Mở đầu: Trùm cuối thì trước hết cứ vỗ tay rồi xuất hiện thôi!
“Xuất sắc. Không ngờ lại đạt đến trình độ này cơ đấy.”
“Ng... Ngươi là...?”
Tôi nở nụ cười rạng rỡ, chậm rãi vỗ tay hướng về phía Dũng Giả.
Cậu ta đã vượt qua vô vàn thử thách và cuối cùng đã tiêu diệt được Ma Vương. Quả thực là một bậc anh hùng. Với một nhân vật sắp trở thành huyền thoại như vậy, việc tôi gửi đến những lời tán dương với tư cách là một người hâm mộ cũng là lẽ đương nhiên.
“Tôi đã trở thành fan của cậu mất rồi... Thực sự là một trận chiến tuyệt vời. Cậu đã trưởng thành vượt xa dự đoán của tôi đấy.”
“C... Cái gì cơ... Chẳng lẽ nào──”
“Phải, chính là cái ‘chẳng lẽ’ đó đấy.”
Tôi khẳng định lời nói của Dũng Giả. Nếu cậu ta đã nói vậy thì đó chính là đáp án chính xác. Thú thật tôi cũng chẳng hiểu nội dung là gì, nhưng không quan trọng. Bởi vì cậu ta nói thế mà.
Dũng Giả vừa chiến thắng trận kịch chiến cùng những người đồng đội... Tất cả bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tất cả những trận chiến của các cậu từ trước đến nay──đều nằm trong lòng bàn tay tôi.”
Tôi giơ ra một viên ma thạch dùng để quay phim trông có vẻ giống thứ rớt ra khi giết quái vật, nhưng thực ra không phải (kích cỡ to đến mức tưởng chừng như rớt ra từ xác Ma Vương vậy).
Là một người hâm mộ, tôi buộc phải lưu lại những ghi chép về trận chiến của các cậu cho hậu thế chứ.
“Không, thể nào.”
“Đùa sao...”
“Vô lý!”
“...Quả nhiên, Ma Vương vốn dĩ không hề mong muốn chiến đấu ư?”
Nhóm Dũng Giả có vẻ đang dao động. Cũng không trách được. Bị tôi thình lình xuất hiện từ sau lưng làm cho giật mình cũng là điều hiển nhiên thôi.
Một thiếu nữ pháp sư xinh đẹp, một gã tu sĩ to lớn kiêm nhiệm cả vai trò đỡ đòn lẫn hồi phục. Và cả cô nàng Elf tinh linh sư nữa.
Đương nhiên, tôi cũng dành sự tôn trọng cho những người đồng đội đã kề vai sát cánh cùng Dũng Giả. Vì vậy──
“Tôi cũng phải gửi lời cảm ơn đến các cậu nữa. Tôi đã luôn mong chờ khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi... Cảm ơn nhé, nhờ các cậu mà nguyện vọng của tôi đã thành hiện thực.”
“T... Tên khốn nhà ngươi!”
Dũng Giả chắc hẳn cũng rất vui khi nhận được lời khen ngợi từ fan hâm mộ. Giọng cậu ta cao vút lên kìa.
Nhưng mà, cậu ta thương tích đầy mình rồi. Đến đứng còn không vững nữa là. Bởi tất cả bọn họ đã trải qua một trận chiến bán sống bán chết mà.
“Đến cả tổ đội Dũng Giả danh tiếng cũng không thể cử động với những vết thương đó sao. Lần này tôi chỉ muốn chào hỏi một chút thôi. Có lẽ tôi xin phép đi trước đây... Mà, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, miễn là cậu còn tiếp tục chiến đấu.”
“Ngươi là kẻ nào!”
“Đã bảo là fan mà. Của các cậu đấy, nhé.”
“Đừng có đùa...! Xưng tên đi!”
Một Dũng Giả ôn hòa mà lại quát tháo thế này, hiếm thật đấy. Cảnh hiếm nha, phải quay lại mới được.
