Ngày mẹ mất, chỉ có một người không rơi lệ.
Cô cầm chiếc ô đen, đứng trước ngôi mộ, nhìn bọn họ hạ quan tài xuống đất. Người cha mặc âu phục già vờ lau nước mắt, đám đàn em ông ta dẫn theo cũng học theo dáng vẻ của BOSS mà gào khóc thảm thiết, giống như người đã khuất là mẹ của bọn họ.
Estelle nghe tiếng nức nở khắp phòng, cõi lòng nhỏ bé vốn đang phẫn nộ bỗng trở nên bình lặng.
Khi mẹ còn sống, ông ta và mẹ gần như không còn qua lại, sao mẹ vừa mới chết, ông ta lại có thể nặn ra vài giọt nước mắt? Thật là khôi hài.
Mưa lạnh tạt vào mặt ô, phát ra những tiếng lộp bộp, âm thanh này có chút mới lạ, thu hút sự chú ý của cô.
Cô xoay chiếc ô, những giọt mưa men theo khung ô bắn ra ngoài, cơn mưa lạnh lẽo trong chốc lát hóa thành những đóa hoa bạc nở rộ hết vòng này đến vòng khác. Không biết vì sao, điều này khiến cô nhớ lại cảnh tượng mẹ dẫn cô đi ngắm mưa hồi nhỏ:
Mẹ dùng chăn bông quấn lấy cô, vươn tay chỉ vào những hạt mưa bám trên kính, đặt tên và kể một câu chuyện cho từng giọt mưa. Tài ăn nói của mẹ cực kỳ tốt, những câu chuyện bà kể vô cùng sống động, không có chuyện nào trùng lặp.
Cô hỏi mẹ những câu chuyện này nghe được ở đâu? Mẹ nói là ở một nơi xa xôi, có một thế giới khác, thế giới đó cũng có những con người sinh sống giống như chúng ta, chỉ là họ tồn tại bởi hỉ nộ ái ố, cho nên cuộc sống sẽ càng đầy kịch tính hơn.
Vậy vô số cánh hoa bạc mà cô bắn ra lúc này lại đại diện cho những câu chuyện nào đây?
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được bật cười thành tiếng, dường như lại quay về khoảng thời gian hạnh phúc khi được rúc vào lòng mẹ.
Tiếng cười hồn nhiên vang lên giữa nghĩa địa chết chóc, những người đang khóc lóc tham dự tang lễ nhìn về phía phát ra âm thanh, trên mặt họ hiện lên vẻ kinh ngạc, sững sờ, bi thống, hay thầm vui mừng. Quá nhiều và quá phức tạp, Estelle đã không thể nhớ hết được nữa.
Điều duy nhất cô nhớ là cô đã xoay cán ô, mặc cho những hạt mưa vung vẩy vào người bọn họ, cô cười lớn tiếng ngay trong tang lễ của mẹ mình.
Nụ cười lẽ ra phải rực rỡ.
“Đứa trẻ kia… sao thế nhỉ? Mẹ của nó đã…”
Nụ cười lẽ ra phải cuồng hỉ.
“Tội nghiệp, chắc là chịu không nổi đả kích nên phát điên rồi.”
Nụ cười lẽ ra phải độc hưởng.
“Còn trẻ như vậy… đáng tiếc thật…”
Nụ cười lẽ ra phải cô độc.
“Vậy gia sản của gia tộc Campbell chẳng phải hời cho tên người Hoa kia hết sao?”
Những ánh mắt kỳ dị đó giống như gai nhọn, nhưng lại bị nụ cười quái gở mà tràn trề của cô bé ngăn cách ở bên ngoài.
Một bàn tay to lớn đeo găng tay đen giữ chặt chiếc ô của cô, cũng chặn lại những ánh mắt soi mói không có thiện ý của những người khác.
Estelle khó hiểu hất chiếc ô ra, lại nhìn thấy gương mặt của người đàn ông đáng lẽ phải được gọi là cha của mình.
Trên mặt cha có một vết sẹo dài, trông rất đáng sợ. Mẹ nói đó là huy chương để lại khi ba phấn đấu cho sự nghiệp trước đây.
“Estelle… không, Vân Tuyết.” Ông ta mở miệng nói, “Sau này ba sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Kẻ lừa đảo.
Estelle —— Kiều Vân Tuyết nghĩ, ông ta còn chẳng chăm sóc tốt cho mẹ, sao có thể chăm sóc tốt cho cô?
Một năm ba trăm sáu mươi ngày, ông ta có bao nhiêu ngày có thể xuất hiện trước mặt hai mẹ con?
Cô biết ông ta có vô số đàn em, trợ thủ, đồng phạm, nhưng những thứ đó có tác dụng gì? Những người đó có thể cứu sống mẹ không?
Cha bỏ mũ xuống, đội lên đầu cô, che bớt mưa gió cho cô, cũng che đi đôi mắt đang dần ướt đẫm của cô.
“Việc đã đến nước này… ông nói những lời đó… còn có ý nghĩa gì sao?” Cô nói nhỏ.
Cha ngồi xổm xuống, ông ta khó khăn nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của ba.”
Xin lỗi có tác dụng gì?
Xin lỗi thì mẹ sẽ quay lại?
Xin lỗi thì có thể bù đắp lại thời gian mà ông ta nợ hai mẹ con?
Đều là lừa người, đều là kẻ lừa đảo.
Cô nghĩ.
Cô sẽ không bao giờ tin tưởng ông ta nữa, không… sẽ không tin tưởng bất kỳ ai nữa. Bất kỳ ai cũng có thể phụ bạc cô, giống như cha đã phụ bạc mẹ, người cô có thể dựa vào chỉ có chính mình.
