——Ch... Chiến thắng thuộc về người khiêu chiến! Chúc mừng bạn đã vượt qua tầng 300 [Thử Thách Thần Thánh]!
Giọng thông báo của thiên thần vang lên, có chút bối rối.
Trước mắt tôi, Thần Thú khổng lồ đang dần quay trở lại bên trong ma pháp trận màu vàng kim.
Đối thủ của thử thách lần này là “Sa Môn Thủ Sphinx".
Đó là một Thần Thú đầy trí tuệ với khuôn mặt người trên thân xác sư tử khổng lồ.
(May mà nó đã nương tay chiến đấu với sức mạnh giới hạn ở tầng 300...)
Tôi nhìn xuống bộ trang phục thám hiểm và cơ thể đã tơi tả của mình, rồi ngước nhìn ma pháp trận đang hóa thành những hạt bụi vàng và tan biến.
Tôi quỳ một chân xuống đất, giả vờ như thể bản thân đã kiệt sức đến mức không thể đứng dậy nổi nữa.
Đồng thời, tôi khéo léo quan sát khối cầu tròn đang lơ lửng trên cao—Hầm Ngục Nhãn, cố gắng không để ánh mắt chạm trực tiếp vào nó.
Thông qua Hầm Ngục Nhãn, việc tôi vượt qua tầng 300 chắc chắn đã được truyền đến các mạo hiểm giả khác.
Khi quay lại mặt đất chắc sẽ ầm ĩ lắm đây.
Dù sao thì đây cũng là kỷ lục mới sau hơn 100 năm.
Nhưng mà, đằng nào thì ngày mai cũng sẽ xảy ra một sự kiện chấn động hơn nhiều.
Vì Thành phố Hầm Ngục sắp sụp đổ.
Rào rào...
Cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi.
Một khung cảnh huyền ảo hiện ra với thảo nguyên vàng rực và những cánh hoa ánh sáng bay lượn khắp nơi.
Một thiên thần tóc đỏ xinh đẹp, mang khí chất thần bí còn hơn cả khung cảnh này, chậm rãi hạ xuống.
Đó là vị thiên thần quản lý tầng 300.
Tôi xác nhận Hầm Ngục Nhãn đang dần rời đi.
Việc hệ thống vệ tinh không chiếu hình ảnh của Thiên thần-sama là điều tôi đã xác nhận với Rita-san từ trước.
Tức là... ngay lúc này đây, hành động của tôi sẽ không bị truyền xuống mặt đất—
——Bây giờ, xin trao tặng [Thần Khí Ân Sủng] của tầng 300...
Trước khi Thiên thần-sama kịp dứt lời.
Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!
Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã.
"Làm khá đấy nhỉ, Eugene Santafield."
Quả nhiên... đến rồi sao.
Người xuất hiện là một thiếu nữ tóc trắng, khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ thẫm như máu.
Mana bao quanh cô đen kịt, trái ngược hoàn toàn với sự thanh khiết của Thiên thần-sama.
Cô nhìn tôi chằm chằm với nụ cười nhếch mép:
"Fufufu, cuối cùng cũng có kẻ vượt qua được tầng 300! Quả nhiên cách làm của ta không hề sa..."
Bịch!
Tôi đạp mạnh xuống đất, lao tới chém thẳng vào Hầm Ngục Chủ.
"Hả!?"
——Gì cơ!?
Cả Hầm Ngục Chủ lẫn Thiên thần-sama đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
Thanh bạch kiếm của tôi xé toạc chiếc áo choàng đỏ của Hầm Ngục Chủ.
——mạo hiểm giả!? Cậu đang làm cái gì vậy!
"Ngươi... định làm cái trò gì thế hả...?"
Gogogogogo, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Ánh mắt của Hầm Ngục Chủ trở nên sắc lẹm, tỏa ra sát khí nồng nặc.
"Anemoi Babel. Đấu với tôi một trận!"
Tôi giương thanh bạch kiếm lên và nói.
Đòn đánh bất ngờ vừa rồi là để chọc giận đối phương.
Vì thế tôi chỉ chém vào áo choàng.
Nếu khiêu chiến một cách bình thường thì sẽ chỉ bị cô lờ đi mà thôi.
Được rồi, mắc câu chưa nào...
Hầm Ngục Chủ Anemoi Babel rất "nóng tính".
Tôi đã nghe điều đó từ chính chủ, và với tư cách là người từng ở bên cạnh cô ấy, tôi biết rất rõ.
