Điều điên rồ nhất trên thế giới này chính là sau khi gặp ma, có một thiếu nữ xinh đẹp lái mô tô đến cứu cậu. Điều điên rồ thứ hai chính là học sinh ưu tú Thẩm Dao ngủ gật trong giờ học.
Một viên phấn gõ lên mặt bàn cậu, thầy Mã dạy môn Chính trị hỏi: “Hôm qua nghỉ ngơi không tốt sao?” Thầy Mã mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, trông giống như một học giả cổ điển truyền thống. Ông cầm sách giáo khoa Chính trị trên tay, đi đến trước bàn Thẩm Dao.
Những người khác thì thầm to nhỏ: “Thật không công bằng, chúng ta ngủ gật thì bị bắt ra đứng phạt, còn Thẩm Dao ngủ gật thì được coi là nghỉ ngơi không tốt.”
“Nếu cậu lần nào thi cũng đứng nhất thì cậu cũng được như thế thôi.”
“Suỵt, bé mồm thôi.”
Thẩm Dao ngượng ngùng day trán, lí nhí nói: “Em xin lỗi, thưa thầy Mã.”
Thầy Mã gật đầu: “Nếu không chịu nổi thì chợp mắt một lát đi.” Nói xong, ông quay người trở lại bục giảng, nhìn vào sách giáo khoa giảng: “Tiếp theo chúng ta sẽ nói về bản chất của hoạt động kinh tế…”
Thẩm Dao lắc lắc đầu, cố gắng xốc lại tinh thần, cậu giả vờ lấy sách trong cặp, thực ra là quay đầu liếc trộm Kiều Vân Tuyết.
Thực ra trong lòng cậu đang chất chứa cả đống câu hỏi muốn hỏi Kiều Vân Tuyết, ví dụ như chuyện tối qua giải quyết thế nào? Cửa sổ tầng hai của biệt thự bị tông vỡ, trên đường còn đầy vết bánh xe mô tô đâm loạn xạ, đã dọn dẹp ổn thỏa chưa? Cô lái xe không bằng lái có bị camera giao thông chụp lại không?
Kiều Vân Tuyết dứt khoát hơn Thẩm Dao nhiều, cô nằm bò ra bàn ngủ say sưa, người trong cuộc này lại chẳng hề lo lắng chút nào về công tác hậu cần.
Đúng là hoàng đế không vội, chỉ có thái… Không, sao có thể tự chửi mình là thái giám?
Nói đi cũng phải nói lại, Kiều Vân Tuyết đúng là một thần nhân, nào là bắt giữ quái dị, nào là lái mô tô bay thẳng lên tầng hai, cô dường như chẳng hề lo lắng cho sự an toàn tính mạng của bản thân chút nào.
Ngòi bút của Thẩm Dao vẽ những đường nét rối bời trên giấy.
Không, nói đúng hơn là cô có khuynh hướng tự hủy diệt thì đúng hơn. Câu nói “ngã chết thì có thể đi gặp mẹ ” tối qua của cô cứ ám ảnh cậu mãi.
Có lẽ dưới vẻ ngoài đầy gai nhọn như con nhím ấy, lại ẩn giấu một linh hồn yếu đuối hơn bất kỳ ai?
Thẩm Dao bực bội gạch xóa lung tung trên giấy. Phiền chết đi được, sao từ khi dính dáng đến Kiều Vân Tuyết, mọi chuyện lại trở nên phức tạp vô cùng thế này?
Tối qua sau khi về nhà, cậu trằn trọc suốt đêm không ngủ được. Dù sao cũng là dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan, lúc nguy cấp nhất thì cậu còn ở chung một phòng với Quỷ Điện Thoại! Nhưng kỳ lạ ở chỗ khi nguy hiểm được giải trừ, cảm xúc dâng trào nhất trong lòng cậu không phải là sợ hãi.
Mà là kích động.
Đúng vậy.
Kích động.
