Stella Kasta.
Thuở ấu thơ, cô từng là một cô bé tóc bạch kim đáng yêu, nhận được tình yêu thương vô bờ từ mẹ nhờ phúc của người anh trai Daisy.
‘Chết quách đi cho rồi…’
Nhưng giờ đây, sau gần 200 năm trôi qua.
‘Làm ơn chết đi giùm!!!’
Cô bé đã biến thành kẻ chuyên bòn rút xương sống số một của xứ Prache, một con quái vật với nhân cách mục nát.
“Nhăm nhăm nhăm…”
Cora nhìn con gái qua tấm kính phòng thăm gặp của nhà tù với vẻ ngán ngẩm. Khoai tây trong suất ăn của tù nhân thì chẳng thèm đụng tới, nhưng miếng bít tết cô mang đến thì nó lại nhai ngấu nghiến trông đến là ngon lành.
“Nhăm nhăm, mẹ, sao mẹ lại nhìn con gái thế? Con có phải kẻ thù của mẹ đâu.”
Có vẻ như cô con gái cảm thấy bị xúc phạm bởi ánh mắt khinh bỉ của mẹ mình. Cái điệu bộ càu nhàu với giọng điệu cáu kỉnh ấy, trong mắt người mẹ Cora chẳng khác nào đang mời gọi ăn đòn.
“Ha, haha… Công chúa của mẹ xinh đẹp thế này, mẹ chỉ thấy tiếc vì không có chàng hoàng tử nào đến đón con thôi mà.”
Hôm nay Cora đành phải nhìn sắc mặt con gái mà nở nụ cười xã giao.
Bởi hôm nay là một buổi xem mắt đã lâu mới có, và tâm trạng của Stella phải tốt thì xác suất thành công mới nhích lên được chút đỉnh, nên cô phải cố gắng chiều chuộng cái tính khí trời đánh của nó. Việc cô mua bít tết cho Stella cũng vì lý do này.
‘Bằng mọi giá hôm nay phải thành công.’
Tình hình tài chính của gia đình không còn đủ để gánh vác thói tiêu xài hoang phí của Stella nữa. Món bít tết bê mà cô vừa chi cũng không hề rẻ, nên nhất định phải phân thắng bại trong buổi xem mắt hôm nay.
“Phù, mẹ ơi, hay là mình đừng làm thế này nữa mà di cư đi? Ở cái vương quốc nhỏ bé này mà bảo tìm người phù hợp với con thì quá bất khả thi rồi.”
“Hả, di cư? Đi đâu?”
“Đế chế Kasta.”
“Này! Mày định sang đó bào tiền cả anh trai mày nữa đấy hả?”
“Bào tiền gì chứ? Mẹ, sao mẹ lại nói thế? Người nhà cùng dòng máu giúp đỡ, động viên nhau không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Hồi mày còn bé, ngày nào thằng Daisy cũng chăm bẵm cho mày. Thế mày đã làm được gì cho anh ấy chưa?”
“Con là em gái mà! Còn anh ấy là trưởng nam, làm chút chuyện đó cho đứa em gái dễ thương này thì có sao đâu.”
“D-Dễ thương...? A-Ai cơ? Mà thôi, cứ cho là vậy đi. Thế tại sao mày không làm gì cho các em của mày hết vậy?”
“Mẹ! Cứ là em thì nhất định phải cho đi vô điều kiện à? Cứ đối xử tốt với chúng chỉ vì chúng nhỏ tuổi hơn thì chỉ làm hư chúng thôi mẹ biết không?”
“…Mày không thấy những lời mình vừa nói mâu thuẫn một cách nghiêm trọng sao?”
“Hửm? Mâu thuẫn là gì ạ?”
“Chịu rồi…”
‘Trời ơi, cái con báo nợ này. Chẳng biết nó giống ai mà lúc nào cũng chỉ nghĩ cho bản thân.’
Cora thầm nghĩ. Nếu có một hiện thân sống của thói tiêu chuẩn kép, thì đó chẳng phải là Stella hay sao? Thấy con gái chỉ biết khư khư giữ lợi cho mình như thế, Cora thở dài ngao ngán.
‘Nhịn, phải nhịn. Chỉ nốt hôm nay thôi!’
