“Không có trinh nữ.”
“……”
“Dạo này không có trinh nữ.”
“…….”
“Ở Prache không có trinh nữ.”
“Mẹ kiếp, thì sao!”
Giọng điệu của Cora đầy vẻ chán chường.
Bực mình.
Gai mắt.
Phát ngấy.
Cũng phải thôi, có gì đáng ngạc nhiên đâu?
Con cái không biết đường phụ mẹ giặt giũ thì chớ, vừa lết về nhà đã lải nhải bài ca trinh nữ?
Với tính cách của Cora, làm sao có thể nói lời tử tế được. Chuyện này mà là một hai ngày thì đã đành.
“Biến ra chỗ khác coi, vướng víu giặt giũ quá.”
“Con không đùa đâu.”
“Tao cũng không đùa với mày đâu? Bảo cút đi mà?”
“Trong làng mình thật sự không có trinh nữ nào cả!”
Choác choác! Cora đang đập quần áo giặt giũ thì cau mày kịch liệt. Chứ còn gì nữa, ở một vùng quê với dân số khoảng một nghìn người thì đương nhiên trinh nữ phải hiếm rồi. Sao lại cứ nói mãi chuyện hiển nhiên thế?
Số phụ nữ trong độ tuổi kết hôn chắc cũng chỉ loanh quanh năm mươi người là cùng. Vả lại, ở cái thị trấn nhỏ xíu này có mấy trò giải trí đâu, đám thường dân thấy hợp mắt nhau là qua đêm một bận cũng là chuyện thường. Có gì to tát.
Mà khoan, thật sự là không còn trinh nữ nào ư? Dù thế nào đi nữa thì chắc cũng phải còn sót lại một ít chứ.
‘Mình biết làm đếch gì.’
Nhưng đứng trên lập trường của Cora, đây không phải là chủ đề đáng để quan tâm. Mối bận tâm của cô chỉ có chồng và tiền mà thôi.
‘Hình như trước đây mình cũng từng coi trọng việc nuôi dạy con cái lắm...’
Không biết từ lúc nào, cô đã bỏ cuộc được một thời gian dài rồi.
“-Khự, cái thế giới bẩn thỉu này!”
Cora dám chắc.
Cái thằng đần đang ôm đầu lải nhải chuyện trinh nữ kia chính là một trong những nguyên nhân khiến cô từ bỏ việc dạy con.
‘Nhìn kiểu gì cũng thấy nó giống thằng điên...’
Dù sao thì, với tư cách là một người mẹ, chẳng phải cô nên cho con một lời khuyên đơn giản sao? Cora đảo mắt một vòng rồi đưa ra câu trả lời hiển nhiên.
“Racine, trong thời đại tự do yêu đương này, việc con cứ tìm kiếm trinh nữ là một hành động ngu ngốc.”
“Không phải thời đại tự do yêu đương mà là thời đại tự do phóng túng thì đúng hơn.”
“Đừng có vơ đũa cả nắm, không phải trinh nữ thì đâu nhất thiết là phụ nữ tồi? Có biết bao nhiêu phụ nữ tốt ngoài kia.”
“Mẹ nói gì vậy? Tiền đề cơ bản của một người phụ nữ tốt là phải còn trinh chứ.”
“Không, thế nếu sau này con yêu một người phụ nữ mà hóa ra cô ấy không còn trinh thì con tính sao?”
“Phuhaha! Mẹ đùa à? Làm sao con có thể yêu một người phụ nữ không còn trinh được? Con đâu phải thằng điên.”
“……”
‘Chà...’
Cora lại một lần nữa tin chắc.
‘Đúng là bị điên thật rồi?’
Con trai cô không phải là một thằng điên tầm thường.
Nhưng cô cũng tự kiểm điểm bản thân.
‘Có lẽ là lỗi của mình khi cố gắng giao tiếp với thằng điên này.’
