Chương 1 - Xuất Đạo Giang Hồ
A Thanh lớn lên ở thời hiện đại rồi trở thành kẻ lang bạt chốn võ lâm. Tức là, nàng là nhân vật có khả năng so sánh giữa hai nền văn minh.
Ở quê nhà, cuộc sống của một công nhân sản xuất độc thân là chuỗi ngày mà công việc và con người thường xuyên như hạch. Muốn ngủ mà không được ngủ, bán mạng "cày cuốc" đến mức tổn hại sức khỏe cho cái gọi là tương lai. Nhưng dù vậy, việc duy trì sự sống không thành vấn đề. Sống một mình thì làm gì cũng được, muốn ăn gì thì ăn, cứ thế mà sống qua ngày. Quan trọng nhất là không có mối đe dọa nào nguy hiểm trực tiếp đến tính mạng.
Thế nhưng, ở chốn Võ lâm vô tình, cái xã hội Trung Hoa nguyên thủy cổ đại này thì không như thế. Không có sức mạnh, không có tiền thì chỉ có nước chết.
Và thế là một năm đã trôi qua.
Cuộc đời của A Thanh đúng là một chuỗi những cuộc đấu tranh bi tráng chỉ để giữ lấy cái mạng. Ít nhất thì đồng bào ở quê nhà không rút dao ra chém nhau chỉ vì lỡ "nhìn đểu". Nhưng ở Võ lâm, chỉ cần va phải vai nhau là có thể dẫn đến một trận chiến mà một trong hai phải chết.
Xin nói thêm, những trận đấu phải có một người chết mới kết thúc, trong Võ lâm gọi là 『Sinh Tử Quyết』. Trong sự dã man này, việc một người hiện đại với tinh thần "mềm yếu" có thể sống sót quả là điều bất khả thi.
Vậy mà A Thanh vẫn sống nhăn răng. Tất nhiên, phép màu này có vài lý do của nó.
Thứ nhất, thể chất của A Thanh quá khỏe. Theo ngôn ngữ hiện đại thì là do lúc tạo nhân vật nàng đã nghe theo bài hướng dẫn, dồn hết điểm (all-in) vào 【Sức Mạnh】 và 【Thể Lực】 để vượt qua giai đoạn đầu game đầy chông gai. Nhập hồn vào cơ thể nhân vật được build theo kiểu đó, sức mạnh của nàng còn hơn khối gã đàn ông, lại thêm thể lực bền bỉ như sắt thép, không biết mệt mỏi là gì.
Và quan trọng hơn cả, việc chọn Thể chất đã phát huy tác dụng. Thể chất 【Thi Huyết Độc Nhân (尸血毒人)】 của A Thanh vô hiệu hóa mọi loại trúng độc. Có vẻ như ngộ độc thực phẩm cũng được tính là trúng độc, nên nàng ăn bậy bạ cái gì cũng không sao. Thực sự là ăn cái quái gì cũng ổn hết.
A Thanh đã sống sót như thế. Không dám nhìn thẳng vào mắt đám côn đồ Hắc đạo hay bang phái tam lưu, nàng tranh giành thức ăn thừa với đám ăn mày. Nàng nhổ trộm khoai tây, củ cải ăn sống, có lúc bị nông dân đánh hội đồng một trận thừa sống thiếu chết.
Cứ thế, nàng trụ vững một năm trời. Từ giờ là cuộc sống Trung Nguyên năm thứ hai.
Với A Thanh, đây là một cột mốc kỷ niệm đặc biệt. Năm thứ hai rồi, chắc cũng có thể gọi là một người trong Võ lâm đường hoàng rồi nhỉ. Giờ thì ta cũng có thể vỗ ngực đi khắp nơi mà khoe rằng mình đã lăn lộn giang hồ được một thời gian. Giờ phải cố gắng sống cho ra dáng võ nhân, sống cho ra hồn người một chút.
Vừa nãy cũng mới dâng đầu tên ác nhân bị truy nã cho quan phủ và nhận tiền thưởng. Ký ức về năm đầu tiên, lần đầu cầm dao đâm người rồi khóc lóc, nôn mửa, làm loạn cả lên vẫn còn rõ mồn một, vậy mà giờ đây nàng đã chém tay, cắt cổ người ta không ghê tay. Cỡ này thì ta cũng là một tay du côn Võ lâm ưu tú rồi còn gì. Chuẩn cơm mẹ nấu.
Lồng ngực A Thanh trở nên căng tràn hùng vĩ. Đó là niềm tự hào của một "tấm chiếu mới" trải đời ở giang hồ được hơn một năm. Không riêng gì A Thanh, mà bất kỳ ai sau khi xuất đạo được một năm cũng đều ở giai đoạn sự tự tin trào dâng mạnh mẽ nhất.