"Mới vượt qua tầng 300 mà đã lên mặt rồi sao."
Xung quanh Anemoi, vô số vũ khí như kiếm, rìu, thương, lưỡi hái bắt đầu bay lượn.
Và không hiểu sao, trên những lưỡi dao ấy lại dính đầy máu tươi.
Hầm Ngục Ma Pháp... Thiết Xử Hình.
Đó là ma pháp thường được kích hoạt khi Anemoi nổi điên.
——Dừng quay! Hầm Ngục Nhãn, dừng lại! Stop! Stop!
Thiên thần-san đang hoảng loạn chạy nháo nhác.
Kể cũng hơi có lỗi thật...
"Eugene Santafield. Ta đã để mắt đến ngươi đấy... Nếu bây giờ ngươi xin lỗi thì ta sẽ tha cho."
Dù biểu cảm đang cực kỳ tức giận, nhưng cô vẫn cố tỏ ra khoan dung.
Tuy nhiên...
Cô ấy mà bình tĩnh lại thì mình rắc rối to.
Tôi phải thắng trận đấu với Hầm Ngục Chủ ngay tại đây và kéo cô về phe mình, nếu không sẽ không kịp cho trận quyết chiến ngày mai.
Vì vậy, câu tôi cần nói lúc này là:
"Sao thế, sợ rồi à? Nếu Hầm Ngục Chủ chỉ có trình độ thế này thì tôi cũng chẳng cần thám hiểm thêm làm gì nữa."
Tôi lạnh lùng tuyên bố.
Câu nói này chắc chắn sẽ chạm vào tự ái của Hầm Ngục Chủ nhất.
——Nguy, nguy to rồi! Mạo hiểm giả! Xin lỗi đi! XIN LỖI ĐI MÀ!
Thiên thần-san cuống quá nên quên tắt ma pháp khuếch đại âm thanh.
...Cái này, không bị truyền qua hệ thống vệ tinh đấy chứ?
Dù lo lắng nhưng tôi vẫn không rời mắt khỏi Hầm Ngục Chủ.
"Có vẻ ngươi cần được dạy dỗ lại nhỉ! Hầm Ngục Ma Pháp: Thiết Xử Hình!!!"
Khoảnh khắc tiếp theo, gần 100 lưỡi dao ma pháp lao vun vút về phía tôi.
Bịch!
Tôi dùng Không Bộ, ung dung né tránh tất cả.
"Tưởng thế là né được sao! Hầm Ngục Ma Pháp: Huyết Gai Xích!"
Những sợi xích đỏ rực từ không trung và mặt đất vươn ra như muốn tóm lấy tôi.
360 độ, một ma pháp tưởng chừng không có lối thoát.
Nếu là lần đầu nhìn thấy, có lẽ tôi đã bị bắt rồi.
Nhưng, tôi đã nhìn thấy ma pháp này hàng trăm lần rồi.
Anemoi... có thói quen để hở một khoảng trống ở phía sau bên trái.
Tôi lách người qua khe hở nhỏ đó, thoát khỏi lồng xích một cách nhanh gọn.
"Kh... Khá đấy chứ."
Anemoi thốt lên với giọng có chút bối rối.
"Gì vậy, chỉ có thế thôi sao?"
Tôi chèn thêm một câu khiêu khích nhẹ.
Gương mặt Anemoi méo xệch vì giận dữ.
Xin lỗi nhé.
Tôi thầm tạ lỗi trong lòng.
Thật tâm tôi không muốn nói những lời như vậy.
Anemoi cũng chỉ vì muốn các mạo hiểm giả vươn xa hơn nên mới liều mạng như thế.
Nhưng tôi không được phép để lộ sự đồng cảm đó ra mặt.
"Chuẩn bị tinh thần mất một cánh tay đi! Hầm Ngục Ma Pháp: Thập Bách Bão Trảm!!”
Hàng ngàn thanh kiếm từ trên trời giáng xuống như mưa.
——Hieeee!
Thiên thần-san hoảng hốt tìm chỗ trú ẩn.
Tôi bình tĩnh quan sát cảnh đó và giương thanh bạch kiếm lên.
◇
"K... Không thể nào..."
Đôi mắt Anemoi mở to kinh hoàng.
Thanh hắc katana trên tay tôi đang kề ngay sát cổ Anemoi.
