Chapter 1: Trùm cuối quả thực đang cứu rỗi cuộc đời của ai đó……
“Ta không muốn chết chút nào……”
Chỉ có cái chết là bình đẳng.
Con người không thể lựa chọn môi trường mình sinh ra, cũng chẳng thể chọn lấy tài năng cho bản thân. Những kẻ bất hạnh không thể tự quyết định cách sống hay thậm chí là cách chết nhan nhản ở khắp mọi nơi.
Ta vốn là một thiên tài. Được ca tụng là thần đồng, được kỳ vọng trở thành một Tinh linh sư vĩ đại. Thực tế, mới mười bảy tuổi, ta đã chạm tới cảnh giới ngang hàng với những Elf sống hàng trăm năm.
“Kết cục thế này, thế này thì……”
Một cuộc đời thật quá quắt. Ta cứ ngỡ mình đã lựa chọn được cách sống, nhưng hóa ra đó chỉ là ảo giác.
Ta đã hoạt động trong khu rừng gần thị trấn này để thu thập một loại thảo dược đặc biệt. Bởi vì nó sẽ trở thành vật xúc tác cho khế ước Tinh linh.
Tuy nhiên, một căn bệnh truyền nhiễm đã bùng phát tại thị trấn này, và giờ đây ta đang trong tình trạng thập tử nhất sinh.
Trên chiếc giường bị cô lập trong căn phòng bệnh viện không một bóng người, ta chỉ biết nằm chờ chết……
“Đáng lẽ phải là từ bây giờ chứ……”
Ta không xuất thân trong nhung lụa. Chỉ vì ngưỡng mộ các tiểu thư quyền quý nên ta mới bắt chước cách nói chuyện này.
Chỉ còn một chút nữa thôi, một chút nữa là ta đã có thể khiến thế gian công nhận tài năng của mình, vậy mà lại mắc bệnh và chết giữa đường thế này.
Mọi nỗ lực đó là để làm gì cơ chứ? Cái gọi là tài năng để làm gì chứ?
“Thậm chí cầu nguyện thần linh cũng không được dung thứ.”
Vật xúc tác và ma pháp trận đều đã hoàn thành, lý thuyết cũng đã hoàn hảo. Đây là ma pháp tối cao nhất.
Thế nhưng ta không thể ngưng tụ ma lực.
Ma lực đã cạn kiệt, và sinh mệnh lực cũng thiếu hụt trầm trọng.
Nếu, giả sử như nếu còn lại ma lực, ta đã có thể thực hiện triệu hồi Tinh linh cấp cao và đặt hy vọng vào ma pháp chữa trị. Bởi vì với y học hiện đại, với khả năng của nhân loại, đây là căn bệnh nan y vô phương cứu chữa.
“Kết thúc mà không được ai thấu hiểu sao……”
Người có thể hiểu được lý thuyết của ma pháp trận này, trên thế giới vẫn chỉ có mình ta.
Người nắm giữ tổng lượng ma lực đủ để kích hoạt ma pháp trận này, cũng chỉ có mình ta.
Tức là──nó đã trở nên vô nghĩa rồi.
“Thần linh cũng được, Dũng giả cũng thế, ta không cần.”
Cầu nguyện Thần linh cũng chưa bao giờ được cứu rỗi.
Dẫu cho Dũng giả có cứu rỗi nhân loại, thì ta vẫn cứ bất hạnh như vậy. Không, thậm chí còn hơn thế nữa……
“Anh hùng chỉ là ảo tưởng mà thôi……”
Việc Dũng giả tiêu diệt con rồng sinh sống quanh thị trấn này đã cứu được rất nhiều người. Đó là câu chuyện của nửa năm về trước.
Chỉ là, cái xác đó đã phân hủy và trở thành nguồn cơn của dịch bệnh.
Tất nhiên, nếu không tiêu diệt con rồng thì thiệt hại sẽ khủng khiếp hơn dịch bệnh gấp nhiều lần. Thế nên, Dũng giả chỉ làm điều đúng đắn mà thôi.
Và kết quả của việc đó là ta phải chết. Chỉ vậy thôi.
“Ai cũng được. Cứu ta với…… Ai đó đi. Ít nhất hãy nói rằng nó có ý nghĩa gì đó.”
Tài năng nhường nào cũng vô nghĩa khi chết đi.
Nỗ lực đến đâu cũng sụp đổ dễ dàng chỉ vì một căn bệnh.
Mọi ước nguyện đều bất lực trước cái chết.
“……?”
Không thể ngồi dậy nổi nên chẳng thể xác nhận, nhưng có người đã đến.
Có hơi người.
Vì nguy cơ lây nhiễm nên ngay cả các bác sĩ cũng không còn lại gần nữa. Giờ này mà còn ai đến được chứ?
“Chào cô nương. Xin phép làm phiền một chút nhé.”
“……Ngươi, là ai?”
“Tôi á? Tôi là Emo Sugiru. Một kẻ nổi tiếng đang bị truy nã.”
“Ara, là người xấu…… sao. Cũng chẳng sao cả, đằng nào ta cũng đang thấy cô đơn.”
Dù là kẻ ác thì ta cũng thấy vui. Bởi ta đang chìm trong nỗi tuyệt vọng và cô độc. Vào giây phút cuối cùng mà có ai đó ở bên. Chỉ vậy thôi đã là sự cứu rỗi rồi.
Người này chẳng có thiện ý gì đâu. Ta biết thừa.
“Ở đây thì chắc chẳng có ai đuổi theo đâu nhỉ. Cuộc sống trốn chạy vất vả lắm, mà, so với cuộc sống nằm viện của cô thì chắc chẳng thấm vào đâu đâu nhỉ?”
Một gã đàn ông kỳ lạ.
Bầu không khí toát ra chẳng chút khí phách nào, nhưng gặp một lần là sẽ không thể quên. Hắn là kiểu người như vậy.
Nhìn bề ngoài thì chẳng thể tưởng tượng được gì.
Giàu có hay mạnh mẽ, chẳng nắm bắt được đặc điểm nào. Dám mò vào ổ dịch bệnh chỉ vì không có ai truy đuổi, đầu óc hắn có vấn đề rồi.
“Ta, được cứu rỗi rồi.”
“Hửm? Vậy sao, tôi thì lại thấy cô đang thoi thóp sắp chết đấy chứ?”
“Phải…… Sẽ sớm chết thôi. Vào giây phút cuối cùng mà có ai đó ở bên, chỉ vậy thôi là sự cứu rỗi rồi.”
“Haha, cô suy nghĩ tích cực thật đấy.”
Thật kỳ lạ. Hắn hoàn toàn không hề tỏ ra đồng cảm. Chắc hắn chẳng quan tâm đâu.
Nhưng chính vì thế mà ta lại thấy vui.
Nếu hắn chịu làm người trò chuyện bình đẳng với ta cho đến lúc chết, thì ta đã hạnh phúc lắm rồi.
“Tôi không biết cô mắc bệnh gì, nhưng cái gã Thần linh đúng là nhảm nhí thật. Ma pháp trận đó, là cô vẽ sao? Ma pháp siêu cấp triệu hồi và ký khế ước với Thần linh chứ không phải Tinh linh. Ngay cả Elf trong tổ đội Dũng giả cũng đành bỏ cuộc với thứ này, vậy mà cô làm được, đúng là thiên tài đấy.”
“Hả……?”
Được thấu hiểu sao? Trên đời này lại có người hiểu được giá trị của ma pháp trận này ư?
Dồn chút sức lực cuối cùng, ta trải rộng ma pháp trận lên trên bàn.
Một vật phẩm mà người thường không thể nào hiểu nổi.
“So với Thần linh thì việc tôn sùng một ai đó cụ thể sẽ khiến cuộc đời hạnh phúc hơn nhiều. Một người có tài năng như cô mà lại phải chết vì bệnh tật, thế giới này đúng là nhảm nhí.”
“Ah……”
Cảm giác như toàn bộ con người ta đã được khẳng định.
Cảm giác như hắn vừa nói với ta rằng, mọi thứ đã từng có ý nghĩa.
“Tôi thích những câu chuyện anh hùng. Tôi tôn trọng những kẻ hoàn thành sứ mệnh. Vì vậy, tôi đã quan sát hành trình của tổ đội Dũng giả. Cậu ta là một món vũ khí. Một công cụ của quốc gia để tiêu diệt Ma Vương.”
“Ara, đã thích Dũng giả mà cách nói chuyện của ngươi tàn nhẫn thật đấy.”
“Cũng không hẳn, tôi ưng ý cả điểm đó nữa. Khi bị buộc phải lựa chọn vứt bỏ thiểu số để cứu lấy đa số nhân loại, cậu ta đã vừa khóc vừa chọn lấy số đông.”
“……Chắc là, vậy rồi.”
“Cô có sứ mệnh nào không?”
“Có lẽ là đã từng…… Nhưng mà, mọi chuyện kết thúc rồi.”
“Cũng không hẳn đâu, cô uống cái này được chứ?”
“Được thôi……”
Thứ được đưa tới là một loại chất lỏng kỳ lạ nào đó. Lạ thay, ta không hề thấy sợ.
Hắn sẽ giúp ta an tử sao?
Ta làm theo lời hắn, uống cạn thứ chất lỏng trong chiếc lọ nhỏ.
*
“Nếu có sứ mệnh, nếu có tài năng, thì không nên chết.”
Tôi trao lọ thuốc vạn năng cho thiếu nữ.
Tôi đã trốn vào cái bệnh viện không một bóng người này, nhưng cô bé lại ở đó. Đưa thứ này cho cô ấy, chắc hẳn cô ấy sẽ giữ bí mật chuyện tôi đang ở đây.
Ngoài ra, việc này có thể sẽ giúp ích cho tổ đội Dũng giả sau này.
Cô bé này có lẽ rất lợi hại. Trông cái đó khá giống ma pháp trận mà Elf trong tổ đội Dũng giả từng nói đến, mà, thực ra tôi cũng chẳng biết nữa……
Tuy tôi nói mấy câu có vẻ ra dáng hiểu biết, nhưng thú thật tôi đâu có phân biệt được sự khác nhau giữa các ma pháp trận. Tôi chỉ nhại lại y nguyên những gì Elf trong tổ đội Dũng giả từng nói mà thôi.
“Là nói dối, phải không……? Chuyện như này.”
“Là hiện thực đấy. Mà, cô vừa mới thập tử nhất sinh, hoảng loạn cũng là điều dễ hiểu.”
“Rốt cuộc anh là……?”
“Đã xưng tên rồi còn gì? Chỉ là một fan của Dũng giả thôi.”