Cô đã quên mất rằng thằng con mình là một con thú không thể nói chuyện được. Có lẽ cố gắng đối thoại với nó ngay từ đầu đã là một sai lầm?
Dù vậy, bỏ mặc việc nuôi dạy con hoàn toàn thì lương tâm cô không cho phép.
Dẫu sao thì thằng đó cũng là con trai của người đàn ông cô yêu, chẳng lẽ không nên gieo vào đầu nó một quan điểm đúng đắn về người khác giới hay sao? Nếu không thể thì ít nhất cũng phải thỏa hiệp...
Nàng High Elf cố nén cơn giận đang sôi sục và lắc đầu. Đứng trên lập trường từng là một người đàn ông, cô không phải là hoàn toàn không hiểu được tâm lý của con trai mình, nên hãy thử nói chuyện tử tế xem sao.
“…Đó là vì con chưa gặp gỡ ai nên mới thế thôi. Khi con mở lòng, quen biết nhiều người, tự khắc con sẽ thay đổi cách nhìn về phụ nữ, mẹ nói thật đấy?”
“Hừm, nói cho đúng thì đó không phải là thay đổi, mà là thỏa hiệp với thực tại trụy lạc, nơi chẳng còn trinh nữ nào.”
“Không phải ý đó. Khi con gặp được người mình thật sự yêu, con sẽ nhận ra rằng việc còn trinh hay không chẳng phải là yếu tố quan trọng.”
“Đúng là một kiểu thao túng tâm lý tàn ác, làm tổn hại đến giá trị thiêng liêng của trinh nữ.”
Tách, Cora vô thức vỗ lên trán. Mẹ đang nói chuyện tử tế mà lại bảo là thao túng tâm lý cái nỗi gì? Rồi còn làm tổn hại giá trị thiêng liêng của trinh nữ nữa? Đó rốt cuộc là kiểu diễn giải quái quỷ gì vậy?
“Không, thế thì phụ nữ không còn trinh là phụ nữ mất giá trị à? Đừng có nói mấy lời vô lý đó nữa.”
“Ha! Đương nhiên rồi? Đã không còn trinh thì tất yếu là kém giá trị hơn người còn trinh!”
“Xàm xí, những người đàn ông kết hôn với phụ nữ không còn trinh vẫn sống tốt đấy thôi.”
“Ôi chao, những linh hồn đáng thương phải thỏa hiệp với thực tế. Họ thực ra cũng muốn kết hôn với trinh nữ. Kể cả nếu không được, họ cũng mong vợ mình lúc đó là trinh nữ thì hẳn đã tốt hơn.”
“Aish-!”
Cora vò đầu bứt tóc. Cái thằng chỉ biết cắp sách đến trường tiểu học mà lại đòi hỏi đủ thứ.
“Phù, mấy ông chồng đáng thương đó mà nghe mày nói chắc sẽ thấy mày thảm hại lắm đấy? Cái tư duy đần độn như thế dễ bị đám đàn ông chửi cho vào mặt lắm.”
“Đó cũng là điều hiển nhiên thôi. Vì bản thân họ đã kết hôn với phụ nữ không còn trinh, nên họ phải tự biện hộ cho mình.”
“Hả? Nói cái quái gì thế?”
“Mẹ không hiểu sao? Nếu họ thừa nhận rằng phụ nữ không còn trinh mất giá trị, điều đó có nghĩa là họ đã kết hôn với một người phụ nữ mất giá trị, nên dù là đàn ông như nhau, họ vẫn sẽ cố gắng cắn xé con trong tuyệt vọng. Việc họ trở thành bệnh nhân mắc ‘bệnh sĩ’ chỉ yếu tố kèm theo thôi.”
“…Kể cả không phải là mấy ông chồng lấy gái mất trinh, thì mày cứ giữ cái nết đó, cũng có đầy thằng đàn ông chửi mày đấy, con ạ.”
