Đó là một ngày mùa xuân, khi tôi vừa mới trở thành học sinh năm hai cao trung.
"Mi-Michiru...! H-Hẹn hò với tớ đi!"
"Hả? Không đời nào."
...Tại lớp học sau giờ tan trường.
Tôi đã gọi Ookuwa Michiru ở lại và tỏ tình.
Cô ấy là bạn thuở nhỏ của tôi. Nhà hai đứa ở gần nhau, nên từ bé chúng tôi đã thường xuyên chơi đùa cùng nhau.
Michiru có ngoại hình xinh đẹp, và quan trọng hơn hết, cô ấy rất dịu dàng.
Lý do là bởi, từ khi còn nhỏ, cô ấy luôn khen ngợi những câu chuyện do tôi sáng tác là thú vị, hấp dẫn.
Vận động kém, thể thao cũng tệ, một thằng nhóc lùn tịt và u ám như tôi... từ bé đã chỉ biết chìm đắm trong ảo tưởng.
Người duy nhất chịu lắng nghe những câu chuyện phiêu lưu ấu trĩ đó, người duy nhất khen nó thú vị... chính là Michiru.
"Có việc gì nữa không? Thế nhé, tôi bận rồi."
Michiru lấy điện thoại ra.
"Aaaan ♡ Hôm nay cũng có chương mới rồi này~ Digital Masters."
Digital Masters. Gọi tắt là Digimas.
Đó là bộ web novel đang làm mưa làm gió khắp nơi hiện nay.
"N-Này, Michiru... Mấy thứ đó để sau cũng được mà. Nói chuyện... thêm chút nữa đi."
"Hả!? Mấy thứ đó là ý gì hả! Chương mới nhất của Digimas vừa được cập nhật đấy! Đương nhiên là phải đọc ngay rồi, đúng không!?"
Cô ấy nổi đóa lên, chửi tôi té tát. Tàn nhẫn thật... Người ta đã lấy hết can đảm để tỏ tình, vậy mà...
Mặc kệ tôi đang suy sụp, Michiru vẫn chăm chú đọc Digimas với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Trên ốp lưng điện thoại của cô ấy có dán sticker hình chibi của nhân vật chính trong Digimas, Ryo.
Một nữ sinh cao trung sành điệu như Michiru mà dán cái đó lên điện thoại thì thường sẽ bị chê là hôi mùi Otaku và bị trêu chọc... nhưng chuyện đó không xảy ra.
Bởi vì Digimas là một tác phẩm nổi tiếng đến mức khủng khiếp.
Digital Masters. Gọi tắt là Digimas. Một tác phẩm khoa học viễn tưởng (SF) lấy bối cảnh tương lai gần.
Nguyên tác là web novel, hiện vẫn đang được đăng tải dài kỳ trên trang web đăng truyện Tiểu Thuyết Gia? Triển Thôi!.
Ngay từ khi mới ra mắt, nó đã có độ phổ biến kinh khủng, được xuất bản thành sách, chuyển thể anime, và bộ phim điện ảnh ra mắt hôm trước nghe đâu doanh thu phòng vé đã vượt mốc 50 tỷ yên... Tôi nghe chị biên tập bảo thế.
"Haaa~... Chương mới của Digimas, đỉnh quá đi mất~..."
"Ehehe... Cảm ơn nhé."
Quả nhiên, được nghe cảm nhận chân thực thế này vui thật đấy.
"Hả? Tởm quá. Cười cái điệu cười kinh dị gì đấy? Đã xấu thì chớ, dừng lại đi, nổi cả da gà."
Thái độ quay ngoắt 180 độ, Michiru nhăn mặt đầy khó chịu.
Ơ, ơ kìa...? Tại sao chứ...?
"Hàaa... Đúng là một câu chuyện hay. Phải về nhà đắm mình trong dư âm này mới được. Bye bye."
"A, ơ, ơ, khoan... đ-đợi đã...!"
"Gì nữa? Tôi phải về nhà nhanh hơn dù chỉ một giây để còn quay video review chương mới Digimas hôm nay up lên mạng nữa, hiểu không?"
Michiru đang hoạt động trên mạng, là một cái gọi là Streamer.
Cô ấy chủ yếu livestream lộ mặt trên trang Our TUBE. Số lượng người đăng ký kênh lên đến 50.000 người. Nghe bảo follower trên Twitter cũng tầm 5.000.
"Cái đó... ý tớ là... chuyện đó... câu trả lời cho lời tỏ tình ấy, cậu có thể... ừm... suy nghĩ thêm chút nữa được không?"
Cô ấy trả lời quá nhanh. Tôi muốn cô ấy suy nghĩ nghiêm túc hơn một chút về lời tỏ tình của tôi.
"Hả? Tại sao tôi phải tốn công suy nghĩ về chuyện vô nghĩa đó chứ. Nhất là lời tỏ tình từ một kẻ vô giá trị như cậu."
"V-Vô giá trị... đâu đến mức đó chứ."