Bắt phải tiếp chuyện fan hâm mộ khi đang mệt mỏi, hèn gì cậu ấy cáu kỉnh là phải. Nhưng cái khía cạnh rất “người” đó, ngạc nhiên thay, tôi lại thấy khá quyến rũ.
“Tôi ấy hả? Tên tôi là Emo Sugiru. Là cái gọi là ‘Chuyển sinh giả’ đấy, tôi đến từ một thế giới khác với các cậu.”
“Rốt cuộc ngươi là... Mục đích là gì! Ngươi định làm gì với viên ma thạch đó!”
“Thay đổi lịch sử đấy. Nói là đặt dấu chấm hết cho quá khứ cũng không ngoa đâu.”
Phải──với những thước phim ghi lại trong viên ma thạch này, giai thoại anh hùng sẽ được lưu danh.
Đối với đất nước này, không, đối với cả nhân loại, có thể nói đây là một trang sử mới. Bởi những ngày tháng khiếp sợ trước quái vật và Ma Vương đã cáo chung rồi.
“Kể ra cũng có chút đáng tiếc nhỉ... Giờ đây khi mối đe dọa mang tên Ma Vương đã biến mất, cuộc chiến của các cậu cũng đến đây là kết thúc rồi.”
“Vẫn chưa, chưa xong đâu... Ta! Nhất định sẽ... ngươi...!”
“Haha, đừng có cố quá làm gì. Dù là Dũng Giả thì cậu cũng là con người mà thôi. Ngoan ngoãn nằm yên ở đó sẽ tốt cho cậu hơn đấy?”
Sao thế nhỉ?
Dù tôi đã quan tâm như vậy, nhưng ai nấy đều trưng ra vẻ mặt đáng sợ. Họ nghiến răng ken két, trông có vẻ cay cú lắm.
Ra là vậy... Hiểu rồi, vì ở trước mặt fan nên muốn tỏ ra ngầu đây mà.
“Ah, phải rồi. Cuối cùng để tôi bật mí nhé.”
“...Cái gì?”
Tôi quyết định giải thích cho họ một chút trước khi đi.
Lý do họ không nhận ra sự hiện diện của tôi. Lý do tôi không bị cuốn vào trận chiến.
“Cái này, hiểu chứ?”
“Không thể nào...!”
“Vật phẩm ma thuật...”
Dũng Giả kinh ngạc, còn cô nàng pháp sư xinh đẹp thì thốt ra câu trả lời. Thế giới này là một thế giới giả tưởng kiếm và phép thuật. Một thế giới quan rất chi là rập khuôn. Trong bối cảnh đó, vật phẩm ma thuật là thứ vũ khí nhan nhản.
Sử dụng ma pháp hay võ kỹ mới là cách chiến đấu của kẻ mạnh, còn vật phẩm ma thuật theo lý thuyết chỉ dùng để hỗ trợ mà thôi. Tuy nhiên, tôi lại chẳng có tài năng gì cả.
Chính vì thế──tôi trang bị lên người một lượng lớn vật phẩm ma thuật. Những món đồ cực phẩm tích hợp khả năng triệt tiêu hiện diện hay lá chắn ma thuật mà tôi đã dốc hết tiền bạc ra để sở hữu.
“Với các cậu, thế này là đủ rồi chứ?”
““““...””””
Nếu là tổ đội Dũng Giả thì chẳng cần giải thích chi tiết, chắc họ cũng hiểu được. Rằng nhờ có vật phẩm ma thuật nên tôi mới đứng được ở sau lưng họ, đại loại thế.
“Ngươi muốn nói rằng ma pháp hay võ kỹ đều không có giá trị sử dụng sao!”
“Haha, cái đó thì sao nhỉ? Bởi vì giữa các cậu và tôi, cách biệt là quá lớn mà.”
Tôi đâu có phải thiên tài như tổ đội Dũng Giả.
Ma pháp hay võ kỹ tôi chưa từng dùng được cái nào... Thế nhưng, để thực hiện hoạt động bám đuôi──khụ khụ... hoạt động của fan hâm mộ, thì cần phải ẩn mình và không để bị cuốn vào trận chiến.
