Imperfect Girl

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Oneshot - 18

Một tiếng động lạ làm tôi choàng tỉnh giấc, rồi nhanh chóng cảm thấy xấu hổ bởi sự bất cẩn của mình. Có lẽ tôi có thể nghĩ ra một kế hoạch nào đó, nhưng tôi đáng ra không nên ngủ quên ở một nơi như vậy. Ngủ quên trên tàu nghe còn hợp lý hơn.

Tôi ngay lập tức cho rằng mình đã bỏ lỡ giờ về của bố mẹ U, nên giật mình bật dậy để nhìn qua khe cửa. Nhưng đôi giày duy nhất mà tôi nhìn thấy trên kệ để giày nằm phía cuối dãy hành lang mờ mịt là đôi giày của U.

Tức là U đã thủ tiêu đôi giày của tôi rồi, nhưng khi đó thì tôi không nghĩ về nó. Nỗi lo duy nhất của tôi là phải nhìn xem liệu đôi giày của bố mẹ U có ở đó hay không.

Câu trả lời là không. Kệ để giày hoàn toàn trống trơn.

Có khả năng họ là kiểu người khó tính, luôn nhét giày của mình ngay ngắn vào sâu bên trong kệ, nhưng nếu không phải thì tôi sẽ an tâm hơn một chút… Tôi thấy mình như vừa tỉnh dậy khỏi một giấc ngủ sâu, nhưng chắc mới có vài phút trôi qua mà thôi.

Nhiều người sẽ nói tôi đã không lo lắng đủ, nhưng những sợi thần kinh của tôi đã bị kéo căng như dây đàn và chịu một sự áp lực khủng khiếp cũng được một lúc rồi, nên tôi muốn thả lỏng đôi chút âu cũng là điều hợp lý… Ý nghĩ đó, hay tôi nên gọi là lời bao biện, xuất hiện ngay khi tôi lấy chiếc điện thoại của mình ra, bật nguồn lên để xem giờ.

Nhưng khoảnh khắc màn hình hiện sáng, tất cả sự bao biện tôi có thể nghĩ ra đều biến mất. Đã 10 năm rồi, nên tôi đã quên mất thời gian chính xác, nhưng chắc chắn khi đó đã rất muộn. Tôi không chỉ chợp mắt mất vài phút, tôi thực sự đã chìm vào giấc ngủ trong cái tình huống nực cười đó. Có khi tôi còn ngáy rất to.

Mọi sự căng thẳng dần tìm cách len lỏi trở lại cơ thể tôi. Không những một khoảng thời gian rất dài đã trôi qua mà tôi không thể xác định rõ, mà đến bây giờ bố mẹ của U vẫn chưa trở về nhà.

Biết đâu họ là những người tỉ mỉ, và họ đã nhét giày vào sâu bên trong kệ thì sao? Điều đó cũng khả thi mà, vì tôi chỉ có thể nhìn được một tẹo phần viền của chiếc kệ. Nhưng tôi biết sẽ không có chuyện đó.

Nếu nói đó là do cảm tính thì hơi quá, nhưng… sự hiện diện bên trong ngôi nhà đã nói lên tất cả. Giờ đã muộn, nhưng vẫn chưa đến giữa đêm. Thông thường thì với U, một học sinh tiểu học, giờ này đã là giờ lên giường, nhưng với các cặp cha mẹ thì vẫn còn quá sớm. Vậy mà kỳ lạ thay, cả căn nhà này không vang lên một tiếng động nào.

Ở điểm nhìn của tôi, thì cái hành lang gần như tối om này có gì đó rất lạ. Nếu như tôi đang đợi ai đó trở về nhà thì tôi sẽ bật đèn lên cho họ. Vậy tại sao tôi lại phải nhờ đến ánh trăng mới có thể nhìn thấy chiếc kệ để giày nhỉ?

Bố mẹ em ấy không có ở nhà. Trong căn nhà này chỉ có U và tôi. Tôi không có chứng cứ, nhưng tôi biết rất chắc là vậy.

