Nếu có thể đổ hết tội cho cái thói giữ bình tĩnh của tôi thì tốt biết bao, nhưng sự thật tất cả đều do cái sự hèn nhát của tôi hết. Khi mà đã nằm gọn trong một chiếc tủ quần áo của ai đó rồi, tôi không chắc mình có thể giữ một khuôn mặt bình thản nữa.
Nhưng dù vậy thì, bóng tối vẫn luôn có cách tước đoạt đi lý trí của một ai đó.
Nó biến ta về lại một con thú hoang.
Tôi bắt đầu gào thét to hơn trước, về phía mà U đang đứng phía sau cửa. Tôi không nghĩ mình có thể tiết lộ những gì tôi đã nói. Tôi đã ra yêu cầu rất rõ ràng rằng em ấy phải ngừng cái trò đùa này lại và thả tôi ra. Tôi đã dùng những từ ngữ không được lịch sự cho lắm.
Nhưng sự hồi đáp mà tôi nhận được chỉ là tiếng khóc thút thít của U phía sau cửa, khiến cho cơn giận của tôi nguội hẳn. Sự thật rằng tôi đã khiến U khóc làm tôi im bặt.
Đáng nhẽ tôi mới là người phải khóc. Nhưng những tiếng khóc của một cô bé sẽ để lại một tác động khó phai, và dù cho tôi có là người vô cảm, thì tôi cũng không thể ngó lơ được.
Việc nói chuyện này ra thật kỳ quặc. Tôi thì bị nhốt trong một chiếc tủ quần áo, nhưng vẫn cố dỗ dành kẻ bắt cóc mình. Về việc dỗ dành, ý tôi là lẩm bẩm những lời xin lỗi mà bỏ qua mọi lý trí và kế hoạch trong đầu.
Tôi đã nói lời xin lỗi… nhưng tại sao chứ?
Chẳng nhẽ tôi đã xin lỗi vì đã đổ lỗi cho em ấy đã nhốt tôi trong một chiếc tủ nhỏ đến nỗi tôi không cựa quậy nổi sao? Như vậy thì thật là điên rồ. Nhưng có lẽ tôi điên sẵn rồi, bởi vì những ai với bộ óc bình thường đều sẽ không chấp nhận hoàn cảnh bị giam giữ của tôi. Ở trong một tình huống nực cười kiểu này sẽ khiến người ta loạn trí. Tôi xứng đáng được tưởng thưởng vì đã giữ bình tĩnh và không hành xử bạo lực, như là cố đấm thủng cánh cửa.
Nhưng chắc chắn việc giữ bình tĩnh trong hoàn cảnh đó chỉ đem lại thất bại, vì dù cho tôi có lầm bà lầm bầm những lời xin lỗi đến thế nào đi nữa, U chỉ đáp lại,
“Rất tốt. Em tha lỗi cho anh.”
Và mọi chuyện cứ thế lắng xuống. Vấn đề đã được giải quyết… bằng lời nói. Những vấn đề thực sự thì vẫn ở đó.
Sau đó, không một lời vĩnh biệt, sự hiện diện của U biến mất. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân và cảm nhận được em ấy đã đi mất. Bởi vì với U, nhiệm vụ của em ấy đã hoàn thành.
Như đã nói khi trước, với tôi mọi chuyện bây giờ mới bắt đầu. Là sự khởi đầu cho một cuộc sống tù đày đầy khó hiểu.
Khi đó, với một người 20 tuổi, tôi đọc tiểu thuyết trinh thám nhiều hơn bất cứ loại tiểu thuyết nào khác. Không phải nói quá khi nói tôi chỉ đọc mỗi tiểu thuyết trinh thám. Tôi ở cái độ tuổi lúc nào cũng muốn khoe mẽ, với chính tôi lẫn những người xung quanh, nên tôi đọc sách nước ngoài nhiều hơn sách Nhật Bản. Rất tiếc phải nói rằng tôi chẳng tiếp thu được gì hết… nhưng dù vậy, trong thế giới của những cuốn tiểu thuyết trinh thám, một phương thức giết người cực kỳ hiệu quả là nhốt nạn nhân vào trong một không gian chật hẹp và để họ chết ngạt. Trong sách, họ giải thích đó là một cách thức đơn giản không tốn nhiều sức lực cũng như không để lại nhiều mặc cảm tội lỗi cho người thực hiện vì cách thức đó mang tính gián tiếp, không như việc dùng lực mạnh tác động hay đầu độc. Tôi khá chắc mình đã hoài nghi lời giải thích đó, vì không dễ gì để bắt nhốt một ai đó trong thực tế. Và rồi mỉa mai thay, tôi bị bắt nhốt một cách dễ dàng trong thực tế. Tôi chưa làm việc gì sai cả, nhưng tôi cảm thấy mọi chuyện là do mình gây ra vậy.