Tất nhiên, A Thanh cũng không chắc chắn lắm về việc đã thực sự bước sang năm thứ hai hay chưa. Bởi lẽ nàng không giống người sống sót trên đảo hoang hay nạn nhân bị bắt cóc giam cầm, ngày ngày khắc vạch chữ 『Chính』 (正) lên tường để đếm ngày. Chỉ là nàng rơi xuống đây vào mùa xuân ấm áp, trải qua mùa đông và giờ trời đã hửng nắng trở lại. Nên nàng đoán chừng đã tròn một năm.
Những ngày tháng tủi nhục lướt qua trong đầu. Khi mở mắt ra với hai bàn tay trắng, bị ném vào thế giới hoàn toàn xa lạ, A Thanh hầu như chẳng làm được gì.
Đào đất thì có ra tiền đâu? Chẳng lẽ lại như trong game, xông vào từng nhà, ngay trước mặt gia chủ đập vỡ hũ sành, mở rương hòm để ăn trộm một cách ngang nhiên? Tất nhiên, vắng chủ thì làm được, và cũng có những "chuyên gia" làm nghề đó thật. Nhưng nghề nhập nha (trộm nhà trống) đòi hỏi kỹ thuật cao hơn người ta tưởng. Biết thế này thì ngày xưa đừng làm công nhân sản xuất mà đi học nghề trộm cắp cho rồi.
May mắn thay, cũng có những điểm giống game. Đó là việc "bắt" người thì sẽ ra tiền. Người Trung Nguyên có thói quen đeo một cái túi đựng tiền gọi là 『Tiền nang』. Chủ nhân biến mất thì người nhặt được sẽ là chủ nhân tiếp theo, nên giết người xong là có thể đường hoàng kế thừa túi tiền của kẻ đó.
Dẫu vậy, A Thanh vẫn luôn nghèo. Bởi A Thanh không phải là loại cường đạo giết người cướp của. Nàng chỉ chọn giết những tên thực sự xấu xa. Cắt cái đầu đem đến quan phủ thì thi thoảng cũng nhận được tiền thưởng, dù tỷ lệ thấp.
Nhưng số tiền kiếm được theo cách đó chẳng đáng là bao. Ra khỏi nhà là ăn, ngủ, cái gì cũng tốn tiền. Nói hơi quá thì thở thôi cũng mất tiền. Đương nhiên thái độ sống buộc phải trở nên bần tiện.
Nhưng, chỉ hôm nay thôi, hãy thoát khỏi sự bần tiện ấy. Hôm nay là ngày nàng có quyền đường hoàng tự chúc mừng bản thân. Kỷ niệm tròn một năm cơ mà!
“Này, tiểu nhị.”
Nghe tiếng gọi của A Thanh, tên tiểu nhị lật đật chạy tới. Bên cánh mũi hắn có một nốt ruồi phúc đức to như con ruồi trâu. Điều này cho thấy khách điếm này không phải dạng vừa. Nốt ruồi to trên mặt tiểu nhị là điềm phúc. Nốt ruồi càng to và rõ nét, tiền công của tiểu nhị càng cao ngất ngưởng. Nhìn nốt ruồi của tiểu nhị là biết được đẳng cấp của khách điếm.
“Ở đây có món gì ngon?”
“Món nào cũng ngon cả, nhưng hôm nay tiểu nhân xin đề cử món gà được hấp cùng Tinh Vương, sau đó rưới nước tương cá và dầu sôi lên rồi chiên giòn. Hôm nay là ngày gà từ sới gà chọi được nhập về nên hương vị không tầm thường đâu ạ.”
Tiểu nhị thành thục giới thiệu món ăn. Bắt đầu làm nghề từ năm 14 tuổi và sắp đạt mốc 30 năm thâm niên, tên tiểu nhị lão luyện này chỉ cần nhìn sơ qua là có thể "bắt vị" được khách hàng.
Mặc bộ kinh trang chắp vá nhiều chỗ, đích thị là một nữ kiếm khách nghèo kiết xác của chốn Võ Lâm. Dưới mắt thâm quầng, sắc mặt sạm đen nhưng biểu cảm không hề mệt mỏi. Vậy nghĩa là nàng ta có chuyện vui đến mức quên cả mệt mỏi và muốn kỷ niệm điều đó.
Với vẻ ngoài nghèo túng thế kia, thay vì món ăn ít mà tinh tế, một món nhiều thịt và béo ngậy sẽ tốt hơn. Sới gà chọi hay gì gì đó toàn là nói phét. Thực ra tiểu nhị cũng chẳng rõ về nguồn gốc con gà. Nhưng đâu phải thịt vịt, chỉ là món thịt gà thôi mà. Phải khua môi múa mép một chút thì khách mới cảm thấy vui lòng khi ăn.
