Imperfect Girl

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Oneshot - 22

Ý định chia nhỏ đồ ăn trước đó đã tan thành mây khói. Dù có cố đến mấy, thì một khi bắt đầu ăn, toàn bộ số đồ ăn được cho đã bị tôi chén sạch lúc nào không hay. Ăn xong rồi còn chả thấy no.

Tôi bị quá nhiều thứ làm cho xao lãng đến độ quên đi cái bụng đói của mình, lúc nhận ra thì tôi như bị cơn đói nuốt chửng. Sữa tuy đặc nhưng tôi đã uống cạn trong một hớp, một việc chẳng có lợi cho sức khỏe chút nào.

Tôi thấy khâm phục cái ý chí yếu đuối của mình.

Trong tương lai mà không cải thiện thì hơi nguy.

Tôi quá đói nên đã ăn đống mì yakisoba và rong biển bằng ngón tay, giờ thỉ chẳng biết lau chúng bằng gì cho sạch. Trong tủ này không có giấy ăn, mà nếu trong căn nhà này mà có thì tôi cũng không dám mở miệng xin.

Cuối cùng, tôi quệt tay mình lên quần như một đứa nhóc tiểu học. Tôi sau đó thấy sẽ hiệu quả hơn nếu dùng áo mình, nhưng vẫn không ăn thua vì tay tôi vẫn nhớp nháp vô cùng khó chịu, có nước ở đây thì tiện biết mấy.

Sau khi ăn xong, tôi thậm chí còn nói “Anh ăn xong rồi” dù cho U không hề lắng nghe ở phía bên kia cánh cửa. Bỗng nhiên, tôi thấy mình không có gì để làm.

Tôi đã dành ra nguyên một ngày để đợi bố mẹ em ấy quay trở về, nhưng đến bây giờ vẫn chẳng thấy đâu, và cũng không có bằng chứng nào cho thấy họ sẽ quay về. Mặt Trời càng lặn thì hi vọng trong tôi càng tắt.

Tôi đành hợp lý hóa sự vắng mặt của họ bằng một chuyến công tác xa nhà. Như vậy sẽ lý giải được tại sao U lại chọn chiếc tủ này để giam giữ tôi. Chuyện đó sẽ có lý hơn việc em ấy cố “chịu trách nhiệm” với một con người bằng xương bằng thịt ở cái nơi mà bố mẹ em ấy sẽ phát hiện ra. Nhưng trong trường hợp đó, sẽ có lúc họ phải trở về… Và một lần nữa, chừng đó suy nghĩ là quá tầm một cô bé như U.

Có vẻ hợp lý rằng U sẽ giam cầm một ai đó ở nơi ít gặp kháng cự nhất, đó là nhà của em ấy, theo đúng thứ tự ưu tiên của U. Em ấy chỉ nhận ra điều sai trái sau khi tất cả đã vỡ lở, giống như cách em ấy nhận ra “thất bại” của mình khi bị tôi nhìn thấy vậy.

Đương nhiên, hành động của em ấy không giống một “thất bại” mà có phần giống một “sai sót” hơn… nhưng em ấy có lẽ vẫn chưa đủ lớn để nhận ra sự khác biệt.

Nhưng nói đi vẫn phải nói lại, bố mẹ U đã không trở về vào ngày hôm đó.

Màn đêm buông xuống, và tôi đi ngủ.

Cái lời hứa về việc tôi sẽ đợi đến cuối ngày rồi gọi cảnh sát nếu như không có gì xảy ra đã tan thành cát bụi.

Thời gian trôi qua, tôi càng không muốn nghiêm trọng hóa sự việc, tức là tôi càng không muốn báo cảnh sát… kể cả khi em ấy ném một con dao vào tôi… và kể cả khi cho tôi ăn đống đồ ăn thừa. Tôi thật sự đã bắt đầu cảm thấy an toàn bên trong chiếc tủ giam giữ mình. Tôi không thể miêu tả một cách chân thành cảm xúc của mình khi đó được. Một người bình thường mà thấy được sẽ thét lên bảo tôi chạy đi… bao gồm cả bản thân tôi khi nhìn lại sau này.

