Mùa hè năm 2003 là một mùa hè nóng nực đến lạ thường.
Phố xá tĩnh mịch, thi thoảng mới có tiếng động cơ gầm rú xé toạc không gian, rồi lại vụt tắt như đốm lửa bị người ta dập vội.
Thẩm Dao nghe thầy Mã dạy Chính trị bảo rằng đó là xe của bọn choai choai đầu đường xó chợ độ lại, ban ngày chẳng dám lượn lờ, phải đợi đêm xuống, trời tối đen như mực mới dám mang ra đường mà đua.
Thứ âm thanh hỗn tạp ấy rồi cũng tan biến vào hư không, đến cả tiếng cục nóng điều hòa ầm ĩ nhà hàng xóm cũng chẳng còn nghe thấy nữa. Cứ như thể có ai đó bất thình lình bịt chặt lấy tai cậu, trong màng nhĩ chỉ còn lại tiếng vo ve như kim châm, rồi sau đó là một khoảng không câm lặng tuyệt đối.
Thẩm Dao nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, chẳng thấy trăng sao, cũng chẳng thấy ánh đèn đường. Thế giới này dường như chỉ còn lại căn phòng nhỏ bé trơ trọi của cậu, tựa hồ một hòn đảo hoang lạc loài trôi dạt giữa đại dương đen ngòm.
Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại bàn trên bàn học bỗng đổ chuông.
Reng... reng... reng...
Cậu không nhớ trong phòng mình từng có điện thoại bàn, cũng chẳng biết ai lại gọi điện vào lúc nửa đêm canh ba thế này. Chiếc máy màu hồng phấn, bề mặt được lau chùi sạch sẽ không vương một hạt bụi, nơi góc máy khắc tên thương hiệu bằng tiếng Anh, trông sang trọng quý giá chẳng giống món đồ mà gia đình cậu có thể mua nổi.
Nhấc ống nghe lên, đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông, trầm ổn và tròn vành rõ chữ như phát thanh viên bản tin thời sự trên tivi:
"Cậu có nhà không?"
Thẩm Dao không quen người ở đầu dây bên kia, cậu nuốt nước bọt, chẳng biết phải đáp lời thế nào.
Người đàn ông trong điện thoại lại hỏi một lần nữa: "Bây giờ cậu có ở nhà không?"
Trán Thẩm Dao bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cậu tự nhủ chắc là do trời nóng quá: "Ưm..." Giọng cậu ậm ờ, kéo dài.
Đầu bên kia phản hồi rất nhanh: "Tôi đến cửa nhà cậu rồi, cậu có ở trên lầu không?"
Thẩm Dao muốn phủ nhận, nhưng lời ra đến khóe miệng lại biến thành: "Tôi đang ở trên lầu."
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, giọng nói trong điện thoại cũng trở nên dồn dập hơn: "Tôi đến trên lầu rồi, cậu có ở trong phòng không?"
Cùng lúc đó, Thẩm Dao dường như nghe thấy có ai đó đang nắm lấy tay nắm cửa phòng mình.
Cảm giác như chỉ cần cậu gật đầu một cái, kẻ lạ mặt ở đầu dây bên kia sẽ lập tức phá cửa xông vào.
Giọng nói ấy ngày càng gấp gáp, chất giọng nam trầm ổn ban đầu bỗng trở nên lạnh lẽo, sắc nhọn, như thể muốn len qua khe hở của ống nghe mà chui ra ngoài: "Cậu có ở trong phòng không?"
"Cậu có ở trong phòng không?" Hắn lại hỏi một lần nữa, âm thanh càng lúc càng chói tai.
Thẩm Dao sợ hãi tột độ. Cậu không biết người bên kia là ai, cũng chẳng hiểu vì sao đối phương lại muốn xông vào nhà mình.
Cậu chỉ là một học sinh trung học bình thường, cha mẹ đã mất, sống nương tựa vào người cô ruột, tính tình lầm lì, tẻ nhạt nhưng trong lòng lại đầy ắp những mộng tưởng viển vông.
Dẫu vậy, việc nhận được một cuộc điện thoại quái gở giữa đêm khuya thanh vắng tuyệt đối không nằm trong những mộng tưởng thiếu niên ấy.
"CẬU CÓ Ở TRONG PHÒNG KHÔNG?!"
