừm… Rốt cuộc mấy việc này có vấn đề ở đâu cơ chứ?

Umenomori nghe xong, vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu.

「Đúng là, hành vi này thật sự không thể chấp nhận được!」

「…Meo.」

Khoan đã, Nozomi sao cậu cũng gật đầu theo thế?

Tôi hoàn toàn không nghe ra vấn đề ở đâu cả?

「Nếu cứ tiếp tục dung túng như vậy, chẳng phải chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội nào để thể hiện hay sao!」

Umenomori tạo một tư thế khoa trương nói.

Và Nozomi cũng như thể tán thành lời cô, lặng lẽ vỗ tay cổ vũ.

…Thể hiện cho ai xem? Cho các bệnh nhân khác trong bệnh viện à?

Họ ngày nào cũng đến thăm tôi như thế này, giúp tôi bớt nhàm chán, tôi đã rất cảm kích rồi.

Còn những việc lặt vặt xung quanh, vì đã có chị Otome lo liệu, nên không cần phiền đến Umenomori và mọi người. Họ chỉ cần đến thăm tôi là đã quá đủ rồi.

「Thật nhàm chán, ăn gian cái gì chứ? Tôi chỉ tiện tay làm thôi. Hơn nữa, hôm kia rõ ràng là Umenomori cô đến trước, còn gọi cả đám hầu gái vào phòng bệnh lắp một cái TV màn hình lớn độ phân giải cao để chiếu anime, còn bị bệnh viện mắng cho một trận nữa. So với chuyện đó, tôi chỉ chăm sóc cậu ta một chút, có gì to tát đâu…」

Fumino ngượng ngùng đỏ mặt, miệng lẩm bẩm.

「Fumino?」

「A——cậu không cần hỏi nhiều thế đâu!」

Nói rồi, Fumino chiếm lấy vị trí bên gối của tôi, cầm quả táo thăm bệnh lên bắt đầu gọt vỏ.

Ồ ồ, thấy cô ấy chu đáo thế này, cũng thật là ngượng ngùng.

Nhắc mới nhớ, Fumino lúc nào cũng đối xử ngang ngược với tôi, mấy ngày nay vừa không động tay cũng chẳng động chân, không những thế, ngay cả câu cửa miệng “Chết đi hai lần đi!” của cô ấy, tôi cũng không nghe thấy.

Điều này khiến tôi cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cảm thấy có gì đó không đúng… một cảm giác thật khó tả.

Thấy cảnh này, sắc mặt Umenomori liền thay đổi.

「A a!? Khoan đã! Tiểu thư ta vừa định làm việc đó!」

「…Meo, tôi cũng muốn làm.」

「Tôi không quan tâm. Tôi chỉ tình cờ thấy có cái ghế ở đây nên mới ngồi xuống thôi! Rồi tay lại vừa vặn có quả táo và con dao gọt hoa quả…」

Vừa nói, Fumino vừa thoăn thoắt gọt táo.

「Đổi người đổi người! Quả táo này để tiểu thư ta gọt!」

「Dù sao thì tôi thấy cô cũng không biết gọt vỏ táo, sao không đi bóc chuối hay gì đó đi?」

「Tức chết đi được——! Cô nói cái gì cơ, tiểu thư ta sẽ gọt cho cô xem!」

Vừa dứt lời, Umenomori lại lấy một chiếc ghế đẩu khác, ngồi xuống cạnh Fumino.

Tiếp đó, cô cũng cầm một quả táo từ trong giỏ ra.

「Suzuki! Mang dao đến đây!」

「Vâng, thưa tiểu thư.」

Vừa dứt lời, cô hầu gái Suzuki không biết từ đâu xuất hiện, đưa cho Umenomori một con dao nhỏ có cán in hình bông hoa xinh xắn.

Trông có vẻ là đồ dùng cho trẻ em.

「Các người cứ nhìn cho kỹ đây, trong lễ Giáng sinh vừa rồi, tiểu thư ta đã hoàn toàn nắm vững cách sử dụng dao rồi!」

Nói rồi, cô cầm ngược con dao, nhắm vào quả táo trên tay kia.

「Này này này, Umenomori! Cậu làm thế nguy hiểm lắm đấy!」

「Lắm lời! Cậu chỉ cần im miệng mà xem thôi!」

Nhìn cảnh tượng có thể sẽ vương đầy máu tươi sắp tới, tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được.

「Đ-đợi đã!? Tôi không chỉ muốn ăn táo, còn muốn ăn cả thứ khác nữa, ví dụ như quýt chẳng hạn!?」

「Hả? V-vậy à? Vậy tiểu thư ta đổi sang quýt.」

Umenomori đang cầm dao, lại lấy một quả quýt từ trong giỏ hoa quả ra.

Phù… may mà tránh được một thảm kịch.

Dù sao thì nếu là bóc quýt, cô ấy sẽ không cần dùng dao.

「Vậy, tôi lấy cái này.」

Thứ Nozomi lấy từ trong giỏ ra… là một quả chuối.

Ngay khi hai người họ còn đang vật lộn với táo và quýt, cô đã nhanh chóng bóc vỏ chuối và đưa đến trước mặt tôi.

…Chẳng lẽ, cô ấy định đút cho tôi ăn?

「Takumi, a——」

Xem ra câu trả lời đã quá rõ ràng.

「「A a a!」」

Fumino và Umenomori đồng thanh phản đối.

「Nozomi! Cậu đang làm cái gì vậy!?」

「Vì Fumino nói lấy chuối.」

「Tôi nói với Umenomori mà!」

「Mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao cậu lại giành trước chúng tôi một cách hiển nhiên như vậy!」

「Úi oà!? Umenomori, dao vẫn còn trên tay cậu kìa, đừng có vung vẩy như thế!」

Tôi là bệnh nhân, chân còn bị cố định trên giường đấy.

Tôi chỉ có thể né trong phạm vi hoạt động của cơ bụng và cơ lưng thôi!

Lúc này, một vật khác như thể chớp lấy thời cơ, chìa ra trước mặt tôi.

Tốc độ nhanh như chớp, cứ như thể đang tham gia đội tuyển đấu kiếm quốc gia vậy.

「…Ừm!」

Chiếc nĩa của Fumino xiên một miếng táo vừa gọt xong, đưa về phía tôi. Cùng lúc đó, miếng táo và quả chuối cùng nhau xếp hàng trước mặt tôi.

「Fu-Fumino…」

「Ừm! Ừm!」

Cô ấy không nói gì, mặt cũng quay đi hướng khác, chỉ dúi miếng táo vào trước mặt tôi.

Nói tóm lại, cô ấy muốn tôi ăn nó.

Bên phải là quả chuối do Nozomi đưa.

Bên trái lại là miếng táo do Fumino đưa.

Đây có lẽ chính là cái gọi là sự lựa chọn tối thượng.

「Ư——còn của tiểu thư ta nữa!」

Umenomori có lẽ cũng nhận thấy không còn thời gian bóc quýt, liền cắm thẳng con dao vào quả quýt còn nguyên vỏ, rồi chìa ra trước mặt tôi như Fumino và Nozomi.

「Nào, ăn đi!」

Ừm…

Nên nói thế nào đây nhỉ?

Bảo là bắt nạt, thì có vẻ cũng không nghiêm trọng đến thế.

Nhưng người nằm viện thường bị bạn bè, người thân trêu chọc để giết thời gian, tình hình này có lẽ cũng tương tự như vậy.

Thôi thì, mọi việc ở tiệm đều nhờ cả vào họ, bị trêu chọc một chút cũng đành chịu vậy.

「Không… hôm nay xin tha cho tôi đi. Tôi vừa mới vật lộn xong với bánh kem của chị Otome, giờ thật sự không ăn nổi nữa. Lát nữa tôi sẽ ăn.」

Nghe câu trả lời điềm tĩnh của tôi, ba người họ không biết là đồng ý hay không cam tâm, sau khi nhìn nhau một lúc, liền đồng loạt đặt hoa quả lại vào đĩa, rồi ngồi về ghế của mình.

「Thật là… không thể lơ là một giây nào.」

Umenomori lườm hai người ngồi hai bên.

Fumino và Nozomi thì giả vờ như không biết gì.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy không khí giữa ba người họ dường như căng thẳng hơn mọi khi.

「Xin hỏi… Các cậu có chuyện gì vậy?」

Tôi dè dặt lên tiếng hỏi.

「Đâu có.」

「Không có gì.」

「Không sao.」

Ba người ba câu trả lời, nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn giống nhau.

Hừm… có lẽ tôi nên đổi chủ đề chăng?

「À-à đúng rồi, Tết Dương lịch các cậu định làm gì? À, tôi không phải bảo các cậu đến thăm tôi lúc đó đâu, chỉ hỏi vậy thôi.」

「Tiểu thư ta phải tham gia buổi họp mặt của gia tộc Umenomori.」

「Của tập đoàn Umenomori sao… Nghe có vẻ hoành tráng nhỉ. Còn Fumino thì sao?」

「Tôi sẽ đi giúp Sơ Serizawa và nhà thờ ở thị trấn bên cạnh.」

「À phải rồi, chuyện này hình như cậu từng nói rồi…」

Trước đây cô ấy có nói, nhà thờ ở thị trấn bên cạnh năm nay đang thiếu người.

「Còn Nozomi thì… tôi nhớ là cậu về quê đúng không?」

「Ừm.」

Tuy nói là quê nhà, nhưng thực chất đó là cơ sở nuôi dưỡng đã nuôi lớn Nozomi.

Dù bản thân cô ấy rất băn khoăn, không biết có nên quay lại nơi mình đã từng bỏ trốn hay không, nhưng dường như bên kia rất mong cô ấy trở về.

Khoan đã.

Nói như vậy tức là…

「Cả ba người đều sẽ rời khỏi thị trấn sao?」

Vừa dứt lời, tôi mới nhận ra mình có chút hụt hẫng.

Thật lạ, bình thường tôi rõ ràng rất bài xích bánh kem của chị Otome, cũng như cuộc tấn công thăm bệnh của ba người họ…

「Thế nên, hôm nay chúng tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt.」

Ể…?

Cô ấy vừa nói gì?

「Chăm sóc cậu lần cuối cùng trong năm nay. Takumi, vui không?」

May quá, Nozomi đã nhắc lại cho tôi nghe.

「T-tuy tôi vốn chẳng quan tâm, nhưng mà… để cậu một mình đón Tết thì cũng có vẻ đáng thương thật.」

Ngay cả Fumino cũng không hiểu sao lại thể hiện sự hăng hái kỳ lạ của mình.

Thế nhưng, thứ lướt qua trong đầu tôi lại là cuộc náo loạn vừa rồi, cùng với những cuộc đấu tranh kịch liệt của ba người họ cho đến hôm nay dưới danh nghĩa “chăm sóc”…

「Cho nên cậu không cần khách sáo đâu nhé.」

Umenomori cười tươi nói.

「Không, đây không phải vấn đề khách sáo hay không…」

「Takumi, cậu muốn chúng tôi làm gì?」

Lời đề nghị nghe qua có vẻ hấp dẫn, nhưng chỉ khiến tôi càng thêm rùng mình.

「Nếu cậu không mau khỏi bệnh để về tiệm, thì công việc của tôi sẽ chỉ ngày một nhiều thêm. V-vậy nên lần này đành phải phá lệ vậy!」

Cuối cùng, Fumino buông một câu với giọng điệu như đang tức giận.