Mưa lớn vẫn rơi mãi, tang lễ hôm đó kết thúc như thế nào, Kiều Vân Tuyết đã không còn nhớ rõ nữa. Hôm đó cô dầm mưa, sốt cao, khi sốt cao đến bốn mươi độ, cô mơ hồ nhìn thấy mẹ, bà nói bà phải đi đến thế giới khác, một thế giới của những kẻ trắng tay.
Vì câu nói này, bảy năm tiếp theo cô đều tìm kiếm thế giới kia, cố gắng tìm lại sự nuối tiếc trong lòng, tìm lại mảnh ghép còn thiếu của cuộc đời.
Kiều Vân Tuyết thu hồi dòng suy nghĩ, trong lòng trăm cảm xúc ngổn ngang. Đã bao nhiêu năm không có cảm giác này rồi?
Rõ ràng chỉ là một thằng nhóc nghèo tìm bừa, lại có thể vì cô mà làm đến bước này, thật khiến cô phải nhìn bằng con mắt khác.
Ngay khi tâm tư cô đang xoay chuyển, bỗng nghe thấy nhân viên an ninh được thuê nhắc nhở: “Cô Kiều, máy dò sóng âm có phản ứng, có thứ gì đó đang đến gần.”
Cô lập tức thu lại tâm trạng, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Bảo tất cả mọi người chuẩn bị, mục tiêu vừa xuất hiện là ra tay ngay.”
“Nhưng vẫn chưa xác định được thân phận của đối phương…”
“Bất kể thứ đến là người hay là thứ gì, đều ra tay cho tôi, hậu quả ngộ thương tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Cô giận dữ hét lên.
Chốt chặn đầu tiên bao gồm mười hai con chó săn được huấn luyện chuyên nghiệp, bốn đội nhân viên an ninh trang bị vũ trang dân dụng, một tay súng bắn tỉa vượt biên trái phép cùng với bẫy gấu, thiết bị hồng ngoại, dò sóng âm được bố trí trên đường và hai bên đường.
Cô căng thẳng nhìn chằm chằm vào ngã tư, theo sự chỉ dẫn của Thẩm Dao, quái dị đang từng bước đến gần ngã tư này.
Cô xắn tay áo lên, để lộ chiếc đồng hồ cơ cùng kiểu dáng với Thẩm Dao. Nếu phán đoán của Thẩm Dao không sai, khi quái dị xuất hiện thời gian sẽ xuất hiện sự bóp méo ngắn ngủi.
Trong một khoảnh khắc nào đó, máy dò phát ra tiếng tít tít dồn dập, kim giây trên đồng hồ của cô cũng khựng lại trong giây lát.
Một giây đồng hồ đột nhiên trở nên vô cùng dài dằng dặc, dài đến mức phi lý.
Mặc dù ngã tư vẫn không một bóng người, nhưng Kiều Vân Tuyết vẫn ra lệnh: “Chính là lúc này! Ra tay!”
Đội trưởng an ninh sững sờ, nhưng vẫn lập tức chỉ huy người thả chó săn, đồng thời dẫn người lao về phía ngã tư.
Tuy nhiên đúng như ông dự đoán, bọn họ vồ hụt, bẫy gấu trên mặt đất cũng không hề được kích hoạt. Ông bất lực vẫy tay về phía Kiều Vân Tuyết, ra hiệu ở đây không có gì bất thường.
Nhưng chỉ có Kiều Vân Tuyết nghe thấy tiếng cảnh báo của máy dò đặt bên cạnh đã réo thành một chuỗi âm thanh dài, nhìn thấy kim giây trên đồng hồ chạy lúc nhanh lúc chậm như bị co giật!
Dự đoán của Thẩm Dao là thật!
Đúng là đã coi thường thằng nhóc nghèo đó rồi!
Quái dị đã đến ngã tư! Chỉ là đám người không có linh cảm kia không quan sát được!
Duy chỉ có mười hai con chó Becgie Alsatian là có phản ứng, bọn chúng sủa ầm ĩ về phía khoảng không vô định một cách bất an, dường như đang đe dọa, lại dường như đang sợ hãi. Một cơn gió thổi qua, mười hai con chó săn đồng loạt im bặt, cơ thể chúng run rẩy quỳ rạp xuống.
Giây tiếp theo, mười hai con chó đồng loạt ngã lăn ra đất chết bất đắc kỳ tử, ngay cả nhân viên an ninh bên cạnh cũng không kịp phản ứng. Bọn họ kinh ngạc nhìn xác chó đầy đất, khó hiểu nhìn về phía người thuê mình.
Kiều Vân Tuyết bỗng hiểu ra điều gì: Quái dị chỉ làm hại người hoặc động vật có linh cảm… đám người bình thường này không bắt được quái dị, cũng sẽ không bị quái dị làm hại.
Vậy thì… Thẩm Dao chẳng phải đang gặp nguy hiểm sao?
Linh cảm của cậu ta mạnh hơn phần lớn mọi người, cậu ta sẽ gặp phải thứ quái dị như thế nào!?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Kiều Vân Tuyết dâng lên nỗi bất an mãnh liệt.
Kim đồng hồ khôi phục lại bình thường, máy dò cũng không còn báo động, điều này chỉ chứng minh một việc: Quái dị đã rời khỏi đây, đi đến địa điểm tiếp theo.
Kiều Vân Tuyết cũng chẳng màng đến nhân viên bố trí tại đây, lái chiếc xe điện của mình, lao vút đi trong gió lạnh của thành phố về đêm, phi tốc đi đến chốt chặn tiếp theo.
