“Cuộc sống đào hoa của nam sinh tác giả web: Cô bạn thanh mai trúc mã từng nói ‘Làm gì có chuyện cậu là tác giả thần thánh’ và đá tôi, giờ thì hối hận… nhưng đã quá muộn.”

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2404

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6711

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 01 - Chương 2: Tuyên bố giải nghệ và gia đình náo loạn

Trên đường về, tôi lê những bước chân nặng trĩu hướng về nhà.

"Hàaa.................. Trầm cảm quá. Muốn chết."

Tôi cứ đinh ninh rằng Michiru luôn ở bên động viên con người thật của tôi.

Nhưng không phải. Cô ấy chỉ đơn thuần là fan của tác phẩm, hay nói đúng hơn là fan của tác giả Kamimatsu mà thôi.

Cô ấy nghĩ tôi và Kamimatsu là hai người khác nhau... Haizzz...

"Cảm giác... chẳng còn thiết tha gì nữa..."

Tôi mở điện thoại, bật trình duyệt web lên. Lúc nãy tôi vừa đăng tải chương mới nhất của Digimas lên Shousetsuka? Narouze! hay còn gọi tắt là Narou.

Tôi mở trang tác giả trên Narou ra. Đầu trang hiện lên dòng chữ màu đỏ [Đã có bình luận mới].

Mỗi khi cập nhật một chương, tôi lại nhận được gần 100 bình luận. Số lượt bookmark cũng tăng chóng mặt. Có lẽ là nhờ hiệu ứng từ bộ phim điện ảnh, số người xem cũng tăng lên đáng kể.

"............"

Mọi khi thì tôi sẽ kiểm tra bình luận ngay lập tức. Nhưng hôm nay tôi chẳng còn tâm trạng nào để mở ra xem.

"Haizz... Hay là nghỉ quách đi cho rồi."

Tôi lẩm bẩm một mình. Đúng vậy. Giờ thì sao cũng được mà.

Lý do để cố gắng chẳng còn nữa... Tôi đã nỗ lực vì nghĩ rằng Michiru sẽ động viên tôi, sẽ vui vì tôi... nhưng mà...

"Đúng rồi, kệ đi. Nghỉ thôi."

Tôi chỉnh sửa trang tác giả trên Narou, viết thêm vào phần lời bạt của tác phẩm dòng chữ: Tôi sẽ dừng viết.

Tiếp theo, tôi mở Twitter lên.

Tôi có một tài khoản Twitter lấy tên là Kamimatsu.

Số người theo dõi là 100.000 người. Đây chẳng phải là do năng lực của tôi, mà là những người đã xem Digimas và follow tôi.

Tôi chỉ viết vỏn vẹn một câu: Tôi xin giải nghệ.

Thế là xong. Digimas đến đây là kết thúc. Cũng đã chuyển thể anime, làm phim điện ảnh rồi... thế là đủ rồi chứ nhỉ.

Và, ngay lúc đó.

Reeng reeng ♪

Điện thoại tôi đổ chuông.

Sakudaira Mei.

"Chị biên tập...? Có chuyện gì thế nhỉ?"

Tôi ấn nút nghe.

"...Alo ạ."

"Sensei! Em đang ở đâu!?"

Giọng nói lớn của chị Mei vang lên qua loa điện thoại.

"Th-Thì... em đang trên đường về nhà..."

"Hiểu rồi! Chị sẽ đến nhà đón em! Thế nhé!"

Chị ấy đơn phương cúp máy. Hảaa... Thế là sao chứ?

"Sao chị Mei lại đến nhà mình...? ...Mà thôi, kệ đi."

Dù sao công việc cho tập sách mới cũng xong rồi. Kết thúc ở đây thôi. Digimas cứ để dang dở cũng được...

Tôi trở nên buông xuôi tất cả. Vì giờ thì sao cũng được mà.

Tôi lê bước về đến nhà.

"...Con về rồi đây."

"Yu-chan!" "Anh hai!"

Khoảnh khắc tôi mở cửa, ai đó lao vào húc mạnh vào người tôi.

"Yu-chan giải nghệ là sao hả con?"

"Đúng đó anh hai! Sao anh lại nghỉ viết chứ! Tại sao tại saooo!"

"Co-Con mới về... Mẹ, Utako."

Mẹ và em gái vừa thấy tôi về đã lao đến ôm chầm lấy.

"Anh hai bị ai bắt nạt à!?"

"Không, không phải... Tự nhiên mọi người làm sao thế..."

"Tại vì! Tại anh xóa Digimas, rồi còn tuyên bố giải nghệ trên Twitter nữa!"

Utako chìa điện thoại ra trước mặt tôi.

"Mẹ sẽ đến trường khiếu nại một chút. ...Dám bắt nạt con trai cưng của bà à."

Trên tay mẹ cũng đang nắm chặt chiếc điện thoại. Bà đang tỏa ra luồng sát khí giận dữ không bình thường chút nào.

"Kh-Không, không phải đâu... Con không bị bắt nạt, mẹ dừng lại đi."

"Phùuuu..."

Mẹ và Utako cùng thở phào nhẹ nhõm.

Chúng tôi tạm thời quay trở lại phòng khách.

Tôi ngồi xuống ghế sofa, bên cạnh là Utako, phía bên kia là mẹ.

"Tại sao con lại nói là muốn giải nghệ?"

"Thì là..."

Cả hai người họ đều biết tôi đang viết tiểu thuyết. Và hơn nữa, họ còn là fan cứng của tôi.

"Chỉ là... cảm thấy... chán nản..."