「Vậy thì đầu tiên, nên làm gì đây nhỉ?」

Fumino bẻ các ngón tay kêu răng rắc.

「Cô đang nói cái gì thế? Chỉ cần thời gian cho phép, Takumi tiếp theo đương nhiên sẽ hoàn toàn do tiểu thư ta chăm sóc! Qua bàn tay thần thánh của ta, bệnh gì cũng có thể chữa khỏi! Yên tâm đi, tuy chi phí điều trị là mười triệu yên, nhưng khoản tiền này do tiểu thư ta gánh vác!」

Umenomori vừa dứt lời, hai cô hầu gái riêng Suzuki và Satō cũng xuất hiện, tay cầm đầy dụng cụ y tế và những món đồ bí ẩn trông có vẻ nguy hiểm, bản thân Umenomori cũng vui vẻ cầm một chồng manga y khoa làm tài liệu tham khảo. Khoan đã, dù tình hình thế nào đi nữa, đây tuyệt đối không gọi là chăm bệnh được!

「…Lau người có được không?」

Nozomi hỏi tôi với vẻ mặt ngượng ngùng, hai má hơi ửng hồng dạo gần đây hay xuất hiện.

Cái này… sức công phá quá mạnh.

Nhưng… đối mặt với ba người ba biểu cảm, sự chăm sóc của họ không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

「K-khoan, khoan đã, ngoài chân ra thì tôi không sao cả, hầu hết mọi việc tôi đều có thể tự…」

Tôi nghĩ không ổn, vừa mới xoay người——

「Ái-ái da!? Đ-đau đau đau đau đau đau!」

「Ể? Takumi, Takumi cậu sao vậy?」

Ch-chân tôi đau quá!!

Chẳng lẽ là vì cú xoay người vừa rồi quá sức!?

「Takumi! Cậu đừng chết! Đừng chết mà! Oa oa oa oa oa!」

Umenomori lúc này hoàn toàn hoảng loạn, còn Nozomi thì bình tĩnh nhấn chuông gọi y tá.

Cứ thế, tôi và ba người họ, sau đó cùng bị y tá mắng cho một trận tơi bời.

…Tại sao cả tôi cũng bị mắng chứ?

Sau đó, ba cô gái sau khi kiểm điểm đã lập ra một hiệp định, tạm ngừng thăm bệnh cho đến khi Stray Cats mở cửa trở lại vào ngày 4 tháng 1, chỉ có thể tự hoàn thành lịch trình năm mới của riêng mình. Đây chính là hiệp định của ngày cuối năm.

Nhưng… ba cô gái không ngờ rằng, hiệu lực của hiệp định này, cuối cùng cũng chỉ giới hạn trong ba người họ——

Ngày 1 tháng 1, Tết Dương lịch. Kính賀新禧. Chúc mừng năm mới. Happy new year.

Tôi cùng các bệnh nhân khác lên sân thượng để chiêm bái ánh bình minh của ngày đầu năm.

「Ừm… hy vọng năm nay có thể trôi qua một cách bình thường. Hy vọng số lần chị gái đột nhiên mất tích sẽ giảm bớt. Hy vọng việc kinh doanh của tiệm sẽ thuận lợi. Hy vọng Fumino có thể trở nên thành thật hơn. Hy vọng Nozomi có thể nói chuyện nhiều hơn. Hy vọng Umenomori có thể ghi nhớ thêm nhiều kiến thức thường thức. Hy vọng thành tích của Daigorō sẽ khá hơn. Hy vọng chứng nghiện 2D của Ieyasu sẽ có cải thiện.」

Ngay lúc tôi đang tham lam ước rất nhiều điều ước, lưng tôi bỗng bị vỗ một cái.

「Ấy——! Cậu đúng là lo chuyện bao đồng.」

「Dù không cầu thần linh, thì lần này số môn không đạt trong bảng điểm của tôi cũng đã giảm xuống còn hai môn rồi, đây có thể coi là một bước tiến dài.」

Không cần quay đầu lại, tôi cũng biết sau lưng là Ieyasu và Daigorō.

Họ là thành viên nam của câu lạc bộ Stray Cats, đồng thời cũng là bạn chí cốt của tôi.

Ngoài họ ra, thực ra các bạn học khác trong lớp cũng có thay phiên đến bệnh viện thăm tôi, nhưng cũng chỉ đến trước đêm giao thừa. Người có thể cùng tôi ngắm bình minh ngày đầu năm, chỉ có hai người này thôi.

「Hai cậu làm sao thế, dậy sớm vậy?」

「Sớm gì chứ, bọn tôi còn chưa ngủ nữa là.」

Ieyasu không hiểu sao lại nói một cách đắc ý.

「Bọn tôi vừa đi hành hương ở một ngôi đền đã trở thành thánh địa. Năm nay có Daigorō giúp đỡ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi dòng người, dễ dàng mua được hàng giới hạn. Xem ra năm nay sẽ là một năm tốt lành đây, fuhihi.」

Làm ơn đi, đừng có mới đầu năm đã nở nụ cười biến thái đó được không…

「Bởi vì chưa từng đi hành hương xa, nên lần này được chứng kiến cảnh biển người ở đó, thật là một trải nghiệm hiếm có. Hơn nữa không hiểu sao, những người đàn ông tôi thấy ở đó, khí chất cứ như thể là anh em của Ieyasu vậy. Năm sau Tsuzuki cậu cũng nên đi cùng cậu ta thử xem.」

Không, cái này thì tôi xin kiếu, nếu lún quá sâu vào đó, tôi sợ mình sẽ không quay về được.

「Tóm lại hai cậu cứ ở lại ngồi chơi đi. Nhưng mà là về phòng bệnh ngồi nhé.」

Tôi toe toét cười.

Xem ra, hôm nay có người cùng tôi ăn bánh kem mừng năm mới rồi.

Sau đó, chị Otome cũng vội vàng chạy đến bệnh viện, chúng tôi chào hỏi nhau qua loa, bữa ăn của bệnh viện trông như món ăn ngày Tết kết hợp với đồ ăn năm mới và bánh kem chị Otome mang đến, khiến phòng bệnh dâng lên một không khí lễ hội náo nhiệt. Tuy chị Otome hôm nay vẫn mặc đồ như thường ngày, nhưng cử chỉ lại phóng khoáng hơn mọi khi.

Nhìn trang phục của chị, tôi bất giác cảm thấy, có lẽ vừa rồi nên ước thêm một điều, rằng mình sẽ nhanh chóng trở thành người lớn có tiền để mua cho chị Otome một bộ đồ kimono lộng lẫy. Nhưng nghĩ lại, chuyện này hình như cũng không cần cầu thần linh, chỉ cần bản thân cố gắng là được.

Hơn nữa không biết nên nói là may hay không may, thực ra bây giờ tôi đã là người điều hành thực chất của Stray Cats, chỉ cần bỏ chút công sức, việc mua cho chị Otome một bộ kimono cũng không thành vấn đề. Nghĩ như vậy, tôi của hiện tại, có lẽ bất ngờ lại hạnh phúc cũng nên.

「Otome-shishō! Món đậu hầm này ngon quá!」

「Hihi, Ieyasu-kun, cứ ăn tự nhiên nhé~~」

「Ừm, xem ra xin nghỉ đầu năm nay quả thật rất đáng giá, món ăn năm mới này thực sự là tuyệt phẩm.」

Ừ ừ, đúng thế mà. Bỏ qua cái tật hay chạy lung tung và tài làm bánh kem, chị ấy vẫn là người chị mà tôi vô cùng tự hào.

Hơn nữa không chỉ Ieyasu, Daigorō cậu cũng sợ tôi đón Tết một mình cô đơn, nên đã đặc biệt nghỉ buổi luyện võ đầu năm để đến đây với tôi phải không? Cảm ơn cậu nhiều.

「Vậy tiếp theo, tôi sẽ tặng cậu một món quà mừng năm mới.」

Ieyasu thò tay vào ba lô bắt đầu lục lọi.

Kết quả lôi ra, là một cái máy phát DVD nhỏ có màn hình và tai nghe.

「Trong này có những bộ anime tôi chọn lọc trong những ngày cậu nằm viện, còn có các bộ DVD BOX đầy đủ mà tôi hy vọng cậu có thể nhân cơ hội này xem hết, cả những bộ doujin anime mua ở Comiket, tổng cộng lên đến 78 tiếng! Chỉ cần có những thứ này, tôi đảm bảo hai tuần tới cậu hoàn toàn không có thời gian để ngẩn ngơ. Cậu phải xem hết trước khi xuất viện và trả lại cho tôi đấy nhé?」

…Cậu đúng là tri kỷ của tôi, nhưng một ngày xem hơn năm tiếng thì mệt lắm đấy.

「Vậy chúng ta hãy xem ngay cái này. Gần đây cậu chắc không lên mạng, mọi người đều nói tập này tình tiết siêu đỉnh luôn đấy.」

Nói rồi, Ieyasu lại hứng khởi bắt đầu giải thích cho tôi.

Còn Daigorō và chị Otome ở bên cạnh, thì trò chuyện về võ học.

Ừm… nói thế này có thể sẽ khiến vài người tức giận, nhưng đối với tôi hiện tại, ở cùng những người này, thực sự thoải mái hơn nhiều so với ở cùng Fumino và mọi người.

Bởi vì ba người họ gần đây lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng như thế.

Tuy tôi không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng giữa các cô gái với nhau, chắc hẳn có điều gì đó e ngại hoặc lý do riêng.

Dù sao thì cãi nhau thì cãi nhau, nhưng về cơ bản tình cảm của họ cũng không đến nỗi tệ… tôi nghĩ vậy.

Thế nhưng, vào một buổi chiều như thế, chúng tôi lại gặp một vị khách bất ngờ.

「T-tuyệt vời quá… Ieyasu. Năm sau tôi cũng phải đi hành hương đến thánh địa…」

「Đúng không? Đúng không?」

Tôi xem DVD Ieyasu mang đến mà cảm động rơi nước mắt. Ừm… một tác phẩm thật hay.

Chị Otome mới vừa giúp tôi dọn dẹp xong xuôi, nói là đi đưa đồ ăn năm mới cho người già neo đơn, nên đã về trước. Cái tính hay giúp người này của chị, quả thật là bộc lộ ngay từ đầu năm.

Còn Daigorō vốn cũng cùng chúng tôi xem anime, sau đó có lẽ đã chán, hiện đang đọc cuốn tiểu thuyết khổ nhỏ trông khá khó hiểu mà cậu ấy tự mang theo. Thành tích ở trường của cậu rõ ràng không tốt, nhưng lại đi đọc những loại sách võ thuật siêu khó như『Heihō Kadensho』,『Gorin no Sho』.

Kiếm hào thời xưa, chắc chắn là người như cậu ấy.

Phòng bệnh của chúng tôi, cứ thế tạm thời chìm trong bầu không khí nhàn nhã. Nếu ngày thường cũng được như thế này, thì tốt biết mấy.

Nhưng thiếu Fumino và mọi người, lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó… nghĩ vậy, tôi bỗng nhận ra một chuyện.

Buồn tiểu——nói cách khác, tôi muốn đi vệ sinh.

Chuyện này vốn không phải vấn đề gì lớn… nhưng đối với một cơ thể bị gãy một chân, thì lại là vấn-đề-lớn.