“Bọn đó chẳng qua chỉ là lũ du côn muốn ngủ với bất cứ ai mà không quan tâm còn trinh hay không thôi. Những 'cỗ máy sản xuất gái mất trinh' đội lốt trai hiền. Chúng thực ra mới là những kẻ gian ác nhất.”
Cỗ máy sản xuất gái mất trinh? Nghe từ lóng lạ hoắc này, đầu óc người mẹ bắt đầu quay cuồng. Đã là học sinh thì nên ngồi vào bàn học hành cho tử tế đi chứ. Lại còn bày đặt sáng tạo ra mấy từ ngữ kỳ quái làm gì không biết.
“Rốt cuộc tại sao mày lại thích trinh nữ đến thế?”
“Tại sao lại thích ạ? Đó là bản năng đàn ông.”
“Nếu chỉ dùng bản năng để chọn bạn đời thì khác gì con vật?”
“Tùy tiện quan hệ hết người này đến người khác còn tệ hơn cả con vật. Coi trọng trinh tiết chẳng phải tốt hơn sao?”
“Dù phụ nữ có gặp gỡ nhiều đàn ông thì cũng có thể là vì tình yêu mà.”
“Đấy mới chính là con thú bị bản năng làm cho thối rữa. Lại còn thêm cái trò bỉ ổi là dùng từ ‘tình yêu’ để bao biện cho phần dưới lăng loàn của mình nữa chứ. Thật buồn nôn.”
“Haizz, mẹ sắp nôn mửa vì mày rồi đây.”
“Mẹ là phụ nữ nên chắc không hiểu được tâm lý của đàn ông đâu.”
“Này nhóc, mày không biết mẹ trước đây từng là đàn ông à? Không phải là mẹ không thể hiểu được lập trường của đàn ông đâu?”
“Lại cái bệnh hoang tưởng tiền kiếp là đàn ông tái phát nữa đấy ư?”
“Không phải hoang tưởng, là thật!”
“Hừ, đúng là...”
Racine đặt tay lên cằm, chìm vào suy nghĩ. Mẹ cứ coi cậu là một kẻ lập dị, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì...
‘Hồi anh cả còn bé, mẹ từng cầm roi bắt anh ấy gọi mẹ là cha nhỏ...’
Xem ra mẹ dường như còn lập dị hơn cả cậu, một thằng cuồng trinh nữ.
‘Mà hình như mẹ thích phụ nữ hơn đàn ông thì phải?’
Nhìn từ góc độ người ngoài, hành vi của mẹ không hề nhất quán. Đặc biệt là trong lĩnh vực xu hướng tình dục.
‘Đã sinh tới năm đứa con rồi mà hơn 500 năm vẫn không thể chấp nhận mình là phụ nữ, rốt cuộc là bệnh tâm thần gì vậy?’
Thành thật mà nói, đứng trên lập trường của Racine, người đang sống ở kiếp này, câu chuyện tiền kiếp của mẹ cậu không đáng tin. Dù có đảo ngược tình thế thì cũng vậy thôi.
Thế nên, trên tư cách là một người con, cậu không thể không kết luận rằng mẹ mình có vấn đề về tâm thần.
Và yếu tố khiến cậu không sao hiểu nổi nhất chính là:
‘Một người phụ nữ ghét đàn ông và yêu phụ nữ thì lấy lý do gì để lấy chồng chứ?’
Bởi vậy, Racine nghĩ.
Thực ra, mẹ cậu có lẽ là một nhân vật mà ngay cả từ ‘lập dị’ cũng không đủ để miêu tả?
“Mẹ còn kỳ lạ hơn con.”
“Tự dưng nói gì thế? Tao kỳ lạ chỗ nào?”
“Chẳng phải sao? Một người phụ nữ tự nhận mình là đàn ông, đã sinh năm đứa con rồi mà vẫn khăng khăng mình không phải phụ nữ, so với việc thích trinh nữ của con thì còn kỳ quặc hơn nhiều.”
“Thằng mất dạy n-! …Ưm.”
Cora đang định giơ tay đánh thì khựng lại.
