Đàn ông phải lấy gian truân làm bàn đạp để trưởng thành.
Ấy là một trong những giáo huấn cốt lõi trong phương châm nuôi dạy con của High Elf.
Và nguyên tắc này cũng được áp dụng y nguyên lên một cậu bé bạch tạng tám tuổi.
“Tiến lên, Daisy, Body Slam!”
–Vút!
Tiếng quát của Cora vừa dội xuống, cậu bé bán Elf đã lao vụt đi như mũi tên bật khỏi cung.
Mục tiêu là một tảng đá khổng lồ.
Cơ thể của một đứa trẻ chưa phát triển hết mà va chạm với thứ đó thì chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp. Ngay từ đầu đây đã là một hành động ngu ngốc. Tại sao một đứa trẻ lành lặn lại phải tự làm mình bị thương như thế?
Nhưng với Daisy, những lẽ thường ấy chẳng có chút trọng lượng nào.
Đứa trẻ không hề do dự.
Cậu bé chỉ biết dốc toàn lực lao về phía tảng đá.
Bởi vì mệnh lệnh của người mẹ kính yêu là tuyệt đối trong gia tộc Cora.
“Á!”
Khi bả vai và cánh tay va mạnh vào mặt đá và bị nghiền ép, đứa trẻ hét lên rồi lăn lông lốc trên mặt đất.
Nhưng không được phép lơ là. Nếu cứ rên rỉ như ‘con gái’ thế này, hình phạt của mẹ sẽ giáng xuống.
–Bốp!
Daisy đang lăn lộn trên mặt đất thì lập tức, một cây roi có độ đàn hồi vừa phải quất mạnh vào bắp chân cậu.
“Khak!”
Một cú sốc còn mãnh liệt hơn cả khi va vào tảng đá truyền thẳng lên não. Cơn đau như thể da thịt bị xé toạc. Người mẹ ấy chưa bao giờ nương tay trong việc trừng phạt.
“Mày nghĩ tao không biết hả? Nhìn cái cách thằng ranh này khôn lỏi giảm lực ngay trước khi đâm vào tảng đá kìa?”
Đó là điều hiển nhiên. Và cũng là một hành động bản năng. Vì nếu dốc toàn lực đâm vào tảng đá thì sẽ bị thương rất nặng.
“C-Con xin lỗi.”
Nhưng Daisy vẫn phải co rúm người lại và tạ tội. Bằng không, cậu sẽ phải hứng chịu những cơn đau còn khủng khiếp hơn thế.
“Là đàn ông con trai mà sao mày nhát cáy vậy hả? Có bị thương một chút thì cứ ăn uống đầy đủ rồi nhờ cha nhỏ chữa cho là khỏi ngay thôi, phải không?”
“N-nhưng mà lạ lắm ạ, đâm vào đá cũng đâu có mạnh lên đâu, chỉ thấy đau thôi, hức!”
Cậu bé bị mẹ túm gáy và lôi đi. Tòng teng, tòng teng. Daisy vốn đã nhỏ con hơn bạn bè đồng trang lứa nên dáng vẻ bị treo trên tay mẹ trông thảm thương vô cùng.
“Thằng ranh này, mày vẫn chưa học được bài học nào à. Cứ thế này thì chỉ có mày thiệt thôi, hiểu không?”
“…Con xin lỗi mẹ aaá!”
Lần này, ngọn roi quất xuống cánh tay vừa bị tảng đá nghiền nát. Người đời gọi đó là “đánh lại ngay chỗ đã đau”.
“…Mẹ?”
“M-Mẹ a!”
–Bốp!
“…Mẹ?”
“M-M…”
–Chát!
“Nhắc lại lần nữa xem nào, mày gọi là gì? Mẹ?”
“Aaa…”
“Xem ra thằng ranh này lì lợm gớm nhỉ?”
Đó là một nỗi đau quá sức chịu đựng đối với thân thể bé nhỏ ấy. Cậu bé ôm lấy đôi chân tím tái vì những vết bầm, cả người run lên bần bật. Cậu đau đến mức nhất thời không nói nên lời.
Đây là cây roi thép được vung bởi một High Elf có sức mạnh phi thường. Chuyện này chẳng khác nào dùng hung khí để đánh đập con trai mình.