Vậy nên, đây là lúc vật phẩm ma thuật lên ngôi!
“Thôi, tôi xin phép nhé.”
“Đ... Đứng lại! Ta... Ta nhất định, sẽ... ngươi!”
“Tạm biệt, các bạn trẻ trong tổ đội Dũng Giả. Được nói chuyện với các cậu vui lắm.”
Tôi nở nụ cười có chút khiêm tốn rồi nói.
Nói chuyện với họ thêm nữa chắc sẽ làm phiền mất. Họ chắc cũng mệt rồi, tôi nên rút lui thôi.
*
“Hả……?”
Ngày hôm sau──chẳng hiểu vì lý do gì, tôi lại trở thành đối tượng bị truy nã trên toàn quốc gia.
Bức phác họa giống tôi y đúc, và cái tên cũng trùng khớp hoàn toàn. Thậm chí án tử hình đã được tuyên sẵn, đi kèm với đó là một khoản tiền thưởng khổng lồ được treo thưởng.
Mình đã làm chuyện gì tày đình đến thế sao? Đùa nhau à?
“Tại sao mình lại bị đối xử như tội phạm thế này? Là do vụ bám đuôi bị lộ tẩy sao?”
Cứ thế, cuộc sống trốn chạy của tôi đã bắt đầu.
*
Người ta thường bảo, khi con người bị dồn vào đường cùng, bản chất thật sự sẽ bộc lộ.
Tôi thì lại nghĩ hơi khác.
Thứ được thử thách chính là tài năng. Để sống sót qua tình cảnh ngặt nghèo, con người sẽ tìm cách giải quyết bằng phương pháp mà họ giỏi nhất.
Thế nên, đó không phải bản chất, mà là “tài năng”.
“Mình là thiên tài, thiên tài trong sự nghiệp đu idol...!”
Tôi tuyệt vọng tự trấn an bản thân.
Hiện tại, tôi đang ở trong tình trạng──có nói là ngặt nghèo nhất cũng chẳng ngoa. Bởi lẽ, tôi đang bị vương quốc phát lệnh truy nã...
Nghe đâu tôi đang bị hiểu lầm tai hại là kẻ giật dây thao túng cả con người lẫn ma tộc từ trong bóng tối, chiếm đoạt ma thạch của Ma Vương và âm mưu lật đổ thế giới.
Bị bắt là tử hình chắc chắn.
“Mình không muốn chết. Không muốn chết đâu. Cái tài năng đu idol này thì có tích sự gì chứ...”
Tại sao lại thành ra thế này?
Tôi chỉ đơn thuần gửi lời chào và lời tán dương đến tổ đội Dũng Giả thôi mà.
Tôi có làm gì đáng bị tử hình đâu. Vốn dĩ, từ xác Ma Vương làm gì có rớt ra viên ma thạch nào. Bịa đặt cũng phải có mức độ thôi chứ.
“Đừng nói là ra khỏi đất nước, ngay cả việc rời khỏi thành phố này cũng khó khăn rồi... Làm sao đây?”
Chỉ cần ra khỏi thành phố là sẽ bị kiểm tra thân phận.
Có đăng ký mạo hiểm giả không, có đăng ký thương nhân không. Tóm lại, ở cái thế giới này, nếu không được bảo lãnh thân phận thì đừng hòng ra khỏi hay bước vào thành phố.
Nói ngắn gọn, thời điểm bị truy nã cũng là lúc tôi bị chiếu bí. Việc tôi đang ở trong thành phố này sớm muộn gì cũng bị nắm thóp. Chỉ là vấn đề thời gian thôi.
“Nếu không có vật phẩm ma thuật thì chắc mình bị tóm lâu rồi...”
Mấy món vật phẩm ma thuật tôi sở hữu đều chuyên dụng cho việc ẩn nấp. Nào là xóa hiện diện, tàng hình, hay lá chắn ma thuật phòng thủ. Khả năng tấn công hoàn toàn bằng không. Chỉ có thể “chạy trốn” mà thôi.