Kẻ ở đầu dây bên kia gào lên bằng cái giọng the thé, tay nắm cửa cũng bắt đầu bị vặn kẽo kẹt.
"Tôi đang..."
Đó tuyệt nhiên không phải câu trả lời mà cậu muốn nói, nhưng lại được thốt ra bằng chính giọng của cậu. Dường như trong cơ thể cậu đang có một linh hồn khác ký sinh, đang thay cậu đưa ra lời đáp.
Câu trả lời ấy tựa hồ đã kích hoạt một công tắc nào đó, kẻ lạ mặt điên cuồng và manh động ngoài kia cuối cùng cũng vặn mở được tay nắm cửa, sắp sửa xuất hiện ngay trước mắt Thẩm Dao.
Reng reng reng!
Reng reng reng!
Chưa bao giờ cậu thấy tiếng chuông báo thức lại ồn ào đến thế. Khi Thẩm Dao mồ hôi đầm đìa bật dậy trên giường, nhận ra tất cả vừa rồi chỉ là một giấc mơ, cậu bỗng thấy tiếng chuông này mới êm tai làm sao.
Lại là mơ.
Cậu vẫn còn chưa hoàn hồn, lồm cồm bò dậy đi rửa mặt, trong đầu vẫn luẩn quẩn những hình ảnh của cơn ác mộng vừa rồi. Nhưng chỉ trong một thoáng đánh răng rửa mặt ấy, khung cảnh trong mơ tựa như thủy triều rút đi khỏi ký ức, ngoại trừ việc nhớ mang máng về một chiếc điện thoại, cậu chẳng còn lưu lại chút ấn tượng nào.
Tháng này Thẩm Dao đã gặp ác mộng rất nhiều lần, cậu nghi ngờ có lẽ do dạo gần đây áp lực lớn quá.
Dưới lầu tivi đang bật, chiếu một chương trình tạp kỹ nhập khẩu tên là Siêu Cấp Biến Biến Biến, giọng điệu của người dẫn chương trình khiến Thẩm Dao cảm thấy khó chịu.
Cậu bước tới, cầm lấy điều khiển từ xa, thấy cô mình lại cuộn tròn ngủ quên trên ghế sofa, bèn dứt khoát tắt tivi, tiện tay thu dọn mấy lon bia rỗng trên bàn trà thủy tinh giúp cô.
Dưới lớp kính mặt bàn có ép một tấm ảnh, đó là bức ảnh chụp chung của gia đình Thẩm Dao ngày trước: cha, mẹ, và một bé Thẩm Dao đầu tròn ngộ nghĩnh.
Sau khi cha mẹ qua đời, người cô của cậu mới xuất hiện. Tuy bà ấy nói là cô ruột của cậu, nhưng Thẩm Dao hiếm khi nghe cha nhắc về bà ấy. Dẫu vậy, cũng nhờ có cô mà Thẩm Dao mới có thể tiếp tục sống trong căn nhà từng chứa chan kỷ niệm của gia đình ba người này.
Ánh mắt Thẩm Dao không dừng lại quá lâu trên tấm ảnh cũ, cậu theo bản năng lảng tránh những ký ức quá khứ, lý do cũng rất đơn giản: chỉ để bản thân không thêm đau lòng mà thôi. Cậu ngẫm nghĩ một chút, rồi lấy cái gạt tàn thuốc đè lên tấm ảnh, như vậy sẽ không nhìn thấy nữa.
Sau khi kiểm tra trong nhà đâu vào đấy, cậu đeo cặp sách lên vai, bước ra khỏi cửa nhà, hướng về phía trường học. Nhà cậu cách trường cấp hai chỉ ba dãy phố, đi học chỉ cần băng qua bốn con đường, ba ngang một dọc, đi bộ mười lăm phút là đến nơi.
Tuy gọi là nội thành, nhưng thực ra mấy năm trước nơi này vẫn chỉ là một thị trấn, sau này sáp nhập vào thành phố Dao Quang mới trở thành quận mới. Trường trung học trấn ngày xưa cũng thay da đổi thịt thành trường trung học quận, hai bên đường ngày càng mọc lên nhiều cửa hiệu buôn bán sầm uất.
Cửa hàng quần áo bên đường đang mở bài Người Tình Mai Ya Hee, Thẩm Dao vốn dĩ rất thích giai điệu này, nhưng cái tiệm "Nam Phục Bá Đạo" kia cứ dùng loa thùng công suất lớn phát ra rả suốt hai mươi bốn giờ, khiến cậu bắt đầu sinh ra ác cảm với bài hát.