‘Thằng ranh này rốt cuộc bị làm sao vậy? Rõ ràng là con của chồng mình mà sao chỉ làm được có thế này thôi…’
Tuy nhiên, Cora không mấy bận tâm đến điều đó. Nỗi đau mà Daisy đang phải đối mặt chẳng thấm nổi một phần mười nỗi đau mà chồng cô đã trải qua khi còn nhỏ. Đứa trẻ được kỳ vọng sẽ trở thành người đàn ông vĩ đại nhất Đông Đại Lục mà mới có thế này đã rên rỉ thì còn ra thể thống gì nữa?
“Haizz, này nhóc. Cha nhỏ làm thế cũng là vì muốn tốt cho mày thôi.”
“…”
“Aiss, Daisy! Nhìn tảng đá kia xem.”
Ánh mắt của cậu bé bán Elf đang run rẩy trong tay mẹ hướng về phía tảng đá. Tảng đá to như một ngôi nhà, trong mắt cậu bé bạch tạng, nó sừng sững như một pháo đài bất khả xâm phạm.
“Thế nào? Mày thậm chí còn không dám nghĩ đến việc phá vỡ nó đúng không? Cảm thấy dù có dành bao nhiêu thời gian cũng không thể làm được hử?”
“…Vâng.”
“Nhưng mà này, dù là bức tường kiên cố đến đâu, hay thử thách mà mày nghĩ là không thể vượt qua. Rồi một ngày nào đó cũng sẽ sụp đổ thôi.”
“…”
“Hãy tin lời cha nhỏ, nếu mày kiên trì lấy thân mình húc vào tảng đá đó trong năm mươi năm, sẽ có lúc mày phá tan được nó bằng chính cơ thể trần trụi này đấy?”
“N-Năm mươi năm ạ!?”
Miệng cậu bé há hốc. Dù cho có thể sở hữu cơ thể mình đồng da sắt đập tan đá tảng như lời mẹ nói, cậu cũng không muốn làm cái trò ngu ngốc này trong suốt năm mươi năm.
“Sao, không thích à? Thế mày định sống cả đời yếu đuối như một thằng phế vật chỉ vì sinh ra là bạch tạng sao?”
Nàng High Elf khao khát có được một người con trai xuất sắc trừng mắt nhìn con, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ đáng sợ. Đến nước này thì đối với Daisy, thích hay không đã không còn quan trọng nữa.
Nếu nói không thích, cậu sẽ bị đánh bằng roi thép.
Nếu bỏ chạy, cậu sẽ bị túm tóc và dúi mặt xuống đất.
“D-Dạ không ạ.”
So với những thứ đó, thì lấy thân mình húc vào tảng đá vẫn tốt hơn.
“Daisy.”
“Vâng…”
“Giọng gì mà yếu ớt thế?”
“Dạ vâng!”
“Haizz…”
Tiếng thở dài của người phụ nữ chất chứa bao thất vọng. Mỗi lần mẹ phản ứng như vậy, Daisy lại thấy lòng mình thắt lại.
Cảm giác như sự tồn tại của chính mình là tội lỗi.
Cảm giác như mình là một đứa con vô dụng và kém cỏi hơn bất cứ ai.
Cảm giác như thà rằng mình biến mất đi còn hơn.
“Mày là con trai được sinh ra giữa một High Elf thuần chủng và Kiếm Thần, đúng không?”
“Vâng.”
“Thế thì dĩ nhiên, không chỉ một quốc gia mà ít nhất cũng phải chinh phục được cả một đại lục chứ? Đã sinh ra là đàn ông thì phải có hoài bão lớn lao.”
“…”
Cậu không hiểu. Một đứa trẻ thậm chí còn không làm nổi trùm xóm ở một làng quê nhỏ như cậu thì làm sao mà thống trị cả Đông Đại Lục được chứ? Những kỳ vọng của mẹ, trong mắt Daisy, chính là những giấc mộng phù phiếm treo lơ lửng trên tầng mây xa vời.
