Sau một kì nghỉ xuân vùi đầu vào việc làm thêm, lễ khai giảng đã đến.
Sau khi nghe bài phát biểu khó hiểu của thầy hiệu trưởng, cùng với những lời nhắc nhở nghiêm túc của hội trưởng hội học sinh xinh đẹp, các học sinh trong đó có tôi nhận thông tin về việc thay đổi lớp và bắt đầu di chuyển đến lớp mới.
Sau khi đi qua dãy hành lang ồn ào, tôi đến lớp C năm hai.
Tôi kiểm tra danh sách lớp được dán trên cửa sổ, xác nhận cái tên “Sugino Tomoki” được viết trên đó, sau đó xem qua những cái tên khác trong danh sách.
“Keiichi cũng học lớp C, và còn...”
Cái tên đầu tiên tôi chú ý đến là “Karakusa Keiichi”. Cậu ta là bạn tôi từ thời tiểu học. Mối quan hệ của chúng tôi có thể gọi là bạn thân, chiến hữu, hay một mối duyên nợ đều được cả.
Dù sao đi nữa, có người bạn cùng lớp mà tôi có thể nói chuyện cùng là một điều tốt. Chúng tôi cũng thường đi chơi sau giờ học cho nên cũng đỡ việc phải chờ đợi nhau.
Cái tên nổi bật tiếp theo đó là “Kohinata Asuka”. Tôi không biết một ai khác trong trường có họ Kohinata nên hẳn là cô ấy rồi. Có vẻ năm nay cô bạn với thân hình khiêm tốn ấy sẽ học chung lớp với tôi.
Lần duy nhất mà chúng tôi tiếp xúc với nhau là ở máy bán hàng tự động ngày hôm đó. Tôi vẫn chưa hiểu Kohinata cho lắm, nhưng cô ấy để lại một ấn tượng khá sâu sắc.
Khi tôi cùng những người khác bước vào phòng học, Keiichi, người đang nói chuyện với mấy bạn nam khác, thấy tôi và lên tiếng.
“Tốt quá rồi nhỉ Tomoki! Tao với mày cùng lớp này.”
Vẻ mặt hớn hở của Keiichi khiến tôi có chút xấu hổ. Tôi khua tay và trả lời một cách cộc lốc “Rồi rồi.”
“Lại giúp đỡ nhau nhé Keiichi. Cả hai cậu nữa – Tớ là Sugino, người của lớp A cũ.”
Tôi chào hỏi bạn cùng lớp một cách đơn giản, sau đó về chỗ ngồi đã được chỉ định của mình.
May mắn là chỗ ngồi của tôi nằm ở cuối lớp, dãy thứ hai tính từ bên phải. Nhìn qua sơ đồ chỗ ngồi thì có vẻ là được xếp theo bảng chữ cái, tuy nhiên những người có thị lực kém muốn được ngồi gần bảng đều đã được xếp lên các hàng đầu. Theo lịch thì tôi cũng không cần lo lắng về việc đổi chỗ ngồi xong một khoảng thời gian.
Tôi chống khuỷu tay và lơ đãng nhìn từng bạn học đi vào lớp. Đó là khi Kohinata lạch bạch bước vào. Chỉ thế thôi đã đủ làm cho các học sinh trong lớp trở nên cực kì phấn khích.
Vị trí mascot của lớp nhanh chóng được xác định. Mà cũng không hẳn, chắc ai cũng biết chủ nhân của vị trí này từ lúc xem danh sách lớp rồi.
“Tớ được cùng lớp với Kohinata-chan này! Cùng giúp đỡ nhau nhé!”
“Dễ thương quá đi! Hệt như búp bê vậy.”
“Kohinata vẫn bé xíu như mọi khi~ Có vấn đề gì thì cứ nói đi đừng ngại nhé. Riêng việc xóa bảng thì cứ giao cho tớ.”
Tâm điểm của sự chú ý thì vẫn không để lộ ra bất kì một biểu cảm nào, vừa gật đầu liên tục vừa tiến thẳng đến chỗ ngồi của mình.
Tôi vừa nhìn đám học sinh vây quanh Kohinata vừa nghĩ “Đằng ấy cũng vất vả ghê”. Còn Keiichi, sau khi nhìn về hướng của Kohinata mà không tỏ ra chút hứng thú nào, kéo chiếc ghế bên cạnh tôi ra.
“Cái gì, mày ngồi ngay bên cạnh sao?”
