Imperfect Girl

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Oneshot - 19

Con người càng cố ngủ thì càng thức, càng thức thì càng thêm tỉnh táo. May mắn thay, đêm đó tôi ngủ say như chết.

Nhìn từ một góc độ khác, việc tôi có thể ngủ ngon như vậy cũng là một vấn đề. Một vấn đề rất to là đằng khác, nhất là từ tương lai nhìn lại. Việc tôi ngủ say và bỏ lỡ thời cơ để gặp bố mẹ U khi họ trở về là rất tệ, nhưng nếu U xuất hiện và đâm tôi lúc tôi đang ngủ thì sao? Một người bình thường sẽ phải cẩn trọng hơn chứ.

Tôi cho rằng mình đã có đủ thứ để bận tâm khi phải đợi bố mẹ em ấy trở về nhà, nhưng mọi thứ đã đổ bể khi họ không về… Nhưng kể cả vậy, tôi vẫn không thể tin mình đã ngủ gật một cách dễ dàng như thế. Có lẽ tôi nên ngừng đổ lỗi cho những cảm xúc bế tắc của mình và bắt đầu thừa nhận hành động của tôi đã bất cẩn ra sao.

Dù vậy, những giấc mơ mà tôi có đã không đẩy tôi ra xa những mục tiêu của mình, bởi vì ngay khi tôi tỉnh giấc, tôi bật dậy như một cái lò xo và áp sát mặt mình vào cánh cửa tủ. Tôi muốn xem giày dép của bố mẹ U có ở đó hay không.

Không có gì hết.

Kết quả vẫn như đêm hôm trước, chỉ có đôi giày của U là nằm trên kệ. Thứ duy nhất thay đổi là nguồn sáng, đủ để tôi biết Mặt Trời đã mọc.

Linh cảm của tôi đã chính xác, và bố mẹ em ấy đã không trở về nhà… Một phần trong tôi mừng rỡ vì đã có một giấc ngủ ngon, phần còn lại chẳng hề vui chút nào dù cho những dự đoán đã trúng phóc.

Phải nói là tôi thấy tệ hơn.

Tôi muốn đợi cho qua đêm đầu tiên, nhưng giờ đêm đã qua, và bố mẹ em ấy vẫn chưa trở về nhà. Tôi hụt hẫng đến tột cùng. Tôi phải làm gì giờ, báo cảnh sát à? Nếu tôi thực sự muốn làm vậy thì tôi đã làm từ đêm hôm trước rồi.

Việc tôi trụ được một đêm là một dấu hiệu cho thấy mình đã sẵn sàng để chờ thêm một đêm nữa, và thành thật thì, dù sao tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần để dành thêm một đêm nữa trong chiếc tủ này rồi. Tôi không nên lấy lý do là mình chỉ định đợi có một đêm để che đậy sự thật. Tôi không tin mình chỉ cần đi ngủ, tỉnh dậy, và thấy mọi vấn đề của mình đã được giải quyết.

Nhưng chỉ một ngày thôi. Chì cần từng đó thôi. Tôi không muốn gì hơn nữa, cũng không có động cơ gì đằng sau hết. Thêm một ngày nữa thôi. Nếu bố mẹ em ấy vẫn không trở về, thì tôi sẽ từ bỏ. Tôi sẽ phải từ bỏ mọi khả năng đang có. Cuộc đời tôi giờ đang bấp bênh lắm rồi… Kể cả khi U chẳng làm gì ngoài nhốt tôi trong tủ, thì sẽ đến lúc tôi phát điên mất. Chuyện đó là rất hiển nhiên rồi.

Đột nhiên, tôi nghe thấy vài tiếng cọt kẹt. Là tiếng bước chân, có ai đó đang bước xuống cầu thang.