Chậm rãi ngẫm lại lời con trai, xét về độ hiếm thì hình như nó không sai.
‘Không, thực ra có lẽ đó chính là sự thật...’
Bởi vì trên đời này làm gì có người phụ nữ nào giống như cô.
‘Hả? Lẽ nào mình thật sự là một kẻ lập dị sao?’
Cora của chúng ta đã nhận ra điều đó quá muộn.
‘Nhưng có liên quan gì? Chủ đề cuộc nói chuyện đâu phải là cái đó?’
Cora đỏ mặt vì tự ái. Cứ nói chuyện với thằng tư Racine, là y như rằng cô lại bị nó dắt mũi như thế này. Có lẽ vì thế mà cô càng không muốn nói chuyện với nó.
‘Khoan đã, mình rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?’
Mà nói mới nhớ, cô trở thành luật sư biện hộ cho phụ nữ không còn trinh từ khi nào vậy? Chuyện này đâu phải mối quan tâm của cô, cô chẳng có lý do gì để can dự.
Nếu phải nói thì chỉ là cô lo thằng con mình có quan điểm sai lệch về giới tính nên mới định khuyên nhủ đôi lời. Nhưng vì nó cứ liên tục nói nhảm nên cuộc đối thoại đã biến thành một cuộc tranh luận.
‘Cứ mặc xác nó đi.’
Dù thằng con có lải nhải chuyện trinh nữ hay không, Cora quyết định tập trung vào việc giặt giũ. Vì là con của High Elf nên quần áo cũng toàn cỡ lớn. Nếu không nhanh tay, chắc sẽ chẳng kịp chuẩn bị bữa tối mất.
“Không phụ thì biến đi cho tao nhờ.”
Cora vừa nói vừa đẩy Racine ra. Lý do cô không chỉ dừng lại ở cảnh báo mà ra tay luôn là vì cô biết đằng nào nó cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
“Khặc-!”
Bịch, tuy chỉ là một cái đẩy hờ hững của người mẹ, thằng mù với vóc dáng cao lớn vẫn ngã vật ra đất.
Racine dù có chỉ số thể chất tốt đến mấy, thì mẹ cậu là một người phụ nữ sinh ra đã là quái vật. Cậu không thể nào chống lại lực đẩy khủng khiếp từ sức mạnh phi thường đó.
“Đây là hành vi ngược đãi người khuyết tật!”
“Cay cú thì cút khỏi nhà đi~”
“……”
Người mẹ phũ phàng bác bỏ lời kháng nghị của con trai. Racine vẫn cố thủ ở một góc, không chịu rời đi.
Phải chăng cậu vẫn còn điều gì muốn nói? Dù sao thì người mẹ Cora cũng chẳng có vẻ gì là muốn nghe.
‘Khoan đã, nghĩ lại thì mẹ mình...’
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Racine khi cậu vắt óc suy nghĩ. Nếu nghe chuyện này, biết đâu mẹ sẽ hiểu được lập trường của thằng con trai thích trinh nữ?
Racine chợt nhớ đến một người đàn ông mà mẹ cậu yêu đến chết đi sống lại, dù bà không chịu thừa nhận mình là phụ nữ.
“Mẹ ơi.”
“……”
“Mẫu thân.”
“……”
“Cha nhỏ.”
“Lải nhải chuyện trinh nữ nữa là chết đấy?”
Có lẽ vì được gọi là cha nhỏ nên cô thấy hơi vui? Vẻ hân hoan nhẹ nhàng hiện trên gương mặt xinh đẹp của nàng High Elf.
Racine chỉ khẽ nhếch mép cười khẩy khi nhìn cảnh đó. Để xem, liệu mẹ có thể phớt lờ câu chuyện này như mọi khi không.
Và rồi, thằng mù với thái độ vô cùng tự tin, từ từ mở miệng.
“Mẫu thân, người có thể chấp nhận nếu phụ thân không phải là trinh nam không?”