Mối nguy vẫn treo lủng lắng trên đầu tôi, nên tôi không thể hiểu nổi sao bản thân mình cứ bất cần đời như thế. Theo tôi nhớ, lúc đó tôi liên tục nghĩ ra những cái cớ như, “Mệt quá rồi, mai làm vậy,” hoặc, “Buồn ngủ quá, mai làm cũng không muộn.” Toàn là những cái cớ tôi sẽ nghĩ ra nếu như quên làm bài tập về nhà. Tôi thật sự quá thờ ơ dù cho mạng sống đang gặp nguy, nhưng có lẽ bên trong nội tâm tôi cũng đang diễn ra một điều gì đó. Hi vọng là vậy, không thì những hành động của tôi khi đó sẽ cực kỳ vô lý.

Ô, đợi đã. Có một lý do tôi không báo cảnh sát vào ngày hôm đó, hoặc vào đêm hôm đó. Chuẩn rồi, dù cho tôi không có cái lý do đó đi nữa, tôi có lẽ vẫn chẳng làm gì, nhưng có ít nhất một lý do vẫn thật là tuyệt.

Khi đó là, xem nào, mấy giờ nhỉ… Tầm 9 hay 10 giờ tối chăng? Bố mẹ của U vẫn chưa trở về, nên tôi đã lấy chiếc điện thoại ra. Lúc đó, tôi đã quyết định sẽ báo cảnh sát.

Tôi sẵn sàng làm vậy. Tôi đã gọi rất nhiều cuộc gọi khẩn cấp trong đời (như là khi chứng kiến một vụ tai nạn giao thông), nhưng tôi lại chưa bao giờ gọi cảnh sát trước đây, nên là trong lòng có hơi lo. Tôi sắp xếp lại thứ tự câu chuyện mà tôi muốn kể, và khi tôi định bấm vào nút nguồn trên điện thoại, thì như định mệnh sắp đặt—

“Chúc anh ngủ ngon.”

Tôi nghe thấy giọng U từ bên kia cánh cửa.

Tôi lập tức nhét điện thoại trở lại túi (em ấy không có khả năng nhìn xuyên tường hay gì hết, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt của U), theo phản xạ đáp lại, “chúc em ngủ ngon.” Không phải là tôi sợ em ấy sẽ nổi khùng nếu tôi không đáp lại, thật sự lúc đó tôi hành động theo bản năng. Với U thì chuyện đó chả có gì đặc biệt, đó chỉ là thói quen của em ấy. Tôi không coi trọng phép tắc giống như U. Dù vậy, hành động của tôi đã làm hài lòng em ấy (đoán vậy, dù gì tôi cũng có nhìn thấy gì đâu), và em ấy rời đi. Từ tiếng kẽo kẹt phía cầu thang, tôi đoán rằng em ấy đã lui về phòng ngủ trên tầng hai.

Lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều (do sự mệt mỏi đã nhắc đến trước đó), nhưng dù em ấy có ám ảnh với phép tắc đến đâu, tôi không nghĩ U sẽ nổi giận nếu như tôi không nói “chúc em ngủ ngon” với em ấy. Theo những luật lệ của mình, em ấy sẽ phải bước qua đây để chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ. Lúc ấy có khi tôi đang lơ đễnh, và không trả lời lại, nhưng em ấy đã không hét lên hay ném dao về phía tôi. Em ấy có lẽ ưu tiên cái luật “Không làm phiền giấc ngủ của người khác” hay gì đó. Nếu thấy tôi không trả lời, em ấy sẽ nghĩ tôi đã ngủ rồi rời đi vì em ấy đâu thể nhìn thấy tôi qua cánh cửa tủ đó.

Nhưng đêm đó, tôi đã đáp lại em ấy.

Chúng tôi chúc nhau ngủ ngon… Tôi không muốn nhấn mạnh đó là lý do của mình, nhưng tôi đã không lấy điện thoại ra thêm một lần nào trong suốt đêm hôm đó.

Là vì tôi không muốn làm phiền giấc ngủ U sao? Dù gì thì chúng tôi đã chúc nhau ngủ ngon mà… không, sẽ chẳng có ai tin điều đó đâu.

Sự thật là tôi thấy việc đó quá tốn sức. Ngày đó tôi là loại người như vây, đến bây giờ vẫn vậy, và sẽ luôn như vậy.

Thế là ngày thứ hai bị giam cầm của tôi kết thúc.

Tiếp tục đến ngày thứ ba.