「Này, Ieyasu, tôi muốn đi vệ sinh một chút.」

「Thì cứ đi đi? Nếu cậu muốn tôi bấm chuông gọi giúp, để y tá dẫn cậu diễn một màn shameful play, thì tôi cũng không phiền đâu. Mà tôi sẽ chỉ định một chị thiên thần áo trắng ngực bự vụng về nhé.」

…Nếu muốn bấm chuông gọi thì tự tôi làm cũng được. Hơn nữa, tôi không muốn được một y tá vụng về chăm sóc đâu.

Như lúc nãy lên sân thượng tuy có người chăm sóc bên cạnh, nhưng cuối cùng tôi vẫn tự mình đi được. Nếu có thể, tôi vẫn hy vọng có thể tự mình đến nhà vệ sinh.

Thấy Daigorō cũng đang tập trung vào sách, tôi quyết định tự mình xoay xở như một tuần trước.

Thế là tôi nhẹ nhàng tháo dụng cụ cố định, chống nạng nách, bước đi loạng choạng.

Tuy chỗ bị thương vẫn truyền đến từng cơn đau nhói, nhưng sau một tuần, bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều.

Ngay cả bác sĩ cũng nói tôi đúng là tuổi trẻ, khen ngợi tốc độ hồi phục của tôi, thậm chí còn đảm bảo rằng tôi chắc chắn sẽ được xuất viện sớm.

Dù sao thì, tôi cũng đã quen với những trận bạo lực vô lý hàng ngày. Nghe nói ninja sẽ cho con mình uống một lượng nhỏ độc dược để rèn luyện khả năng miễn dịch, cuối cùng luyện thành thân thể bách độc bất xâm; còn tôi ngày ngày chịu đựng bạo lực của Fumino và mọi người, chắc chắn cũng giống như một dị nhân đã tiến hóa, có thể tự chữa lành những vết thương nhỏ. Chuyện này có đáng vui hay không, lại là một vấn đề khác.

「Nhưng mà… đường xa thật đấy.」

Nạng nách này nếu không làm quen trước, đi lại sẽ không vững. Nách tôi cũng đau quá.

Hơn nữa dù đến được nhà vệ sinh, tôi vẫn chỉ có thể giải quyết bằng một tay.

「Ư-ư——」

Xem ra lúc nãy tôi nên nhờ Ieyasu đi cùng… ngay khi tôi đang nghĩ vậy——

「C-cái gì!?」

Nghe qua, đây có vẻ như là câu thoại hét lên khi một chiêu cuối cùng khó khăn lắm mới tung ra bị đối thủ hóa giải, nhưng tiếc là cảnh tượng trước mắt không hề ngầu như vậy.

Không biết có phải vì chống không vững không, mà cây nạng của tôi đã tuột khỏi nách.

Nạng nách rơi xuống sàn, phát ra tiếng “cạch” vô tình.

「Ố-ố-ố?」

Tôi giống như Yamcha mất thăng bằng, sắp sửa ngã nhào trước cửa nhà vệ sinh.

Chết rồi, nếu cú ngã này khiến tình hình tệ hơn, sẽ gây phiền phức cho mọi người…

Ngay lúc đó.

「Hây da.」

Có người từ phía sau nắm chặt lấy cánh tay tôi.

Giọng nói đó nghe rất quen thuộc.

「Nguy hiểm thật đấy.」

Quay đầu lại nhìn, người đang cười với tôi——

「Tamao-senpai!?」

Người hất mái tóc dài bồng bềnh, là một cô gái có vẻ chững chạc, được toàn trường ngưỡng mộ.

Nói đến Fujino Tamao-senpai, sự chính nghĩa của chị ấy nổi tiếng khắp học viện Umenomori. Tính tình hiền hòa lại hay chăm sóc người khác, chị ấy cũng từng giúp chúng tôi hòa giải trong cuộc tranh cãi giữa quần đùi thể dục và quần bó.

Tại sao người này lại xuất hiện ở bệnh viện vào ngày Tết?

「Còn có tớ nữa đấy nhé——Takumi cậu không sao chứ?」

Người còn lại nhặt cây nạng lên giúp tôi, nở nụ cười vui vẻ và nháy mắt với tôi, là lớp trưởng của chúng tôi.Naruko. Người này cũng là bạn thân của Fumino, sở trường là có thể nâng cao tinh thần một cách vô hạn.

Hai người này tình cảm rất tốt, lúc nào cũng đi cùng nhau.

「Ra là lớp trưởng à? Cảm ơn nhé. Và cũng cảm ơn chị, senpai.」

Sau khi nhận lại cây nạng, tôi cảm ơn hai người.

「Hai người sao lại đến bệnh viện thế?」

「Hửm? Ấy da Takumi cậu thật là, bọn tớ đương nhiên là đến thăm cậu rồi.」

「Hả?」

C-cái này thì tôi rất vui. Nhưng mới hai ngày trước lớp trưởng còn kêu mọi người viết thiệp thăm hỏi mang đến cho tôi trong kỳ nghỉ đông, tôi thật sự không hiểu sao ngày Tết cô ấy lại đến thăm tôi nữa.

「Ừm——xin lỗi, thực ra một nửa là nói dối đấy. Tớ vừa đi cửa hàng tiện lợi mua đồ, thì tình cờ gặp Tamao-senpai. Vì ngày mồng ba chúng tớ mới đi lễ đền, nên nhất thời không biết đi đâu, cộng thêm senpai cũng rất lo cho cậu, thế là chẳng hiểu sao lại quyết định đến bệnh viện.」

「Hihi, đêm Giáng sinh quả là một thảm họa nhỉ. Nếu lúc đó chị phát hiện sớm hơn, có lẽ em đã bình an vô sự rồi.」

À phải, nói đến bữa tiệc đã khiến tôi bị thương, senpai hình như cũng có đến giúp chuẩn bị.

Lớp trưởng lúc nào cũng tăng động kết hợp với Tamao-senpai điềm tĩnh, đúng là một cặp đôi tương phản. Bị kẹp giữa lớp trưởng dễ thương và Tamao-senpai dịu dàng, khiến người ta suýt nữa đã có suy nghĩ lệch lạc.

Ừm——so với những người này, Fumino và mọi người quả nhiên vẫn giống người nhà hơn.

Xem ra, để có thể nhìn nhận đối phương một cách khách quan, việc giữ một khoảng cách thích hợp quả thật rất quan trọng.

Bất kể là Fumino, Nozomi, hay Umenomori, họ đều thiếu đi sự điềm tĩnh này.

Không hiểu sao lại so sánh senpai với ba cô gái kia, tôi một mình tự gật gù.

「Hửm? Sao thế sao thế? Chẳng lẽ cậu nghĩ, nếu có thể đổi thành Fumino thì sẽ tốt hơn à?」

「Làm gì có? Fumino và mọi người hôm nay có việc khác, vốn dĩ không đến được.」

「——Xem ra bọn tớ đến đúng lúc thật! Vì tớ nghe nói Takumi là một sinh vật nếu không được các cô gái vây quanh, sẽ cô đơn đến chết đấy.」

Tuy tôi chẳng tin có lời đồn như vậy, nhưng nếu có, chắc cũng là do Ieyasu hoặc lớp trưởng tung ra.

「Tiếc là bây giờ chỉ có Daigorō và Ieyasu ở cùng tôi, nếu hai người không phiền thì vào cùng đi.」

「Ể…? V-vậy thì… làm phiền thế này cũng không tiện, hay là bọn chị về thôi.」

Vừa nghe Fumino và mọi người không có ở đây, Tamao-senpai có vẻ hơi ngại, trả lời tôi như vậy.

Hơn nữa gò má hơi ngượng ngùng của chị còn ửng hồng, trông thật sự rất đáng yêu.

Và thái độ khách sáo này, cũng là thứ mà những người xung quanh tôi không có, càng khiến tôi cảm thấy mới mẻ.

「Không không không, hai người đừng ngại. Bánh kem trong phòng bệnh nhiều đến mức có thể mang ra bán được rồi, nếu hai người chịu ăn một ít, cũng là giúp bọn em đấy, Daigorō và mọi người chắc chắn cũng rất hoan nghênh.」

「Ừ-ừm…」

Mặt chị ấy hình như ngày càng đỏ hơn, sao thế nhỉ?

「Ừm——Tsuzuki, có một chuyện chị không biết có nên nói không…」

Senpai ho khan một tiếng.

「Sao em không đi vệ sinh trước đi? Bởi vì… cái đó của em mở ra rồi.」

Nghe chị ấy nói, rồi nhìn về hướng chị ấy ra hiệu——

Đúng là mở thật… cửa xả lũ đã mở.

Vì mặc đồ ngủ của bệnh viện, nên thứ mở ra không phải khóa kéo, mà là cúc áo. Lộ ra từ cánh cửa mở toang, là chiếc quần sịp đùi sọc xanh trắng, nhưng bây giờ không phải là lúc nói sịp sọc = công lý.

「Ặc-ặc oaaa! Xin lỗi, phòng bệnh ở ngay phía trước!!」

Thế là tôi quay lưng lại với tiếng cười sằng sặc của lớp trưởng, lao vào nhà vệ sinh.

Hu hu, sau này tôi không lấy được vợ nữa rồi.

Từ nhà vệ sinh trở về, Ieyasu, Daigorō, Naruko, và Tamao-senpai đang tụ tập quanh chiếc giường bệnh trống, nói cười vui vẻ.

Tuy sự kết hợp này hiếm thấy, nhưng không ngờ họ lại khá hợp nhau.

「Cho nên, phim tokusatsu vẫn là thời chưa có CG mới hay! Chị có biết không!? Niềm vui tìm dây cáp trong phim của trẻ con bây giờ đã hoàn toàn bị tước đoạt, đây thực sự là một tội ác tày trời!」

Nghe lập luận đầy nhiệt huyết nhưng khó hiểu của Ieyasu, lớp trưởng hứng khởi cũng chen vào.

「Tôi có ý kiến! Quan trọng là người đóng Kamen Rider có đẹp trai hay không!」

Và chủ đề bên này cũng chẳng kém phần quan trọng.

Tôi vừa đến bên giường, Daigorō và senpai liền đứng dậy giúp tôi cố định lớp thạch cao.

「Tsuzuki, cậu không sao chứ? Nếu muốn đi vệ sinh, sao không nói với tôi một tiếng.」

「Haha, vừa nãy suýt ngã, may mà có Tamao-senpai và mọi người giúp.」

「Thì ra là vậy. Senpai, cảm ơn chị đã ra tay giúp đỡ.」

Rõ ràng không phải chuyện của mình, nhưng Daigorō vẫn cúi đầu cảm ơn chị ấy.

「Hihi, không có gì đâu, chị cũng chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.」

Senpai nở một nụ cười bẽn lẽn, vẻ khách sáo đó thật là tao nhã.

Ngay khi tôi đang nghĩ về chuyện này, lớp trưởng liền ghé sát vào, thì thầm vào tai tôi với âm lượng mà ai cũng có thể nghe thấy.

「Này, Takumi, nếu cậu vì Fumino và mọi người không có ở đây mà nảy sinh ý đồ xấu với các cô gái khác… tớ sẽ báo cáo lại cặn kẽ cho họ đấy nhé?」

…Xin lỗi, mong cậu đừng làm vậy.