Nhưng như đã nói, buổi xem mắt hôm nay nhất định phải thành công. Bởi thế, thay vì vung nắm đấm hay dọa nạt như mọi khi, kiên nhẫn là điều thiết yếu.
“…Được rồi, Stella. Tạm thời cứ cho là con nói đúng đi. Chuyện di cư hay gì đó cứ để sau buổi xem mắt hôm nay rồi tính.”
“Hừm, con đoán hôm nay cũng chẳng ra gì…”
“Không đâu, lần này chắc chắn là đỉnh của chóp luôn.”
“Con nghi lắm. Mấy người mẹ giới thiệu gần đây toàn có vấn đề cả.”
‘Cái con khốn này?’
Trước lời đánh giá bạc bẽo của con gái, mặt người mẹ nhăn lại vì tức giận. Trên đời tìm được người chỉ có một khuyết điểm đã là quý hóa lắm rồi, vậy mà nó lại nói những lời như thế? Bản thân thì có đến hơn một trăm khuyết điểm, Cora không chỉ thấy cạn lời mà còn sắp phát hỏa.
“Trời, đất, cái, con… phìu.”
Dù vậy, cô vẫn cố nén cơn thịnh nộ bằng cách thực hiện ‘điệu nhảy chữ Nhẫn’. Nếu buổi xem mắt hôm nay mà thất bại, cô thề sẽ không để con súc sinh này yên.
“Lần này là chàng rể quý được mời từ vương quốc khác tới đấy. Là một người đàn ông rất ổn, nên con làm ơn giữ chút ý tứ giùm mẹ được không?”
“Thật á?”
“Thật, thật, thật!”
Cora quả quyết gật đầu lia lịa. Lần này cô đã sàng lọc kỹ càng để chọn ra một nhân tài xuất chúng. Đây là mối cô có được thông qua Bathory nên có thể coi là một cổ phiếu chất lượng được đảm bảo, Stella sẽ không thể phũ phàng từ chối như những lần trước đâu.
Đối tượng xem mắt hôm nay của Stella là thiếu gia nhà Công tước Regbalti.
Hắn là một quý tộc đến từ Vương quốc Latilla, láng giềng của Vương quốc Talas nơi gia đình Cora sinh sống.
Điểm đặc biệt của hắn là một kẻ cực kỳ háo sắc, đến mức có tin đồn rằng chỉ cần một cô ả xinh đẹp õng ẹo một chút là hắn sẽ đáp ứng mọi yêu cầu.
Ngoài ra, nhân cách hay phẩm hạnh của hắn ra sao thì không rõ. Nhưng thú thật, với một người mẹ đang tuyệt vọng như Cora thì cô đếch quan tâm.
“Hì hì, lần này liệu có phải là một chàng hoàng tử xứng tầm với Stella không ta~?”
‘Con ngu.’
Chỉ cần ai đó tống khứ được kẻ thù mang danh con gái này đi, cô sẵn sàng quỳ lạy tạ ơn.
‘Để xem nào…’
Người mẹ bắt đầu hình dung về đối tượng xem mắt sắp tới, đối chiếu với những tiêu chuẩn kén chồng khó tính mà Stella luôn rao giảng.
< Ừm, để xem? Cao tầm giữa mét chín là đẹp. >
Cao 1m93. Khá xứng đôi với Stella vốn có chiều cao nổi bật.
< Phải là một mỹ nam cao ráo, dáng chuẩn. >
Nghe nói từ nhỏ hắn đã làm bao thiếu nữ phải khóc thét vì vẻ ngoài điển trai của mình.
< Cơ bắp cũng phải săn chắc vừa đủ. >
Hắn là quan võ của Vương quốc Latilla, một cường quốc quân sự. Không thể nào không có cơ bắp được.
< Tài sản phải đủ mua chừng mười mỏ vàng. >
Mười mỏ vàng? Gia tộc Công tước Regbalti là đại phú hào sở hữu tới 20 mỏ Mithril, giá trị còn cao hơn nhiều.
< Nếu được, con mong anh ấy hái sao trên trời cho con. >
Cha của thiếu gia Regbalti, Công tước Regbalti là Phó Tổng tư lệnh của Vương quốc Latilla. Tính theo thời hiện đại thì cũng ngang ngửa Tướng 4 sao, coi như là đã hái sao trên trời về rồi đi.