A Thanh, con gà mờ mới lăn lộn Võ Lâm được 2 năm, hoàn toàn không biết được tâm tư thâm sâu của tên tiểu nhị niềm nở này. Nàng chỉ đơn giản là vui sướng. Gà! Gà chiên! Món ăn linh hồn của người Hàn Quốc!
“Khách quan có cần dùng rượu không ạ?”
“Có! Hoa tửu, loại nào mạnh ấy, một bình!”
“Vậy 『Phi Hồng Tửu』 thì sao ạ? Đây là rượu của Phi Gia Tửu Trang ngay phía sau quán, tuy mới truyền đến đời thứ nhất nhưng được đánh giá là men rượu không tầm thường chút nào. Ngay cả các vị trưởng lão Cái Bang cũng đồng thanh khen ngợi đấy ạ.”
Cái tửu trang mới được một đời thì nói lời khách sáo cũng khó mà khen là rượu ngon được. Hơn nữa, lôi mấy ông già Cái Bang ra làm chứng thì đúng là lừa đảo trắng trợn. Lũ ăn mày thì rượu nào mà chẳng nốc vào mồm, biết cái quái gì về vị rượu ngon dở.
Rốt cuộc cũng chỉ là lời quảng cáo sáo rỗng. Nhưng lời nói sáo rỗng ấy lại làm khách hàng vui lòng. Vốn dĩ tiểu nhị là một nghề đòi hỏi kỹ năng cao cấp, là những nghệ sĩ trong việc tiếp khách.
“Cho một 『Tử Ngư Hương Đường Thù Kê』 ! Một 『Phi Hồng Tửu』!”
Tiểu nhị vừa hô to thực đơn vừa lùi xa dần. Việc hô to món ăn không phải để báo cho nhà bếp. Cũng không phải để xác nhận lại với khách xem có đúng món hay không. Mà là để thông báo cho toàn bộ khách khứa trong điếm biết người này đã gọi món gì.
Món càng đắt tiền thì giọng hô càng to, thi thoảng gặp khách sộp thực sự thì hắn còn chạy ra tận ngoài đường cái mà gào lên. Tuy nhiên, món A Thanh gọi không đến mức để tiểu nhị phải gào toáng lên. Chỉ là tên tiểu nhị đã nhìn thấu tâm can của A Thanh. Sự kỳ vọng của một vị khách nghèo thì quá rõ ràng rồi.
Không hề hay biết về sự tinh tế đó, A Thanh cười tít mắt. Các vị khách trong điếm nhìn thấy dáng vẻ của A Thanh cũng bật cười khúc khích. Bọn họ liếc qua là hiểu ngay tình cảnh này. Chỉ có mình A Thanh là không biết.
A Thanh. Đường đường là người trong Võ Lâm năm thứ hai.
Ở thời đại trước, có một bài hát mà giới hiệp khách truyền kỳ (đồng nghĩa với đạo tặc) rất thích hát. Ngay câu đầu tiên đã toát lên vẻ phi phàm.
“Anh hùng thì đếch cần học hành.”
Tuy nhiên thời đại chém giết ngu ngốc qua đi, thời đại của võ học tới, võ công cũng trở thành một nhánh của sự học. Võ công càng cao thâm thì diệu lý càng chạm đến lẽ trời. Ngược lại, nếu không suy ngẫm về Đạo và tư tưởng thì không thể trở thành tuyệt thế cao thủ.
Thế nhưng, đệ nhất nhân của đời trước nữa, Thiên hạ đệ nhất nhân đời kia lại cực kỳ thích bài hát này. Biệt hiệu của lão là 『Võ Thiên Đại Đế』.
Một biệt hiệu nghe thôi đã thấy rùng mình. Dù có là Thiên hạ đệ nhất nhân đi chăng nữa, sao dám xưng Đế, dám dùng chữ "Hoàng đế" trong biệt hiệu cơ chứ! Điều này chẳng khác nào bảo muốn khô máu một trận với đương kim Hoàng thượng uy nghiêm.
Và thế là đánh nhau thật. Hoàng thượng uy nghiêm không bao giờ né tránh thách thức, chỉ cần hô một câu "tạo phản" là thiên binh vạn mã ùn ùn kéo tới. Kết quả?
『Võ Thiên Đại Đế』 vẫn là Võ Thiên Đại Đế. Nếu hắn thua, biệt hiệu có lẽ đã đổi thành 『Nghịch Thiên Tiểu Nhân』 hoặc 『Nghịch Thiên Phản Tặc』 rồi.
Giai thoại Võ Thiên Đại Đế đánh tan ba vạn Ngự Lâm Quân, túm lấy cổ áo Hoàng đế lôi lên đỉnh Hoàng cung và hát vang bài hát tủ của mình sau khi đã sửa lời là vô cùng nổi tiếng:
“Anh hùng thì đếch cần nhìn sắc mặt ai.