Hiệu quả cũng chỉ là nhất thời, không dùng mãi được, cứ đà này thì bị bắt là cái chắc.
“Hửm?”
Tạm thời, tôi đang lẩn trốn trong một con hẻm vắng vẻ, nhưng an ninh ở đây rất tệ.
Tuy có khá hơn khu ổ chuột đôi chút, nhưng vẫn là nơi tụ tập của tầng lớp nghèo khổ và tội phạm.
Thực tế thì lũ tội phạm ở đây bị ngó lơ là do chúng chẳng phải là những con cá lớn đáng để quốc gia bận tâm.
Trừ khi gây ra thiệt hại lớn, còn lại cơ bản là bị bỏ mặc, và người dân bình thường cũng chẳng dám bén mảng tới.
“Xin lỗi, ông có phải là “Ma Tướng Mặt Nạ” không?”
Đang đi bộ, thấy một gã đàn ông trung niên ngồi bệt dưới đất, tôi bèn bắt chuyện.
Tay gã cầm chai rượu rẻ tiền, đôi mắt đục ngầu nhìn lên bầu trời.
Bầu không khí thiếu sức sống. Quần áo xộc xệch... Trông chẳng khác gì một gã say xỉn thuộc tầng lớp đáy cùng xã hội. Nhưng tôi biết. Gã là người từng thuộc về quân đội Ma Vương.
“...Ngươi là kẻ nào?”
“Tôi ấy hả? Tôi là Emo Sugiru. Người nổi tiếng đang bị cả vương quốc truy nã đây.”
“Cái đó ta biết. Tại sao ngươi lại nhìn thấu được thân phận của ta?”
“Ông đã để lộ mặt mộc một lần duy nhất trước mặt Dũng Giả mà, đúng không? Tôi là fan của cậu ấy đấy.”

Khoảnh khắc tôi thốt ra từ Dũng Giả──
Một luồng sát khí khủng khiếp ập tới. Đáng sợ quá, sắp vãi ra quần rồi. Cứu tôi với!
“Dù biết mặt thật của ta, nhưng không ngờ ngươi còn xác định được cả vị trí rồi tìm đến tận đây... Ta không nhớ mình đã sơ suất như vậy, mạng lưới thông tin của ngươi ghê gớm thật.”
“Hả...”
Không, tôi đâu có định đến gặp ông.
Tình cờ đi ngang qua, thấy tướng địch từng thua dưới tay tổ đội Dũng Giả nên bắt chuyện thôi mà. Những chiếc mặt nạ người này làm ra rất đặc biệt.
Nghe nói không chỉ thay đổi khuôn mặt mà còn có thể gán thêm nhiều năng lực khác nhau. Gã chắc chắn là cán bộ đã dùng sức mạnh đó để cường hóa binh lính cho quân đoàn Ma Vương.
Nghĩ đến cuộc sống trốn chui trốn lủi sắp tới, tôi thèm muốn nó bằng được. Liệu gã có bán mặt nạ cho mình không nhỉ.
“Tôi gặp ông chỉ là tình cờ thôi.”
“...Tình cờ sao? Mà thôi được. Vậy, có việc gì?”
“Có thể bán cho tôi một chiếc mặt nạ không?”
“Hả... Ra là cần cho cuộc sống đào tẩu sao. Câu trả lời ngươi biết rồi đấy, không.”
Biết ngay mà...
Tiêu rồi, bị từ chối thẳng thừng luôn.
“Ta hầu như chẳng còn chút sức mạnh nào. Trận chiến với Dũng Giả đã lấy đi một cánh tay của ta... Giờ Ma Vương đã chết, nguồn ma lực được ban tặng cũng mất sạch rồi.”
“Tóm lại, có thể hiểu là chỉ cần khôi phục cánh tay thì ông sẽ làm cho tôi chứ gì?”
“...Cái gì?”