"Chà, cái mà người ta hay gọi là slump (khủng hoảng sáng tác) đó hả?"

Mẹ lo lắng hỏi.

"Không hẳn là slump... mà là con muốn nghỉ..."

"Vậy thì tại sao chứ! Anh hai! Không chịu đâu! Nếu không được đọc Digimas nữa thì em chết mất!"

Giãy đành đạch! Utako bắt đầu ăn vạ.

"Utako, bình tĩnh nào."

"Nhưng mừ~"

Mẹ ôm đầu tôi vào lòng, xoa đầu nhè nhẹ.

Được ôm ấp trong khuôn ngực lớn và mềm mại ấy... tâm trạng tôi cũng bình ổn lại đôi chút.

"Lý do... mẹ không hỏi sao?"

"Mẹ sẽ không hỏi."

"Tại sao ạ?"

"Vì mặt con đang hiện rõ chữ không muốn nói kìa."

Những lời nói ấm áp và cử chỉ âu yếm của mẹ làm tôi thấy an lòng.

"...Cảm ơn mẹ."

"Hể~! Nhưng mà mẹ cũng thích Digimas lắm mà! Mẹ chịu được cảnh không được đọc nữa sao!?"

Mẹ mỉm cười nói.

"Mẹ thích tác phẩm của Yu-chan, nhưng so với cái đó thì gấp hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn lần... mẹ yêu Yu-chan hơn."

"Mẹ..."

Utako tỏ vẻ bất mãn... nhưng rồi cũng thở dài.

"Đúng ha. Ừm. Em xin lỗi anh hai. Nếu anh hai đã quyết định thì em tôn trọng anh. Đừng khóc nữa nha!"

Hức... được gia đình an ủi thế này... quả nhiên gia đình là tuyệt nhất~...

"Yuutaaaaaaaaaa!"

Rầm! Cánh cửa bật mở. Một người đàn ông đeo kính mặc bộ vest xộc xệch lao vào.

"Bố... hự."

Bố ôm chầm lấy tôi.

"Yuuta! Có chuyện gì vậy!? Sao con lại nói là nghỉ viết!"

"Không, cái đó là..."

"Không được đâu! Yuuta! Nếu con nghỉ viết thì bố sẽ bị công ty sa thải mấtttttttt!"

...Bố tôi đang làm việc tại một nhà xuất bản. Hơn nữa lại còn là đơn vị phát hành tiểu thuyết của tôi.

"Bố xin con đấy Yuuta! Đừng nói giải nghệ! Viết tiếp đi con!"

"Không, ơ kìa... Bố..."

"Vì tiền hả! Hay vì gái!? Địa vị!? Danh dự!? Bố sẽ làm tất cả! Thế nên đừng nói giải nghệ màààà! Uoaaaaa!"

...Mẹ túm lấy gáy ông bố đang quá khích.

"Mình. À."

"G-Gì vậy mình..."

Mẹ trừng mắt nhìn bố với vẻ mặt như ác quỷ.

"Yu-chan đang thấy khó chịu... đúng không?"

"A, vâng... anh xin lỗi..."

Thật không ngờ người lớn thảm hại này lại là bố tôi...

"Mình cũng biết rồi đúng không? Chuyện Yuuta tuyên bố giải nghệ ấy."

"Vâng, em biết. Thì sao?"

"Chuyện đại sự đó! Nếu Yuuta nghỉ thì anh sẽ bị sa thải vì quản lý không tốt mất!"

"Thì bị sa thải cũng được chứ sao?"

"Mẹ nó!?"

Haizz... Mẹ thở dài ngao ngán rồi lắc đầu.

"Thảm hại không để đâu cho hết."

"Hự..."

"Nếu anh là một biên tập viên có năng lực, thì dù Yuuta có giải nghệ cũng chẳng ảnh hưởng gì đúng không?"

"Th-Thì... đúng là thế nhưng mà..."

Bố cụp mắt xuống, ỉu xìu.

"Đúng vậy đấy Phó tổng biên tập!"

Rầm! Cánh cửa lại bật mở lần nữa.

"Ara, cô Mei."

"Sakudaira-kun..."

Biên tập viên phụ trách của tôi, Sakudaira Mei đã đến.

Cô ấy mặc một bộ vest quần tây, ánh mắt sắc sảo toát lên vẻ lanh lợi của một biên tập viên tài năng.

"Sensei!"

"A, vâng."

"Lên xe!"

"Dạ?"

Hất hàm, chị Mei chỉ ngón cái ra phía sau. Ở đó có một chiếc mô tô đang đỗ.

"Đi thôi!"

"Hả? Hả?"

"Cháu xin phép mượn con trai hai bác nhé."

"Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên."

Người bối rối chỉ có tôi và bố.

"S-Sakudaira-kun? Sao đột ngột thế?"

"Là mệnh lệnh từ Tổng biên tập ạ. Bảo là hãy đi động viên Kamimatsu- sensei đang suy sụp đi."

"Ơ, nhưng đó là việc của tôi chứ..."

"Sếp bảo Phó tổng không đáng tin cậy nên bảo tôi đi đấy ạ!"

"Q-Quá đánggg!"

Mặc kệ tôi đang ngơ ngác, chị Mei nắm tay kéo tôi ngồi lên yên sau xe máy.

"Tạm thời cứ đến JOJO-en nhé!"

"Dạ?"

"Đi đâyyyy!"

"Đi cẩn thận nhé."

Chiếc xe máy rồ ga phóng đi, đưa tôi đến một nơi nào đó.