Hội Chứng Truyền Thuyết Đô Thị

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 156

Tập 01: Cuộc Hẹn Trong Đêm Tối - Chương 20: Ước hẹn dưới trăng

“Thẩm Dao!”

Mái tóc dài màu đỏ của Kiều Vân Tuyết tung bay trong gió, mũi cô chảy máu, ánh mắt sắc lẹm, hệt như thái độ của cô đối với thế giới này: lạnh lùng vô tình, lại chẳng màng sống chết.

Chiếc mô tô trượt ngang trong thư phòng nhỏ hẹp, húc đổ giá sách và máy tính, cuối cùng dựa vào tường mà phanh lại.

Cô cởi áo khoác, ném mạnh nó ra, trùm lên người Thẩm Dao.

Linh cảm của cô không đủ để quan sát quái dị, quái dị cũng không thể làm hại cô.

“Mau lên xe! Đừng nhìn nó!”

Áo khoác của cô trùm kín đầu Thẩm Dao, gián tiếp tạo thêm một tầng lá chắn cho cậu.

Kiều Vân Tuyết đưa tay kéo một cái, Thẩm Dao cũng thuận đà nhảy lên. Cậu lướt qua thứ quái dị hôi thối kia, vì đầu đã bị áo khoác che kín, cậu không thể nhìn thấy quái dị, quái dị cũng không thể vượt qua quy tắc để bắt lấy cậu.

Thẩm Dao ngồi ở yên sau xe mô tô của Kiều Vân Tuyết, theo bản năng đưa tay ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô.

Kiều Vân Tuyết cắn răng, kìm nén sự tức giận trong lòng mà hét lớn: “Bám chắc vào!”

Vặn mạnh tay ga, động cơ xe mô tô phân khối lớn gầm rú, như ngựa hoang đứt cương bay vọt ra khỏi cửa sổ!

Kẻ cầm lái ngông cuồng điều khiển chiếc Kawasaki ZZR-X đỏ rực chạy trên đường phố vắng tanh, dưới ánh trăng đêm chiếu rọi, cô chói mắt tựa như ngọn lửa.

Kiều Vân Tuyết phóng xe cực nhanh, buộc phải cúi rạp người xuống để chống lại lực cản mạnh mẽ của gió, chỉ để lại một luồng tóc đỏ như ánh sáng xé gió tung bay điên cuồng trong không trung, giống như lá cờ đỏ tươi đón chào thắng lợi.

Thẩm Dao quay đầu nhìn lại, chỉ thấy căn biệt thự ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần trong tầm mắt cậu.

Trong chiếc ống nghe đứt dây trên tay cũng truyền đến tiếng gào thét phẫn nộ: “Thẩm Dao, tôi sẽ tìm thấy cậu, tôi sẽ tìm thấy cậu!”

Lúc này Thẩm Dao không còn sợ hãi nữa, cậu nói với ống nghe: “Tôi đang ở đường Tây Hà phía Đông.”

Chỉ cần tốc độ của Kiều Vân Tuyết đủ nhanh, nhanh đến mức vượt qua khoảng cách báo điểm bảy giây một lần, thì quái dị sẽ mãi mãi không đuổi kịp cậu!

Kiều Vân Tuyết đón gió hét lớn: “Thẩm Dao, còn bao lâu!”

“Năm mươi giây!”

Kiều Vân Tuyết cười lớn một tiếng, tiếp tục tăng tốc: “Vậy thì bỏ xa nó lại phía sau đi!”

Cô điều khiển mô tô, bay qua con kênh, phóng như bay trên những con đường đô thị quanh co. Những tên côn đồ đang đua xe độ trong đêm chỉ thấy một tàn ảnh màu đỏ vụt qua, ai nấy đều lộ vẻ sững sờ.

“Tốc độ vừa rồi… phải lên đến ba trăm rồi?”

“Là đại thần phương nào vậy?”

Đối mặt với cảnh tượng vùn vụt lướt qua như tia chớp, trong lòng Kiều Vân Tuyết không hề sợ hãi, ngược lại chỉ có ý chí chiến đấu sục sôi, cô phát ra tiếng hô đầy phấn khích: “A húuuuuu!”

Thẩm Dao chỉ dám ôm chặt lấy eo cô, tốc độ này quá nhanh, tim cậu có cảm giác lơ lửng khó chịu. Cậu vươn cổ, hét vào tai Kiều Vân Tuyết: “Cô có bằng lái xe mô tô không?”

Cậu nhớ là Kiều Vân Tuyết chỉ biết đi xe đạp điện thôi mà.

“Đó là cái gì?”

Câu trả lời của Kiều Vân Tuyết khiến trong lòng Thẩm Dao dâng lên dự cảm chẳng lành.

Tuy nhiên cậu không kịp hỏi nhiều, trong ống nghe lại truyền đến giọng nói của quái dị: “Tôi đến đường Tây Hà rồi, cậu đang ở đâu!?” Lần này khoảng cách chỉ còn năm giây, nó cũng đang gấp gáp rồi.

Thẩm Dao lại báo một địa điểm, nhưng địa điểm này đã bị Kiều Vân Tuyết vượt qua từ mười hai giây trước.

Với tốc độ của bọn họ, quái dị tuyệt đối không có khả năng đuổi kịp.

Thay vì trốn ở một nơi nào đó chờ chết, chi bằng cứ phóng hết tốc lực, lao về con đường vô tận, đón chào một tương lai đầy rẫy khả năng!

Dưới trăng, đường phố, xe đua, thiếu nữ tóc đỏ.

Tất cả những điều này tựa như mộng ảo, tràn ngập cảm giác không chân thực.

Đây là cảnh tượng không tồn tại trong những giấc mơ.