Nếu Dũng giả có mặt ở nơi này, chắc chắn cậu ấy sẽ không do dự mà trao đi thuốc vạn năng. Cậu ấy là người có thể vứt bỏ thiểu số vì đa số, nhưng nếu cứu được thì sẽ không bao giờ thỏa hiệp.
Dù được nuôi dạy như một thứ vũ khí, cậu ấy vẫn là một người tuyệt vời không thể vứt bỏ sự dịu dàng.
“Anh muốn ta làm gì đây?”
“Không gì cả.”
“Làm gì có chuyện đó. Thứ thuốc quý giá như vậy, không lý nào lại dùng vô nghĩa!”
“Tài năng và cuộc đời của cô là của riêng cô. Cứ sống theo ý mình là được.”
Thiếu nữ này có đôi mắt thật kỳ lạ.
Bên trái màu đỏ, còn bên phải màu trắng.
Là thứ gọi là Ma Nhãn sao? Trong quân đoàn Ma Vương cũng từng có kẻ sử dụng, thật hoài niệm.
“Ta tên là Ortlinde Marteno. Dù ăn nói thế này, nhưng ta vốn xuất thân là thường dân. Buồn cười lắm đúng không?”
“Vậy sao? Tôi lại thấy tuyệt vời đấy chứ.”
Dũng giả vốn cũng là con của thường dân. Dùng tài năng và nỗ lực để hoàn thành sứ mệnh, tôi cho rằng đó là điều vô cùng tuyệt vời.
Tôi thì không thể nào bắt chước được như vậy. Thế nên tôi mới tôn trọng, và hết lòng hâm mộ cậu ấy!
“Sugiru-sama, ngài sẽ chấp nhận ta chứ?”
“Hử, ý cô là sao?”
“Một ngày nào đó, ta sẽ báo ân. Ta sẽ trở nên mạnh mẽ và chứng tỏ mình có ích cho ngài.”
“Chọn cách sống là ở cô, tôi nghĩ cô cứ làm điều mình thích là được.”
Tôi chỉ định nhờ cô ấy giữ im lặng việc tôi ở đây, chỉ vậy thôi. Tuy nhiên, nếu nói là báo ân thì tôi cứ chấp nhận vậy. Dù rằng đến lúc đó, có khi tôi đã bị tử hình rồi cũng nên……
Vốn dĩ, cô ấy chỉ chế tạo được ma pháp trận chứ đâu có nghĩa là khả năng chiến đấu cao. Kẻ thù của tôi là cả quốc gia, nên dù cô ấy có mạnh lên một chút thì thú thật cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy.
“Phải rồi.”
“Chuyện gì vậy?”
“Khi nào khỏe lại, tôi nghĩ cô nên thử gia nhập Đoàn Cổ vũ Dũng Giả xem sao. Nếu là Ma Tướng-san, chắc ông ta sẽ nhận cô thôi.”
Ma Tướng đeo mặt nạ có vẻ đang lập một hội fan cuồng, cô ấy vào đó là hợp lý.
Không phải tôi, mà là đùn đẩy trách nhiệm cho Ma Tướng.
Nếu cô gái này biết được sự tuyệt vời của việc đu idol, hẳn sẽ có một cuộc đời hạnh phúc.
“Chắc lũ truy đuổi cũng đi rồi nhỉ?”
“Ngài đi luôn sao……?”
“Tôi xin phép nhé. Bệnh cũng khỏi rồi, giờ có một mình thì cũng không còn cô đơn nữa đâu nhỉ?”
“Vâng……”
“Cầu chúc cho cô được hạnh phúc (với việc làm fan)……”
Tôi vẫy tay và rời khỏi phòng bệnh──
*
“Người đâu mà, người đâu mà tuyệt vời đến thế cơ chứ…… Quyết định rồi. Ta quyết định rồi!”
Chưa bao giờ ta được cứu rỗi nhường này.
Chưa bao giờ ta được đối xử dịu dàng nhường này.
Cũng chưa bao giờ ta được thấu hiểu nhường này.
“Sugiru-sama…… Ihihi, cuộc đời thứ hai này, em nguyện dâng hiến cho ngài!”
Ngài ấy đang đánh giá quá thấp sự báo ân của ta rồi.
Ngài ấy bảo đang bị truy nã, vậy tức là kẻ thù của quốc gia nhỉ. Thứ đó, không phải là đối thủ của ta ở trạng thái toàn vẹn đâu……!
“Nào, mau hoàn tất khế ước thôi…… Hưng phấn quá đi mất.”
Ma pháp trận khởi động.
Siêu vị ma pháp được kích hoạt.
“Đến cầu khẩn thần linh còn chẳng được, vậy mà giờ lại triệu hồi Thần Linh, thật mỉa mai làm sao.”
Đẳng cấp của ma pháp trận này hoàn toàn khác biệt.
Ma lực của ta cũng nằm ở cảnh giới mà con người không thể chạm tới, thậm chí cả Ma tộc cũng không.
Nghe nói Ma pháp sư trong tổ đội Dũng giả đạt điểm tối đa khi đo đạc, nhưng ta thì chẳng thể đo nổi.
Vì cách biệt quá xa mà. Nghe nói Elf trong tổ đội Dũng giả là Tinh linh sư hạng nhất. Thế nhưng, ta còn ở bậc cao hơn, là 〝Thần Linh Sư〟 kia.
“Chẳng có ai thấu hiểu được giá trị…… Cả lý thuyết, cả ma lực, lẫn bản thân ta.”
Ta đã quá thiên tài.
Ta đã quá muộn màng.
Lẽ ra ta phải chết mà không ai thấu hiểu, chẳng làm nên trò trống gì.
“Ihihi…… Thời khắc thay đổi lịch sử đã đến rồi! Aaa, con tim ta đang rộn ràng quá!”
Vô số Tu La Thần Phật giáng lâm.
Đây không phải ma pháp trận chỉ triệu hồi một thể duy nhất. Cấp bậc và số lượng được quyết định dựa trên lượng ma lực của người thi triển.
Ma lực vượt xa hiểu biết nhân loại, lý thuyết hoàn hảo, cùng Ma Nhãn cho phép kiểm soát tất cả.
“Ta đã có tất cả.”
Thứ thiếu hụt là tuổi thọ và một người thấu hiểu. Nhưng giờ ta đã có được rồi.
Lúc đó thính lực yếu quá nên nghe không rõ, nhưng là tổ chức Dũng Giả Order? hay gì đó, ta nhất định sẽ trở thành cán bộ cho xem.
“Vị trí bên cạnh Sugiru-sama, ta sẽ không nhường cho bất cứ kẻ nào đâu!”
Bắt đầu từ thị trấn này thôi. Ta sẽ lấp đầy nó bằng tuyệt vọng và hỗn mang với quân đoàn Thần Linh vô tận này.
Làm vậy vừa để phô trương sức mạnh với tổ chức, vừa giúp Sugiru-sama đang bị truy nã dễ dàng trốn thoát hơn.
“Bắt đầu cuộc đời thứ hai nào! Ihihi!”
Ta cười lớn.
Không phải nụ cười khô khốc. Cũng chẳng phải nụ cười đến từ tuyệt vọng.
Đó là nụ cười tràn ngập hy vọng và hạnh phúc. Bởi đây là khoảnh khắc cuộc đời ta thực sự bắt đầu──thật vang dội.

*
Ta thích ngủ.
Ta thích sự tĩnh lặng.
Vì thế, ta giết sạch sành sanh mọi sinh vật. Thuở xưa──ta đã tàn sát bảy phần mười nhân loại.
“Định quấy rầy giấc ngủ của Bổn tọa sao? Dám quên đi nỗi kinh hoàng mang tên Ma Thần này, dòng chảy thời gian quả là thứ đáng sợ thật……”
Hành vi giết chóc chính là dẫn lối đối phương đến với giấc ngủ vĩnh hằng và sự tĩnh lặng. Ta đã nghĩ rằng, chắc hẳn đối phương cũng sẽ hạnh phúc.
Xuất phát từ thiện ý đó mà ta đã giết chóc, đập phá và hủy diệt.
Người đầu tiên, không, xét đến thời đại đã thay đổi thì nên gọi là đời đầu chăng? Dù sao đi nữa, Bổn tọa đã bị tên Dũng giả đời đầu đó phong ấn.
“Chính gã đó đã dạy rằng Bổn tọa là cái ác nhỉ. Thật hoài niệm.”
Dũng giả đời đầu đã lên án ta.
Hắn bảo rằng, ngươi là tên sát nhân cầm thú, và tư duy của ngươi là cái ác.
Có vẻ như điều đó là đúng, ta đã hiểu ra rồi. Lẽ thường thì chẳng ai mong cầu cái chết cả. Vậy mà Bổn tọa, một thực thể bất diệt và yêu thích giấc ngủ, thậm chí còn cảm thấy ghen tị với cái chết kia chứ.
“Thời đại này có vẻ tẻ nhạt đây……”
Chỉ có Dũng giả đời đầu và Ma Vương là những kẻ duy nhất đủ sức giúp ta giết thời gian. Họ là những kẻ ngang hàng. Chính vì thế, ta mới chịu lắng nghe những lời của Dũng giả đời đầu.
“Có lẽ đã vài ngàn năm trôi qua kể từ ngày đó, những kẻ thuộc về thời đại ấy chắc chẳng còn ai sống sót.”
Chẳng hiểu vì lý do gì, phong ấn đang chuẩn bị được giải trừ.
Phong ấn này dù gì cũng là bí kỹ mà Dũng giả đã phải đánh đổi cả tuổi thọ để thi triển. Nó không phải thứ sẽ tự nhiên biến mất chỉ vì thời gian trôi qua.
Vậy nên, đây là một sự giải phóng có chủ đích của con người. Là một lời thách thức.
“Nể tình tên Dũng giả đã khuất, ta sẽ không hủy diệt thời đại này vậy.”
Kẻ nào đó đang cố giải phong ấn quả là một tên đần độn. Đó là bằng chứng cho thấy nhân loại chẳng học khôn lên được chút nào. Dũng giả đã dùng cả sinh mạng để phong ấn, vậy mà lại tự tay phá bỏ nó, thật quá ngu xuẩn.
Chắc hẳn là muốn lợi dụng sức mạnh của Bổn tọa, nhưng suy nghĩ thật quá ngây thơ. Tuy nhiên, ta cũng có chút hứng thú xem đó là kẻ nào. Hắn sẽ thốt ra những lời thoại gì đây, ta có thể dễ dàng tưởng tượng được.
“Phải chuẩn bị để ngôn ngữ được thông suốt đã nhỉ. Bổn tọa cũng trở nên hiền lành hơn rồi đấy.”