Nếu thật sự nói ra, tôi nghĩ họ chắc chắn sẽ tức giận. Mặc dù tôi luôn cảm thấy, chuyện này thật sự rất vô lý.

Về Fumino, tuy trước đây hình như đã được cô ấy tỏ tình, nhưng sau đó lại chẳng có tiến triển gì. Hành động của cô ấy thật sự khiến tôi không thể không nghĩ rằng, chuyện lúc đó có lẽ đã có nhầm lẫn gì đó.

Umenomori tuy gọi tôi là vị hôn phu, nhưng thực tế lại giống như đang tranh giành một món đồ chơi yêu thích với người khác hơn.

Còn Nozomi gần đây cũng thỉnh thoảng có những hành động đáng ngờ, ví dụ như đột nhiên gọi tôi là đồ biến thái.

Tuy tôi và ba người họ đã trao đổi quà Giáng sinh, nhưng họ đều là những người thân quý giá nhất của tôi.

Nếu một ngày nào đó chị Otome nói chị ấy có bạn trai, tôi chắc chắn cũng sẽ rất sốc, nên tôi hiểu cảm giác của họ.

Nhưng như vậy thì, quyền lựa chọn của tôi ở đâu chứ? Điều này thật sự rất vô lý.

Đối với tôi, mọi người đều quan trọng như nhau, tôi chỉ hy vọng mọi chuyện đều có thể trôi qua một cách hòa bình, thuận lợi.

Tất nhiên, cuộc đời này, không thể nào cứ thế thuận buồm xuôi gió được.

——Ngày 3 tháng 1.

Hôm nay, tôi vẫn nằm trên giường bệnh.

Chị Otome vẫn mỗi ngày mang bánh kem đến cho tôi, và tôi vẫn không đủ can đảm để nói thật lòng mình rằng đã chán ngấy.

Nếu nói những ngày đầu năm có gì khác biệt, thì đó là trong dịp năm mới chị Otome không phải trông tiệm, nên thời gian ở lại lâu hơn, và việc Fumino cùng mọi người không đến thăm tôi. Đống DVD Ieyasu cho mượn, đang được tiêu thụ một cách thuận lợi.

「Vậy chị đi nhé, Takumi. Yêu em~~」

「Ha, haha… Chị đi cẩn thận.」

Chị Otome nhìn tôi ăn xong bánh kem, hài lòng trở về. Tôi cười tươi tiễn chị ra khỏi phòng bệnh, rồi ngã vật ra giường.

「Haizz… thèm ăn thịt quá.」

Tất nhiên, thứ tôi muốn ăn không phải là loại thịt heo ít mỡ đến mức khô khốc của bệnh viện, mà là thịt bò béo ngậy, cắt thành từng miếng dày, đặt lên chiếc chảo đã tráng qua dầu, áp chảo cho thơm lừng, nghe tiếng nước thịt xèo xèo…

「…Cứ nghĩ tiếp thế này cũng chỉ thêm buồn thôi.」

Chừng nào còn ở trong bệnh viện, thì đây chỉ là giấc mơ giữa ban ngày.

Tuy đồ ăn năm mới chị Otome làm rất ngon, nhưng trong đó món thịt chỉ có một ít bò nướng. Về chuyện này, có lẽ lúc đầu tôi nên đặt món với chị Otome mới phải.

Nhưng nếu có sơ suất gì, cũng khó mà đảm bảo suy nghĩ của chị sẽ không bay xa đến một nơi nguy hiểm nào đó, rồi làm một cái bánh kem thịt mang đến cho tôi…

「Nhưng mà, mình vẫn muốn ăn thịt quá…」

「Muốn ăn thịt sao?」

Tầm mắt tôi đang hướng lên trần nhà, bỗng bị một gương mặt quen thuộc che khuất.

「Ủa, Nozomi…… Ưu!?」

Tôi giật mình bật dậy khỏi giường, cánh tay đập ngay vào thành giường khiến tôi đau đến điếng người, mất một lúc lâu mới nói nên lời.

「Sao... sao cậu lại ở đây...」

Thấy tôi vừa xuýt xoa vì đau vừa hỏi, Nozomi khẽ nghiêng đầu.

Đôi mắt sâu thẳm khó đoán của cậu ấy cứ nhìn tôi chằm chằm.

「Mình vừa về.」

Nhìn chiếc va li còn xách trên tay, xem ra hai chữ "vừa về" của cậu ấy đúng là mới tức thì.

Trong dịp năm mới, Nozomi đã trở về Học viện Murasame Đệ Tứ — cơ sở mà cậu ấy đã sống trước khi được chị Otome nhặt về Stray Cats.

Nói đơn giản là về quê thăm nhà.

Mọi chuyện bắt nguồn từ món quà Giáng sinh mà viện trưởng Học viện Murasame, cô Murasame Shimako, đặc biệt gửi tặng cậu ấy — một chiếc điện thoại di động.

Vào một ngày sau lễ Giáng sinh, Nozomi đã gọi vào số của Shimako. Nhân tiện, số điện thoại của viện trưởng Shimako đã được lưu sẵn ở đầu danh bạ.

Sau đó, khi nghe thấy giọng nói có phần phấn khích của viện trưởng Murasame ở đầu dây bên kia, Nozomi trước hết đã cảm ơn cô,

「Vậy à... Xem ra món quà của cô không làm cháu thất vọng.」Dù viện trưởng trả lời với giọng điệu lạnh lùng như vậy, nhưng dù là qua điện thoại, tôi vẫn cảm nhận được sự phấn khích khó giấu trong lòng cô ấy.

À, về việc tại sao tôi lại biết nội dung cuộc trò chuyện của họ, đó là vì lúc ấy Nozomi đang đẩy xe lăn đưa tôi ra ngoài hóng gió. Không biết là cậu ấy chu đáo hay chỉ là bấm nhầm nút, mà điện thoại lại được chuyển sang chế độ loa ngoài, thế nên tôi đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện không sót một chữ. Ngay cả đoạn sau, khi các giáo viên chuyên trách của cơ sở giành điện thoại của viện trưởng, cuộc đối thoại của họ tôi cũng nghe rõ mồn một.

Ban đầu, họ đúng như thân phận giáo viên của mình, hỏi thăm Nozomi về bài vở gần đây, cũng như một số bài luận văn, thí nghiệm mà cậu ấy từng viết. Nhưng sau đó, chủ đề dần chuyển sang đời sống riêng tư của Nozomi, ví dụ như「Có bị bệnh không」,「Có kết bạn với ai không」,「Có ăn uống đầy đủ không」và đủ các loại câu hỏi khác.

Còn Nozomi, cũng như mọi khi, chỉ trả lời ngắn gọn「Ừm」,「Yên tâm」,「Không sao」,「Meo」, v.v. Cuộc trò chuyện không những không có qua có lại mà còn bị Nozomi chặn đứng một cách đơn phương, thế nên chẳng bao lâu đã hết chuyện để nói.

Nhưng ngay lúc đó, tôi đã hiểu ra một điều.

Đó là những người ở Học viện Murasame thực sự lo lắng cho cậu ấy từ tận đáy lòng.

Nó giống như nỗi lo của bậc làm cha làm mẹ khi đứa con gái duy nhất lên thành phố học đại học.

Thế là, lúc đó tôi đã gợi ý Nozomi nên nhân dịp cuối năm về lại cơ sở cho họ xem mặt.

Vốn còn đang do dự, nhưng sau một ngày suy nghĩ, cậu ấy cũng quyết định sẽ trở về.

「Ở trường thế nào?」

「Đã ăn món zōni của viện trưởng… không, của Shimako làm.」

「Ồ? Cô ấy mà cũng nấu ăn à…?」

Sau hội thao, khi cô ấy đến nhà chúng tôi, ấn tượng của tôi về cô ấy hoàn toàn là một「người phụ nữ sắt đá」, không giống kiểu người của gia đình cho lắm.

「Rồi cô ấy nói mình đã rời khỏi cơ sở rồi, nên đừng gọi cô là viện trưởng nữa, cứ gọi thẳng tên là được.」

「Vậy sao… Tốt quá rồi.」

Nozomi khẽ mỉm cười và gật đầu.

Xem ra việc để cậu ấy trở về quả là đúng đắn.

Nếu Học viện Murasame, nơi đã nuôi nấng cậu ấy từ nhỏ, chỉ là một「nơi đã trốn thoát trong quá khứ」thì thật quá đáng buồn.

Năm đó tuy tôi đã bỏ nhà ra đi, nhưng Giáo hội Serizawa đến giờ vẫn là mái nhà thân thương nhất của tôi. Vì vậy, tôi hy vọng cậu ấy cũng có thể coi Học viện Murasame là một nơi đặc biệt trong lòng mình.

Lúc đầu tôi đã mang suy nghĩ đó để Nozomi trở về, và xem ra kết quả còn viên mãn hơn cả những gì tôi mong đợi.

「À, phải rồi.」

Cậu ấy chợt nhớ ra điều gì đó rồi bắt đầu lục lọi chiếc va li.

Và thứ cậu ấy đưa ra sau đó là một chiếc hộp giấy dẹt, giống như loại dùng để đựng bánh gạo senbei hay bánh đậu đỏ.

「Ừm… đây là?」

「Đặc sản.」

Tôi rụt rè hỏi, và nhận được câu trả lời ngắn gọn dễ hiểu.

「Tiện thể cho mình hỏi luôn, cái này mua ở đâu vậy?」

「Cửa hàng trong học viện.」

…Thực ra trước khi hỏi tôi cũng đã lờ mờ đoán ra rồi, và khi thấy trên bao bì có ghi「Kỷ niệm chuyến đi đến Học viện Murasame」, thì đây đúng là hàng bán trong cơ sở của họ thật.

Dù trước đây từng nghe cậu ấy nói cơ sở có đầy đủ mọi tiện nghi cần thiết, nhưng không ngờ ngay cả cửa hàng lưu niệm cũng có… Tôi đầy mong đợi mở hộp ra, nhưng bên trong chỉ toàn là bánh gạo senbei rất bình thường, mà còn là senbei vị mực nữa.

「So với cái này, Takumi vẫn muốn ăn thịt hơn à?」

「Không, có cái này là mình mừng lắm rồi. Hay nói đúng hơn, bây giờ mình đang thèm chính cái này đây.」

Món ăn vặt mằn mặn này chính là thứ tôi đang mong mỏi. Tôi đưa tay về phía hộp, định lấy một miếng.

Nhưng… Nozomi lại dời chiếc hộp đi, không cho tôi lấy bánh.

「Takumi là bệnh nhân.」

「Ừm… Nozomi?」

「Đây.」

Nói rồi, Nozomi đưa tay cầm miếng bánh đưa đến trước mặt tôi.

「A—」

「Ừm…」

May mà hầu hết bệnh nhân trong phòng đều đã chạy mất dép vì mùi thơm ngọt ngào của chiếc bánh kem mà chị Otome mang đến.

Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn dâng lên một cảm giác không biết nên gọi là tội lỗi hay là gì nữa…

「A—」

Nozomi giơ miếng bánh ra trước mặt thúc giục, tôi đành ngoan ngoãn làm theo, há miệng cắn miếng bánh.

「Takumi, ngon không?」

「Ừ-ừm…」

Nói thật, đối với cái lưỡi cả ngày chỉ ăn bánh kem của tôi, được nếm vị mặn vừa phải và hương thơm của biển cả này quả là một ân huệ.