“Mày hoàn toàn không để ý lúc xem sơ đồ lớp sao? Vậy mà tao đã vui mừng khôn xiết khi biết Tomoki ngồi cạnh tao đấy!”
“Tao chỉ cần biết chỗ ngồi của tao ở cuối lớp là đã mãn nguyện rồi.”
Tôi bật cười gượng trước biểu cảm uể oải khiến người ta khó tin được cậu ta đang làm người mẫu, sau đó lại nhìn về phía trước. Kohinata đang phớt lờ những người vây quanh mà nghịch điện thoại (pochipochi).
À đúng rồi, tôi vẫn chưa báo cáo cho tên này nhỉ.
“Cái hôm trước ngày bế giảng ấy, tao đã bắt chuyện với một bạn nữ.”
Khi tôi lẩm bẩm những từ đó, Keiichi đột nhiên bật dậy.
“Cá-C-Cái gì cơ? Không phải là mày được bắt chuyện, mà là mày bắt chuyện?”
“Ờ. Bọn tao có nói chuyện một chút ở trước máy bán hàng tự động.”
Mặc dù tôi cũng không chắc đó có được tính là một cuộc trò chuyện không. Ít ra tôi khá chắc là bọn tôi đã giao tiếp khá tốt.
“Tạm bỏ qua việc mày đã nói gì, mày không cảm thấy khó chịu gì hết sao?”
“Ừm. Có lẽ nó đã lành hẳn mà tao không để ý. Mà cũng có thể do đó là Kohinata nên tao mới bình yên vô sự.”
“Kohinata sao… vậy thì chẳng có cuộc hội thoại nào diễn ra đâu nhỉ?”
“Đúng là nếu mày chỉ nghe âm thanh thì giống như là tao độc thoại vậy.”
Phản hồi tôi nhận được chỉ toàn là ngôn ngữ cơ thể thôi.
“Nhưng vẫn không thể phủ nhận là mày đã tiến lên được một bước! Để ăn mừng thì bữa trưa nay tao sẽ khao mày.”
“Vậy thì cho tao suất đặc biệt.”
“Hoàn toàn không chút do dự mà chọn món đắt nhất luôn? Cậu không có tí lòng thương nào cho người bạn này sao?”
“Không.”
“Khẳng định chắc nịch luôn! Nhưng mà cũng ngầu ghê luôn!”
Thay vì người mẫu thì nghề diễn viên hài có vẻ hợp với tên này hơn đấy.
Mà, có vẻ như đây cũng là một trong những điểm thu hút của cậu ta.
☆ ☆☆☆☆
~ Sau giờ học, cuộc trò chuyện của hai cô gái nào đó ~
“Ể? Người trong câu chuyện máy bán hàng tự động học cùng lớp với cậu sao!?”
(Gật đầu)
“Cậu ta tên gì? Để tớ kiểm tra danh sách lớp xem. Có phải người quen không ta?”
“...”
“Etto…Sugino Tomoki...? Cái tên này! Tớ có nghe tin đồn về hắn từ bạn cùng lớp rồi. Thời tiểu học, hắn ta đã từng đánh vào mặt một bạn nữ, quấy rối, đe dọa người khác, làm đủ thứ chuyện luôn đó!”
“..?”
“Từ lúc nghe câu chuyện của cậu là tớ đã thấy nghi rồi. Các giáo viên cũng đã nói với tớ rằng việc dọn vệ sinh ở khu vực căng tin là của các cô phục vụ, không liên quan gì đến học sinh. Chắc chắn là hắn đang cố lừa Asuka đó.”
“...”
“Hắn muốn cậu mang ơn hắn, sau đó sẽ đòi hỏi những điều quá đáng. Kể cả không phải thế thì cũng có khả năng hắn nói dối cậu để làm hắn trông ngầu hơn, nhằm thu hút sự chú ý của cậu. Không được đâu Asuka! Mặc dù trông hắn như người tốt, nhưng tốt nhất vẫn nên tránh xa hắn ta ra.”
“..?”
“――trông Asuka có vẻ không quan tâm lắm. Nhưng mà vẫn nên làm mọi cách để tránh liên quan đến hắn thì vẫn tốt hơn. Làm sao bây giờ, hắn cùng lớp cậu vậy mà tớ lại khác lớp...”
“...”
“…Được rồi! Cứ giao hết cho tớ! Tớ sẽ bảo vệ Asuka!”
“..?”
Tekoteko Kokukoku Kokuri