Đã vài ngàn năm rồi. Ngôn ngữ hẳn cũng đã thay đổi.
Ta dung hợp linh hồn với thế giới, sử dụng 〝Ma pháp Độc hữu〟 có khả năng thích ứng để chuẩn bị.
“Ngươi đang mong cầu điều gì ở Bổn tọa……?”
*
“Về vụ thị trấn bị diệt vong trong khi tôi đang sống cuộc đời trốn chạy”
Tôi đang được truy nã gắt gao và ngày ngày phải sống chui lủi. À không, nói chính xác hơn thì hiện tại không phải là chạy trốn khỏi kẻ truy đuổi, mà là đang chạy trốn khỏi Thần Linh.
Chuyện xảy ra cách đây khoảng một giờ. Đột nhiên vô số quái vật hiện hình ngay giữa thị trấn này.
Chỉ trong chớp mắt. Nếu không có vật phẩm ma pháp thì tôi đã chết toi rồi. Một con quái vật thôi đã sánh ngang với Tứ Thiên Vương của quân đoàn Ma Vương, vậy mà có đến hàng chục con đang tấn công thị trấn này.
“Đừng nói là quốc gia, đây là nguy cơ của cả thế giới đấy chứ?”
Quái vật như thế này mà xuất hiện hàng loạt thì thà rằng là quân đoàn Ma Vương có tổ chức còn đỡ hơn.
Nếu không phải là tổ đội Dũng giả thì không ai ngăn cản nổi.
Không, với tư cách là một người luôn theo đuổi việc đu idol, tôi cảm giác ngay cả tổ đội Dũng giả cũng sẽ gặp khó khăn. Tình hình đúng kiểu ngày tận thế đến nơi rồi.
“Thế này thì chắc mọi người quên béng tôi luôn rồi cũng nên……!”
Trong tình cảnh này, chắc chẳng ai còn nhớ đến cái tên Emo Sugiru nữa đâu.
Thì thế giới đang lâm nguy mà.
Niềm vui duy nhất là việc tổ đội Dũng giả gần như chắc chắn sẽ tới thị trấn này.
“Phải quay phim cho đàng hoàng mới được……”
Đã lâu lắm rồi mới lại được thấy tổ đội Dũng giả hoạt động! Khoảnh khắc đó là lúc tôi cảm nhận sự sống rõ rệt nhất!
“Trước đó thì phải thoát ra đã.”
Thị trấn giờ chỉ còn là đống đổ nát, ngọn lửa bùng lên dữ dội như bức tranh địa ngục.
Trong lúc cố tránh ngọn lửa, chỗ tôi đứng bị sập và tôi rơi xuống lòng đất. Hiện tại, tôi đang cắm đầu đi thẳng trên con đường tối tăm mờ mịt.
“Đây là đâu……”
Vì sự nghiệp đu idol, tôi phải nhanh chóng quay trở lại mặt đất.
Đi bộ được một lúc, tôi tìm thấy một phiến đá cổ.
Nếu là Elf trong tổ đội Dũng giả thì có lẽ đọc được, nhưng tiếc là tôi chịu chết không giải mã nổi.
“Ah, có vẻ giống kết giới nhỉ?”
Là bẫy dùng để phong ấn chăng?
Trông có vẻ là kiến trúc khá cổ xưa, biết đâu có ai đó cũng bị rơi xuống như tôi và tình cờ bị nhốt ở đây cũng nên.
Đã lỡ rồi thì cứu người ta luôn, tiện thể nhờ dẫn đường. Vì tôi mù đường mà.
“Hơi tiếc một chút, nhưng chắc phải dùng thôi.”
〝Chìa Khóa Giải Phong〟──Khoảng nửa năm trước Dũng giả đã bị phong ấn bởi mưu kế của quân đoàn Ma Vương, và có một giai thoại là những người trong tổ đội Dũng giả đã đoạt được chìa khóa này để giải cứu cậu ấy.
Khi đó, Dũng giả sau khi hồi sinh trông ngầu bá cháy……!
Nó đã bị hỏng sau một lần sử dụng nên bị vứt đi, và tôi đã thu hồi lại. Tất nhiên là không dùng được nữa, nên tôi đã nhờ một thợ rèn nổi tiếng sửa lại.
Giai thoại giải cứu Dũng giả đã được ghi hình đầy đủ rồi, không cần lần thứ hai đâu. Tôi đã chuẩn bị để đề phòng vạn nhất chuyện tương tự xảy ra. Đó là nỗ lực cần thiết cho công cuộc đu idol.
Tuy không hoàn hảo và chức năng cũng bị suy giảm, nhưng chắc là vẫn dùng được.
“Quả nhiên, có người ở bên trong này.”
Cũng là để nhờ dẫn đường, tôi sẽ phá hủy kết giới này giúp người đó vậy. Hy vọng là người am hiểu địa lý vùng này.
“Chào buổi sáng…… Không, phải nói là chúc mừng mới đúng nhỉ?”
“Kẻ nào……”
Cái thứ giống kết giới đã bị phá hủy an toàn.
Từ bên trong, một gã trông như kỵ sĩ khoác bộ giáp đỏ bước ra. Không nhìn thấy mặt.
Tôi tạm thời vừa vỗ tay vừa mỉm cười dịu dàng với hắn. Hẳn là hắn đã cảm thấy bất an lắm.
“Cảm giác khi tỉnh giấc thế nào?”
“Trả lời câu hỏi của Bổn tọa đi, con người.”
“Tôi á? Tôi là Emo Sugiru. Một thường dân bị lạc đường.”
“Định lợi dụng sức mạnh của Bổn tọa sao? Chỉ là một con người mà dám giở trò với Bổn tọa đây ư.”
“Ừ, đúng rồi đấy. Tôi muốn nhờ anh dẫn đường.”
“Hả……?”
Sao thế nhỉ?
Anh kỵ sĩ đang ngẩn tò te ra kìa. Tôi có nói gì lạ đâu chứ.
“Cả hai chúng ta đều xui xẻo khi ở cái chốn này nhỉ. Thế này thì sao, cùng nhau hướng lên mặt đất chứ?”
“……Ra là vậy, là ý đó sao.”
“Ừ ừ, anh hiểu cho thì tôi vui lắm.”
Anh kỵ sĩ nhìn tôi và có vẻ đã thông suốt điều gì đó. May mà không bị hiểu lầm.
Dạo này tôi hay bị người ta diễn giải theo hướng khác, phiền lắm cơ……
“Nơi đây là Đại Ngục Thất Ngầm Alamecia…… Hóa ra đã trở thành sào huyệt của những kẻ bị Đời Đầu phong ấn, vậy là ngươi cũng cùng cảnh ngộ với Bổn tọa sao. Thú vị đấy, ta sẽ đi cùng ngươi.”
“……? Cả hai cùng là đồng bạn chung cảnh ngộ, vui thật đấy.”
“Phải. Nghe đâu ngoài Bổn tọa ra vẫn còn những kẻ khác nữa.”
Xem ra anh kỵ sĩ khá am hiểu về địa lý và lịch sử vùng này.
Thú thật, tôi thấy an tâm hơn hẳn.
Anh ta nói cùng cảnh ngộ, chắc cũng bị rơi từ trên mặt đất xuống và lỡ bị kết giới tóm được thôi. Tự nhiên thấy thân thiết ghê.
“……Cái, gì?”
“Sao thế?”
“Này, con người. Trên mặt đất đang xảy ra chuyện gì vậy? Không, cái thời đại này rốt cuộc bị làm sao thế……”
Mặt đất, hay nói đúng hơn là anh kỵ sĩ vừa nhìn lên trên vừa toát mồ hôi lạnh. Thực tế thì giáp che kín nên không thấy được, nhưng bầu không khí là như vậy.
Đang đếm vết bẩn trên trần nhà chắc?
Tôi rất hiểu cảm giác đó. Chắc anh ta muốn trốn tránh hiện thực đây mà. Lỡ chân rơi xuống rồi bị kết giới tóm được, xấu hổ lắm chứ bộ……
“Nhắc mới nhớ, không biết Ortlinde có bình an không nhỉ…… Cô bé đó cũng chẳng may mắn gì.”
Ortlinde Marteno──Vừa mới khỏi bệnh xong thì ngay sau đó Thần Linh bắt đầu nổi điên, đúng là cô bé xui xẻo.
Cầu mong là cô bé vẫn còn sống. Mong cô bé sống khỏe mạnh trong Đoàn Cổ vũ Anh hùng.
“……Có vẻ Bổn tọa cũng đã tự mãn quá rồi. Thời đại này kinh khủng thật.”
“Không phải thời đại, mà là tình cảnh của chúng ta kinh khủng thật ấy chứ.”
“Vậy sao? Con người, ta thấy ngươi có vẻ thư thả đấy chứ. Đứng trước Bổn tọa đây mà vẫn giữ thái độ đó…… Ngay cả Ma Vương cũng phải dành cho ta sự kính trọng đấy.”
“Ma Vương……? À, là cái thiết bị sân khấu dành cho Dũng giả ấy hả. Đúng là một thử thách tốt đấy.”
“Hừ, gọi Ma Vương hắn là thiết bị sân khấu sao. Một kẻ ngông cuồng……”
Ma Vương của thời đại này mạnh thật, nhưng lại ngạo mạn.
Chính sự lơ là đã khiến hắn bị tổ đội Dũng giả tiêu diệt. Nhờ vậy mà tôi đã ghi lại được kha khá hình ảnh Dũng giả hoạt động nên cũng biết ơn hắn, nhưng nếu được đòi hỏi thì thật lòng tôi muốn hắn cố gắng thêm chút nữa.
Dù vậy tôi vẫn thấy vui, nên lúc tôi vỗ tay thì chuyện lại thành ra như thế……
“Hắn là một trong số ít ngoại lệ ngang hàng với Ma Thần Bổn tọa đây mà…… Này con người, ngươi thật dị thường. Ta không cảm nhận được gì từ ngươi cả. Đến mức khiến Bổn tọa đây cảm thấy sự chênh lệch cách biệt nhường này, ngươi quả là đáng gờm đấy.”
“Mỉa mai ghê ha…… Chúng ta bớt soi mói nhau đi. Xấu hổ lắm.”
“Cũng phải nhỉ.”
Tôi với anh ta cách biệt thực lực là đương nhiên rồi. Tôi đâu có biết dùng ma pháp hay võ kỹ gì đâu. Anh kỵ sĩ tự dưng mỉa mai tôi, nên tôi mới nhờ anh ta dừng lại.