Sau khi chị Otome rời đi, bụng tôi dù đã no căng, nhưng lại bất giác ăn hết miếng bánh này đến miếng khác từ tay Nozomi.

Nhưng thật ra đó là vì cứ mỗi khi tôi ăn xong, Nozomi lại lập tức đưa miếng tiếp theo lên như trong một cuộc thi ăn, khiến tôi chẳng biết nên dừng lại lúc nào.

「Ừm, Nozomi, dừng lại!」

Nozomi đang định đút tiếp cho tôi liền dừng động tác.

「Mì-mình ăn thế là đủ rồi. Thật ra vừa nãy mình mới ăn cả đống bánh kem, bây giờ no lắm.」

「…Vậy à?」

Sao trông cậu ấy có vẻ tiếc nuối thế nhỉ?

「À mà, hôm nay cậu đến một mình à?」

「Sao lại hỏi vậy?」Nozomi nghiêng đầu, như muốn hỏi tôi về ý nghĩa của câu nói đó.

「Vì lần trước mình thấy ba cậu cùng đến mà?」

「Meo, lần này mình đi trước một chút.」

「Hả?」

Tôi đang định hỏi cậu ấy có ý gì thì Nozomi đột nhiên sa sầm mặt, nhìn quanh quất như đang cảnh giác điều gì.

「S-sao vậy?」

「Có người đến.」

「Chắc chỉ là y tá đi tuần thôi mà?」

「Không phải… tiếng bước chân này… không thể nhầm được.」

Vừa dứt lời với vẻ mặt đầy tự tin, Nozomi bỗng lanh lẹ như một con mèo chui tọt xuống gầm giường.

「C-cậu làm gì vậy!?」

「Chuyện mình ở đây, cậu nhất định phải giữ bí mật.」

「Ừm, giữ bí mật…?」

Khi tôi còn đang ngây người tại chỗ, tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân đang từ từ tiến lại gần từ phía hành lang.

Tiếng bước chân dồn dập nghe như của một đứa trẻ, nhưng lại mang một âm điệu vừa hoạt bát vừa cao ngạo…

「Takumi! Bổn tiểu thư đến thăm cậu đây!」

Quả nhiên, chủ nhân của tiếng bước chân chính là Umenomori, trên người còn mặc một bộ kimono lộng lẫy.

「Chào… chào, Umenomori.」

「Hừm, xem ra cậu còn khỏe hơn tôi tưởng đấy. Nào, bắt tay!」

Umenomori cùng hai cô hầu gái Suzuki và Satō bước vào phòng bệnh, vừa thấy tôi đã dùng giọng điệu kiêu kỳ quen thuộc ra lệnh cho tôi bắt tay cô ấy.

Rồi rồi.

Sau khi tôi ngoan ngoãn đưa tay ra, Umenomori nhìn một cách hài lòng, rồi khịt khịt mũi.

「Chỗ này sao thế? Sao lại có mùi ngọt gắt thế này?」

「À à, chị tớ lại mang bánh kem đến thăm như mọi khi thôi.」

Dù rất để tâm đến Nozomi đang im thin thít dưới gầm giường, tôi vẫn giả vờ bình tĩnh trả lời cô ấy.

「Ra là vậy… Suzuki!」

Nghe Umenomori ra lệnh, hầu gái Suzuki lập tức kéo một chiếc ghế đến cho cô ấy.

「Bổn tiểu thư đã lường trước được việc này, nên đã mang đến cho cậu một thứ rất tuyệt.」

Lần này, đến lượt hầu gái Satō mang ra một giỏ trái cây đầy ắp.

Lượng trái cây này quả là nhiều kinh khủng. Hơn nữa, ngay cả tôi cũng có thể nhận ra từng loại trái cây trong giỏ đều là hàng cao cấp, tuyệt không phải loại thường bán ngoài thị trường.

「Thế nào? Tất cả đều là hàng mới được gửi từ nơi sản xuất đến sáng nay đấy.」

「Ồ… tuyệt quá. Những quả dâu tây căng mọng và tươi tắn này mà dùng để trang trí bánh kem nhỏ… không, nguyên liệu hiếm có thế này phải làm thành bánh tart mới làm nổi bật hương vị… rồi cả quả táo này cũng có thể làm thành bánh pie…」

「Này này! Đây là đồ thăm bệnh, đương nhiên là để cho bệnh nhân như cậu ăn chứ!」

「À, phải rồi. Cảm ơn cậu, Umenomori, nhưng mà tớ nghĩ chắc mình không ăn hết nhiều thế này đâu.」

Nhìn thế nào thì đây cũng là số lượng ở cấp độ bán sỉ.

Tuy nhiên, trong lúc tôi đang săm soi một vài loại quả lạ trong giỏ, Umenomori lại nhìn tôi với vẻ bồn chồn.

「Rồi sao? Chỉ vậy thôi à?」

「Hả, sao thế? Ừm, trông chúng có vẻ ngon thật.」

「Không phải… mà… mà là… tớ…」

Thấy cô ấy cử chỉ lúng túng, miệng lẩm bẩm điều gì đó, mặt cũng đỏ bừng lên.

「Hửm? Sao thế? Nếu muốn đi vệ sinh thì ra khỏi phòng bệnh rẽ phải là tới. Nhưng mà mặc kimono chắc sẽ vất vả lắm đây…」

Tôi đã dùng hết sức tưởng tượng của mình, nhưng Umenomori có vẻ rất thất vọng.

Rốt cuộc là sao thế này?

「Tsuzuki-san, xin phép một chút.」

「Hả? Sao sao?」

Hầu gái Satō chen vào giữa hai chúng tôi, ghé tai tôi thì thầm.

「Tsuzuki-san, ngài thật chậm tiêu, xin hãy biết chừng mực một chút…」

「Tớ-tớ chậm tiêu?」

「Vâng, Chise-ojōsama từ nãy đến giờ đã liên tục thay đổi tư thế để ngài thấy, lẽ nào ngài không nhận ra sao?」

Nghe cô ấy nói vậy, quả thật Umenomori từ nãy có hơi đứng ngồi không yên.

Ồ, ra là thế. Đúng là lỗi của tôi rồi. Thực tế, trông cô ấy đáng yêu như một đứa trẻ trong lễ Shichi-Go-San vậy.

「Ừm, Umenomori.」

「Gì-gì chứ?」

「Cậu mặc kimono đẹp lắm đấy. À thì… ừm… trông rất dễ thương.」

「Ư…」

Gương mặt Umenomori như có máy bơm nào đó đang bơm máu lên, khiến cô ấy đỏ bừng.

「C-cảm ơn… cũng-cũng thường thôi, trên đời này vốn không có trang phục nào mà Umenomori ta mặc không hợp cả! Hơ… hahaha—」

Dù mặt đã đỏ như quả gấc, cô ấy vẫn cố chấp cất tiếng cười gượng gạo.

「Thật tốt quá, Ojōsama.」

「Chứ còn gì nữa. Trước khi đến thăm bệnh, Ojōsama đã rất lo lắng, sợ bị nói là giống trẻ con đi lễ Shichi-Go-San.」

…May mà vừa nãy tôi không nói ra.

「Xét về điểm này, Tsuzuki-san cũng là người biết điều.」

「Lại còn dùng những từ như『đẹp』,『dễ thương』để nói giảm nói tránh, xem ra trước đây chúng ta đã đánh giá thấp Tsuzuki-san rồi.」

Căng thẳng vừa được xoa dịu, hai cô hầu gái liền tuôn một tràng những suy nghĩ trong lòng.

「Này! Hai người kia——!」

Hai người họ vẫn như mọi khi, trông cứ như đang trêu chọc Umenomori vậy.

Thuê hai cô hầu gái thế này liệu có ổn không?

Sau đó, hai cô hầu gái lấy cớ vào phòng pha trà để gọt hoa quả rồi chuồn mất, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Umenomori.

À… không đúng, dưới gầm giường thực ra vẫn còn một người nữa.

「Hai người đó mới sáng sớm đã trêu người ta!」

Miệng thì mắng vậy, nhưng tôi thấy được sự tin tưởng mà Umenomori dành cho họ.

Đối với một người sinh ra trong gia tộc Umenomori, giàu nứt đố đổ vách như cô ấy, có lẽ không có nhiều người có thể tự do nói chuyện với cô ấy như hai cô hầu gái kia.

Còn Suzuki và Satō, từ nhỏ đã chứng kiến Umenomori cùng trang lứa lớn lên, chắc hẳn cũng có một tình cảm vượt qua cả mối quan hệ chủ tớ, gần giống như chị em.

Việc hai người họ trêu chọc cô ấy, có lẽ cũng là một cách thể hiện sự yêu mến… mặc dù có khả năng họ chỉ coi cô ấy là trò tiêu khiển thôi.

「Mà Umenomori, cậu ăn mặc trang trọng thế này, là đi lễ chùa rồi à?」

「Bổn tiểu thư sao có thể đến những ngôi đền chùa bình thường đó để lễ bái được chứ.」

Cậu nói phải.

Theo cách làm của Umenomori, có khi cô ấy tự xây một ngôi đền cũng nên.

「Hôm nay tớ đến chỗ ông nội để chúc Tết ông.」

Nhắc mới nhớ, hình như cuối năm ngoái cô ấy có nói với tôi về chuyện này.

「Ông nội mà cậu nói, chẳng lẽ là vị gia trưởng của gia tộc Umenomori sao?」

「Đúng vậy. Hôm nay tất cả họ hàng trong nhà Umenomori và những người giữ chức vụ quan trọng trong các công ty thuộc tập đoàn đều đến nhà tớ để chào ông, coi như là một buổi họp mặt thường niên.」

「Ồ? Nghe hoành tráng thật… khoan đã, ngày quan trọng như vậy mà cậu còn qua đây thăm tớ, liệu có ổn không?」

「Ồ— không sao đâu.」Umenomori xua tay nói.

「Hôm nay chỉ riêng đám giám đốc đã có gần hai nghìn người, ông phải nghe từng người chúc Tết,根本 không có thời gian gặp tớ đâu.」

「V-vậy à…」

Hai nghìn người… con số này tuy rất khoa trương, nhưng nhà họ có thể chứa được từng ấy người cũng thật đáng kinh ngạc.

「Năm mới mà cậu không chúc Tết ông, chẳng phải sẽ khiến ông hơi cô đơn sao?」

「Không sao không sao, bổn tiểu thư sẽ chọn một ngày khác để đến gặp ông, lúc đó ba và mẹ cũng về rồi…」

Umenomori nói với vẻ vừa vui mừng vừa có chút ngượng ngùng.

Nhắc mới nhớ, bố mẹ của Umenomori hình như thường xuyên không có ở trong nước.

Xem ra Tết này, cô ấy cuối cùng cũng được gặp lại bố mẹ sau một thời gian dài xa cách.

「Đúng rồi, nhắc đến đây tớ mới nhớ! Rốt cuộc khi nào cậu mới xuất viện hả!」

「S-sao cậu lại đột ngột hỏi vậy?」

「Cậu trả lời tớ trước đi!」

Umenomori vươn tay túm lấy cổ áo tôi rồi áp sát lại.

「V-về cơ bản thì trong vòng một tuần sau khi học kỳ mới bắt đầu là có thể xuất viện…」

「Học kỳ mới!? Tớ chỉ còn cơ hội bây giờ thôi! Như vậy sao mà kịp được!」

「Thôi nào, cậu đừng siết cổ tớ nữa…」

Mãi mới thoát khỏi được cái khóa cổ của Umenomori.