Thiên hạ nằm dưới chân ta, việc gì phải bận tâm.
Dù thân phận có thấp hèn.
Thì ai dám cản bước chân ta.”
Cuối cùng, Võ Thiên Đại Đế thành công trong việc tái thiết lập mối quan hệ giữa Quan phủ và Võ lâm, tạo ra luật pháp mới gọi là 『Quan Võ Bất Xâm』. Nhờ đó, Võ Thiên Đại Đế trở thành "Bố già" của tất cả người trong Võ Lâm. Sau đó, Võ Thiên Đại Đế thực sự đạt được cảnh giới Vũ Hóa Đăng Tiên, trở thành một huyền thoại bất tử, một thần tượng vĩnh hằng.
Thành tựu âm nhạc của một thời đại, tạo ra bài hát được giới võ lâm yêu thích nhất, chỉ là phần thưởng kèm theo. Đúng là Phong Vân Nhi của thời đại!
Chỉ có điều, chuyện này để lại một tác dụng phụ. Xuất hiện những kẻ hiểu ngược lại câu hát ‘Anh hùng thì đếch cần nhìn sắc mặt ai’.
Nếu anh hùng không cần nhìn sắc mặt (không cần nể nang/để ý hoàn cảnh), vậy thì kẻ phải nhìn sắc mặt thì không phải anh hùng chứ gì? Vậy thì, thằng nào phải nhìn trước ngó sau thì thằng đó đếch phải anh hùng? Võ Thiên Đại Đế đã đăng tiên nếu biết được chắc đấm ngực thùm thụp trên thiên giới vì hối hận mất.
Và ở đây.
【Thanh Hà Tật Phong Hiệp (청하질풍협) - Triệu Giác Sơn (조각산)】
Là một gã đàn ông tự coi mình là anh hùng. Hắn đang dùng bữa cùng các nghĩa đệ. Tính cả Triệu Giác Sơn và ba người nghĩa đệ, bọn họ hợp thành 『Thanh Hà Tứ Hiệp』, cũng tự hào là có chút danh tiếng.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện ra một gương mặt quen thuộc.
【Tăng Dư Xú Quỷ (증여추귀) - An Thành Nhất (안성일)】
Trái ngược với cái biệt hiệu "Tăng Dư (cho tặng) Xú Quỷ (quỷ xấu xí)", hắn ta trông khá bảnh bao. Chỉ là cái biệt hiệu 『Tăng Dư Xú Quỷ』 được gán cho hắn không phải vì khuôn mặt, mà vì hành vi vô cùng bẩn thỉu và đê tiện. Công việc chính là buôn người, ngoài ra trộm cắp, cướp bóc, giết người, hiếp dâm, phóng hỏa, lừa đảo... không có việc ác nào là gã chó chết này không làm.
Anh hùng là Ác Tức Trảm (악즉참), thấy cái ác là không tha. Tất nhiên, với điều kiện cái ác yếu hơn mình!
Cảnh giới của An Thành Nhất được biết đến là 【Tuyệt đỉnh sơ kỳ】, còn Triệu Giác Sơn chỉ mới là 【Nhất lưu hậu kỳ】.
Nhưng đây chính là lúc cần đến nghĩa huynh đệ, chẳng lẽ tự nhiên bốn thằng lại tụ tập đi chung cho chật đất à? Một đánh bốn. Từng cá nhân trong 『Thanh Hà Tứ Hiệp』 yếu hơn An Thành Nhất, nhưng bốn người hợp sức lại thì bọn họ rất mạnh. Bởi vì đó là chúng ta!
Quả nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn cái ác! Sau khi tính toán các góc độ và cân nhắc tỷ lệ thắng, Triệu Giác Sơn cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Anh hùng thì đếch cần nhìn sắc mặt ai.”
Trong cái hành vi gọi là "nhìn sắc mặt" (để ý hoàn cảnh) đó, bao gồm cả những thiệt hại trực tiếp và gián tiếp có thể gây ra cho xung quanh khi gây rối tại một khách điếm đông người vào giờ ăn tối. Những tổn thất phụ nhỏ nhặt đó chỉ là chuyện vặt vãnh trước đại nghĩa to lớn là thực thi công lý, trừng trị kẻ ác.
Thanh Hà Tứ Hiệp lặng lẽ trao đổi ánh mắt. Triệu Giác Sơn gõ nhẹ xuống bàn ba cái.
Thanh Hà Tứ Hiệp đồng loạt phi thân xuất thủ.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
Món gà chiên sốt chua ngọt có hương cá/nước mắm. (Tạm dịch theo nghĩa các từ ghép lại). Chỉ những nhân vật hào kiệt, tài năng xuất chúng, sống cuộc đời đầy biến động và để lại dấu ấn lớn trong thời đại (như Võ Thiên Đại Đế).