Anh kỵ sĩ cũng thế, lỡ chân rơi xuống mà còn bày đặt. Có khi còn hậu đậu đến mức bị kết giới tóm được ấy chứ. Còn xấu hổ hơn cả tôi nữa là……
“Dù có mạnh đến đâu, thì thân phận cũng đã từng bị Dũng giả phong ấn mà……”
Anh kỵ sĩ lẩm bẩm gì đó rất nhỏ.
Giống như đang độc thoại, tôi nghe không rõ…… Chắc là thấy xấu hổ rồi.
“Oya, là ma pháp trận dịch chuyển à?”
“À, có vẻ là vậy.”
Đang đi thì tôi phát hiện một thứ trông như ma pháp trận dẫn lên mặt đất.
Thế này là cuối cùng cũng quay lại bên trên được rồi.
“Sau khi lên mặt đất, anh định làm gì?”
“Thời đại mà có nhiều kẻ sánh ngang với Bổn tọa thế này. Đặc biệt là đi theo ngươi có vẻ thú vị đấy. Ma Thần này sẽ đi theo, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
“Không cần phải theo tôi đâu. Anh tự do mà. Chúng ta cứ như những người bạn bình đẳng, cùng nhau bước đi nhé.”
“Hừ, tên kỳ quặc.”
So với anh kỵ sĩ thì tôi thấy mình còn bình thường chán.
Chỉ rủ là sau khi lên mặt đất thì cùng nhau đi trốn thôi mà. Người gì đâu mà hay suy diễn quá à……
“Nào, đến giờ đi dạo rồi. Đã giác ngộ, chưa hả?”
“Ngươi tên là Emo Sugiru à? Ngươi đang nói với ai đấy? Ngươi nghĩ Bổn tọa đây là ai hả.”
“Hỏi thừa quá nhỉ.”
“Hoàn toàn đồng ý……”
Gọi là đi dạo, chứ thực ra cuộc sống trốn chạy lại bắt đầu rồi.
Tôi nhớ ra là chưa hỏi tên anh kỵ sĩ. Không xưng tên mà lại đi nổi giận thì thật vô lý, nhưng tôi cũng chẳng hứng thú mấy nên thôi kệ vậy……

“Thực sự là một câu hỏi thừa thãi. So với việc tổ đội Dũng giả sắp đến thì chuyện đó chỉ là chuyện vặt vãnh thôi.”
Nghĩ đến việc lại được ghi hình Dũng giả hoạt động là tôi thấy vui rồi. Dòng máu đu idol lại sục sôi!
Chúng tôi cùng nhau trở lại mặt đất để thực hiện công cuộc đu idol và chạy trốn──
*
Đột ngột thật, nhưng tôi ghét Ma Vương.
Nghe đồn hắn theo chủ nghĩa hòa bình và quan tâm đồng đội, nhưng với nhân loại thì không chút nương tay, và vì quá mạnh nên tính cách lại kiêu ngạo, dễ lơ là.
Đến đó thì cũng được đi. Nhờ hắn mà tôi mới có thể ghi lại được những hoạt động của tổ đội Dũng giả, nên tôi còn biết ơn hắn là đằng khác.
Vấn đề là hắn đã coi thường Dũng giả, chỉ có thế thôi. Đáng chết vạn lần.
“Dám sỉ nhục idol ngay trước mặt fan, đúng là ngu ngốc.”
Phải, tóm lại là như vậy đó.
Vào thời điểm đó, dù Ma Vương có quá khứ bi thảm hay lý do chiến đấu thế nào thì tôi cũng không thể nào ưa nổi. Cộng thêm việc kẻ mình ghét đã chết, nên ngay khoảnh khắc hắn bị tiêu diệt, tôi đã buột miệng vỗ tay tán thưởng……
“Ma Vương của thời đại này đã sỉ nhục Dũng giả sao?”
Gã đàn ông như kỵ sĩ trong bộ giáp đỏ hỏi tôi. Chúng tôi tình cờ gặp nhau dưới lòng đất và đang đi cùng nhau.
Chính anh kỵ sĩ đó đã lên tiếng hỏi.
“Ừ, hắn bảo Dũng giả là kẻ nhỏ mọn thấp hèn. Ngay cái lúc hắn tự cho mình là mạnh nhất, tôi đã cảm thấy chính Ma Vương mới là kẻ nhỏ mọn rồi……”
“Kukuku. Điều đó không sai chút nào. Kẻ mạnh thực sự thì đâu cần tự mình nói về sức mạnh.”
“Tuy nhiên, trước mặt Ma Tướng-san thì tôi không có ý định nói xấu Ma Vương đâu.”
“Đang nói về ai thế……?”
Tôi biết idol của Ma Tướng đeo mặt nạ chính là tên Ma Vương đó. Thế nên, tôi sẽ không sỉ nhục Ma Vương trước mặt cậu ấy.
Dù không thể hiểu nổi, nhưng việc sỉ nhục idol của người khác là hành động tồi tệ nhất.
“Là người được gọi là Ma Tướng đeo mặt nạ, cựu cán bộ của quân đoàn Ma Vương.”
“Hô……”
“Nghe nói anh ta định lập một tổ chức tên là Đoàn Cổ vũ Dũng Giả đấy? Hay là anh cũng thử tham gia xem sao.”
“Nói nhảm gì thế…… Không, tên đó là thuộc hạ của ngươi sao?”
“Không phải thuộc hạ. Nhưng tôi chấp nhận cậu ấy như một người bạn.”
“Hừm, ra là thế……”
Anh kỵ sĩ này biết cách tung hứng câu chuyện thật. Khiến tôi cứ vô thức mà kể lể.
Nói sao nhỉ, giống như một đứa trẻ, anh ta lắng nghe câu chuyện với vẻ đầy tò mò. Ngay cả những nội dung khá thường thức, anh ta cũng tỏ ra thỏa mãn như thể vừa nghe được thông tin hữu ích vậy.
Trong lòng tôi, độ hảo cảm dành cho anh kỵ sĩ này đang tăng vọt. Được nói về idol thì vui mà. Thật đáng quý.
“Lũ Thần Linh này, là thứ ngươi mong muốn sao? Bọn chúng vướng víu quá, giết được không?”
“Ai biết được nhỉ……? Giết cũng không sao đâu.”
Có vẻ như anh kỵ sĩ sẽ vừa dọn dẹp đám Thần Linh vừa mở đường đi.
Tôi quyết định sẽ bám theo sau. An toàn được đảm bảo, trước mắt cứ yên tâm đã nhé!
Tình huống này không phải chủ ý của tôi. Chỉ là, nó thuận lợi cho tôi, nên có lẽ cũng là điều tôi mong muốn. Vì tôi có thể thoát khỏi thị trấn này mà.
“Hm…… Người thi triển không phải là ngươi sao? Cứ thế này thì không thể đi dạo được.”
“Ừ, không phải tôi đâu.”
“Đối phó với Tinh linh sư thì cách tốt nhất là đánh trực tiếp vào người thi triển. Mà, trường hợp này là Thần Linh Sư nhỉ……”
“……Liệu có phải là Ortlinde không ta?”
Qua cách nói chuyện của anh kỵ sĩ, có vẻ đám Thần Linh này được triệu hồi một cách nhân tạo. Cái tên hiện lên trong đầu tôi là Ortlinde Marteno.
Cái ma pháp trận đó, không lẽ thực sự là thứ để triệu hồi Thần Linh sao?
“Ngươi biết kẻ thi triển à?”
“Nào, ai biết được…… Nếu là cô bé tên Ortlinde thì mong anh đừng giết cô ấy.”
“Hưm, ngươi cũng không chắc chắn sao. Mà thôi được, nếu là Bổn tọa thì cũng biết nương tay.”
Đối đầu với một thực thể có thể triệu hồi hàng chục con quái vật sánh ngang với Tứ Thiên Vương của quân đoàn Ma Vương mà còn nói nương tay, người này mạnh đến mức nào vậy?
Tôi nghĩ ngay cả tổ đội Dũng giả cũng chẳng có sự thong dong đó trước mối đe dọa này đâu, nhưng mà……
“Vậy nhé.”
“Hả……?”
“Bổn tọa đi xử lý kẻ thi triển đây. Emo Sugiru gì đó ơi, ngươi cũng có mục đích riêng đúng không? Từ đây chúng ta chia nhau ra hành động nhé.”
“Khoan……”
Chưa kịp nghe tôi nói hết câu, anh kỵ sĩ đã bay đi với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mang bộ trang bị nặng nề như thế, anh ta làm kiểu gì vậy……
Quả nhiên là một người lợi hại.
“Ơ kìa, hộ vệ của tôi đâu……?”
Tôi bị bỏ lại giữa bức tranh địa ngục này. Chắc là nên trốn đi một lúc nhỉ?
Anh kỵ sĩ chắc sẽ ngăn chặn được người thi triển triệu hồi Thần Linh. Sau đó, thong thả rời khỏi thị trấn có lẽ sẽ an toàn hơn.
“……Không, đi tìm tổ đội Dũng giả thôi. Chẳng phải đây là cơ hội để ghi lại những hoạt động của họ sao.”
Nơi nào có cảnh người vô tội chết chóc, chắc chắn tổ đội Dũng giả sẽ tới. Vì họ là anh hùng. Là người bảo vệ nhân loại mà.
“Sau sự kiện này, chắc không cần lo lắng về việc bị truy đuổi nữa, an tâm rồi.”
Đây là đại sự kiện cấp quốc gia.
Chắc chắn họ sẽ bỏ qua một tên tội phạm bị truy nã lẻ loi. Chuyện này đâu có liên quan đến tôi, thời gian trôi qua chắc mọi người cũng quên thôi.
“Bị Dũng giả quên tên thì cũng hơi buồn một chút.”
Là một fan, được idol nhận ra là điều hạnh phúc.
Tất nhiên, đó là nếu không có cái tiền đề bị truy nã và tử hình. Chứng kiến mối đe dọa của thị trấn này, chắc họ chẳng còn rảnh mà nghĩ đến tôi đâu.
“Nhắc mới nhớ, Ma Tướng-san đâu rồi nhỉ? Mong là anh ta bình an…… Tiện thể đi tìm luôn vậy.”
Tôi rảo bước để tìm kiếm tổ đội Dũng giả và Ma Tướng-san.
Cũng vì vui sướng khi lâu lắm rồi mới được tự do đu idol, tôi nhảy chân sáo luôn. Chẳng lo bị ai nhìn thấy, cứ vui vẻ mà tiến lên thôi.
“A……”
Đang nhảy chân sáo thì trước mặt tôi xuất hiện một Thần Linh.