Tiếp đó, cô ấy tỏ vẻ đăm chiêu, rồi vươn tay chỉ thẳng vào tôi,

「Cậu mau xuất viện vào ngày mai cho tôi!」

「Cậu đùa cái gì thế!」

「Tại sao không được! Chẳng lẽ trong người cậu không có tế bào ác quỷ gì đó giúp vết thương lành lại ngay lập tức à!?」

「Ai mà có thứ đó chứ!」

Tuy tôi không hiểu ác quỷ gì, nhưng tôi đâu có cái setting trùm cuối như vậy.

「Thôi kệ, chỉ cần có nạng là di chuyển được, cậu tự nghĩ cách đi.」

「Làm gì có ai như thế…」

Hơn nữa, tại sao cô ấy lại cứ nhất quyết muốn tôi xuất viện như vậy?

「Vừa nãy cậu nói không kịp, rồi cơ hội gì đó, sao tớ chẳng hiểu gì cả?」

「Ôi trời— tớ đang nói đến chuyện đi gặp ông nội chứ sao nữa.」

「Đó không phải là lịch trình của Umenomori cậu sao? Tớ đoán chắc ông sẽ cho cậu nhiều tiền mừng tuổi lắm đây. À đúng rồi, nhân cơ hội này, cậu mang một ít bánh ngọt nhà tớ làm quà đi?」

「Ừm, lấy bánh kem làm quà mừng năm mới, ý tưởng này cũng không tệ.」

「Đúng không? Từ lâu tớ đã nghĩ, cuộc sống của người Nhật đã Tây hóa rồi, tục lệ cũ ăn bánh mochi ngày Tết cũng nên bỏ đi. Ăn bánh kem ngày Tết thì có gì sai? Không những không sai, chúng ta còn nên gieo rắc thói quen này vào lòng người. Chẳng phải có quảng cáo nói『Ngày Tết ăn cà ri cũng ngon mà』sao? Nếu có thể quảng bá như vậy, cửa hàng chúng ta sẽ có thêm khách hàng.」

「Nếu cậu đã nghĩ vậy, sao không nhờ ông tớ? Dù là đăng quảng cáo hay làm thành chuyên đề trên tạp chí, ông hẳn có nhiều cách lắm.」

「Hả? Thật không?」

Vậy thì cảm ơn quá.

「Ừm, nên cậu mau làm thủ tục xuất viện ngay đi.」

「…Không, Umenomori, tớ thật sự không hiểu chuyện vừa rồi có liên quan gì đến việc tớ xuất viện.」

「Ê, cậu ngốc thật đấy! Tớ đi chúc Tết ông, cậu cũng phải đi cùng, thế mà cũng không hiểu à!」

Tôi? Cùng Umenomori? Gặp ông nội cô ấy?

「Tại sao!?」

「Bởi vì… về chuyện hôn ước, tớ vẫn chưa chính thức báo cáo với ông mà!」

「Khoan khoan khoan! Về cái gì mà hôn ước ấy, cậu đợi một chút đã!」

「Không đợi nữa! Satō, Suzuki, làm thủ tục xuất viện ngay lập tức.」

Hai cô hầu gái không biết đã trở lại từ lúc nào, đứng sau lưng Umenomori, tay còn bưng một đĩa hoa quả xa xỉ.

「Vâng, Ojōsama.」

「Nhưng vì bệnh viện này không thuộc tập đoàn Umenomori, nên có thể sẽ mất một chút thời gian.」

「Cũng đành chịu thôi. Hai người mau làm cho xong.」

Hơn nữa, họ đã nhanh chóng bắt tay vào làm thủ tục xuất viện cho tôi!

「Khoan đã, tôi đã bảo hai người đợi một chút!」

「Tsuzuki-san, ngài thật không dứt khoát.」

「Đúng vậy, chỉ cần gặp được lão gia là chúng ta nắm chắc phần thắng rồi.」

Hai cô hầu gái mỗi người một bên, ghì chặt lấy hai cánh tay tôi.

「Nắm chắc phần thắng là sao chứ!?」

K-không được, cứ thế này, cuộc đời tôi có khi sẽ an bài từ đây mất!?

「Ưm hừm~ Hơn nữa bổn tiểu thư biết, Fumino và Nozomi ngày mai mới về.」

Umenomori đắc ý nói.

「Meo hehehe! Tớ sẽ nhân cơ hội này, gạo nấu thành cơm luôn một thể!」

「Gạo nấu thành cơm là sao hả!?」

Đúng lúc đó, từ dưới gầm giường có thứ gì đó vươn ra, tóm lấy chân Umenomori.

「Oa a a a——!?」

Umenomori bị dọa đến hồn bay phách lạc, hét lên một tiếng thất thanh. Sau đó, Nozomi như một con mèo duyên dáng, chui ra từ dưới gầm giường.

「Chise… cấm ăn gian.」

「Oái!? Nozomi… sao cậu lại ở đây!?」

「Mình vừa về.」

「Sao có thể… bổn tiểu thư rõ ràng đã dặn đặc vụ nhà mình, phải thông báo ngay khi cậu về đến thị trấn Suzune mà!」「Mình biết, mình đã tránh được.」

Nozomi lạnh nhạt nói.

「Lại có thể dễ dàng né được mạng lưới giám sát của nhà Umenomori…」

「Xem ra Kiriya Nozomi-san mới là đối thủ lớn nhất của chúng ta… nữ thần quần đùi thể dục, thật đáng sợ…」

Ngay cả hai cô hầu gái cũng không giấu được sự kinh ngạc.

Ừm… hai người rốt cuộc đang làm gì vậy?

「Chise… vi phạm hiệp định.」

「Ực…」

Một câu thì thầm của Nozomi khiến sắc mặt Umenomori biến đổi.

「Nhân tiện có chuyện này tớ tò mò từ nãy đến giờ, cái hiệp định mà các cậu nói là gì vậy?」

「Takumi không cần biết.」

「Chuyện đó cậu không cần biết.」

Cả hai đồng thanh. Xem ra chuyện này, ngay từ đầu đã không liên quan gì đến ý chí cá nhân của tôi. Huhu…

「Chết tiệt— Sớm biết sẽ thành ra thế này, lúc đầu đáng lẽ nên theo kế hoạch của Suzuki, nửa đêm lẻn vào bệnh viện bắt cóc Takumi đi luôn cho rồi.」Tôi lườm Suzuki đang đứng bên cạnh.

Mà người đề xuất ý kiến đó lại còn giả vờ như「tôi chẳng biết gì đâu nhé」.

「Khoan đã, nghĩ kỹ lại thì, chính cậu cũng ăn gian còn gì, Nozomi!」

「…Xin lỗi, ngoan ngoan.」

Nozomi vận dụng đôi tay thần thánh của mình, cố gắng dỗ dành Umenomori.

「Đừng · có · lảng · chuyện · với · tôi!」

「…Meo.」

Ừm, giờ thì tôi大概hiểu rồi.

Tiếp đó, trước mắt tôi, hai người họ bắt đầu cãi nhau (chủ yếu là Umenomori tấn công đơn phương), đúng lúc đó điện thoại của hầu gái Satō reo lên.

「Vâng, tôi là Satō… Gì ạ? Vâng, xin hãy tiếp tục giám sát.」

Vừa cúp máy, Satō liền đến bên cạnh Umenomori.

「Serizawa Fumino-san có vẻ đang tiến về phía phòng bệnh này.」

「S-sao có thể!?」

Fumino đã cùng Sơ Serizawa đến nhà thờ ở thị trấn bên cạnh để giúp chuẩn bị cho buổi lễ Misa năm mới.

Tôi nhớ lúc đó cậu ấy nói ngày mai mới về mà…

「Ch-chết rồi, Nozomi.」

Umenomori hoảng hốt nói.

「Nếu bị phát hiện ăn gian thì gay to… Dù sao chuyện này cũng là do hai chúng ta đề xuất mà!」

「Là Chise đề xuất.」

「Thôi được rồi! Tóm lại chúng ta phải nhanh chóng tìm chỗ trốn!」

Nghe Umenomori hô lên, Chise chỉ vào gầm giường của tôi.

「Cậu bảo Umenomori Chise đường đường là tôi phải trốn dưới gầm giường này á!?」

「Không sao, Chise nhỏ con mà.」

「Không được nói tôi nhỏ con!」

「Ojōsama, xin hãy nhanh lên.」

「Mya—! Bổn tiểu thư không muốn trốn dưới gầm giường đâu—! Hơn nữa trốn dưới mông Takumi tớ không cam tâm!」

Dù Umenomori phản đối kịch liệt, cuối cùng cô ấy vẫn bị Nozomi lôi xuống gầm giường.

Tuy ban đầu bên dưới liên tục vọng lên tiếng chửi rủa, tôi còn bị cô ấy đá vào mông qua lớp đệm, nhưng chẳng bao lâu sau, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, và thỉnh thoảng còn có những tiếng「Mi—」「Hanya」khẽ khàng phát ra, chắc là do ngón tay của Nozomi đã đưa cô ấy lên thiên đường rồi.

Còn hai cô hầu gái cũng biến mất không tăm tích như lúc xuất hiện. Nghề hầu gái quả là một nghề phi thường.

Cốc cốc cốc.

Trong lúc tôi đang miên man nghĩ về những chuyện vô bổ đó, có người gõ cửa phòng.

「Mời vào—」

Tôi vừa đáp lời, Fumino bên ngoài liền lịch sự mở cửa bước vào phòng.

「Làm phiền nhé…」

「Chà-chào, Fumino. Sao thế? Tớ nhớ cậu mai mới về mà?」

「Ừ-ừm, đúng ra là vậy… nhưng-nhưng mà mọi việc xong sớm hơn dự định!」

Fumino ấp úng nói.

「Đ-đừng nói chuyện đó nữa, chân cậu sao rồi?」

「Cũng tàm tạm. Bệnh viện nói tuần sau nữa tớ có thể xuất viện, nhưng tạm thời vẫn chưa tháo bột được.」

「V-vậy à? Tốt quá rồi.」

「Ừm, thế đấy, nên chuyện ở tiệm đành nhờ cậu trước nhé.」

「Ừm…」

Fumino cũng không hiểu sao cứ nhìn quanh quất như kẻ làm việc mờ ám.

Xem ra, chuyện này chắc chắn có liên quan đến cái「hiệp định」mà Nozomi và Umenomori thỉnh thoảng nhắc tới.

Tuy tôi vẫn chưa hiểu tại sao họ lại phải thương lượng với nhau như vậy, nhưng để ba người họ chạm mặt nhau ở đây xem ra là một chuyện cực kỳ tồi tệ.

Mặc dù vậy, cứ trốn trốn tránh tránh thế này cũng không đúng lắm…

「Ể? Chỗ hoa quả này là sao? Sao nhiều thế… Có ai đến thăm cậu à?」

「Ừm, là Ume…」

Phụt!

Ngay khi tôi suýt buột miệng gọi tên Umenomori, một áp lực vô hình từ gầm giường truyền đến.

Nói ra có thể không quan trọng, nhưng cái cú đó làm chân tôi đau điếng.