Dĩ nhiên, vẫn có khả năng bố mẹ em ấy chọn làm ca đêm hay gì đó… Thường ai cũng nghĩ vậy, nhưng với tư cách là một nhà văn kỳ cục, giàu tham vọng, trí óc tôi nhảy thẳng đến những ý tưởng độc lạ và bất khả thi hơn.

Có khi nào… U sống một mình trong căn nhà này? Đó cũng là một ý tưởng. Như vậy sẽ giải thích được tại sao em ấy muốn đưa tôi đến đây.

Một ý tưởng có phần quái đản là đằng khác. Tôi không có bằng chứng để bổ trợ cho ý tưởng đó, ngược lại còn có những bằng chứng chứng minh điều ngược lại. Như là chiếc xe đỗ ở lối ra vào. Xung quanh cô bé này có rất nhiều điều điên rồ và khó hiểu, nhưng chắc chắn không có chuyện em ấy có thể sở hữu hay lái một chiếc xe.

Nhưng tôi không thể ngăn những ý nghĩ kỳ cục đó chạy toán loạn trong đầu mình. Ngay khi tôi nghĩ mình đã tìm ra lời giải cho vấn đề tôi đang mắc phải, bố mẹ em ấy lại không xuất hiện, khiến tôi lại được phen hoảng loạn.

Sự thiếu chắc chắn rất đáng sợ. Có vài tia sáng chiếu qua khe cửa, nhưng nếu tôi không thể biết trước những gì sẽ diễn ra thì cũng chẳng khác nào ngồi trong bóng tối là bao. Tôi không nhớ mình đã muốn bỏ cuộc và gọi cảnh sát bao nhiêu lần. Mọi chuyện dần trở nên phiền phức hơn trước, một chuyến tàu lượn siêu tốc nằm ngoài sức chịu đựng của tôi, và tôi đã sẵn sàng dừng cuộc chơi lại.

Nhưng tôi đã không làm vậy, bởi vì tôi đã đặt ra một mục tiêu: chịu đựng nốt đêm nay. Mọi thứ dần trở nên tiêu cực, làm trì trệ trí óc tôi, nhưng vẫn còn nhiều lý do để một cặp cha mẹ không về nhà suốt cả đêm. Họ sẽ chẳng có lợi gì nếu bỏ mặc con họ, nhất là với một đứa trẻ bất thường như em ấy, nhưng cũng không đến mức kết tội sao nhãng bổn phận của mình. Thực tế mà nói, gia đình nào trên thế giới mà chẳng một lần bỏ bê con của mình.

Một đêm thôi. Nốt một đêm thôi.

Nhất định tôi có thể chịu được. Tôi chắc chắn không muốn làm trầm trọng hóa vấn đề nếu như chỉ cần ngồi đợi là mọi chuyện có thể tự giải quyết. Tôi không muốn phải ân hận suốt phần đời còn lại. Nếu như tôi thật sự muốn giải quyết trong hòa bình, và chỉ một tuần là tôi sẽ quên sạch mọi thứ, thì một đêm đúng chẳng nhằm nhò gì.

Có khi còn rất dễ là đằng khác. Nãy giờ tôi đã ngủ trong khi tựa lưng vào cửa, một tư thế rất khó chịu, nhưng tôi chỉ cần tìm một chỗ để nằm xuống và ngủ thôi. Rồi trời sẽ tờ mờ sáng khi tôi tỉnh dậy.

Những gì tôi phải làm là bám theo một thói quen. Khi đã biết mình phải làm gì rồi thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tôi cởi áo ra (hay giờ nên gọi là một miếng vải rách tả tơi rơi rụng), trải nó xuống đất, rồi nằm lên.

Khó mà duỗi thẳng chân trong chiếc tủ này được, nhưng chỉ cần không kén chọn và cứ co chân lại, thì nơi này cũng đủ để một người trưởng thành nằm thoải mái. Nhưng dù tôi có là một người trưởng thành, thì dáng ngủ này khiến tôi giống như một bào thai trong bụng mẹ vậy.

Tôi thì thầm chúc ngủ ngon với không ai cả, rồi nhắm mắt lại. Như lẽ tự nhiên, không ai chúc lại hết.