Nhất định phải là U. Đương nhiên là tôi không biết U sẽ phải thức dậy vào khung giờ đó, và tôi cũng không mở điện thoại ra để xem giờ, nhưng học sinh tiểu học thường tỉnh giấc vào 7 giờ sáng. Ít nhất là tôi suy ra được như vậy. Dựa vào khoảng cách đến trường thì giờ dậy có thể thay đổi. Nhưng sáng hôm đó và ngày hôm trước, U chỉ mặc thường phục, nên chắc chắn em ấy không học ở một ngôi trường tư có đồng phục như ngôi trường cách nơi đây vài ga tàu. Kết luận tự nhiên của tôi là em ấy theo học ở một ngôi trường công trong khu học chánh.

Trong lúc tôi bận đoán xem trường U đang học là trường nào, đổi xoành xoạch từ nơi này đến nơi kia, một giọng nói đột ngột vang lên từ phía bên kia cánh cửa.

“Chúc anh buổi sáng vui vẻ.”

Tôi giật mình đến nỗi mất thăng bằng. Tôi biết em ấy đã đi xuống từ cầu thang, nhưng lại không để ý em ấy đã đi thẳng đến trước chiếc tủ. Cầu thang và chiếc tủ gần nhau thật đấy, nhưng vẫn gần hơn dự đoán của tôi.

“Chúc anh buổi sáng vui vẻ,” U lặp lại.

Không phải theo cách máy móc, nhưng cách em ấy lặp lại câu chúc đó đến hai lần làm tôi thấy khó chịu. Và rồi—

“Chúc anh buổi sáng vui vẻ,” em ấy nói lần thứ ba. Cảm giác khó chịu đã tan biến.

Lúc đó tôi mới hoàn hồn, rồi ngập ngùng đáp lại lời chúc của em ấy. Có gì đó nhắc nhở tôi rằng U đang muốn tôi chúc lại.

“Ừm.”

Dường như em ấy đáp lại cùng một cử chỉ gật đầu, rồi U bước ra xa khỏi cánh cửa tủ. Như thể em ấy ra đây để xác nhận tôi còn sống, nhưng dù sao thì, cuộc chào hỏi buổi sáng đã diễn ra và kết thúc.

Chắc mọi người sẽ thấy lạ khi mà tôi, kẻ bị cầm tù, lại đi suy nghĩ đến cảm xúc của kẻ cầm tù mình… nhưng rồi, có lẽ là bởi vì tôi là kẻ bị cầm tù, nên tôi đang nằm ở cửa dưới, nên nghĩa vụ của tôi là phải làm như vậy.

Khái niệm về sự phân biệt đúng sai đã biến mất từ rất lâu trước đó rồi. Không tính đến việc suy nghĩ, thì ta cũng nên đặt câu hỏi về việc liệu nên có một cuộc chào hỏi giữa kẻ cầm tù và kẻ bị cầm tù hay không.

Nhưng U vẫn rất nhạy cảm với cuộc chào hỏi đó. Và có lẽ, theo một cách nhỏ nhoi nào đó, em ấy vẫn nghĩ cho tôi. Ít nhất thì tôi đã không bị nhốt vào một cái xó xỉnh nào đó và bị lãng quên, điều đó làm tôi thấy tốt hơn đôi chút.

Tôi căng tai ra lắng nghe, cố nhặt nhạnh được bất kỳ thông tin nào có thể từ môi trường xung quanh. Tôi không thể nhìn thấy được gì, nhưng vẫn có thể suy luận ra được. Tôi nghe thấy tiếng TV. Tiếng quả nhỏ nên tôi không biết chương trình đang được phát là gì, có khi là đến từ radio cũng nên. Nhưng ít nhất thì tôi đã nghe thấy một giọng nói không phải của U phát ra từ một thiết bị điện tử.

Đó là một hành vi khá bất ngờ với một đứa trẻ được nuôi dạy tốt. U không có vẻ gì là một đứa trẻ sẽ xem TV hay nghe radio trong khi ăn sáng.

Nhưng đó có thể là vì bố mẹ em ấy không có ở nhà để mà quản. Tôi không nhất thiết phải bật TV lúc ăn cơm, nhưng thời điểm duy nhất tôi thực sự tập trung vào một hành động duy nhất là khi tôi viết tiểu thuyết.

Tôi sau đó tự quở trách mình không nên phán xét cách người khác dạy con. Việc đó mang rất nhiều tính chủ quan, khi mà tôi chẳng biết cái vẹo gì về cách em ấy được nuôi dưỡng.