Chỉ cần dùng thêm chút lực, cái cổ mảnh khảnh đó sẽ lìa khỏi xác.
——Kh... Không thể tin được... Tuyệt quá.
Tiếng của Thiên thần-san vang lên.
À thì... làm ơn tắt ma pháp khuếch đại âm thanh giùm tôi cái.
"Tôi thắng rồi nhé."
Tôi cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể.
Gương mặt Anemoi vặn vẹo vì cay cú.
Nước mắt đã ầng ậc nơi khóe mi.
Đối với kẻ hiếu thắng như cô ta, đây là một sự sỉ nhục.
Đến mức muốn chết đi cho xong.
"...Giết ta đi."
Anemoi quay mặt đi, buông xuôi nói như kẻ đã tuyệt vọng.
Dáng vẻ đó khiến tôi cảm thấy chán ghét chính mình, nhưng tôi cố nén không để lộ ra ngoài.
"Tôi sẽ không giết cô. Chỉ là, tôi có việc muốn nhờ cô làm."
Tôi vừa dứt lời, Anemoi trợn mắt trừng trừng: "CÁI GÌ!"
"Ngươi bảo ta làm nô lệ cho mạo hiểm giả sao! Đừng có đùa!"
Tất nhiên, tôi không có ý đó.
"Hầm Ngục Chủ, nghe tôi nói đã..."
"Đủ rồi! Đằng nào thì! Ta cũng là Hầm Ngục Chủ thất bại! Không thể giúp mạo hiểm giả phá kỷ lục, lại còn thua thảm hại trước một mạo hiểm giả ở cái chốn này! Vận Mệnh Nữ Thần Ilia-sama chắc chắn sẽ vứt bỏ ta! Chắc vài ngày nữa Hầm Ngục Chủ mới sẽ được gửi đến thôi! Ta sẽ bị tiêu hủy! Nếu thế thì, thà rằng! Ngươi hãy giết ta ngay tại đây cho rồi!!"
Cô vừa gào khóc vừa giãy giụa, khiến thanh hắc katana của tôi cứa vào da thịt.
Mặc kệ lưỡi kiếm cắt vào da làm máu chảy ra, Anemoi vẫn tiếp tục gào thét.
Quả nhiên là thành ra thế này...
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với Anemoi ở tương lai.
◇
"Eugene. Có lẽ, tôi của ba năm trước nếu bị cậu thách đấu và đánh bại, chắc sẽ lên cơn kích động và không nói chuyện được đâu."
"Vậy sao? Nếu giải thích đàng hoàng thì..."
"Vô ích thôi. Tôi của hiện tại có thể nhìn lại bản thân là nhờ sự kiện triệu hồi nhầm Xích Long ba năm trước, và ba năm sống cùng cậu trong tháp Babel. Chứ tôi của lúc đó thì chắc chắn không thể nói chuyện được đâu."
"Nhưng nếu không có sức mạnh của Anemoi, thì Xích Long..."
Khi tôi đang trăn trở, Anemoi nắm lấy tay tôi và nhét vào đó một vật.
"Dùng cái này đi. Cậu biết dùng ma pháp khế ước chứ?"
Thứ mà cô ấy đưa cho tôi là...
◇
"Anemoi."
Tôi gọi tên Hầm Ngục Chủ lần đầu tiên kể từ khi quay về thế giới này, đồng thời nắm lấy tay phải của cô nàng.
Và bằng bàn tay còn lại, tôi rút từ trong túi ra một vật giống như cây kim dài màu đỏ.
"Này, làm cái gì...!"
Anemoi hoảng hốt định vùng ra, nhưng trước khi cô kịp làm thế.
Tôi dùng cây kim đỏ đâm xuyên qua tay Anemoi, cùng với bàn tay của chính mình.
"Eugene Santafield thực hiện [Mệnh Lập Khế Ước] với Anemoi Babel. Thời hạn khế ước là hai ngày! Trong thời gian đó, đôi bên phải liều mạng bảo vệ lẫn nhau!!"
Tôi hét lớn.
Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng sáng chói lòa bao bọc lấy chúng tôi.
... Thịch, tôi cảm giác như trái tim mình vừa bị ai đó nắm lấy.
Anemoi trước mặt bỗng nhiên trở nên đáng yêu kỳ lạ.
Tôi thu thanh hắc katana lại và tra vào vỏ.
Anemoi từ từ đứng dậy.
Cây kim đỏ đâm xuyên tay khi nãy đã biến mất không còn dấu vết.