Mỗi khi bị ép gánh vác sứ mệnh quá sức ấy, cậu lại cảm thấy ngạt thở. Ước mơ của cậu chỉ là mở một tiệm hoa nhỏ và sống một cuộc đời bình dị…
“Tao có đòi hỏi gì quá đáng đâu. Trước mắt chỉ bảo mày hãy cố gắng đuổi theo gót chân của cha mày thôi mà? Chuyện đó khó lắm sao?”
Mẹ bảo cậu hãy cố gắng đuổi theo gót chân của cha,
Nhưng ngay cả gót chân ấy đối với cậu cũng sừng sững như ngọn núi chạm trời.
“Rốt cuộc mày còn thiếu cái gì nữa? Mày đang nhận được sự hỗ trợ toàn diện từ cha mẹ cơ mà? Mày có biết một nửa thu nhập của nhà chúng ta đều đổ vào việc nuôi mày không? Cố sống cố chết cho mày vào học ở Học viện nhỏ dành cho quý tộc, vậy mà thành tích thì đội sổ, làm tao điên tiết lên.”
Xin nói thêm, thành tích học tập của Daisy đứng thứ 5 đến 10 trên tổng số 300 học sinh toàn trường. Nhưng đối với Cora, người chưa bao giờ để vuột mất vị trí thủ khoa, thì thành tích ấy chẳng khác gì ngu muội.
Daisy cũng hiểu những điều mẹ muốn nói.
Cậu không phải là trẻ mồ côi không cha mẹ như cha mình.
Cũng không xuất thân từ tầng lớp tiện dân phải ăn đất để lớn lên vì không có gì bỏ bụng.
Ngay cả sự giáo dưỡng của mẹ cũng không thấm vào đâu so với nỗi tuyệt vọng mà cha đã trải qua thời thơ ấu.
Cậu hoàn toàn nhận thức được điều đó.
Tuy nhiên, Daisy không phải là Kasta. Và vì được sinh ra trong một môi trường tốt, cậu không cần phải chịu đựng những sự đày đọa quá mức này.
Nghĩ kỹ lại thì có vô số điều bất công. Cảm giác muốn phản bác lại lời mẹ cũng trỗi dậy. Nhưng cậu bé bạch tạng chỉ lặng lẽ gật đầu. Cậu không muốn bị mẹ ghét, và cũng sợ bị đau.
“Này, nhân tiện thì…”
Trên gương mặt người mẹ đang nhìn đứa con trai rúm ró bỗng hiện lên vẻ khó chịu vô cớ. Nghĩ lại thì việc nó cứ bướng bỉnh gọi cô là ‘mẹ’ thật đáng ghét.
“Sao cứ gọi tao là mẹ hoài thế? Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là cha nhỏ? Được ăn sung mặc sướng nên giờ định giở thói phản nghịch đúng không? Mày muốn bị đánh đến chết mới chịu tỉnh ngộ hả?”
Daisy liếc nhìn người mẹ đang nổi giận rồi cúi gằm mặt xuống. Dù mọi thứ khác cậu đều có thể nhượng bộ, nhưng riêng chuyện này thì không.
“N-N-Nhưng các bạn khác cũng gọi là m-mẹ mà…”
Cậu bé căng thẳng đến mức lắp bắp. Nhưng Daisy thật sự thấy lạ. Vì thời gian trôi qua, cậu nhận ra rằng chỉ có mình cậu gọi ‘phụ huynh là nữ’ bằng cái danh xưng ‘cha nhỏ’.
“Aiss, cái thằng này!”
“Híc!”
“Dám trả treo khi cha mẹ đang nói à? Hồi tao bằng tuổi mày, mỗi lần như thế đều bị ông ngoại mày tẩn cho một trận nhừ tử đấy!”
“Ô-Ông ngoại ạ?”
“Chứ còn ai nữa?”
Là hiểu lầm thôi, Cora bị đánh là do cô tự chuốc lấy. Và bị đánh nhừ tử cũng là một cách nói phóng đại. Dù gì cũng là con gái, là công chúa duy nhất nên Ferdan chưa bao giờ phạt Cora quá nặng.
“À, với cả khi nào cha về thì tuyệt đối không được nói là bị cha nhỏ đánh, nghe chưa? Nói ra là mày không phải con trai tao nữa đâu.”
“…Vâng.”
Suốt bao năm trời, đó là lời hứa mà cậu đã lập đi lập lại cùng mẹ không biết bao nhiêu lần. Daisy sẽ không phá vỡ nó lúc này.