Tiện thể nhắc luôn, thực tế thì Thẩm Dao hoàn toàn không biết tên bài hát là gì, chỉ nhớ như in cái câu điệp khúc "Mai Ya Hee, Mai Ya Hoo" cứ lặp đi lặp lại.
Tháng 5 năm 2003 ba đã nóng bức đến mức khiến người ta ngột ngạt, mới bảy giờ sáng mà mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu.
Năm ấy, mua một cây kem đậu xanh chỉ tốn năm hào, cậu vẫn chỉ là một học sinh bình thường của trường cấp ba Tân Khu, từ ngữ xuất hiện nhiều nhất trên bản tin thời sự là "thế hệ nghiện net", khao khát duy nhất của cậu chỉ là đỗ được đại học.
Cô của Thẩm Dao nói rằng sinh viên đại học đều được nhà nước phân công công tác, đều là nhân tài, đời cô chịu thiệt thòi cũng chỉ vì bằng cấp không đủ.
Ven đường có rất nhiều bạn học cùng trường mặc đồng phục rộng thùng thình màu xanh trắng, Thẩm Dao nghe họ bàn tán xôn xao về một quán net chui mới mở đâu đó, tiền mạng chỉ năm hào một tiếng, lại còn không cần chứng minh thư.
Mạng Internet.
Năm ấy, từ khóa này dường như đột ngột nhảy bổ vào tầm mắt cậu. Không biết bắt đầu từ ngày nào, trên tivi xuất hiện quảng cáo "máy tính để bàn", tháng nào cũng có nhân viên đến tiếp thị dịch vụ internet quay số của họ.
Nhưng cậu tin sái cổ những lời của thầy cô và người cô của mình, rằng mạng mẽo như nước lũ thú dữ, chỉ ngăn cản bước chân cậu thi đỗ đại học, vươn lên làm người.
Cậu nghe nói nhà một số người đã lắp đặt máy tính để bàn, họ chơi những trò chơi như Quang Minh Sáng Tạo Thần, Khoa Huyễn Môn, hay Yêu Nhân Tranh Bá. Mỗi khi rảnh rỗi, đám người này lại tụ tập một chỗ, bàn luận sôi nổi về bí kíp phá đảo một tựa game nào đó.
Thẩm Dao trước giờ vẫn luôn bĩu môi coi thường, cảm thấy họ phụ lòng mong mỏi của cha mẹ. Tất nhiên không phải vì có lần họ hỏi nick chat QQ của Thẩm Dao là gì, cậu không trả lời được nên lâm vào cảnh xấu hổ đâu nhé.
Một bên là dòng thác thời đại mang tên Internet đang cuồn cuộn đổ về, một bên là sự ngăn cấm che trời lấp đất của các bậc phụ huynh, cậu cảm thấy mình như con thuyền nhỏ bé đáng thương, chông chênh mắc kẹt giữa hai cơn sóng dữ.
Ngay lúc Thẩm Dao đang thẫn thờ suy nghĩ, một tiếng còi xe dồn dập, vang dội như thể xé toạc không gian, khiến cậu giật bắn mình.
Thẩm Dao thề rằng đời mình chưa từng nghe tiếng còi nào to đến thế, quay đầu lại thì thấy một chiếc xe hơi khổng lồ, nước sơn đen bóng loáng đang lao thẳng về phía mình. Cậu vội vàng né sang một bên, chiếc xe to lớn cứ thế ngang nhiên lướt qua người cậu, chẳng mảy may có lấy một chút áy náy.
Nơi đây trước kia chỉ là đường làng, mặt đường rộng chừng mét rưỡi, sau khi mở rộng cũng chỉ hơn ba mét một chút, vốn chỉ dành cho xe ba gác và xe con đi lại, làm gì có loại xe to đùng đoàng nhìn qua đã biết đắt tiền đến phát khiếp này xuất hiện. Cậu không biết hiệu xe này là gì, chỉ phán đoán dựa trên cái logo đứng sừng sững ở đầu mũi xe.
Cậu lảo đảo lùi lại vài bước, miễn cưỡng tránh được chiếc xe lớn, vội vã ngước mắt nhìn lên, không thấy tài xế lái xe đâu, nhưng lại thấy cửa kính ghế sau hạ xuống, một thiếu nữ đẹp đến kinh ngạc lướt qua vai cậu.