"C... Cậu..."
Giọng Anemoi run rẩy.
"Giờ thì tôi và cô là nhất tâm đồng thể cho đến ngày mai. Ráng chịu đựng trong hai ngày nhé."
Nói rồi, tôi quay lưng về phía Anemoi.
"Đ... Đợi đã!"
Anemoi túm lấy áo tôi.
Cứ như thể chuyện chém giết vừa nãy là lời nói dối vậy.
Anemoi không hề tấn công tôi, và tôi cũng không mảy may cảnh giác với cô nàng.
Chúng tôi tin tưởng lẫn nhau từ tận đáy lòng.
Lợi hại thật... Đây chính là [Mệnh Lập Khế Ước] sao...
Phương pháp này là do Anemoi của tương lai đề xuất.
Cô ấy bảo: ‘Chắc chắn mọi lời thuyết phục với tôi của ba năm trước đều vô ích, nên hãy cưỡng ép lập khế ước đi. Nếu dùng ma châm làm từ máu của tôi làm vật trung gian thì có thể thiết lập [Mệnh Lập Khế Ước]. Tôi sẽ cài sẵn thuật thức 'Đồng ý' vào ma châm, cậu chỉ cần đâm nó vào tôi và cậu, sau đó tuyên bố khế ước là nó sẽ kích hoạt.’
‘Etou... Tự tiện làm thế có ổn không?’
Tôi lo lắng hỏi lại.
‘Hả? Chính bản thân tôi đã đồng ý rồi thì còn gì không ổn chứ.’
Cô ấy trả lời tỉnh bơ.
Tôi nhớ lại cuộc hội thoại lúc đó.
"Eugene Santafield! Giải thích đi! Ch... Chuyện này là sao! Tại sao tôi... với cậu..."
“Dừng.”
Tôi đưa tay bịt miệng Anemoi lại.
Có lẽ ký ức tương lai mà tôi nắm giữ đã đồng bộ hóa với Anemoi.
Có vẻ cô đang khá hỗn loạn.
"C... Cậu làm cái..."
"Ngày mai tôi sẽ giải thích. Hãy đợi đến ngày mai."
Nghe tôi nói vậy, Anemoi liền ngoan ngoãn lùi lại một cách dễ dàng.
"Ngày mai... cậu sẽ cho tôi biết chứ?"
"Ừm, tôi hứa. Tôi sẽ kể hết mọi chuyện."
"Hiểu rồi. Nếu có việc gì thì cứ gọi tôi."
Nói xong, Anemoi dùng ma pháp giống như dịch chuyển tức thời và biến mất.
——À ừm... Mạo hiểm giả. Sau đây là...
Thiên thần-san, người có lẽ đã chứng kiến toàn bộ sự việc, rụt rè hỏi.
"Xin lỗi đã làm ồn ào. Tôi về đây, Thiên thần-san cũng cứ quay về đi."
——V, vâng. Vậy ngài đi cẩn thận.
Tiếng của Thiên thần-san tắt hẳn.
Thảo nguyên vàng rực chuyển lại thành thảo nguyên xanh ngát.
Vậy là công việc đầu tiên của mình đã xong...
Không biết những người khác có làm tốt không nữa.
Tôi bước về phía thang máy hầm ngục.
Tuy khá mệt mỏi, nhưng tôi vẫn còn việc phải làm.
Tôi nhấn nút lên tầng 1.
Và xác nhận lại mục tiêu tiếp theo trong đầu.
Phải nói chuyện với Eri nữa.
Sumire chắc chắn đã đến đó rồi.
Nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng chút nào.
Dù sao thì kinh nghiệm sống cũng khác biệt.
Tôi hay Sumire so với Eri thì chỉ như những đứa trẻ mới tập đi mà thôi.
Tuy nhiên, sự trợ giúp, hoặc lời khuyên của Eri là không thể thiếu để chống lại Xích Long.
Tôi rảo bước thật nhanh về phía Âm ngục Phong ấn Đệ thất.
■Phản Hồi Bình Luận:
Thuyết phục (bằng vật lý)
Lúc Hiệu trưởng Uther xuất hiện, tôi đã hơi rưng rưng nước mắt.
→ Hiệu trưởng là một trong 3 nhân vật mà tác giả thích nhất trong bộ truyện này.
■Tác Note:
Lần này là phần về Hầm Ngục Chủ.
Tôi khá là thích Anemoi.