Xem ra không phải gã ghét bỏ gì tôi, may quá.
Đơn giản là mất một tay nên không làm mặt nạ được, ma lực giảm sút nên không thể gán năng lực đặc biệt, chỉ vậy thôi.
Tuy nhiên, năng lực chế tạo mặt nạ thay đổi khuôn mặt chắc không phải bắt nguồn từ ma lực của Ma Vương. Chỉ cần tay lành lặn lại là sẽ có hàng.
“Nếu thực sự làm được điều đó, ta sẽ cho không ngươi một cái.”
Thương vụ có vẻ đã thành công.
Ma Tướng-san chắc nghĩ việc tái tạo cánh tay là bất khả thi. Thực tế thì dù là thiên tài ma pháp hồi phục cũng không thể khiến cánh tay đã mất mọc lại được.
Ma pháp hồi phục ở thế giới này không phải là vạn năng. Mấy món đồ phổ thông như bình máu (Potion) chỉ là hàng nhái của ma pháp nên khỏi cần bàn tới.
Nghe nói các chiến binh sử dụng năng lượng sinh mệnh gọi là Đấu Khí có khả năng tái tạo sánh ngang với ma pháp hồi phục, nhưng dù vậy, việc mọc lại cả cánh tay vẫn là điều phi thực tế.
“Ông hứa rồi đấy nhé?”
“Này này... Ngươi nghiêm túc đấy à? Với ma pháp hiện đại thì đó là trò không tưởng.”
“Ừ, đúng là không thể. Với kỹ thuật và ma pháp hiện đại.”
Kẻ bám đuôi tổ đội Dũng Giả như tôi đã cùng họ chinh phục những di tích cổ đại.
Trên hành trình đó, tôi đã thu thập được loại thuốc được chế tạo bằng kỹ thuật đã thất truyền. Tổ đội Dũng Giả chỉ thu hồi vật phẩm ở mức tối thiểu để tiến bước, nên tôi cũng tiện tay mượn luôn.
Tất nhiên, tôi định sẽ dùng khi Dũng Giả gặp nguy hiểm.
Chỉ là, tổ đội Dũng Giả quá mạnh. Họ chẳng hề bị thương, vai trò hồi phục trong nhóm cũng quá xuất sắc nên chẳng cần dùng đến vật phẩm…
“Cái này, ông biết chứ?”
“...Đùa sao? Ngươi định nói đây là thuốc vạn năng (Elixir) đấy à?”
Trong di tích cổ đại nọ có một con suối tuôn trào.
Cô nàng Elf tinh linh sư đã nói đó là thuốc vạn năng. Dù có rất nhiều, nhưng tổ đội Dũng Giả chỉ lấy một ít.
Để đề phòng tổ đội Dũng Giả bị thương, tôi đã thu hồi một lượng khá lớn.
“...Hơn nữa, ngươi vừa lấy nó từ đâu ra vậy?”
“Hộp vật phẩm (Item Box) là thứ bắt buộc phải có mà? Chắc ma tộc các ông cũng dùng chứ.”
“Không phải dạng túi mà là dạng nhẫn sao, hiếm đấy. Có phải do thiên tài không gian ma pháp chế tạo không?”
“Ai biết được?”
Tôi cũng chẳng biết người tạo ra chiếc nhẫn này là ai. Vì cái nhẫn này cũng là đồ tôi nhặt được trên đường đuổi theo tổ đội Dũng Giả.
Chính xác hơn là tôi đã mượn từ một cái xác trong hầm ngục độ khó cao. Vì sự nghiệp đu idol thì đành chịu, tôi cứ thế biết ơn mà dùng thôi.
“Ngươi, thâm sâu khó lường thật đấy.”
Khi tôi đưa lọ thuốc vạn năng, Ma Tướng Mặt Nạ dù nghi ngờ nhưng vẫn dùng lên phần chi bị mất. Ngay lập tức, cánh tay tái tạo lại. Gã ngẩn người ngắm nhìn cánh tay vừa lấy lại được... Dù có tái tạo lại nhưng tôi vẫn hơi lo không biết có dùng được như cũ không, nên hỏi thử xem sao.