Hình dáng như thiên sứ, sáu cánh mọc ra từ sau lưng, trông giống phụ nữ hơn là búp bê.
Đã thế còn trần như nhộng, mắt trắng dã trông hơi sợ. Nếu nghĩ là cô ta đang làm mặt xấu thì có khi lại thấy thú vị cũng nên.
Là vị thần của các trò vui tiệc tùng chăng? Có nên vừa vỗ tay vừa lại gần không nhỉ?
“Chết tiệt, chạy đi! Anh sẽ chết đấy!”
“Đúng rồi đấy ông anh, chạy mau!”
Gì thế này, mấy ông chú trông có vẻ du côn đang hét vào mặt tôi.
Nhìn vẻ ngoài thì có vẻ cũng là tội phạm giống tôi. Không, tôi là bị oan mà.
“Nhìn kỹ thì chẳng phải là Emo Sugiru sao?”
“Cái gã bị truy nã đó……”
Trong tình trạng khẩn cấp thế này, bị nhìn thấy cũng chẳng sao. Đằng nào tôi cũng sẽ trốn khỏi thị trấn này.
Hiện tại thì Thần Linh-san chuyên trò vui tiệc tùng kia chỉ nhìn tôi chứ không có tấn công.
“Chào đằng ấy, bộ dạng đó không thấy lạnh sao?”
“Emo Sugiru, đã xác nhận đối tượng bảo vệ do người ký khế ước chỉ định. Bắt đầu giám sát.”
“Hả.”
Cái cô bé trông giống Thần Linh trần như nhộng với đôi mắt trắng dã kia bảo sẽ giám sát tôi.
Diễn biến quá sức tưởng tượng, tôi không theo kịp nữa rồi……
Tôi lùi lại thì vị thần tiệc tùng kia tiến lên một bước.
“Sao lại đi theo tôi?”
“Vì là đối tượng bảo vệ do người ký khế ước chỉ định.”
“Không, ý tôi là, dắt theo một cô gái trần như nhộng mắt trắng dã đi dạo phố thì trông tôi chẳng khác gì biến thái cả. Tha cho tôi đi mà……”
Tôi bước đi, cô ta cũng lững thững theo sau. Cô bé này, có thật là Thần Linh không đấy, đáng ngờ quá…… Có khi chỉ là một kẻ biến thái thôi.
Mấy ông chú kia cũng ngẩn người ra trước cảnh tượng này. Tôi hiểu cảm giác đó mà, chính tôi cũng thế đây.
“Là cái đó, những lúc thế này thì dùng mặt nạ thôi. Đổi sang khuôn mặt của gã đẹp trai kia vậy. Quyết định thế đi.”
Tôi đổi sang khuôn mặt của gã sát gái từng lướt qua trước đây.
Quả nhiên chiếc mặt nạ này tiện thật.
“Thế này thì an tâm đi lại rồi nhé. Đằng nào thì anh chàng đẹp trai này chắc cũng chết trong sự kiện này rồi, không vấn đề gì đâu.”
Tôi lại bắt đầu vừa nhảy chân sáo vừa bước đi.
*
Ở thế giới này, 〝Ma pháp sư〟 và 〝Tinh linh sư〟 có hướng đi hoàn toàn khác nhau.
Ma pháp sư là kẻ rèn giũa sức mạnh của chính mình đến cực hạn, còn Tinh linh sư là kẻ rèn giũa sức mạnh từ bên ngoài đến cực hạn. Cả hai đều sử dụng ma lực và cần kiến thức về ma pháp trận.
“Ta chắc hẳn là một ngoại lệ trong lịch sử nhân loại rồi. Bởi ta là 〝Thần Linh Sư〟 duy nhất mà.”
Con người khi sinh ra đã được định đoạt tư chất.
Cơ quan gọi là Ma pháp mạch về nguyên tắc chỉ có một. Với mỗi Ma pháp mạch, chỉ có thể sở hữu một thuộc tính duy nhất. Đó là giới hạn của nhân loại.
Vì vậy, dành cả đời để rèn giũa một thuộc tính đó chính là con đường của Ma pháp sư.
Vậy còn Tinh linh sư thì sao?
Họ hoàn toàn không sử dụng thuộc tính của bản thân, mà dùng Ma pháp mạch như một con đường kết nối để ký khế ước với Tinh linh. Thay vì sử dụng thuộc tính bẩm sinh, họ mượn thuộc tính và ma pháp của Tinh linh đã ký khế ước.
“Nhắm đến cái Một tối thượng, hay nhắm đến sự Vạn năng.”
Nghiên cứu giải mã thuộc tính ma pháp, tiến hóa Ma pháp mạch của bản thân. Đó là nỗ lực của Ma pháp sư.
Nghiên cứu ma pháp trận, triệu hồi và ký khế ước với Tinh linh cấp cao. Đó là nỗ lực của Tinh linh sư.
“Cách tiếp cận hoàn toàn khác nhau. Nhưng ta đã đạt đến cực hạn của cả hai. Có tài năng nhường này, vậy mà ngoài Sugiru-sama ra, chẳng có ai công nhận giá trị đó cả.”
Đối với ta, đó chẳng phải là sự lựa chọn.
Cả hai đều là việc có thể đạt được một cách hiển nhiên, ta chưa từng cảm thấy sự khác biệt nào ở đó cả. Vừa vạn năng, lại vừa là cái Một tối thượng.
Có thể khẳng định rằng trong khái niệm ma pháp, không tồn tại tài năng nào vượt qua được ta.
“Có tài năng đủ để hạ sát Ma Vương trong tích tắc, vậy mà lại không thắng nổi bệnh tật, đúng là chuyện nực cười…… Tuy nhiên, lý thuyết hoàn thành cũng là lúc cận kề cái chết.”
Chỉ riêng phương diện Ma pháp sư, ta chắc chắn đã vượt qua Ma Vương. Còn với tư cách Tinh linh sư, ta cũng đã vượt trội từ xưa.
Chỉ là, lý thuyết về ma pháp trận triệu hồi Thần Linh thực sự mới được hoàn thiện gần đây thôi.
“Đây là vận mệnh.”
Cứu rỗi một tài năng nhường này, vậy mà Sugiru-sama chẳng hề đòi hỏi bất cứ điều gì.
Với ngài ấy, đó chỉ là sự ngẫu hứng, một chút lòng từ bi ban phát khi tình cờ đi ngang qua. Thậm chí còn chẳng có ý định lợi dụng.
“Ara ara, đến sớm thật đấy nhỉ?”
“Là ngươi, là ngươi đã làm điều này với thị trấn……! Ta tuyệt đối không tha thứ.”
Tổ đội Dũng giả đã đến.
Trước lời mỉa mai của ta, Dũng giả làm vẻ mặt như vừa nhai phải bọ. Nghĩ theo lẽ thường thì là đến sớm, nhưng cũng đã quá muộn rồi.
Đâu còn đối tượng nào để cứu nữa. Thị trấn này theo đúng nghĩa đen đã bị diệt vong rồi mà.
“Anh hùng mà không cứu được ai, thì chỉ là thứ vũ khí khiếm khuyết thôi.”
“Cái gì……!”
“Rút lại lời đó ngay!”
“Đúng thế, bọn ta đã cứu nhân loại đấy. Bọn ta đã tiêu diệt Ma Vương đấy!”
Ba người trong tổ đội Dũng giả nổi giận.
Gã tu sĩ to lớn, thiếu nữ Ma pháp sư, Elf Tinh linh sư, những anh hùng đã cứu nhân loại.
“Ihi, nhưng mà nhưng mà á~? Đáng tiếc là cái thị trấn này thì saoo~?”
“Nhà ngươi……!”
Thực ra chỉ việc đến được đây thôi đã là một kỳ tích rồi.
Sáu mươi tư Thần Linh được triệu hồi đang giày xéo thị trấn này. Có thể đến được chỗ ta trong khoảng thời gian ngắn như vậy, họ đích thị là những kẻ mạnh.
Chỉ là, dù có là kẻ mạnh, dù có là vũ khí, hay dù có là anh hùng đi chăng nữa, họ cũng không thể cứu được người dân của thị trấn này.
“Những anh hùng như các ngươi ấy mà? Chỉ có thể cứu được cái giống loài gọi là nhân loại thôi, chứ tuyệt đối không, và không thể cứu được một cá nhân như ta.”
Các ngươi không thể dành thời gian để cứu thiểu số. Nếu có rảnh rỗi như thế thì cái sự tồn tại gọi là anh hùng sẽ bị buộc phải chọn cứu đa số.
Dù cùng là thiểu số, nhưng giá trị sinh mạng đâu có ngang nhau.
Mạng của vua, không, mạng của quý tộc, đem so với mạng của thường dân thì đúng là rác rưởi. Tại sao ư, vì những sinh mạng có giá trị là những kẻ có thể dẫn dắt đa số.
“Hiểu rồi chứ? Suy đoán lý do các ngươi đến muộn, chẳng phải là do có mệnh lệnh bắt ở lại Vương đô sao?”
“Tại sao, lại biết chuyện đó……”
Dũng giả có vẻ đang dao động. Phản ứng đáng yêu thật.
Tuổi tác chắc cũng chẳng khác ta là bao.
Một tài năng vẫn còn non trẻ, một thứ vũ khí, một anh hùng.
“Các ngươi biết không? Xác của con rồng mà các ngươi tiêu diệt là nguyên nhân khiến dịch bệnh lan tràn, thị trấn này vốn dĩ đã chìm trong tuyệt vọng rồi. Các ngươi mải mê rèn luyện trong các hầm ngục độ khó cao nên không để tâm đến việc xử lý cái xác cũng là điều dễ hiểu thôi nhưng mà……”
“Chuyện đó, không thể nào……!”
“Ta, cũng lẽ ra phải chết rồi. Nếu không được Sugiru-sama cứu giúp, nhỉ.”
Ta vừa cười vừa kể về sự tồn tại của Sugiru-sama.
Trái ngược với biểu cảm của ta, khuôn mặt Dũng giả dần tối sầm lại……
Nhưng mà, chắc hắn chẳng tin lời ta đâu. Vì đối với hắn ta là kẻ ác mà.
“Ngươi, đang nghĩ ta là kẻ ác đúng không?”
“Đương nhiên rồi.”
“Ta không phủ nhận…… Thế nhưng, chính vì là ác nên đôi khi cũng trở thành sự cứu rỗi đấy biết không?”
An tử──có từ ngữ như thế đấy.
Cũng có những người sống mà ôm nỗi đau khổ thà chết còn hơn.
Ví dụ như bệnh tật chẳng hạn.