< Phải là người có tư tưởng tiến bộ, đủ sức tài trợ cho phong trào nhân quyền mà con điều hành! >
Đằng nào hắn cũng là kẻ cuồng nhan sắc, Stella muốn gì hắn chẳng chiều.
< Tuổi tác thì tầm hai mươi đến tối đa giữa ba mươi là con chấp nhận được! >
Hắn là thanh niên trai tráng vừa tròn hai mươi hai tuổi.
<A! Với cả con ghét râu ria xồm xoàm lắm. >
Hắn cạo râu mỗi ngày.
< Địa vị tối thiểu phải là Công tước thì con mới không mất mặt. >
Gia tộc Công tước chuẩn chỉ.
< Tuổi thọ phải ngắn để còn chết sớm cho con thừa kế tài sản! >
Là con người.
< Và, và, và… >
“A, mẹ kiếp! Thôi ngay đi!”
“Úi, giật cả mình! Mẹ sao tự nhiên lại chửi bậy thế!?”
“…”
Yêu cầu lắm quá khiến người mẹ bốc hỏa. Dù sao đi nữa, đây thực sự là lần đầu tiên có một người đàn ông đáp ứng được nhiều tiêu chuẩn của Stella đến vậy.
Nói cách khác, đây là một quý nhân không thể bỏ lỡ. Dù Stella có phải làm vợ lẽ cũng không thành vấn đề.
“Mẹ vừa gặp ác mộng thôi.”
“Nhưng mẹ đang mở mắt mà?”
“Mẹ vừa mở mắt vừa ngủ.”
“Ồ, mẹ là cá vàng à?”
“…Thôi, mau ăn hết miếng bít tết rồi còn chuẩn bị. Con sẽ thích mê cho mà xem.”
“Tại sao con phải làm thế? Nếu là một người đàn ông xứng tầm với con thì phải biết chờ đợi trong lúc quý cô dùng bữa chứ?”
“Aiss, nhưng mà tạo ấn tượng tốt thì có mất gì đâu?”
Trước lời trách mắng của mẹ, Stella kêu "u u~" rồi phồng má lên. Nhưng vì đây là lần đầu tiên mẹ cô quả quyết về một người đàn ông đến vậy, cô cũng đẩy nhanh tốc độ ăn bít tết.
“Nhăm nhăm, mà sao chỗ xem mắt lại là ở đây? Nhà tù chẳng có không khí gì cả, con không thích.”
“Tại con chứ tại ai.”
Thực lòng Cora cũng thấy chóng mặt khi phải tổ chức xem mắt trong tù. Nhưng biết làm sao được? Tội phạm thì đương nhiên không thể ra khỏi tù rồi.
‘May mà thiếu gia Công tước là một kẻ cuồng gái đẹp hạng nặng.’
Thông thường dù là một người phụ nữ xinh đẹp đến đâu, nếu có tiền án tiền sự thì chẳng ai dám dây vào. Thế nên Cora thực sự cảm thấy biết ơn thiếu gia Công tước.
“Haizz, xem mắt ở cái nơi tồi tàn này, nhỡ người ta tưởng mình là ăn mày thì sao?”
“…Thì nhà mình đang ăn mày thật mà?”
“Địa điểm xem mắt gì thế này? Không khí thì u ám, lại chỉ toàn khoai tây! Nhăm nhăm.”
“May cho con là đối phương có mang theo rượu vang của Đế chế Kasta đấy.”
“Ôi, thật sao~? Chu choa, lãng mạn quá!”
“Haizz.”
Buổi xem mắt còn chưa bắt đầu mà chỉ nói chuyện với con gái vài câu đã thấy kiệt sức. Cora ngả người ra ghế, cố làm nguội cái đầu đang bốc khói.
‘Thôi kệ, lát nữa bắt đầu xem mắt thì hai đứa nó sẽ ở riêng, mình về nhà ngủ một giấc là xong.’
Hơn nữa, vì hắn là kẻ háo sắc, nên người mẹ là cô có ở lại đây cũng chẳng được tích sự gì. Đây không phải là tự phụ. Xét đến lịch sử bị đàn ông quấy rầy suốt hơn 500 năm qua, thì việc lánh mặt sớm rõ ràng là thượng sách.