“Cánh tay mới thế nào? Có làm mặt nạ được không?”
“À... Chắc là được.”
“Mất bao lâu thì xong? Trông thế này thôi chứ tôi bận lắm đấy.”
“Cầm lấy cái này đi.”
Gã đưa cho tôi một chiếc mặt nạ. Có vẻ là đồ có sẵn.
“Đây là tác phẩm thất bại ta làm ngày xưa. Nếu gấp thì ta cho ngươi đấy. Từ giờ ta có thể làm bao nhiêu cái cũng được mà. Nhưng, cho ta hỏi một điều.”
“Gì cơ?”
“Ma Vương-sama mong muốn hòa bình... Có phải ngươi đã lợi dụng ngài ấy không?”
“Không, tôi chả hứng thú gì với Ma Vương cả.”
“...Hẳn là vậy. Ma Vương-sama hành động theo ý chí của riêng mình. Ta cũng chẳng tin có kẻ chủ mưu nào đứng sau. Nhưng nhìn thấy ngươi, ta lại không chắc nữa.”
Ý gì đây trời?
“Ông nghĩ nhiều quá rồi... Tôi chỉ đơn thuần dõi theo sự trưởng thành của tổ đội Dũng Giả thôi.”
“Vậy sao. Dù ngươi có là kẻ chủ mưu lợi dụng cả Ma Vương-sama đi nữa, ta cũng chẳng quan tâm. Là do chúng ta thua cuộc vì không thể đập tan cả những toan tính đó...”
Ủa kìa...?
Hình như gã đinh ninh tôi là trùm cuối thật rồi. Đã bảo là không phải mà!
“Ông có định trả thù Dũng Giả không?”
“Ta không có ý định đó. Cả ngươi nữa, lạ thay ta cũng không muốn giết.”
Đương nhiên rồi.
Tôi đâu phải trùm cuối, cũng chẳng tham gia vào cuộc chiến giữa con người và ma tộc.
Tôi vốn dĩ là người ngoài cuộc mà.
“Quả không hổ danh là Tổng đại tướng. Ta cứ thắc mắc kẻ có thể sai khiến đám lưu manh và tội phạm kia là người thế nào, không ngờ lại thâm sâu hơn ta tưởng tượng.”
“Hả...?”
Người này đang nói cái gì vậy? Tội phạm đang chạy trốn như tôi làm gì có thuộc hạ. Vốn dĩ đến bạn bè tôi còn chẳng có...
“Có vẻ ông say quá rồi đấy...”
“Phải... Say trong thất bại của chính mình, mục rữa ở cái chốn này thật ngu ngốc làm sao.”
“Eh-ah, ừ.”
Say bí tỉ thật rồi. Nói chuyện chẳng ăn nhập gì cả.
“Thế nào? Ngươi không định dùng thử ta sao? Ta cảm nhận được ở ngươi một thứ gì đó khác biệt với Ma Vương-sama...”
“Tôi theo chủ nghĩa không có thuộc hạ. Nếu ông muốn đi theo thì tôi chấp nhận, nhưng mà...”
“Không phải sai khiến, mà chỉ đơn thuần là chấp nhận sao?”
“Như thế thú vị hơn mà, đúng không?”
Bắt Ma Tướng làm thuộc hạ, đáng sợ quá tôi xin kiếu.
Cứ giữ quan hệ bạn bè xã giao, giữ khoảng cách vừa phải cho vui vẻ... Từ chối thì cũng sợ bị xiên lắm.
“Chỉ đơn thuần chấp nhận những con quái vật đó... Ngươi đúng là một kẻ lập dị.”
“Hả...?”
“Ta sẽ chứng minh mình có ích. Hãy cho ta biết lý tưởng của ngươi.”
“Tôi muốn thấy anh hùng. Những giai thoại anh hùng được truyền tụng mãi mãi, tôi thích những thứ như thế. Chỉ vậy thôi.”