Không thể cử động, chỉ biết nằm chờ chết, nỗi tuyệt vọng đó Dũng giả làm sao biết được. Ở thị trấn này, nỗi tuyệt vọng đó nhan nhản khắp nơi. Dũng giả không thể tưởng tượng được rằng với những người đó, bị giết chết chính là sự giải thoát.
“Thiểu số mà anh hùng không thể cứu, ta đã cứu giúp họ rồi đấy.”
“Đồ điên…… Thế mà gọi là cứu rỗi sao!”
Dũng giả gào lên.
Tố chất được ban tặng, đồng đội được ban tặng, sứ mệnh được ban tặng.
Hắn ta không thể hiểu được cảm xúc, nỗi đau của thiểu số bị vứt bỏ. Vì hắn là kẻ mạnh, là anh hùng.
“Việc ngươi giết Ma tộc để cứu nhân loại. Và việc ta giết người bệnh để cứu họ. Có gì khác nhau đâu cơ chứ? Chẳng phải đều là giải quyết bằng bạo lực sao?”
“Khác hoàn toàn! Ngươi chỉ đang làm theo ý mình thôi! Ta đang thực hiện sứ mệnh được giao phó, thực hiện nguyện vọng của mọi người. Còn của ngươi chỉ là tự thỏa mãn!”
“Thứ vũ khí khiếm khuyết chỉ có thể cứu người theo lệnh của ai đó thật vất vả nhỉ~? Ihi, đó chỉ là kẻ ra lệnh cho ngươi đang cứu người thôi, còn ngươi thì chỉ là giết chóc thôi đúng không?”
“Cái……”
Thứ sức mạnh không được vung lên theo ý chí của bản thân, còn tệ hại hơn cả bạo lực.
Những tồn tại mà bản thân không cứu được, lại gạt bỏ rằng không liên quan đến ý chí của mình. Sự tồn tại gọi là anh hùng, rốt cuộc chỉ là vũ khí mà thôi.
Sự tồn tại tên là Emo Sugiru, người đã cứu ta theo ý chí của chính mình và bảo ta hãy sống tự do, giống như một tấm gương phản chiếu vậy.
Một sự tồn tại đối lập hoàn toàn với anh hùng.
“Dũng Giả Order.”
“Cái, gì……?”
“Là tổ chức mà Sugiru-sama đã mời ta. Tuyển chọn anh hùng──có lẽ là tổ chức để chất vấn những thứ vũ khí như ngươi. Rằng có xứng đáng là anh hùng chân chính hay không.”
“Lại là, lại là Emo Sugiru sao……! Hắn ta rốt cuộc làm cái gì ở thị trấn này!”
“Ai biết……? Ngài ấy đâu có nói cho ta biết. Vì vậy, ta phải chứng minh mình có ích. Bằng cách đánh bại các ngươi, nhé.”
Dũng giả rút Thánh kiếm bên hông ra.
Thánh kiếm Arlelia──kích thước cỡ thanh kiếm một tay, màu trắng thuần khiết. Là bảo vật quốc gia đặc biệt chỉ những người sở hữu Ma pháp mạch thuộc tính Quang mới có thể sử dụng.
Nghe nói chỉ cần cầm vào, năng lực thể chất sẽ tăng lên gấp ba lần Ma tộc.
“Ba người phía sau vướng víu quá nhỉ.”
“……Ư.”
“Đùa sao.”
“Không thể nào……”
Ta giải phóng ma lực, dùng một tay vẽ ma pháp trận giữa không trung.
Thứ ta sắp tung ra là bí kỹ của 〝Ma pháp sư〟.
Đối với tổ đội Dũng giả vẫn đang nghĩ ta là Tinh linh sư, việc người thi triển như ta trực tiếp tham chiến chắc là điều không thể tin nổi.
“Cấu trúc (Sign)──〝Xoắn Ốc Phá Ma〟”
Cấu trúc ma pháp, thành tựu vĩ đại nhất của Ma pháp sư.
Hiện thực hóa lý lẽ của bản thân trong một không gian nhất định. Nếu không tiến hóa Ma pháp mạch đến cực hạn thì sẽ không chịu nổi mà bị thiêu rụi. Đây là bí kỹ mà Ma pháp sư bình thường chỉ cần dùng là chết.
“Chuyện đó, chuyện đó không thể nào!”
Thiếu nữ Ma pháp sư trong tổ đội Dũng giả vừa run rẩy vừa lắc đầu.
Elf Tinh linh sư cũng đang ngẩn ngơ.
Dũng giả và tu sĩ thậm chí còn chưa hiểu được tình hình.
“Ara ara, đường đường là tổ đội Dũng giả mà lại dao động bởi mức độ này sao…… Ma Vương chắc cũng dùng được chứ?”
“Hắn đã dùng thuộc hạ để duy trì kết ấn bằng cả hai tay. Ngươi, làm thế nào……”
Đúng vậy──Cấu trúc ma pháp cũng có nhược điểm.
Vì tiêu tốn lượng ma lực khổng lồ để triển khai, nên phải luôn kết ấn bằng tay mới duy trì được. Đây là cách chiến đấu được trọng dụng trong các cuộc chiến số lượng lớn.
Tuy nhiên, người sở hữu Ma Nhãn là ngoại lệ.
Ngoài năng lực riêng biệt, còn có năng lực chung. Ma Nhãn có thể nhìn thấy ma lực của thế giới và cơ thể con người, cũng như dòng chảy của nó. Tức là──không cần kết ấn cũng có thể duy trì dễ dàng.
“Ta, cũng có Ma Nhãn đấy biết không?”
“Không, thể nào…… Kahha.”
Thiếu nữ Ma pháp sư hộc máu.
Lý lẽ mà ta cấu trúc là──cưỡng ép dung hợp với ma lực xung quanh rồi tách ra.
Nói ngắn gọn là, phá hủy Ma pháp mạch nát bấy.
“Mau chóng trị liệu…… Ugh.”
Gã tu sĩ to lớn chạy vội đến chỗ thiếu nữ Ma pháp sư. Chắc là vai trò hồi phục.
Nhưng mà, càng dùng ma pháp thì sẽ càng làm cô ta đau đớn thôi. Dù cho đó có là ma pháp hồi phục đi nữa.
Gã tu sĩ cũng chịu ảnh hưởng ma lực từ Ma pháp sư và Elf xung quanh rồi gục xuống.
“Quả không hổ danh là Dũng giả. Chỉ có mình ngươi là vẫn vô sự nhỉ.”
“Cho ta hỏi tên ngươi. Ta sẽ kết liễu ngươi tại đây……”
“Là Ortlinde Marteno. Yên tâm đi, ta sẽ nương tay cho, vì ngươi là người Sugiru-sama ưng ý mà.”
“Sau ngươi sẽ đến Emo Sugiru…… Ta tuyệt đối không tha thứ cho hắn. Cả việc hắn lợi dụng điểm yếu trong lòng ngươi, lẫn việc hắn mượn tay ta để giết người.”
Dũng giả đang hiểu lầm rồi.
Emo Sugiru không hề có ý định lợi dụng ta. Không hề đòi hỏi sự báo đáp.
Kẻ lựa chọn giày xéo thị trấn này là ta.
“Ara……?”
“Cái, gì……?”
Cả ta và Dũng giả đều ngước nhìn lên bầu trời.
Vì có một luồng ma lực và khí tức khủng khiếp đang ập tới. Khả năng là một cao thủ thượng thừa. Đáp xuống cùng với một cơn gió lốc.
“Ngươi là kẻ thi triển thao túng lũ Thần Linh kia hả? Giải trừ ngay lập tức.”
“Kẻ nào đây?”
“Bổn tọa là Ma Thần Kara. Đến để thực hiện lời hứa với Emo Sugiru.”
Một sự tồn tại giống như kỵ sĩ khoác bộ giáp đỏ.
Tỏa ra ma lực kinh hồn, chỉ một cử động nhỏ cũng truyền tải được sự mạnh mẽ. Cả với tư cách chiến binh lẫn ma pháp sư đều ở đẳng cấp khác biệt.
Dù là mạo hiểm giả cấp S cũng không mạnh đến mức này.
“……Ma Thần trong truyền thuyết sao? Là sự tồn tại trong truyện cổ tích đã bị Dũng giả đời đầu dùng sinh mạng để phong ấn. Không thể tin là có thật.”
“Nhờ Emo Sugiru mà phong ấn đã được giải trừ. Nên Bổn tọa có thực đấy.”
“Thì ra, là vậy sao……!”
Dũng giả lộ vẻ mặt tuyệt vọng. Nhưng đâu đó cũng có nét như đã hiểu ra.
Thị trấn này, là nơi phong ấn Ma Thần?
Có lẽ Dũng giả đã biết điều đó…… Thế nên mới không ở lại Vương đô mà tức tốc chạy đến đây. Nếu vậy thì cái lựa chọn đó cũng có thể hiểu được.
Mục đích của Sugiru-sama là hồi sinh Ma Thần sao…… Bị truy nã cũng là điều dễ hiểu.
“……Tuy nhiên, dù gì cũng là phong ấn do Dũng giả thi triển. Nếu không có 〝Chìa Khóa Giải Phong〟 thì không tài nào làm được. Ngoài cách đó ra, chỉ còn cách chính công thôi. Phải tiêu thụ ma thạch có độ tinh khiết cao, với lượng ma lực khổng lồ để thực hiện nghi thức đặc biệt.”
“Không lẽ nào……!”
Nghe lời ta nói, Dũng giả đã phản ứng.
Có manh mối gì sao?
“Là ma thạch của Ma Vương, sao…… Vì thế nên bọn ta mới bị bắt phải chiến đấu ư?”
Dũng giả quỵ gối xuống.
Rơi nước mắt, dáng vẻ đầy tuyệt vọng.
Ra là vậy sao. Để Dũng giả tiêu diệt Ma Vương, rồi dùng ma thạch đó để hồi sinh Ma Thần, một mối đe dọa còn khủng khiếp hơn.
Với Dũng giả đã chiến đấu vì hòa bình, vì nhân loại, thì điều này chẳng khác nào gián tiếp bị bắt tay giúp sức cho việc đó. Tuyệt vọng cũng phải thôi.
“Ma Thần Kara, ngài sẽ gia nhập dưới trướng Sugiru-sama──Emo Sugiru sao?”
“Không, ta không có ý định phục tùng. Nói đúng hơn là bị từ chối rồi.”
“Ara ara…… Đúng là Sugiru-sama có khác.”
“Tuy nhiên, hắn bảo là đồng bạn ngang hàng. Dám buông lời đó với Bổn tọa đây.”