“Thịt bê ngon quá! Mẹ ơi, ngày mai mẹ mang cho con một suất nữa được không?”
Lúc này, Cora chỉ biết cầu nguyện.
‘Làm ơn, ai đó hãy rước nó đi giùm tôi…!’
Hy vọng rằng ngày mai sẽ có tin tốt.
______________________
Một quan võ trẻ tuổi với cơ bắp săn chắc ngồi trên cỗ xe ngựa lộng lẫy, nốc cạn ly rượu mật ong.
Người đàn ông này là Sein Regbalti, trưởng nam của gia tộc Công tước Regbalti. Chiều cao lý tưởng, ngũ quan tuấn tú, sinh ra đã ngậm thìa kim cương, trên khuôn mặt của người đàn ông có tất cả mọi thứ trên đời lộ rõ vẻ vui thích.
“Thưa Tiểu Công tước, chúng ta sắp đến Prache rồi ạ.”
Một cô hầu gái xinh xắn rón rén bước lại gần. Tiểu Công tước Regbalti gật đầu rồi nắm chặt lấy mông của ả. Trêu ghẹo gia nhân đã là chuyện thường ngày của hắn, nên trong số những người hầu hạ hắn, không một ai dám lên tiếng phản đối.
“Như mọi khi.”
Khi mệnh lệnh khó hiểu của thiếu gia được ban ra, hàng chục cô gái xinh đẹp vây lại, lần lượt hôn hoặc để mặc cho hắn sờ soạng. Mỗi khi hắn làm vậy, các hầu gái và thị nữ đều phản xạ tự nhiên mà lao ra phục vụ, đó cũng là một quy tắc của nhà Regbalti.
Hắn không chỉ là kẻ cuồng nhan sắc cực đoan, mà còn là một kẻ có đời sống tình ái vô cùng phức tạp. Vế sau được che đậy rất kỹ để tránh tai tiếng lọt ra ngoài, nên người đời chỉ biết đến hắn qua lời đồn đại là kẻ háo sắc mà thôi.
“Thật đáng mong đợi.”
Dù mới hai mươi hai tuổi, vị Tiểu Công tước này đã hứa hẹn tương lai với hơn năm vị hôn thê. Với bản tính trăng hoa, hắn chẳng đời nào chấp nhận bị trói buộc bởi một nữ nhân duy nhất.
“Nghe nói một trăm tám mươi tuổi à? Từng đó cũng không tệ.”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn nhếch lên một nụ cười dâm đãng. Hẳn là hắn đang mong đợi được diện kiến nhan sắc của nàng bán Elf tóc bạch kim nổi danh là quốc sắc thiên hương.
Nếu đúng như lời đồn, có lẽ nàng ta còn đẹp hơn tất cả những ả đàn bà hắn từng sở hữu. Tiếc rằng thân phận là thường dân nên cùng lắm chỉ có thể nạp làm thiếp.
“Nếu là bán Elf thì tuổi thọ cũng dài, có thể từ từ thưởng thức.”
Giả sử nhan sắc đó là thật, hắn sẽ không bao giờ để nàng ta rời khỏi lâu đài Công tước. Dù sao thì trong mắt hắn, phụ nữ chẳng qua chỉ là cái máy đẻ để giải tỏa dục vọng.
Mục tiêu của hắn trong năm nay là tổ chức một bữa tiệc thác loạn dưới danh nghĩa lễ cưới với một chính thất và chín ái thiếp. Vì thế, nàng bán Elf này có tính cách quái gở như lời đồn hay không cũng chẳng quan trọng. Rốt cuộc thì thứ gọi là tình yêu nam nữ chỉ nảy sinh từ sự giao hợp mà thôi.
‘Nghe đồn mẹ cô ta là High Elf...’
High Elf là giống loài nào? Không chỉ đơn thuần là một chủng tộc của rừng rậm, họ còn là một trong những tồn tại cao quý nhất trên toàn đại lục. Những kẻ kiêu hãnh đó đời nào lại chui rúc ở một vùng quê nhỏ và sống cuộc đời nghèo túng.