Từng mạch máu đều đang đập kịch liệt, từng tế bào đều đang nhảy múa cuồng nhiệt, sau nỗi sợ hãi tột cùng lại là khoái cảm tột đỉnh. Tựa như cậu sinh ra là để bước đi trong nguy hiểm, tựa như gen nguyên thủy trong cơ thể cậu đã được đánh thức vào ngày hôm qua. Cuộc sống bình thường khiến cậu cảm thấy tẻ nhạt, trái tim cậu khao khát sự rung động mạnh mẽ.
Hoặc nói đúng hơn, đây là sự phản kháng mạnh mẽ sau hơn mười năm sống quy củ nề nếp, cái tên Thẩm Dao hiền lành chất phác kia đã chết dưới tay Quỷ Điện Thoại rồi.
Cậu nghĩ, nếu Trình Trình biết suy nghĩ này của cậu, e là sẽ mắng cậu là đồ ngốc, vừa mới chết hụt mà lại không biết hối cải.
Nghĩ đến đây, cậu lại không nhịn được quay đầu liếc trộm bóng hình màu đỏ kia.
Chuyện ma trên mạng, Không Gian Linh Thứ Nguyên, quái dị, quy tắc, Kiều Vân Tuyết quả thực đã dẫn cậu đến một thế giới hoàn toàn mới. Đây là một thế giới chỉ những kẻ đáng thương trên thế gian mới có thể quan sát được, chỉ những người từng trải qua khổ nạn to lớn, không còn hy vọng vào cuộc sống mới có thể tiếp xúc.
Cuối cùng cũng chịu đựng qua buổi sáng, Thẩm Dao đến nhà ăn, ăn qua loa cho xong bữa, rồi định tranh thủ đi ngủ bù. Cậu vừa định bưng khay cơm trống lên, thì bị một bàn tay trắng nõn ấn vào vai, theo bản năng cậu tưởng là Kiều Vân Tuyết: “Cô làm sao…”
Quay đầu lại nhìn, phát hiện là Trình Trình đang với vẻ mặt đầy nghi hoặc. Cậu cảm thấy hối hận, đêm kinh hoàng cùng trải qua với Kiều Vân Tuyết hôm qua đã để lại ấn tượng quá sâu sắc.
“Trình Trình, là cậu à.” Thẩm Dao cười chào hỏi.
Trình Trình đi một mình, điều này không thường thấy. Từ lúc tiểu học, cô ấy đã là nhân vật ngôi sao trong lớp, ăn nói khéo léo, khả năng vận động siêu mạnh. Tính cách thích thể hiện này luôn dễ dàng nhận được sự kính phục của đám trẻ con.
Trình Trình lộ vẻ khó xử, cô ngồi đối diện Thẩm Dao, lục lọi gì đó trong ba lô. Thẩm Dao tuy đã buồn ngủ díu mắt, nhưng vẫn ngồi lại.
Chỉ thấy Trình Trình lấy ra mấy cuốn tạp chí từ trong túi, bìa tạp chí ghi “Chuyện Ma”, “Kỳ Đàm Nửa Đêm”… nhìn qua là biết tuyển tập những câu chuyện kinh dị. Thẩm Dao lật xem vài cuốn, kỳ lạ hỏi: “Sao cậu lại thích đọc mấy thứ này?”
Truyện trong mấy tuyển tập này vừa cũ rích vừa kém chất lượng, Trình Trình không đến nỗi kém gu như vậy.
Trình Trình nói nhỏ: “Không phải là cậu cần sao?”
“Tớ á?”
“Trước đây cậu chẳng phải nói là muốn đi thu thập tư liệu chuyện ma giúp bà cô của cậu à?” Cô cúi đầu, không nhìn biểu cảm của Thẩm Dao, “Ông cậu của tớ hôm trước cho tớ không ít tiền tiêu vặt, tớ liền nghĩ mua cho cậu ít tạp chí, biết đâu sau khi tan học cậu đỡ phải bận rộn hơn.”