“Ihi, vâng, vâng, thế mới là Sugiru-sama chứ!”
Hồi sinh, rồi lôi kéo Ma Thần làm đồng minh.
Không phải bằng sức mạnh, mà làm được bằng sự lôi cuốn. Ta hiểu điều đó. Nên ta thấy vui.
“Nếu mục đích là hồi sinh ngài, thì không cần câu giờ nữa. Ta thu hồi Thần Linh lại đây…… Cũng không cần thiết phải đối phó với Dũng giả nữa nhỉ.”
“Đừng, đừng có đùa!”
Dũng giả gào lên với vẻ mặt nhuộm đầy giận dữ.
Đôi mắt tràn ngập hận thù.
Chắc chắn nếu để hắn sống ở đây, Dũng giả sẽ tìm cách giết Emo Sugiru. Dù vậy Sugiru-sama chắc vẫn muốn để hắn sống.
“Ngươi câm mồm đi, nhãi ranh.”
“Guh……!”
Ma Thần, trong khoảnh khắc đã đạp lên người Dũng giả.
Hoàn toàn không thể nhìn thấy. Tốc độ di chuyển và năng lực thể chất kinh khủng thật.
“Kẻ yếu không có quyền lên tiếng. Ả đàn bà kia thì còn có thể chiến đấu với Bổn tọa, chứ ngươi thì không xứng đáng ở chỗ này. Ngoan ngoãn mà ngủ đi.”
“Khốn, kiếp……”
Dũng giả dù vẫn còn ý thức nhưng có vẻ không đứng dậy nổi nữa.
Hạ gục Dũng giả chỉ bằng một đòn, quả nhiên là mạnh. Thật xứng đáng với mong muốn của Sugiru-sama.
“Nếu ngươi thu hồi Thần Linh, thì không còn lý do để chiến đấu nữa.”
“Ara, quyết định xem ai là số 2 cũng được mà?”
“Hô……?”
Cả ta và Ma Thần này sẽ thuộc về Anh Hùng Order. Việc làm rõ xem ai mới xứng đáng là cánh tay phải của Sugiru-sama là cần thiết đấy chứ.
“Emo Sugiru đã mong muốn Bổn tọa. Nhưng ngươi thì khác đúng không?”
“Đúng là vậy…… Chỉ là, nếu thắng ngài thì ta có thể chứng minh.”
“Thú vị đấy. Nhưng có ổn không?”
“Chuyện gì cơ?”
“Mấy thằng nhãi kia sẽ chết đấy? Nếu bị cuốn vào trận chiến giữa ngươi và Bổn tọa, thì chắc chắn là chết.”
“Thế thì gay nhỉ. Ihi, để dịp khác vậy.”
Trong lúc ta và Ma Thần đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân. Cộp cộp, âm thanh chậm rãi đang tiến lại gần. Có khí tức nhưng lại hoàn toàn không cảm nhận được ma lực.
……Chủ nhân của tiếng bước chân này là Sugiru-sama?
*
“Ah, tổ đội Dũng giả đến rồiiiiiiiii!”
Tôi hét lên trong niềm vui sướng tột độ.
Tôi đã tìm thấy tổ đội Dũng giả. Tôi nhìn trộm qua khe hở của đống đổ nát. Tất cả thành viên tổ đội Dũng giả đều đang ngã gục. Chẳng lẽ họ đang khổ chiến với Thần Linh sao?
……Từ chỗ này nhìn không rõ lắm.
“Ơ kìa, cả Ortlinde và anh kỵ sĩ cũng ở đó sao!”
Idol của mình và người quen đang nói chuyện với nhau. Khung cảnh mới thiêng liêng làm sao. Chắc chắn là họ đang giúp đỡ tổ đội Dũng giả đang gặp khó khăn. Diễn biến nhiệt huyết thật đấy.
“Nhắc mới nhớ, phải khôi phục lại khuôn mặt thôi.”
Trên đường đi bộ đến đây, khi di chuyển với khuôn mặt này, chẳng hiểu sao người lạ cứ cầu cứu tôi.
Họ gọi là Kensei-sama hay gì đó, nên có vẻ chủ nhân của khuôn mặt đẹp trai này tên là Kensei-kun. Chắc hẳn cậu ta là một nhân vật đáng tin cậy.
Tuy nhiên, cứ hễ nhìn thấy vị thần chuyên trò vui tiệc tùng trần như nhộng sau lưng tôi là họ lại sợ chết khiếp rồi bỏ chạy, lúc nào cũng y như vậy.
“Phải dành tràng pháo tay cho khung cảnh cảm động này mới được.”
Chắc chắn hai người đó đã giải quyết hiểu lầm của Dũng giả giúp tôi rồi.
Giờ mà xuất hiện thì ngược lại sẽ được Dũng giả cảm ơn ấy chứ. Vì tôi là người đã giúp hai người họ, nên cũng coi như là gián tiếp giúp đỡ Dũng giả rồi.
“Lần này thì chắc chắn.”
Lần trước bị hiểu lầm, nhưng lần này chắc cậu ấy sẽ vui vẻ nhận tràng pháo tay thôi. Cậu ấy sẽ nhận ra tôi chỉ là một fan đơn thuần.
Tôi chậm rãi bước đi, vừa đi vừa tránh đống đổ nát.
“Chào mọi người. Khung cảnh tuyệt vời thật đấy. Cho tôi tham gia cùng được chứ?”
Tôi nở nụ cười và nói với nhóm Dũng giả như vậy.
Tất nhiên, không quên vỗ tay!
*
Tôi sinh ra là con của thường dân.
Lên mười tuổi thì thức tỉnh sự bảo hộ của Dũng giả. Trước đó, tôi thực sự đã lớn lên trong một gia đình bình thường.
Không thể chịu đựng được khi nhìn thấy mọi người run sợ trước mối đe dọa từ quân đoàn Ma Vương. Có lẽ vì tôi là đứa trẻ ngày nào cũng suy nghĩ như thế, nên Thần linh đã chọn tôi.
“Cuộc đời của ta, cuộc đời của ta là…… Hành trình của chúng ta, cuộc chiến này, rốt cuộc là gì cơ chứ!”
Từ năm mười tuổi đến nay, tôi luôn sống trong chiến tranh.
Tập hợp đồng đội, làm sâu sắc thêm mối quan hệ, chiến thắng những trận chiến ác liệt với quân đoàn Ma Vương để bảo vệ người dân. Dù đau khổ hay bi thương đến đâu, tôi chưa bao giờ bỏ cuộc.
Bởi tôi không bao giờ thỏa hiệp trong việc cứu người.
Ngay cả khi chiến đấu với tên Ma Vương đó, tôi cũng không hề tuyệt vọng. Ngược lại, tôi cảm thấy mình đã chiến đấu trong niềm hy vọng rằng đây là trận chiến cuối cùng.
Không, giờ nghĩ lại, có lẽ là tôi đã bị bắt phải chiến đấu.
“Ma Vương là một kẻ ngạo mạn, nhưng hắn đã do dự…… Chắc chắn, cả hai đều hiểu rằng đó là con đường duy nhất, nên ta mới giết hắn!”
Ma Vương là người theo chủ nghĩa hòa bình.
Cuộc chiến giữa Ma tộc và Nhân tộc sẽ không bao giờ kết thúc. Trừ khi Dũng giả hoặc Ma Vương phải chết. Tôi đã tự nhủ rằng đó là cuộc tàn sát không thể tránh khỏi, vậy mà……
Tất cả những điều đó──đều nằm trong lòng bàn tay của Emo Sugiru. Tôi đã bị lợi dụng để giải phóng mối đe dọa còn khủng khiếp hơn cả Ma Vương, chính là sự hồi sinh của Ma Thần.
“Ngươi, ngươi định đùa giỡn con người đến mức nào nữa……! Tại sao ngươi có thể cười được chứ!”
“Hửm……? Hỏi tôi sao? Nếu thấy vui thì con người sẽ cười thôi mà?”
“Cái gì.”
“Tôi xin được nói lời cảm ơn một lần nữa nhé. Nhờ có cậu mà thế giới đã trở nên vô cùng thú vị.”
“……!”
Không nói nên lời.
Nỗi căm hận này, cơn thịnh nộ này, không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Emo Sugiru vừa cười nhăn nhở vừa vỗ tay. Hắn xuất hiện đúng vào lúc tôi đã bại trận, không thể cử động, không, hắn xuất hiện chính vào lúc mọi sự đã quá muộn màng.
Hắn là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả, là nguồn cơn của mọi chuyện.
Nếu không có gã này, có lẽ đã có con đường khác ngoài việc giết nhau với Ma Vương. Biết bao người lẽ ra đã có thể hạnh phúc.
Cơ thể không cử động được. Cử động đi, cử động đi chứ!
Chết tiệt, tại sao…… mình lại yếu đuối thế này!
“Emo Sugiruuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!”
Tôi gào lên. Trong cả cuộc đời, chưa bao giờ tôi dành sự giận dữ cho người khác đến mức này.
“Haha, không cần hét to thế tôi vẫn nghe thấy mà. Tôi cũng muốn cảm động trước màn fanservice tuyệt vời này lắm, nhưng tiếc là tôi đang bận tối mắt tối mũi. Tôi không thể ở đây lâu hơn được nữa. Dáng vẻ oai hùng của cậu đã được khắc sâu vào mắt tôi rồi, tôi xin phép nhé.”
“Đừng, có đùa……!”
“Oya, đỡ tốn công đi tìm rồi. May quá.”
“Cái gì……?”
Emo Sugiru đang nhìn về phía sau lưng tôi.
Cơ thể không cử động được nên không thể nhìn ra sau, nhưng tôi có thể cảm nhận được khí tức. Là kẻ nào?
Tiếng bước chân. Khí tức và âm thanh của Ma tộc. Tôi đã nghe vô số lần rồi nên biết rõ.
“Này này này, đường đường là Dũng giả-sama mà lại đang bò lê lết thế kia sao. Nếu Ma Vương-sama nhìn thấy chắc sẽ ngạc nhiên lắm đây.”
“Cái, giọng nói đó là……”
Không thể nào.
Tôi biết chủ nhân của giọng nói này. Là đối thủ tôi đã chém hạ trong cuộc chiến với quân đoàn Ma Vương. Chủ nhân giọng nói đạp lên đầu tôi, rồi cười nói.
“Lâu rồi không gặp nhỉ, Dũng giả.”
“Ma Tướng đeo mặt nạ……!”
“Nghĩ rằng ta đã mất một cánh tay, lại mất cả Ma Vương-sama nên không còn là đối thủ, rồi tha mạng cho ta, thật may quá?”