Tuần sau là ngày hiệp sĩ trở về. Người đàn ông lang bạt khắp đại lục theo lời nhờ cậy của vợ thường ghé về nhà giữa chuyến hành trình. Dù có bận rộn đến đâu, cũng không có gì quan trọng hơn vợ con.
Mỗi khi hiệp sĩ ghé thăm, Cora lại chỉnh trang cho con trai thật bảnh bao và chờ đợi chồng. Cô muốn được khen ngợi. Rằng em đang nuôi dạy con của chúng ta tốt đến nhường này.
Để Daisy trở thành một người đàn ông xuất chúng thì đòn roi là điều tất yếu, nhưng cô không muốn chồng nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình. Đúng là một mụ đàn bà ích kỷ về nhiều mặt.
Người chồng Kasta cứ tưởng rằng sự kỷ luật nghiêm khắc của vợ chỉ dừng lại ở việc dùng roi mây đánh vào lòng bàn tay hay lòng bàn chân. Mọi bằng chứng phạm tội đều được cô giấu nhẹm vào kho chứa không gian nên anh cũng chẳng dễ gì nhận ra.
“Rồi, thế là xong. Bây giờ gọi lại đi. Cha. Nhỏ.”
Daisy run rẩy vì sợ hãi nhưng vẫn không chịu thuận theo sự ép buộc của mẹ.
Dĩ nhiên, người phụ nữ này là cả thế giới, là tất cả những gì cậu có. Làm trái lời một người như vậy sẽ chẳng có lợi lộc gì.
Đến học viện, cậu cũng chỉ bị mọi người tẩy chay vì là đồ bạch tạng, đồ con lai tạp chủng. Nhưng ít ra, khi trở về nhà, cậu vẫn biết ơn vì mẹ đã quan tâm đến mình theo cách này. Chỉ là ước gì, mẹ có thể bớt khiến cậu đau đớn đôi chút thì tốt biết bao…
Lách tách, những dòng lệ long lanh như khe suối chảy xuống bên gò má của cậu bé bạch tạng. Daisy cắn môi, chậm rãi mở miệng. Những chuyện khác thì sao cũng được, nhưng riêng chuyện này thì cậu không muốn nhượng bộ.
Tại sao lại phải gọi người mẹ ruột của mình là cha nhỏ chứ?
Daisy cảm thấy tình huống này thật oan uổng và bất công.
Đến mức cậu dám chống lại người mẹ mà mình luôn kinh sợ.
“…Mẹ.”
“Cái gì cơ…!?”
“Mẹ, mẹ…”
“…Thằng ranh này cuối cùng cũng hóa điên rồi chắc?”
–Huỵch huỵch.
Daisy dường như cũng biết mình sắp bị đánh nên đã cắm đầu chạy về phía vườn hoa.
“Được lắm, mày chán sống rồi phải không?”
Mặt Cora méo xệch như quỷ dữ. Người mẹ đang nổi cơn thịnh nộ sẽ không nguôi giận cho đến khi đánh gãy một chân của con trai.
Vốn dĩ cô đã bị stress vì sự mâu thuẫn về thể xác mỗi khi bị coi là ‘mẹ’. Thế mà đứa thốt ra những lời đó lại là con trai mình? Tuyệt đối không thể tha thứ.
Chẳng mấy chốc, người mẹ đã đuổi kịp đứa trẻ.
Với những bước chân nhanh nhẹn áp đảo hoàn toàn tốc độ chạy trốn của con, Cora vung tay quất tới tấp vào lưng và tay của cậu bé đang bỏ chạy…
–Bốp! Bốp! Bốp!
“Mẹ aaá!!!”
Đứa trẻ hét lên, ngã dúi dụi nhưng vẫn không chịu khuất phục. Ngược lại, cậu càng ra sức gào khóc gọi ‘mẹ’.
Thế nhưng, sự phản kháng nhỏ nhoi này sẽ không kéo dài được lâu.
“Huhuh-u, m-mẹ ơi, đau quá, đừng đánh nữa mà…”
Bởi nỗi đau mà một đứa trẻ có thể chịu đựng luôn có giới hạn.
Ừ thì chiêu trong pokemon