「Vừa nãy có tiếng gì lạ phải không?」

「C-có sao? Cậu nghe nhầm rồi đấy.」

Chắc là ra hiệu cho tôi đừng nói hớ. Hừm…

「Vậy, đống hoa quả cao như núi này là từ đâu ra?」

「Ừm… À đúng rồi! Là do mọi người ở khu phố mua sắm gửi tặng! Chị tớ vừa mới mang qua!」

「Ồ? Vậy… cái bánh senbei này thì sao?」

「Ừm…」

Đúng là đồ mắt tinh.

「C-cái đó là do người cùng phòng bệnh tặng.」

Phù— May mà lấp liếm qua được.

Mà nói đi nói lại, tại sao tôi lại phải giúp hai người họ trốn chứ?

「Nếu cậu có nhiều đồ ăn thế này, xem ra tớ chẳng cần phải mang đồ đến làm gì.」

Fumino lẩm bẩm một câu.

Đến lúc này, tôi mới phát hiện Fumino đang xách một cái túi vải.

「Cái gì vậy?」

「C-cái đó không quan trọng!」

Không, đã mang đến bệnh viện rồi thì sao mà không quan trọng được.

「Chẳng lẽ đó là đồ thăm bệnh à?」

「Ư…」

Fumino do dự một lúc, rồi đặt cái túi vải lên đùi tôi.

Bên trong túi là một hộp jūbako, mở nắp ra, bên trong là những món ăn ngày Tết tự làm, có đậu đen, trứng cá muối, chả cá kamaboko, kurikinton… và nhiều món khác.

Hơn nữa, ngoài những món đó, còn có cả gà rán, cánh gà, và bò lúc lắc nữa.

「Ồ, tuyệt vời!」

「T-tớ chỉ là lỡ tay làm hơi nhiều thôi, chứ không phải cố tình làm cho cậu đâu nhé!」

Xem ra đây quả thật là do Fumino tự tay làm, trông ngon quá đi mất.

Và quan trọng nhất, bên trong có món thịt mà tôi hằng mong nhớ!

「Ôi ôi ôi, tớ thèm nhất là thịt đấy. Này, tớ ăn được chưa?」

「T-tùy cậu thôi!」

Tôi lập tức cầm lấy đôi đũa dùng một lần bên cạnh, gắp một miếng gà rán.

Miếng gà rán đầy đặn và mọng nước, đây chính là món ăn nuôi sống một nam sinh trung học mà.

「…Thế, rốt cuộc là sao?」

Trong khi bên trong toàn là những món tôi thích, Fumino người làm ra chúng lại tỏ vẻ không quan tâm, quay mặt đi chỗ khác, lén nhìn tôi ăn.

「Ừm, ngon lắm, ăn vào thấy khỏe hẳn ra.」

Quả nhiên có một cô bạn thanh mai trúc mã thật là tuyệt.

「V-vậy à… Tốt rồi.」

Mặc dù mới ăn no đến mức buồn nôn, giờ tôi lại không thể ngừng gắp.

「Ngày nào cũng ăn cơm bệnh viện với bánh kem của chị, thèm mấy món đầy đặn thế này ghê… Đau!?」

「C-cậu sao thế!?」

Một bàn tay vươn ra, véo vào mông tôi một cái.

Tôi liếc mắt nhìn, Nozomi đang thò đầu ra từ gầm giường nhìn tôi, vẻ mặt như có chút bất mãn.

「Chân cậu vẫn còn đau à?」

「Ư ư… à-à, đúng rồi đúng rồi.」

Fumino nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, tôi thì đáp qua loa.

Cái con bé Nozomi này… có cần phải véo mạnh thế không?

「Nhưng mà, may là lần này chọn bệnh viện này.」

May mà lúc đó không bị đưa đến bệnh viện của tập đoàn Umenomori— ý của Fumino là vậy. Khi tôi được xe cứu thương chở đi, Umenomori cứ đòi đưa tôi đến bệnh viện nhà mình, nhưng Nozomi và Fumino không hiểu sao lại phản đối kịch liệt.

「Tớ nhớ bệnh viện này tên là Bệnh viện Đa khoa Take? Nơi này không chỉ sạch sẽ, trang thiết bị đầy đủ, mà quan trọng nhất là không phải ngày nào cũng gặp cái con nhỏ lắm mồm kia.」

Cái con nhỏ lắm mồm kia, chắc là chỉ Umenomori rồi.

Không biết người trong cuộc đang ở ngay bên dưới, Fumino cứ thế tuôn ra những bất mãn thường ngày đối với cô ấy. Ừm… mà kể cả có Umenomori ở trước mặt, chắc Fumino cũng không khách sáo làm gì.

Còn tôi, bây giờ đang cảm nhận rõ rệt áp lực vô hình từ gầm giường truyền đến.

「Cậu ta lúc nào cũng chỉ biết bày trò, chẳng bao giờ dọn dẹp hậu quả. Ra vẻ ta đây lắm, nhưng từ trong ra ngoài chỉ là một đứa trẻ con!」

「T-tớ thấy cậu cũng không cần nói nặng lời thế đâu, ừm.」

「Hả? Cậu nói gì vậy? Cậu lúc nào cũng bị cậu ta sai vặt như thế, không phải cũng đau đầu lắm sao?」

「Không, tớ… Ối!?」

Mông tôi đột nhiên nhói đau.

「Sao thế? Chân cậu lại đau à?」

「Kh-không, không hẳn là chân, mà là mông…」

「Hả?」

Là do Umenomori làm. Tôi liếc xuống, Umenomori cũng giống như Nozomi vừa nãy, thò nửa đầu ra trừng mắt nhìn tôi, tay còn cầm một cái dĩa nhựa chắc là để xiên hoa quả.

「Cậu ta dùng cái đó chọc mình à…」

Người than phiền rõ ràng là Fumino, tôi còn chưa mở miệng nói câu nào, tại sao lại bị cô ấy dùng dĩa chọc vào mông chứ?

Dù tôi rất muốn nói chuyện phải quấy với Umenomori về việc này, nhưng trước mặt Fumino, đương nhiên là không thể.

Và cái bộ dạng xoay xoay cái dĩa của Umenomori, ra vẻ「cậu mà lắm mồm là tôi chọc nữa đấy」, cũng rất đáng sợ.

「Takumi, sao từ nãy đến giờ cậu cứ là lạ thế nào ấy?」

「Hả? C-có sao?」

「Nhìn cậu cứ đứng ngồi không yên, trước khi tớ đến đã xảy ra chuyện gì à?」

Đúng hơn là, sắp có chuyện đến nơi rồi.

Tôi nghĩ bây giờ, tốt nhất là nên để Fumino về nhà sớm.

「Fumino, cậu có mệt không?」

「S-sao tự dưng lại nói thế?」

「Không có gì, chỉ là cậu mới về mà? Tớ nghĩ hôm nay cậu nên về nhà sớm thì hơn…」

Tôi nhìn sắc mặt Fumino, rón rén đề nghị.

「Thế này là sao…」

Vừa dứt lời, Fumino đột nhiên sa sầm mặt, tỏ ra rất không vui.

「Tớ ở lại đây làm cậu vướng víu à?」

「Kh-không phải, tớ không có ý đó đâu!?」

「Ồ— ra là vậy. Tức là, tớ là một kẻ phiền phức. Mà thật ra thì, tớ vốn cũng lười đi thăm bệnh. Ừ, đúng vậy, tớ chẳng quan tâm đến cậu chút nào. Về nhà sớm được tớ còn mừng ấy chứ.」

Ch-chết rồi, cái kiểu nói năng này…

「Haizz— thế này thì nhẹ cả người, thật ra tớ chẳng muốn nhìn thấy cái mặt ngốc của cậu ngay cả trong dịp Tết đâu.」

Giọng nói run run, đôi mắt ươn ướt, nhưng bản thân lại cố tỏ ra bình tĩnh, còn nói nhiều hơn cả bình thường.

Theo kinh nghiệm nhiều năm chung sống với Fumino của tôi, đây chính là trạng thái báo động đỏ.

Nói cách khác, từ trên người Fumino, tôi cảm nhận được cô ấy đang thực sự tức giận.

Mặc dù Fumino thường ngày hay tức giận, nhưng chỉ cần cô ấy còn vung tay đấm hay đá, thì tình hình vẫn còn ổn.

Thực sự nguy hiểm, chính là tình trạng không đấm không đá, không gào thét như bây giờ.

「Tớ không có ý đó mà.」

「Không có ý đó? Ai mà biết được!」

Nói rồi, Fumino từ từ đứng dậy, định rời khỏi phòng.

「Vậy cậu tự bảo trọng nhé. Tớ sẽ đến thăm cậu sau.」

「Ch-chờ đã Fumino!」

Để đuổi theo cô ấy, tôi vội vàng nhảy xuống giường.

Nhưng, tôi đã quên một việc quan trọng.

Đúng vậy, chân tôi đang bị gãy.

「Ưu!?」

Cái cảm giác khi bàn chân bị bó bột đặt xuống sàn nhà quả thật thấm đến tận tim gan.

Cơn đau buốt từ đầu ngón chân chạy lên đến đỉnh đầu khiến tôi tối sầm mặt mũi.

「「「Takumi!」」」

Tôi không nhận ra đó là giọng của ai, có lẽ là của cả ba người họ cùng hét lên.

Chân đã gãy thì tôi đương nhiên không thể đứng vững. Mất thăng bằng, tôi ngã sõng soài xuống đất.

「Này, Takumi, cậu có sao không!?」

「Nhanh! Mau gọi bác sĩ đến!」

「Takumi, cố lên.」

Fumino và những người khác hoảng hốt chạy đến bên tôi, ai nấy đều lo lắng gọi tên tôi.

「Kh-không sao, chỉ là ngã thôi mà.」

Chỉ là hơi đau một chút.

「Ôi trời, làm ơn đừng làm người khác lo lắng như thế…」

「Thiệt tình, đừng có quên cả chuyện mình bị gãy xương chứ!」

「Takumi, không được liều lĩnh.」

Fumino yên tâm nở nụ cười, sắc mặt của Umenomori và Nozomi lúc này mới giãn ra.

「Này, khoan đã…」

Nhưng trong nháy mắt, Fumino lại lộ ra vẻ mặt hung dữ.

Người bị cô ấy lườm, đương nhiên là Umenomori và Nozomi.

「Tại sao hai người lại ở đây?」

「Hả!? Chết rồi, lỡ chạy ra ngoài mất.」

「Meo.」

Đến lúc này mới nhận ra tình hình trước mắt, Umenomori ôm đầu hối hận, còn Nozomi thì làm như không có chuyện gì xảy ra, định chui lại xuống gầm giường, nhưng đã bị Fumino túm cổ áo từ phía sau.

「Takumi… chuyện này là sao?」

「S-sao là sao… ừm…」

Lạ thật, sao lại thành chuyện của tôi rồi?

Tôi chỉ đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh đón năm mới thôi mà?

「Nói cách khác, cậu đuổi tớ về là vì lý do này?」

Fumino từ từ đứng dậy.

「Khoan đã, Fumino! Theo cái kịch bản này, tớ đoán lát nữa lại có chiêu đó, nhưng cậu nghĩ kỹ lại xem, chuyện này có phải lỗi của tớ không? Hơn nữa tớ là bệnh nhân đấy? Làm ơn hãy xem xét những điều này trước và xử lý khoan hồng——」

「Đi chết hai lần đi a a a a a!」

Cú đấm đầu năm mới của Fumino, còn mạnh mẽ và tàn nhẫn hơn cả bình thường.