“Vô lý! Tại sao cánh tay lại mọc lại……?”
Lúc đó tôi chắc chắn đã chém đứt bằng Thánh kiếm. Hắn lẽ ra đã mất khả năng chế tạo mặt nạ rồi chứ.
“Chuyện này, là sao.”
“Vì cậu ấy là người bạn quan trọng mà, nên tôi đã chữa tay cho cậu ấy đấy. Ma Tướng-san, tôi hiểu cảm giác của anh nhưng đạp lên đầu Dũng giả thì hơi quá đấy. Dù gì cũng là cựu cán bộ quân đoàn Ma Vương, anh nên giữ gìn phẩm giá chứ?”
“A xin lỗi, Emo-san. Dũng giả này là món hàng ưa thích của anh mà nhỉ.”
Ma Tướng đeo mặt nạ xin lỗi.
Khung cảnh không thể tin nổi. Hắn lẽ ra là kẻ tuyệt đối không phục tùng ai ngoài Ma Vương.
Không, ngược lại mới đúng……
Ra là vậy, việc phục tùng Ma Vương chỉ là diễn kịch.
“Ah……”
Tôi đã hiểu. Đã lỡ hiểu ra rồi.
Tại sao Emo Sugiru có thể thao túng quân đoàn Ma Vương?
Thứ nâng cao tổng lực của quân đoàn Ma Vương là sự cường hóa nhờ những chiếc mặt nạ. Nhờ đó mà cục diện chiến trường đã thay đổi nhiều lần. Tức là, tên Ma Tướng này ở vị trí có thể điều chỉnh mọi thứ.
Và nếu tên Ma Tướng này là đồng bọn của Emo Sugiru ngay từ đầu, là một thành viên của tổ chức Dũng Giả Order, thì mọi chuyện đều có thể giải thích được.
“Nào, có vẻ đã làm hòa xong rồi, đi thôi. Ở lại thị trấn này cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy. Tổ đội Dũng giả chắc tự hồi phục được thôi.”
“Đến mức này rồi mà còn……”
Như để chế giễu, Emo Sugiru nói vậy.
Hành động vừa rồi là làm hòa sao?
Không, không phải. Là ý đó sao……!
Ý hắn là, ngay khoảnh khắc này──Ma Tướng đeo mặt nạ đã trở về với con người thật của hắn.
Từ kẻ thù thuộc quân đoàn Ma Vương, trở về là thành viên của Dũng Giả Order.
“Ortlinde, tình trạng cơ thể sau đó thế nào?”
“Vâng, nhờ ơn ngài, rất tuyệt vời ạ. Sugiru-sama, ngài cho phép em gia nhập Dũng Giả Order chứ? Chắc chắn ta sẽ giúp ích được cho ngài.”
“Hửm? Cứ làm theo ý thích là được. Phải tận hưởng sự tự do chứ.”
“Vâng……!”
Ortlinde Marteno, kẻ vừa nãy trông như quái vật, giờ lại đang làm cái vẻ mặt tan chảy, đầy dục vọng.
Cô ta đã say mê Emo Sugiru. Bị nắm thóp điểm yếu và bị thao túng.
Cô ta là thiên tài ngàn năm có một. Là kẻ mạnh mà tổ đội Dũng giả chúng tôi không thể động đến dù chỉ một ngón tay. Vậy mà hắn dùng lời lẽ khéo léo để bắt cô ta phục tùng.
Thêm vào đó là Ma Thần Kara, rồi Ma Tướng đeo mặt nạ……
Không phải chuyện đùa, đây thực sự là lực lượng có thể hủy diệt thế giới. Cuộc chiến với quân đoàn Ma Vương là cuộc chiến vì sự tồn vong của nhân loại, nhưng cái này ở đẳng cấp hoàn toàn khác.
Là kẻ thù mà tất cả các chủng tộc phải đặt cược sự tồn vong để chiến đấu. Tuyệt đối không được tha thứ cho cái ác khổng lồ mang tên Emo Sugiru. Cần phải giết hắn.
“Nhà ngươi…… Muốn làm cái gì hả! Tại sao lại làm thế này……”
Tại sao Emo Sugiru lại làm chuyện này.
Tại sao hắn có thể làm những chuyện tàn khốc đến thế.
Những người dân sống ở thị trấn này, rốt cuộc họ có tội tình gì cơ chứ. Tập hợp lực lượng như thế, hắn định tạo ra địa ngục gì nữa đây.
“Là hoạt động của fan thôi.”
“Hả……?”
“Đã nói rồi mà, tôi là fan của cậu. Cậu là──anh hùng hàng thật giá thật còn gì?”
“Ngươi, đang, nói, cái gì, vậy……?”
Không thể hiểu nổi. Không lẽ nào, chẳng lẽ lại như vậy. Hắn hủy diệt cả một thị trấn chỉ để thử thách một mình ta sao?
Việc xua quân đoàn Ma Vương tấn công, cả sự lựa chọn vứt bỏ thiểu số để cứu đa số đó, tất cả, toàn bộ đều là trò tiêu khiển của Emo Sugiru……?
“Tôi ấy mà, tôi thích những người hoàn thành sứ mệnh. Vì vậy, tôi đã quan sát hành trình của các cậu. Vốn dĩ, điều gì làm nên một anh hùng? Là một thứ vũ khí, là kẻ không quên trái tim con người, hay là kẻ vùng vẫy đau khổ giữa ranh giới đó……”
Emo Sugiru bắt đầu kể lể.
Có thể cảm nhận được đó là những lời từ tận đáy lòng. Động cơ của hắn, nguyện vọng sâu thẳm trong hắn.
“Tôi muốn nhìn thấy thứ ánh sáng đó. Tôi thích thứ ánh sáng lấp lánh như trong những câu chuyện anh hùng, nơi kẻ đó khẳng định chính mình là nhân vật chính. Cậu đã luôn là một anh hùng.”
Vì thế, vì thế nên hắn mới ưng ý, hắn nói vậy.
Chỉ, chỉ vì lý do đó mà hắn khiến Nhân tộc và Ma tộc tàn sát lẫn nhau, thậm chí hồi sinh cả Ma Thần.
Chỉ để làm thử thách, chỉ để xác nhận xem chúng ta có phải là anh hùng hay không.
“Đùa giỡn cái kiểu gì thế……!”
“Tôi cực kỳ nghiêm túc đấy, nên đây là lời tán dương từ tận đáy lòng biết không? Thế giới này sao mà chẳng ăn nhập gì cả, ban đầu chán ngắt à. Nhưng khoảng thời gian đáng tiếc đó đã kết thúc rồi. Vì tôi đã tìm thấy cậu. Có thể hơi nhảm nhí một chút, nhưng đây là hoạt động fan theo cách riêng của tôi.”
Gã đàn ông này──Emo Sugiru đã bị biến chất rồi. Hắn hỏng mất rồi.
“Aaa, aaaaaa…… Uaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Tôi cũng, hỏng mất rồi.
Không thể suy nghĩ gì được nữa. Không muốn suy nghĩ nữa.
Rằng những trận chiến từ trước đến nay, rằng cuộc đời của tôi, chỉ là đồ chơi của hắn, tôi không muốn biết điều đó.
“Cậu cảm động đến mức đó, tôi vui lắm.”
“Ua, ư…………”
Quên cả xấu hổ, tôi khóc. Là tiếng nức nở. Không thể chịu đựng nổi.
Cảm giác buồn nôn cũng biến mất.
Hàng thật giá thật──ra là vậy, đây chính là tuyệt vọng nhỉ.
*
“Gương mặt đẫm lệ đó cũng quyến rũ lắm đấy.”
“Ara ara, em ghen tị mất thôi.”
Trong lúc tôi đang tận hưởng màn fanservice từ Dũng giả, Ortlinde ghé mặt nhìn tôi từ bên dưới.
Một tư thế vô cùng đáng yêu và đầy toan tính. Có vẻ như tôi được cô ấy ưng ý rồi thì phải.
“Vậy thì đi thôi──trên con đường của chúng ta nào.”
Tôi đề nghị mọi người cùng nhau thực hiện hoạt động của fan. Cuộc đời đu idol là tuyệt nhất.
Dũng giả cũng đang khóc vì vui sướng kìa, có vẻ hiểu lầm đã hoàn toàn được giải tỏa. Tôi đã truyền đạt rằng mọi người ở đây đều là fan của cậu ấy, nên chắc cậu ấy vui lắm nhỉ.
“Nhìn người ta khóc mãi cũng thất lễ lắm.”
“Thằng nhãi đó cũng đáng thương thật……”
“Cả tâm địa phục thù của em cũng tan biến đâu mất rồi. Quả không hổ danh Sugiru-sama.”
“Yare yare, ở cùng Emo-san đúng là không chán nổi mà.”
Anh kỵ sĩ, Ortlinde, Ma Tướng-san, tất cả đều đang rất hào hứng.
Đã chứng kiến khoảnh khắc cảm động của việc đu idol, những tà niệm chắc hẳn đã tan biến hết rồi. Mọi người thân thiết cùng nhau bước đi. Hướng tới thị trấn tiếp theo. Để tiến bước trên con đường đu idol!
Dũng giả gào lên từ phía sau bằng chất giọng khàn đặc.
“Emo Sugiru……… Chỉ riêng ngươi, tuyệt đối! Dù có chết ta cũng không bao giờ quên!”
Dũng giả nói những lời làm tôi vui quá. Màn fanservice gì thế này. Tuyệt vời quá đi mất. Quả nhiên là dịu dàng thật đấy.
“Thoại hay đấy, cảm động ghê.”
Tôi nở nụ cười rạng rỡ, nhắn nhủ với Dũng giả như vậy.

Hôm nay là một ngày tuyệt vời làm sao. Nếu tôi là vua, tôi sẽ chọn ngày này làm ngày lễ luôn ấy chứ.
Vừa có thêm những đồng bạn thấu hiểu cái hay của việc đu idol, hiểu lầm cũng đã được giải tỏa──
“Aaah, cảm giác như đang tận hưởng trọn vẹn cuộc đời vậy.”
“Những chuyện vui vẻ, giờ mới bắt đầu cơ mà? Cuộc chiến của chúng ta ấy, nhỉ.”
“Kukuku, liệu lũ chúng nó có vượt qua được thử thách mang tên Bổn tọa không đây?”
“……Xem chừng ngày càng vui rồi đây.”
Mọi người đều mỉm cười và trông thật vui vẻ.
Tất nhiên tôi cũng đang cười.
Tôi hẳn là gã đàn ông may mắn nhất quả đất. Chắc chắn là hạnh phúc hơn bất cứ ai rồi!
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