"Giá trị bằng 0, cậu đấy. So với tác giả của Digimas thì đúng là một trời một vực, khác gì mây với bùn đâu."
"Hả...?"
Câu trả lời của Michiru khiến tôi bối rối.
"N-Này... Michiru? So với tác giả Digimas nghĩa là... sao cơ?"
"Nghĩa đen đấy. Một thằng đụt, không ai thèm ngó, nhạt nhẽo, một gã đàn ông rác rưởi hết thuốc chữa như cậu, so với Kamimatsu-sama, tác giả đã tạo ra siêu phẩm thần thánh như Digimas... thì giá trị con người cách xa nhau như kim cương với con gián vậy."
"K-Khoan, đợi đã... Hả? Michiru, cậu không nhận ra sao?"
"? Cái gì."
Tôi... vừa ngạc nhiên, vừa bối rối nói.
"Thì là... tớ chính là Kamimatsu, tác giả của Digimas đây mà."
Tên tôi là Agematsu Yuuta.
Tôi đổi cách đọc họ của mình, lấy tên tài khoản là Kamimatsu để đăng tải Digital Masters.
"Hảảảảảảảảảảả~? Đừng có chém gió."
"K-Không phải chém gió! Là thật đấy...!"
Hừm, Michiru khinh khỉnh hừ mũi, vẻ mặt coi thường ra mặt.
"Không thể nào có chuyện đó."
"Không, là thật mà! Ơ, cậu không biết sao!?"
Đùa nhau à... Tôi cứ đinh ninh là Michiru biết rồi chứ.
Vì, vì là... Trước mặt tôi, cô ấy cứ liên tục nói cảm nghĩ về Digimas suốt còn gì?
Nào là nhân vật kia hay quá, diễn biến kia thần thánh quá...!
Tôi cứ tưởng cô ấy biết tôi là tác giả nên mới khen ngợi tôi chứ...
"Bằng chứng đâu?"
"N-Nhìn cái này đi!"
Tôi lôi chiếc laptop từ trong cặp ra.
Trên màn hình đang mở một file Word, đó là bản thảo chương mới nhất của Digimas vừa được cập nhật lúc nãy.
"Cái thứ có đầy trên mạng, copy-paste về chứ gì?"
"Không phải! Đã bảo là không phải mà! Đây là bản thảo gốc!"
"Aaaa, phiền phức quá đi mất~... Đến mức phải nói dối để gây sự chú ý với tôi sao. Còn chuẩn bị cả mấy đạo cụ nhỏ nhặt này nữa. Nói thật nhé... tởm lợm vãi."
"Không phải... đã bảo là không phải mà! Tớ thực sự là Kamimatsu...! Digimas là tác phẩm của tớ!"
"Aaaa, đủ rồi! Phiền chết đi được!"
Bốp...! Michiru hất mạnh tay tôi ra. Theo đà đó, chiếc laptop rơi xuống đất, phát ra một âm thanh lớn.
"Cậu mà là Kamimatsu-sama á? Đùa cũng phải có mức độ thôi. Một thằng rác rưởi âm trầm như cậu mà đòi làm nhà văn Best-seller á, có mà nằm mơ."
"...Quá đáng, quá đáng lắm... Tại sao tớ phải nghe những lời như thế chứ..."
"Đương nhiên là phải nghe rồi. Vì cậu dám xúc phạm Kamimatsu-sama yêu quý của tôi."
"Tớ không có... xúc phạm... Tớ thực sự là tác giả mà..."
"Mô~~~~! Dai như đỉa! Kamimatsu-sama ấy nhé, chắc chắn phải là một người đẹp trai và thông minh hơn nhiều!"
Gớm thật, chưa gặp bao giờ mà dám khẳng định chắc nịch như thế...
"Tóm lại! Tôi không đời nào tin cậu và Kamimatsu-sama là cùng một người đâu. Biến đi, đồ âm binh."
Chiếc laptop vỡ nát và tôi bị bỏ lại một mình.
Trong tâm trí, những lời nói của Michiru ngày xưa bỗng hiện về như đèn kéo quân.
'Truyện của Yuuta, thú vị lắm!'
Cho đến khi tác phẩm được xuất bản và trở thành hit lớn... đó là một con đường dài và gian khổ.
Nhưng lúc nào cũng vậy, thứ chống đỡ cho tôi chính là những lời nói của cô ấy ngày hôm đó.
Vì Michiru, vì cô bạn thuở nhỏ đã khen ngợi, nên tôi mới có thể cố gắng.
Những tác phẩm non nớt ngày đó, làm sao mà thú vị được. Chắc chắn cô ấy chỉ nói vậy để động viên tôi thôi.
...Tôi đã nghĩ như thế. Nhưng không phải.
"Thứ mà Michiru nhìn thấy, là tác phẩm của Kamimatsu... chứ không phải câu chuyện do mình viết..."
Tôi ôm chiếc laptop vỡ nát vào lòng, ngồi bệt xuống tại chỗ.
"...Hức... hức... Oaaaaaaa..."
Tôi đã khóc một cách thảm hại.