Nhưng tôi lại cảm thấy xúc động trước cú đấm quen thuộc này, tôi đúng là một kẻ ngây thơ mà.

「Vì vậy, sau khi thương lượng, chúng tớ quyết định sẽ cùng nhau chăm sóc Takumi.」

Fumino lạnh nhạt nói.

Trong lúc tôi bị cú đấm vô lý cực độ đó đánh gục, Fumino và những người khác dường như đã thương lượng xong.

Nhìn mái tóc rối bù như vừa ngủ dậy của Fumino, và bộ kimono xộc xệch của Umenomori, có thể thấy cuộc thương lượng đã diễn ra quyết liệt đến mức nào.

Nhưng chỉ cần có thể đi đến một kết quả, có lẽ tôi nên mừng rồi.

「Fumino nghe đây, chúng ta đã lập hiệp định cấm ăn gian rồi, làm ơn đừng quên đấy.」

「Tôi chẳng có hứng thú gì với cái hiệp định đó cả. Hơn nữa hiệp định đó rõ ràng là do cậu đề xuất trước, vậy mà lại tự mình vi phạm trước!」

「Tôi đã nói với cậu rồi, người ăn gian đầu tiên là Nozomi mà!」

「Takumi, uống trà.」

Bị cả hai tấn công, Nozomi lại mặc kệ họ, bận rộn rót trà cho tôi, làm những việc khác.

「「Nozomi————!」」

Cả hai cùng gầm lên.

Xem ra dù đã có kết quả, nhưng vẫn còn sót lại chút mầm mống tai họa.

Haizz, thật là…

「À.」

Chết rồi, thở dài một cái làm đổ cả trà ra ngoài.

Bộ pyjama giờ ướt sũng rồi.

「A— xin lỗi, có ai lấy giúp tớ bộ pyjama khác được không?」

Ngay giây tiếp theo, tôi mới nhận ra mình đã nói sai.

「Takumi, cởi ra.」

「A— Nozomi, cậu làm thế là ăn gian! Bây giờ phải để bổn tiểu thư Umenomori Chise này tự tay thay đồ mới đúng!」

Ừm, cái này tớ tự làm được rồi, dù sao cũng chỉ là cái áo thôi mà.

「Mấy cậu nói cái gì thế! Takumi, chút chuyện nhỏ này tự mình giải quyết đi chứ!」

Không, tớ vốn định thế mà…

「Nhưng nếu cậu không làm được, thì đành để tớ giúp vậy! Dù sao ngày xưa chúng ta cũng từng tắm chung rồi!」

Chuyện từ đời nào rồi!

Khoan đã, được các cô gái lau người cho như thế này, đáng lẽ phải là một việc vô cùng hạnh phúc chứ nhỉ!?

Tôi cũng là một chàng trai khỏe mạnh, nếu là bình thường tôi cũng sẽ vui mừng. Nhưng, nhưng mà…!

「K-kiểu này thì, t-tớ không muốn đâu a a a a!」

Ngay khi những bàn tay ma quái của Fumino và những người khác sắp chạm vào bộ pyjama của tôi——

「Các cậu đang làm gì vậy?」

Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Nhìn ra, Daigorō đang đứng ở cửa phòng bệnh với vẻ mặt đầy hoang mang.

「Ừm… ch-chúng ta có làm phiền không?」

Tamao-senpai bên cạnh đỏ mặt, ánh mắt bối rối nhìn quanh.

「Cảnh này mình từng thấy rồi! Nhưng là trong game galge.」

Tiếp đó, Naruko và Ieyasu ló đầu ra từ sau bờ vai rộng của Daigorō.

「A, các cậu cứ tiếp tục đi, chúng tớ sẽ im lặng quan sát.」

Naruko giơ ngón tay cái lên và nháy mắt.

「Phụt… Ahahahahaha!」

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Naruko Kanae liền vỗ đùi cười lớn như một ông chú trung niên.

「Kanae, cậu cười to quá đấy.」

Fumino nghiêm mặt nói.

「Xin lỗi, xin lỗi… phư phư phư!」

Sau đó, Naruko, người cuối cùng cũng nín được cười, vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.

「Oa—— Không ngờ ngay cả Fumino cũng hứng thú với trò này đến thế.」

「Ồn ào quá! Vừa rồi chỉ là nhất thời mất trí thôi. Mà đừng có nói trò này trò nọ nữa!」

Fumino đỏ bừng mặt, gào lên với cô ấy.

Còn về phần Umenomori, sau khi đám Daigoro xuất hiện, cô ấy đã sốc đến mức ngất xỉu. Dường như cô ấy cảm thấy vô cùng xấu hổ về hành động vừa rồi của mình.

Hiện tại, cô ấy đang nằm trên chiếc giường trống cạnh tôi, để cho các cô hầu gái dùng túi đá chườm lên cái đầu nóng ran của mình.

「Biết thế này, bọn mình nên im lặng đến phút cuối cùng, chắc chắn sẽ được xem cảnh hay hơn nữa.」

「Làm ơn đừng.」

Vừa phải chống chọi với kiểu đùa cợt nhạt nhẽo như ông chú của lớp trưởng, vừa nghe cô ấy cười ha hả và đáp lời, tôi lại đưa mắt nhìn một vòng những người vừa quay lại phòng bệnh.

「Mà nói mới nhớ, hôm nay đội hình này hiếm thấy thật đấy.」

Chắc đây là lần đầu tiên kể từ Tết Nguyên đán thì phải — tôi lần lượt nhìn những người đang vây quanh giường mình. Chị Tamao với lớp trưởng vốn là một cặp, nhưng tại sao họ lại nhập hội cùng Ieyasu và Daigoro?

「Chị và Tokie đi lễ chùa, tình cờ gặp Kikuchi, rồi cậu ấy nói lát nữa sẽ đến thăm em, nên bọn chị đi cùng luôn. Tết năm nay vui thật đấy.」

Chị Tamao giải thích mọi chuyện cho tôi một cách rành mạch. Có một người bình thường ở đây thật tốt, giao tiếp trôi chảy hơn hẳn.

「Thế nên là vậy đó. Nào nào, thấy nhiều người đẹp thế này, cậu có cảm nghĩ gì? Tỏ tình cũng được, cầu yêu cũng được, hay thu làm thuộc hạ cũng xong tuốt!」

「Ai mà nói thế!」

「Còn Ieyasu nữa… sao cả cậu cũng ở đây?」

「Quá đáng! Sao chỉ có mình tôi bị đối xử như vậy!?」

「Ừm, không phải cậu mới đi lễ chùa hồi Tết sao? Sao hôm nay lại đi nữa?」

「Hừ… là một người Nhật, lúc nào cũng phải dành sự kính trọng cho đền chùa…」

「Thế sự thật là?」

「Đương nhiên là để chụp ảnh các Miko làm thêm ở đó rồi.」

Ồ, ra là vậy.

「Chỉ cần có ống kính tele này, dù ở đó có cấm chụp ảnh đến đâu, cũng chỉ cần một phát là xong hết.」

Ieyasu lôi ra một chiếc máy ảnh SLR gắn ống kính siêu dài, trông hệt như một khẩu bazooka.

「Cái đó gọi là chụp lén đấy, hiểu chưa! Đồ biến thái!」

「Ư hự!?」

Bị Fumino mắng, Ieyasu rên lên một tiếng a á kỳ quặc.

「Anh… đừng có phát ra cái giọng kinh tởm đó nữa!」

Có vẻ như Fumino thực sự cảm thấy ghê tởm, cô vội vàng rụt chân lại.

「Không, những ngày qua bị Chris mắng mỏ, thuộc tính M trong tôi đã thức tỉnh rồi! Giờ đây, mỗi khi bị gọi là biến thái, tiểu vũ trụ trong lòng tôi lại bùng cháy. Xem ra, thế giới 2D cũng không tệ nhỉ☆」

U oa, gã này đã thật sự đánh thức thuộc tính tệ hại nhất rồi.

「Vì vậy, Serizawa-san, xin hãy mắng chửi tôi thật thậm tệ vào.」

「Đồ đại biến thái! Chết đi một trăm lần!」

「Thế này cũng không thể chịu nổi a a a!」

Fumino dùng một cú đá thay cho lời mắng chửi, hạ gục Ieyasu gọn gàng. Trên khuôn mặt ngất xỉu của cậu ta còn nở một nụ cười sảng khoái đến mức phát tởm.

Bỏ qua đầu đuôi câu chuyện, việc Ieyasu có thể đối mặt với thực tế, có lẽ cũng được xem là một chuyện tốt… nhỉ, có phải vậy không?

Nhìn thấy cảnh tượng của chúng tôi, chị Tamao mỉm cười.

「Nhưng mà thấy Tsuzuki khỏe mạnh như vậy, tốt quá rồi, hi hi.」

「Chị Tamao, xin lỗi vì lại để chị phải đến đây lần nữa.」

「Đừng bận tâm, dù sao cả hai lần chị đều chỉ tiện đường ghé thăm thôi mà.」

Ồ— cảm giác này thật là… chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, mà sao lại thấy dễ chịu đến thế.

「Ái da da da!?」

Một cơn đau nhói đột ngột ập đến mông tôi. Nhìn lại, thì ra tôi lại bị nĩa đâm.

「Nozomi, cậu đang làm gì thế!」

「…Nyan, không có gì.」

Môi của Nozomi dường như hơi bĩu ra.

「Sao có thể không có gì được… ái da da da da!?」

Lần này đến lượt Fumino véo tai tôi.

「Cậu làm cái vẻ mặt đắm đuối đó làm gì!」

「Rốt cuộc hai người bị sao vậy!?」

「Takumi đồ ngốc câm miệng! Hóa ra mấy ngày bọn này không đến, chị Tamao và Tokie đã đến thăm cậu. Thế thì có cô đơn chút nào đâu, cậu đi chết hai lần đi… hiệp định cái gì chứ, rốt cuộc chẳng có tác dụng gì cả.」

Cô ấy đang nói gì vậy? Tôi thật sự không hiểu chút nào.

「Vậy xin thất lễ, tiếp theo đến lượt chúng tôi…」

Lần này, đến lượt các cô hầu gái nhà Umenomori xắn tay áo tiến về phía tôi.

「Chờ đã, sao cả hai cô cũng…!?」

「Chúng tôi là người đại diện cho tiểu thư Chise, tiếp theo đây sẽ để ngài trải nghiệm tường tận nỗi đau trong lòng tiểu thư.」

「Xin yên tâm, chúng tôi sẽ không làm ngài bị thương… nhưng sẽ cố hết sức để làm ngài đau đấy ạ.」

「Rốt cuộc mọi người bị làm sao vậy hả a a a a!?」

Thế là, cái chân bó bột của tôi đã nhận được vô số hình vẽ bậy, và phải tiếp nhận một bài thuyết giáo chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì thông qua ngôn ngữ cơ thể.

… Rốt cuộc mình đã làm sai điều gì?

Còn đám người kia thì lại hứng thú nhìn chúng tôi.

Sau gần một năm, mối quan hệ giữa chúng tôi dường như đang dần dần hình thành một sự cân bằng kỳ diệu.

Và khi chúng tôi, những người không thay đổi đột ngột mà dần trở thành bạn tốt của nhau —

Cơn bão tiếp theo, quả nhiên vẫn ập đến.