Thẩm Dao nảy sinh một loại ảo giác mang tính tôn giáo: Chẳng lẽ Kiều Vân Tuyết là người ông trời phái xuống giúp cậu phá vỡ điềm báo ác mộng?

Cô vô lễ, kiêu ngạo, vô tình, nhưng cô cũng có một mặt quyết đoán, kiên định và dũng cảm.

Năm mươi giây mà quái dị để lại đã tiêu hao hết trong vô thức, trong ống nghe không còn âm thanh nào truyền đến nữa. Điều này tượng trưng cho việc Thẩm Dao đã thoát được một kiếp, hay nói đúng hơn, cậu và Kiều Vân Tuyết đã liên thủ mà mở ra một con đường máu dưới sự truy sát của quái dị.

Ngửi mùi hương trên mái tóc thiếu nữ, tâm trí Thẩm Dao lơ lửng, Trình Trình nói cậu vừa gặp đã yêu Kiều Vân Tuyết thực ra là sai lầm. Đó chẳng qua chỉ là sự ham muốn sắc đẹp của thiếu niên đối với một cơ thể hoàn mỹ mà thôi.

Tuy nhiên ngay lúc này, cậu mới thực sự cảm nhận được nhịp đập của trái tim, có lẽ đây mới thực sự là vừa gặp đã yêu.

Thoát khỏi sự truy đuổi của quái dị, tốc độ của Kiều Vân Tuyết cũng dần chậm lại. Cô lái mô tô chạy dọc theo con kênh, mặt sông lấp lánh ánh trăng, người và cảnh lúc này dường như hòa quyện thành một bức tranh.

Kiều Vân Tuyết đưa tay lau vệt máu trên mũi, nở nụ cười tiếc nuối: “Tiếc là cuối cùng vẫn không bắt được Quỷ Điện Thoại.”

“…”

“Này, tên tùy tùng, sao cậu không nói gì?”

Thẩm Dao nhìn mặt sông bị gió đêm thổi gợn sóng: “Tôi chỉ cảm thán, cô thế mà lại đến cứu tôi.”

“Cậu là tùy tùng của tôi, đương nhiên tôi phải cứu cậu.” Cô nói, “Dù sao thì người thật thà bán mạng cho tôi như cậu cũng hiếm thấy lắm.”

Thẩm Dao cười: “Cô đang khen tôi hay khịa tôi thế?”

“Tùy cậu hiểu sao thì hiểu.”

“…”

Sự im lặng quen thuộc.

“Tùy tùng.”

“Hả?”

“Cảm ơn cậu.”

“Thật bất ngờ đấy.”

“Tuy không bắt được quái dị, nhưng chúng ta xác thực đã tiếp cận được chân tướng của quái dị rồi. Cậu hữu dụng hơn tôi tưởng tượng nhiều.”

“Ai nói là không bắt được quái dị?”

“Ý cậu là sao?”

“Tôi đã biết bản chất của Quỷ Điện Thoại rồi.”

“Là gì!?”

“Dù sao cũng để tôi nghỉ ngơi một chút đã. Ít nhất là cho tôi hoàn hồn lại đã.”

Kiều Vân Tuyết hơi bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng: “Vậy được rồi.”

Bọn họ lái xe trên đường phố, Thẩm Dao cảm thấy lúc này hơi giống như đang hẹn hò, cô nam quả nữ, lang thang không mục đích dưới ánh trăng. Có lẽ ban đầu cậu chủ động tiếp cận Kiều Vân Tuyết chính là vì giây phút này chăng.

“Sao cô lại nghĩ đến chuyện lái mô tô xông vào cứu tôi?”

“Tôi nghĩ đến việc linh cảm của cậu cao hơn người thường, quái dị cậu nhìn thấy e rằng cũng lợi hại hơn người thường.”

“Vậy cô làm thế nào đột phá được sự bóp méo không gian của quái dị?” Cậu có chút tò mò, “Người bình thường không có linh cảm hình như không thể xông vào được mà?”

Kiều Vân Tuyết lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Lúc đó tôi đã không bắt được tín hiệu của cậu nữa, lo lắng cậu gặp nguy hiểm, suy nghĩ duy nhất là tăng tốc từ dốc nghiêng bay vào cứu người.”

“Cô không sợ ngã chết à?”

“Ngã chết thì có thể đi gặp mẹ rồi, cũng chẳng có gì không tốt.”

Thẩm Dao im lặng hồi lâu: “Đừng nói những lời như vậy nữa.”

Cô bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, từ lúc tôi lái mô tô lao vào, tôi cứ chảy máu mũi suốt, vừa mới cầm máu, chuyện này có liên quan đến quái dị không?”

Chảy máu mũi?

Thẩm Dao nhớ lại mình không lâu trước đây cũng từng chảy máu mũi, lúc đó cậu còn nghe thấy tiếng cười của người phụ nữ kỳ lạ.

Cậu như ngộ ra điều gì: “Có lẽ… điều này đại biểu cho linh cảm của cô đã tăng lên rồi.”

Kiều Vân Tuyết vui mừng: “Thật sao? Tôi có thể trực tiếp tiếp xúc với quái dị rồi ư?”

Thẩm Dao cạn lời: “Đấy là chuyện tốt gì lắm à?”

“Đối với tôi thì đấy là chuyện may mắn nhất trên đời!” Cô vặn tay lái, chiếc xe màu đỏ lại một lần nữa tăng tốc, chở theo Thẩm Dao đang la hét lao vút vào sâu trong thành phố.

Ánh trăng vụn vỡ xuyên qua tầng tầng mây đen, tại chỗ chỉ còn lại một chiếc ống nghe điện thoại bị đứt dây, lặng lẽ ngủ yên dưới ánh trăng lạnh lẽo.