Mái tóc đỏ rực rỡ tung bay trong gió, tựa như ngọn lửa màu cam cháy bùng giữa ngày đông. Ngồi trong chiếc xe đen tuyền, ánh mắt tràn ngập vẻ ngạo nghễ và khinh miệt đối với thế gian này.
Người con gái ấy đẹp đến nao lòng, nhưng cũng khiến người ta phải chùn bước.
Ánh mắt cô không dừng lại trên bất kỳ ai, chỉ hờ hững lướt qua Thẩm Dao, rồi theo chiếc xe lớn khuất dần sau ngã rẽ tiếp theo.
Thẩm Dao còn chưa đứng vững, đã cảm thấy có người đỡ lấy lưng mình.
"Thẩm Dao, cậu không sao chứ?" Một giọng nói quen thuộc vang lên. "Cái đồ vô văn hóa, đi Maybach thì ngon lắm à, đường nhỏ thế này mà chạy sáu bảy mươi cây một giờ, đúng là rác rưởi."
Thẩm Dao lúc này mới từ cái nhìn thoáng qua kinh diễm kia hoàn hồn lại, quay đầu nhìn thiếu nữ tóc ngắn đang đỡ lấy mình.
Trình Chanh, tên gọi ở nhà là Trình Trình, dùng cách nói thịnh hành bây giờ thì chính là thanh mai trúc mã.
Cô nhìn Thẩm Dao từ đầu đến chân: "Cậu có sao không?"
Hai người là bạn học từ hồi tiểu học, khoảng thời gian khó khăn nhất khi cha mẹ cậu qua đời, chính cha mẹ của Trình Trình đã cưu mang chăm sóc cậu một thời gian.
Tuy là con gái, nhưng tính tình cô nàng lại hệt như con trai, nghịch ngợm hiếu động, ăn mặc cũng thiên về trung tính, nhờ khuôn mặt tuấn tú sáng sủa mà dường như rất được lòng các bạn nữ.
Khác với kiểu mọt sách chỉ biết cắm đầu vào học như Thẩm Dao, Trình Trình giỏi giao thiệp với bạn bè trong lớp hơn, đi đâu cô cũng xoay sở được, cũng chẳng dễ gì bị ai bắt nạt.
"Tớ không sao..." Ánh mắt cậu có chút lãng đãng. "Chiếc xe vừa rồi... thành phố mình trước kia có chiếc xe đó hả?"
"Ai mà biết, chắc là người giàu ở nơi khác đến." Trình Trình nhún vai vẻ không quan tâm. "Toàn là lũ kiếm tiền bất lương."
Thẩm Dao lại suy nghĩ sâu xa hơn: "Người giàu nơi khác chạy đến cái quận mới này làm gì? Chỗ chúng ta... đâu có mở nhà máy gì đâu?"
Trình Trình huých nhẹ vào tay cậu: "Đừng có đoán già đoán non nữa, chẳng liên quan gì đến chúng ta đâu. Cậu suốt ngày cứ suy diễn mấy chuyện đâu đâu làm gì... Tớ biết rồi, chắc chắn là do cậu ngấm ngầm để ý người ta chứ gì, đồ mê gái ngầm."
Thẩm Dao hơi đỏ mặt, cậu không thích bị gọi là đồ mê gái ngầm, cảm thấy rất xấu hổ khi phải thừa nhận: "Không phải. Tớ chỉ tò mò thôi."
Cũng may nhờ Trình Trình cắt ngang, cậu cũng bỏ luôn ý định tìm hiểu xem đích đến của chiếc Maybach kia là ở đâu. Trình Trình nói đúng, người ngồi trên chiếc xe đó và cậu hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác nhau, cả đời này sẽ chẳng bao giờ có điểm giao cắt.
Tiếng loa đại hạ giá của cửa hàng ven đường vẫn vang lên lanh lảnh: "Xả kho đại hạ giá, xả kho đại hạ giá, toàn bộ mặt hàng chỉ mười chín đồng, chỉ mười chín đồng!"
Cậu chẳng qua chỉ là một kẻ phàm tục sống trong một thế giới phàm tục mà thôi, đối với cậu, hay đối với thiếu nữ tựa cánh chim hồng lướt qua kia, tất cả cũng chỉ là khách qua đường.
Lẽ ra phải là như vậy.