Nhưng một chiếc tủ thì không giống một chiếc két. Cánh cửa đã bị đóng chặt và khóa từ bên ngoài, nhưng chắc chắn không kín tuyệt đối. Ngược lại, có một cái lỗ nhỏ, đâu đó 0.07 cm, đủ to để ánh sáng lọt qua và cho phép tôi nhìn qua nếu như tôi áp mặt mình vào đó. Vào cái khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tôi tưởng mình đã chìm hoàn toàn vào bóng tối, nhưng sau khi mắt tôi tự điều chỉnh thì rõ là tôi đã có một chút ánh sáng để tận dụng.
Nơi này không kín tuyệt đối như một chiếc két sắt, hay tối thui hoàn toàn. Chỉ là một căn phòng trong một căn nhà bình thường. Ít nhất, bị nhốt trong một chiếc tủ sẽ không đủ để làm tôi chết ngạt.
Niềm đam mê với tiểu thuyết trinh thám của tôi luôn khiến tôi nghĩ đến những điều tồi tệ nhất, nhưng việc biết mình sẽ không chết từ việc bị nhốt cũng khiến tôi nhẹ nhõm đôi chút.
Dĩ nhiên, đâu đó trong tâm trí tôi cũng biết rằng giữ bình tĩnh trong tình huống này không thật sự là một điều tốt, nhưng cảm xúc của tôi vốn đã chết lâm sàng rồi, nên nếu nó có muốn chết hẳn thì tôi cũng không làm gì được. Nếu tôi muốn hành xử một cách bất cẩn hơn, hoặc bạo lực hơn, thì hoàn cảnh hiện tại có lẽ đã khác đôi chút.
Nếu dành thời gian suy nghĩ, bạn sẽ thấy những nhân vật anh hùng trong lịch sử không chỉ là những người dám hành động, mà họ còn rất bạo lực. Họ tự tạo lối đi cho riêng mình, và trên lối đi đó họ hành động không ra dáng quý ông lắm… nhưng làm anh hùng không nhất thiết phải giữ bình tĩnh. Từ những gì rút ra được sau khi nhìn lại, có lẽ một người sẽ có thể thoát khỏi nguy hiểm dễ dàng hơn nếu anh ta là một người dễ mất kiểm soát.
Việc mất kiểm soát là một khái niệm mang tính bạo lực, và có thể là thế thật, nhưng nếu những lúc không mất kiểm soát bạn vẫn không phải người tốt, thì tốt nhất là cứ mặc kệ đi.
Nhưng đó chỉ là quan điểm cá nhân. Không biết khi áp dụng sẽ như thế nào.
Dù sao thì, thật là một sự an ủi khi biết mình sẽ không chết ngay lập tức.
Với bao căng thẳng và nhẹ nhõm tôi đã lần lượt trải qua chỉ trong vài giờ vừa rồi, có lẽ bạn sẽ nghĩ tôi sẽ kiểm soát cảm xúc của mình tốt hơn, nhưng tôi cho rằng con người là loài sinh vật sẽ luôn tìm kiếm sự nhẹ nhõm chỉ với một chút hy vọng lẻ loi, mặc cho mọi chuyện có bi quan đến đâu. Với tôi cũng chẳng khác gì.
Tôi quyết định sẽ xem xét lại tình hình.
Với tầm nhìn hạn chế qua khe cửa, tôi khá chắc mình sẽ không sớm gặp lại U thêm lần nữa. Tôi ngồi xuống, không rõ liệu em ấy đã về phòng mình hay vẫn đang ở phòng khách.
Trong tâm lý học, việc ngồi xuống tức là bạn đã đánh dấu nơi đó là lãnh thổ của mình, dù chỉ là trong một khoảnh khắc (có một thuật ngữ phức tạp hơn, nhưng tôi quên mất rồi). Tôi tự nhủ không có chuyện đó ở trong chiếc tủ này (việc biết nhiều đôi khi cũng gây ra nhiều phiền phức) khi ngồi xuống để ổn định lại tâm trí.
Đến giờ đã rõ, U.U. là cô bé mà tôi đã nhìn thấy một tuần trước. Tôi đã chứng kiến em ấy chạy đến và ôm cái đầu của bạn mình, nhưng là sau khi đã lưu game và cất vào trong cặp. Nhưng rồi tôi chạy đi… tôi biết mình đã làm vậy… nhưng chắc hẳn em ấy đã thấy tôi.
Em ấy biết tôi đã nhận ra con người thật của em ấy.