Thẩm Dao nhất thời nghẹn lời, cậu lật xem tạp chí, giá của những cuốn sách này không hề rẻ, cuốn rẻ nhất cũng sáu tệ rưỡi, Trình Trình đúng là đã dốc vốn liếng… Chỉ vì một câu nói dối của cậu, một câu nói dối mà ngay cả bản thân cậu cũng đã quên béng.
Cô tiếp tục nói: “Dạo này tan học là cậu biến mất tăm, sáng ra khỏi nhà cũng muộn, tớ đã rất lâu rồi không được ngồi nói chuyện với cậu như bây giờ.” Cô ngẩng đầu, chỉ vào mắt cậu: “Cậu nhìn quầng thâm mắt của mình đi, nặng lắm rồi, trông dọa người lắm.”
Thẩm Dao chần chừ mãi không nói nên lời, lúc này cậu không biết làm sao để lấp đầy lỗ hổng trong lòng, sự trống rỗng sinh ra từ cảm giác tội lỗi tựa như hố đen nuốt chửng mọi cảm xúc của cậu.
Cuộc đời cậu dường như không lâu trước đây đã chia làm hai ngả, một ngả có Trình Trình đứng đó, ngả kia có Kiều Vân Tuyết. Cậu đã chẳng ngại khó khăn mà đi theo Kiều Vân Tuyết, việc đến nước này quay đầu lại, mới phát hiện Trình Trình vẫn đứng đợi ở ngã rẽ đó, đợi một lữ khách định sẵn sẽ không đợi được.
“Trình Trình…” Cậu khó khăn mở miệng, “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng lần sau không cần mua đồ cho tớ đâu.”
Trình Trình nở nụ cười: “Sao còn nói cảm ơn với tớ… Thẩm Dao, chúng ta không phải là bạn tốt sao?”
“Phải… phải.” Cậu gật đầu.
“Tối nay tan học về cùng nhau không?” Cô dường như vô tình hỏi, dường như chỉ là tiện miệng hỏi sau khi tặng quà.
Thẩm Dao tuy đã hứa với Kiều Vân Tuyết sẽ đi bắt bản thể của Quỷ Điện Thoại, nhưng rõ ràng việc này không cần gấp gáp trong chốc lát. Hôm nay là thứ sáu, ngày mai hành động cũng chưa muộn. Thế là cậu đáp: “Ừm, tối nay về cùng nhau.”
Trình Trình cười lộ răng: “Nhớ đấy.” Nói xong định đứng dậy.
Thẩm Dao gọi cô lại: “Khoan đã, Trình Trình… Số QQ của cậu là bao nhiêu?”
Trình Trình nghi hoặc: “Cậu hỏi cái này làm gì? Cậu có QQ rồi hả?”
Thẩm Dao nhìn ngó xung quanh, xác định không có giáo viên hay nhân viên đi qua, lúc này mới lén lút móc từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại màu, khiến Trình Trình kinh ngạc rớt cả hàm.
“Thẩm Dao! Cái cái cái… Cậu thế mà… Cậu thế mà lại mang điện thoại đến trường!”
Thẩm Dao vội vàng bịt miệng cô lại: “Bé mồm thôi…” Ngón tay chạm vào đôi môi đỏ mọng mềm mại của thiếu nữ, trong lòng bỗng dấy lên gợn sóng, cậu lại nhanh chóng rụt tay về, may mà Trình Trình không chú ý đến cảm xúc và động tác nhỏ này của thiếu niên.
Trình Trình cầm lấy điện thoại của cậu, cười tươi: “Tớ giúp cậu thêm bạn bè, tớ muốn làm người bạn đầu tiên của cậu.” Mở QQ trên điện thoại ra, lại nhìn thấy trước tiên là ảnh đại diện của một người phụ nữ đang nhắm mắt.
Trong lòng Trình Trình bỗng hẫng một nhịp, không dám hỏi Thẩm Dao người này là ai, chỉ vẫn duy trì nụ cười trên mặt, để Thẩm Dao thêm mình làm bạn bè.