Rồi đột nhiên tôi nhận ra. Đồ ăn sáng đâu? Thức ăn đâu?

Cả đêm qua tôi không ăn gì, nhưng vì mọi chuyện xảy ra dồn dập quá, tôi cũng quên mất là cả ngày hôm đó tôi cũng chưa bỏ gì vào bụng. Thậm chí là chưa cả uống một ngụm nước. Tôi nghĩ về lần cuối mình được ăn, đó là bữa trưa ở căng tin trường, nếu tôi nhớ chính xác thì đó là món pasta. Có lẽ tôi đã mua một cốc cà phê từ máy bán nước tự động dọc con đường mà tôi dắt chiếc xe đạp về. Tôi đã không ăn hay uống gì trong suốt ba tiếng ngồi chờ ở công viên, tôi chỉ có đọc sách mà thôi. Suốt 12 tiếng qua tôi đã không tiêu thụ gì, và bữa ăn cuối cùng của tôi đã là từ 20 tiếng trước.

Suốt từ đó đến nay tôi chẳng hề nghĩ ngợi gì về nó cả, nhưng vào cái lúc bừng tỉnh, thì mọi cơn đói tôi tích tụ đều đột ngột trở về. Cổ họng tôi bỗng dưng khô khốc như sa mạc. Lúc đó, tôi nghĩ đó chỉ là do tôi tưởng tượng ra thôi, kiểu như nỗi lo sợ cho tương lai đang khiến tôi thèm ăn uống một cách quá mức, vượt ngoài nhu cầu cơ bản.

Nhưng việc chết đói trong chiếc tủ này đang dần trở thành sự thật. Khi mà nỗi lo ngạt thở đã không còn, nỗi lo chết đói lại xuất hiện. Điều đó là hiển nhiên rồi, thật bất cẩn khi không nghĩ về nó sớm hơn.

Việc có thể gọi cứu hộ vào bất cứ lúc nào với chiếc điện thoại này đã khiến tôi buông lỏng cảnh giác. Tôi chẳng biết làm gì nữa. Có nên nhịn đói thêm ngày nữa không nhỉ? Đồ ăn là một chuyện, nhưng còn chất lỏng nạp vào người thì sao?

Tôi thậm chí còn không chắc liệu con người có thể sống quá một ngày mà không có nước không. Có lẽ tôi sẽ không chết khát nếu như không ở trong một sa mạc, nhưng tôi có nghe nói rằng chỉ cần ngủ thôi thì cơ thể con người đã tiêu hao vài cốc nước. Việc mất nước đang trong tầm tay rồi.

Trong lúc nỗi lo dần lấp đầy mọi khoảng trống trong tôi, tiếng bước chân nữa lại vang lên. Tôi không nhận ra chiếc TV hoặc radio đã tắt đi từ lúc nào.

U tiến gần về phía cửa tủ rồi dừng lại.

“Em đi đây.”

Rời đi sao? Như vậy là sao chứ? Tôi đưa mắt nhòm qua khe cửa và nhìn thấy U đang đứng đó với chiếc cặp sách trên lưng. Giống như em ấy đang định đi đến trường vậy… Lời thông báo vừa rồi cũng làm khả năng đó thêm chắc nịch.

“Giờ em đi đây,” U lặp lại, như đang chờ tôi phản hồi.

…Không, dù cho có trông như vậy đi nữa, thì em ấy không thể nào định đến trường được. Như thế thì quá nực cười. Đến tôi còn không nghĩ đến việc đó. Dĩ nhiên là tôi đã biết Uđang theo học ở một ngôi trường công ở gần đây, cùng với đó là việc em ấy thức dậy lúc 7 giờ sáng, nhưng khi đó tôi chỉ nghĩ đồng hồ sinh học của em ấy là như vậy. Tôi cứ ngỡ em ấy thức dậy theo thói quen, chứ không phải là để dậy sớm đến trường.