Hơn nữa, đến việc kết hôn với đồng loại High Elf còn chưa đủ, lại đi kết hôn với giống loài đoản mệnh để sinh ra một đứa con lai bán Elf ư?
‘Chuyện hoang đường.’
Với người ngoài cuộc, đó là một câu chuyện hoàn toàn không đáng tin. Do đó, Tiểu Công tước cho rằng tin đồn đã bị thổi phồng quá mức do nhan sắc kiều diễm của hai mẹ con bán Elf này.
‘Hừm, xét đến nhan sắc của con gái, thu nhận cả hai mẹ con làm thiếp cũng không tồi.’
Ngay khi khóe miệng của gã công tử ham mê nữ sắc cong lên một nét cười tà mị.
–Kịch!
‘…Hửm?’
Cỗ xe ngựa đột ngột dừng lại dù hắn không hề ra lệnh.
Đang lúc hắn cao hứng nghĩ đến chuyện đón người vợ thứ sáu, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tiểu Công tước thắc mắc, ló đầu ra ngoài xe ngựa để xem xét tình hình.
“Tên bất kính kia! Còn không mau tránh ra? Cỗ xe này không phải thứ mà hạng dân đen ngu xuẩn như ngươi có thể chặn đường!”
Bên ngoài xe ngựa, một gã khổng lồ có thân hình áp đảo đang đứng đối đầu với hàng chục kỵ sĩ nhà Regbalti.
“Còn chắn đường nữa thì ta sẽ chém cổ ngươi.”
Bất chấp lời đe dọa đẫm máu, thân hình như đá tảng của gã đàn ông vẫn không nhúc nhích. Ngay sau đó, một trong những kỵ sĩ nhà Regbalti nhăn mặt, vung thanh đại kiếm về phía hông của gã.
–Keng!
Thứ bị gãy làm đôi không phải là gã khổng lồ, mà là thanh đại kiếm nặng trịch.
Chứng kiến cảnh đó, Tiểu Công tước nhận ra gã khổng lồ này không phải là một nhân vật tầm thường. Hắn không kìm được lòng hiếu thắng mà đứng dậy khỏi đệm ngồi. Bỏ qua tính cách trác táng, hắn cũng là một quan võ ưa thích chiến đấu.
“Chuyện gì vậy?”
“T-Tiểu Công tước!”
Tiểu Công tước gạt lời can ngăn của các kỵ sĩ, chậm rãi tiến về phía gã khổng lồ. Hắn đã gặp quá nhiều loại súc sinh chỉ biết cậy vào thân hình to lớn mà làm càn.
Nhưng những kẻ như thế, khi đứng trước một kiếm sĩ đã chạm đến cảnh giới Kiếm sư ở tuổi còn xanh như hắn, đều phải cúi đầu. Bởi vì cảnh giới của kiếm thuật mang lại một sức mạnh áp đảo.
–Soạt!
Hắn không biết kẻ đang cản đường mình là ai, nhưng trước binh đoàn hộ vệ gần trăm người và một Kiếm sư, chẳng phải chỉ còn kết cục trở thành một đống thịt vụn hay sao? Tiểu Công tước rút phắt thanh kiếm bên hông ra để thực thi phán quyết.
‘Khoan, đ-đó là?’
Nhưng khi khoảng cách với kẻ lạ mặt càng thu hẹp, vẻ kinh ngạc dần hiện lên trên gương mặt của Tiểu Công tước. Đó là vì gã khổng lồ đã cởi bỏ chiếc mũ trùm che khuất mặt.
Một gã khổng lồ trong số những gã khổng lồ, cao hơn cả vị Tiểu Công tước vốn đã cao hơn người thường cả một cái đầu.
Gã không phải là con người.
Mái tóc bạch kim và đôi tai dài đặc trưng của chủng tộc trường thọ.
Kẻ bàng hoàng không chỉ có mỗi Tiểu Công tước. Các gia nhân của gia tộc Công tước vây quanh gã khổng lồ cũng há hốc mồm, không nói nên lời.
Cũng phải thôi, vì kẻ mà họ vừa ngang ngược quát tháo.
‘H-High Elf?’
Chính là dòng dõi vương giả cai trị những cánh rừng.