Nên em ấy đã làm tất cả việc này để bịt miệng tôi… như chính em ấy đã nói.
Thế tức là em ấy nhận thức được tất cả.
Em ấy sống cuộc đời mình trong khi biết rất rõ con người thật của mình, và khéo léo giấu nó đi… rồi bắt cóc nhân chứng duy nhất biết về nó.
Một tuần sau tai nạn đó, trên đường đến trường, em ấy hẳn đã đợi sẵn ở vị trí đó, với cây sáo thủ sẵn trên tay… tôi không thể chứng minh được điều đó, nhưng chắc chắn em ấy đã đứng đợi tôi. Em ấy đã tận dụng khoảng thời gian ít ỏi trên đường đến trường để mai phục tôi… và tôi đã không lường trước được điều đó, dù cho em ấy đứng ngay đấy.
Đáng nhẽ tôi nên cân nhắc đến việc em ấy đã nhìn thấy tôi, vì chính tôi cũng đã nhìn thấy em ấy. Nhưng dù vậy, ai có thể nghĩ một cô bé tiểu học lại có thể thực hiện một hành động trực diện và táo bạo như vậy chứ?
Sự quái đản đầy quái dị của U (nếu như từ đó có tồn tại) thật đáng sợ, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi. Tôi không thấy em ấy giết ai hết. Em ấy rất kỳ quặc, nhưng tôi không thể khởi kiện chỉ vì cái thứ tự ưu tiên kỳ quặc của em ấy được, và tôi cũng chẳng có lập trường đạo đức để làm điều đó.
Nên là sao tôi có thể đoán trước được em ấy sẽ bỏ ra từng đó thời gian để cố bịt miệng tôi được?
… Nhưng không. Tôi không cần mấy lời bao biện thảm hại đó. Đáng ra tôi nên biết. Việc “thứ tự ưu tiên” của em ấy bị tiết lộ sẽ khiến em ấy rất xấu hổ và nhục nhã. Với một kẻ cố che giấu sự bất thường của mình và cố ra vẻ là một kẻ kỳ quái, chuyện đó đáng ra phải rõ như ban ngày.
Việc em ấy chỉ là một đứa trẻ không thể là lý do mà tôi hạ thấp cảnh giác. Thật ra, việc em ấy chỉ là một đứa trẻ sẽ mang lại sự xấu hổ ở một mức độ khủng khiếp hơn. Việc em ấy không thể viết ra từ “xấu hổ” bằng kanji không có nghĩa là em ấy không biết xấu hổ là gì. Phép so sánh sau đây có thể hơi cập kễnh, nhưng phần lớn người trưởng thành thà tiết lộ khuynh hướng tình dục của bản thân thay vì con người thật của mình.
Nói cách khác, việc U hành động quyết liệt như vậy là dễ hiểu… Nói đúng hơn, ở hoàn cảnh của em ấy, có lẽ em ấy không còn lựa chọn nào khác. Trong hành động của em ấy không hề có sự lưỡng lự hay đắn đo suy nghĩ. Đó có thể là vì em ấy chỉ là một đứa trẻ với không một nền tảng về đạo đức hay lương tâm. Những suy nghĩ đó có lẽ chỉ xảy ra sau khi mọi chuyện đã xong xuôi với em ấy.
Tôi biết mình đang nói rất nhiều mà không có chứng cứ, nhưng hãy thử nghĩ về bản thân hồi còn học tiểu học mà xem. Về việc bản thân có thể xảo quyệt và ranh ma đến mức nào. Bạn có thể thực hiện những hành vi tàn độc nhất với không một chút đắn đo. Nhưng trẻ em sẽ không bị trừng phạt như người lớn vì chúng chẳng hề có ác ý nào hết. Có một lằn ranh giữa việc không quan tâm đến những rắc rối mình gây ra và mong muốn gây ra tổn thương cho ai đó, và lằn ranh đó rất rõ ràng.
Dù vậy, việc bắt cóc và giam giữ người khác vẫn là một bước nhảy rất lớn. Có lẽ chỉ vì ngày đó tôi còn là một sinh viên đại học thôi. Bây giờ, là một nhà văn 30 tuổi, tôi đã nhìn nhận bằng một con mắt khác. Tôi đã học được cách đọc bầu không khí, cúi đầu phục tùng, và lảng tránh những ánh mắt.
Nhưng đó là tôi bây giờ. Khi lời nói đầu này kết thúc, thì sang chấn của tôi mới được hé lộ. Bối cảnh bây giờ sẽ không thay đổi thêm tí nào nữa.
Nếu chỉ giới hạn trong 10 từ, tôi sẽ tóm gọn lại rằng:
Mười năm trước, tôi bị một bé gái bắt cóc.