“Ra là vậy...”
Có vẻ Ma Tướng-san đã hiểu rồi.
Cuối cùng cũng giao tiếp được, tôi thấy yên tâm hơn chút...
“Phương châm của ngươi thú vị đấy, nhưng muốn tập hợp một tập thể thì cần phải có biểu tượng.”
“Hửm...? Mà, chắc là tập thể thì cần đấy.”
Tự nhiên nói chuyện gì thế nhỉ?
“Ta sẽ làm cho ngươi chiếc mặt nạ để trở thành biểu tượng. Dù không còn sức ảnh hưởng như thời hoàng kim nữa.”
“Ông cứ làm theo ý thích đi.”
“Tên tổ chức là gì?”
Ma Tướng định lập câu lạc bộ với bạn bè à?
Tên thì tự đi mà đặt chứ.
“Đoàn Cổ Vũ Dũng Giả chăng?”
“Dũng Giả Order sao. Không tệ.”
Có nghe rõ người ta nói gì không đấy... Order cái gì chứ. Mấy lão say xỉn đúng là phiền phức thật mà...
“Theo đúng phương châm của ngươi, ta sẽ tự do hành động.”
“A, ừ.”
Ma Tướng nói với vẻ mặt đầy ẩn ý, rồi đeo một chiếc mặt nạ khác lên và rời đi.
Tôi phải làm gì bây giờ?
“Tạm thời cứ rời khỏi thành phố này đã? Dù sao cái mặt nạ này cũng đổi được khuôn mặt mà.”
Tôi kiểm tra lại chiếc mặt nạ vừa nhận được.
Đây là siêu vật phẩm có thể ghi nhớ khuôn mặt đối tượng đã nhìn thấy và biến đổi thành họ.
Trước mắt, tôi quyết định đi đến nơi đông người.
*
“Này, biết chuyện đó chưa?”
“À...”
“Nghe nói ở con hẻm gần đây, có người nhìn thấy kẻ bị truy nã trong lời đồn đấy.”
“Chắc lại chuyện bịa chứ gì?”
“Không hẳn đâu. Bởi vì──”
Hiện tại tôi đang ở trong một quán rượu của thị trấn. Một quán nhậu cực kỳ bình dân, nơi tụ tập của những gã đàn ông trông có vẻ bặm trợn nhưng thực chất chỉ là dân thường.
Nhìn qua vẻ bề ngoài, có vẻ họ là mạo hiểm giả cỡ hạng C.
Tôi theo chủ nghĩa không uống rượu nên chỉ nhấm nháp đồ nhắm và nghe ngóng những lời đồn đại.
“Nghe nói hắn bị bắt gặp đang nói chuyện với tàn dư quân Ma Vương đấy.”
“Này này...”
“Vậy là thuyết âm mưu về kẻ chủ mưu đứng sau là thật rồi.”
“Nếu vậy thì, tin đồn kia cũng──”
Có vẻ vụ tôi nói chuyện với Ma Tướng đã bị nhìn thấy.
Việc tiếp xúc với tàn dư quân Ma Vương dường như đã củng cố thêm cho thuyết âm mưu về kẻ giật dây. Vốn dĩ nếu đã nhận ra đó là quân Ma Vương thì chắc chắn họ phải nghe được nội dung cuộc trò chuyện chứ, tại sao không giải thích rõ ràng đến mức đó giúp tôi cơ chứ...
“Nghe cuộc hội thoại đó xong, sao sự nghi ngờ lại càng sâu sắc thêm nhỉ? Hay là, để chính mình đi tung tin đồn?”
Tôi hiện tại đang mang một khuôn mặt khác.
Tôi đã sao chép theo một người lạ lướt qua trên đường và đeo chiếc mặt nạ lên.
Vì đó là một gã khá điển trai nên tôi nghĩ sẽ có ích.
“Chào, các cậu.”
“A, anh là...!”
“Không lẽ nào...?”
Tôi bắt chuyện với hai gã đàn ông đang đồn thổi.