Em ấy biết mình đang giam giữ một người trong nhà mình đấy chứ? Em ấy đến trường để làm gì cơ chứ? Em ấy không nên đi đâu hết. Bất kì đâu. Tôi không hiểu nổi sao em ấy còn có thể đến trường trong hoàn cảnh này… Rồi bỗng dưng, cái vẻ ngây ngô của U biến mất, để lại hình hài của một con quái vật nằm ngoài nhận thức của con người.

Tôi cho rằng khe hở mỏng manh mà tôi có thể nhìn thấy em ấy không mang lại cho tôi thêm bất kỳ góc nhìn nào ngoài điều đó.

Mười năm sau nhìn lại thì rất dễ hiểu. Không phải là em ấy có thể đến trường, mà là em ấy không thể không đến. Có biết điều đó từ một thập kỷ trước cũng chẳng giúp ích được gì.

Tôi chỉ biết ngồi đó trong sự bối rối tột độ và nghe U thông báo sự rời đi của mình đến lần thứ ba. Nhưng với những gì tôi nhìn thấy được thì U cũng đang bối rối chẳng kém gì tôi, và đương nhiên là tôi không thể ngồi im được nữa. Em ấy bắt đầu thấy hoài nghi việc tôi vẫn chưa đáp lại. Hay đúng hơn, việc tôi không đáp lại đang khiến em ấy hoảng loạn. Giống như em ấy không hiểu được tại sao tôi lại đáp lại lời thông báo thứ nhất nhưng đến cái thứ hai thì im bặt vậy.

Tính tôi trước giờ luôn muốn tránh xung đột. Tôi là kiểu người sẽ đưa ra một giải pháp trong ngắn hạn để mọi chuyện được êm xuôi thay vì nghĩ đến một kế hoạch trong dài hạn. Tôi không chịu nổi việc U khóc. Tôi gạt phăng mọi quan điểm của mình và tự nhủ rằng nếu em ấy muốn đến trường, thì em ấy cứ việc, vì dù gì thì tôi vẫn sẽ bị nhốt trong chiếc tủ này.

Nhưng cùng lúc đó, tôi không thích việc phải chào hỏi lại U một cách chuẩn mực như, “Hẹn gặp lại em sau,” nên như một cách nổi loạn, tôi phản hồi bằng việc nói mình đói và xin em ấy thức ăn, nhưng phải nói một cách nhẹ nhàng để không làm em ấy cáu.

U nháy mắt. Có vẻ như phản hồi của tôi đã làm em ấy bất ngờ. Nhưng dù sao thì em ấy vẫn nhẹ nhõm khi tôi đã đáp lại.

“…”

Em ấy nói gì đó, nhưng tôi không nghe ra. Trước khi tôi kịp bảo em ấy nhắc lại, em ấy đã xoay gót và hướng về phía kệ để giày, để mặc tôi nhìn theo chiếc cặp sách. Tôi chưa kịp làm gì thì em ấy đã đi xong đôi giày, mở khóa cửa, đi ra ngoài, khóa cửa lại, rồi rời đi, có lẽ là đến trường.

Em ấy đã thực sự đi đến trường trong khi nhốt một người đàn ông trong nhà em ấy.

Tôi thật sự đã nói “hẹn gặp lại em sau” vào khoảnh khắc đó, dù cho có hơi muộn. Không có chuyện lời tôi nói sẽ chạm đến được U sau khi nó vang qua cánh cửa tủ và đến được với dãy hành lang trước cửa.

Tôi bị choàng ngợp bởi sự cứng đầu đến phi thường của mình cùng với việc không thể chào hỏi lại em ấy một cách tử tế, và tôi dần cảm thấy một phần nhỏ của cơn sóng chứa đầy sự thù ghét bản thân cuộn trào trong tôi.

Hay còn gọi là Học khu, là một đơn vị hành chính-giáo dục địa phương, trực thuộc Ủy ban Nhân dân cấp tỉnh/thành phố, chịu trách nhiệm quản lý và điều hành hệ thống các trường công lập từ bậc Mầm non, Tiểu học đến Trung học cơ sở và Trung học phổ thông trong một khu vực địa lý nhất định (thường là cấp huyện/quận).