Phản ứng của họ hơi thái quá, hay nói đúng hơn là làm lố. Dù đúng là khuôn mặt này đẹp trai thật.
Tôi bắt đầu cảm thấy hơi hối hận vì đã bắt chuyện…
“Gã đàn ông tên Emo Sugiru trong lời đồn không phải người xấu đâu. Hắn chỉ là hơi nhiệt tình quá mức thôi.”
“A, anh cũng là thuộc hạ của Emo Sugiru sao...?”
“Đùa à...”
Hừm, cứ nhận là thuộc hạ đi nhỉ?
Để truyền đạt rằng tôi là người lương thiện, cứ nói là được đối xử tốt đi.
“Tôi được Emo-san đối xử tốt lắm.”
“Thật sao...”
“Một người tầm cỡ như anh mà...”
Ừ ừ, một gã điển trai thế này mà bảo hiền lành thì chắc chắn họ sẽ tin thôi.
Phải giải tỏa hiểu lầm dù chỉ một chút nếu không thì tử hình mất. Cố lên nào.
“Phần của các cậu để tôi trả. Hiểu lầm về Emo-san có vẻ đã được giải tỏa, các cậu sẽ lan truyền chuyện này giúp tôi chứ?”
“A, à...”
“Cảm ơn nhé... Chỉ cần nói chuyện này cho những kẻ khác là được chứ gì?”
“Ừ, nhanh hiểu chuyện đấy, đỡ quá.”
Thật là những con người ngoan ngoãn, biết ơn ghê.
Cứ thế này, nếu không thao túng ấn tượng chút đỉnh thì sẽ mãi là tội phạm truy nã. Tôi cũng muốn đường đường chính chính đi lại trong phố với mặt thật chứ.
Ra khỏi quán này thì đổi mặt khác thôi. Để họ lan truyền tin đồn tôi là người tốt, chắc tôi nên để lại tiền nhiều một chút nhỉ?
“Vậy xin phép.”
“Bảo trọng. À không, đâu phải lời nên nói với người tầm cỡ như anh...”
“Đúng đấy. Người như anh thì chắc chắn sẽ làm tốt dưới trướng Emo Sugiru thôi.”
“Hửm...? Vậy thì, chúc buổi tối tốt lành.”
Chẳng hiểu lắm, nhưng hình như họ tiếc nuối khi chia tay tôi à?
Cũng là người tốt đấy chứ!
Tôi với tâm trạng vui vẻ, vừa nhảy chân sáo vừa rời khỏi quán.
*
“Đi rồi, hả.”
“Ừ... Không thể tin được là lại chạm mặt mạo hiểm giả hạng S lừng danh 〝Kiếm Thánh〟 ở đây.”
“Đã vậy lại còn trở thành thuộc hạ của Emo Sugiru nữa chứ...”
“Chuyện này cần phải báo cáo ngay cho Guild Master.”
“Haizz, liệu ổng có tin là bọn mình gặp ngài ấy ở quán rượu không đây? Mà, đã hứa rồi thì phải làm thôi.”
Nhìn số tiền kha khá được để lại trên bàn, hai người họ bật cười. Quả không hổ danh là mạo hiểm giả hạng S, thật hào phóng.
“Cơ mà này? Nếu đến cả Kiếm Thánh cũng đứng về phía hắn, thì chẳng lẽ hắn không phải người xấu sao?”
“Ai biết được, kể cả kẻ xấu thì cũng có những tên có sức hút đầy uy quyền mà...”
“Một ác nhân đầy sức hút mê hoặc được cả Kiếm Thánh sao, nếu kẻ như vậy là trùm cuối thì cũng hợp lý đấy.”
Tin đồn này lan rộng khắp thành phố trong nháy mắt. Nạn nhân chịu trận lớn nhất chính là 〝Kiếm Thánh〟, nhưng đó lại là một câu chuyện khác──
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
英雄応援団/Eiyuu ouen-dan 英雄オーダー/Eiyuu oda