Cẩm Nang Sinh Tồn Cho Nhân Vật Nền Trong Manga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 150

Web Novel - Chương 12

Một cái chết trong trường học hiển nhiên là chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Nghe phán đoán của Giang Thiên Minh, một nam sinh bị tiếng ồn thu hút chạy tới liền tái mét, nghi ngờ hỏi. “Cậu chắc chứ? Đừng nói linh tinh!”

Đã từng chứng kiến và gây ra cái chết, Giang Thiên Minh hiểu rõ mình không nhìn nhầm. Không để ý cậu ta, cậu quay sang nhìn thầy giáo đang vội vàng chạy đến. “Thầy ơi, có người chết rồi. Chúng ta nên phong tỏa nhà ăn không?”

Bị sự bình tĩnh của cậu làm kinh ngạc, thầy giáo khựng lại một chút rồi gật đầu, hét vào chiếc loa đeo trước ngực. “Tất cả học sinh, đứng yên tại chỗ!”

Xem xét thi thể và xác nhận đúng là đã tử vong, thầy búng tay một cái, đóng ngay cửa nhà ăn.

Với gương mặt nặng nề, thầy dùng bộ đàm báo cáo sự việc lên cấp trên.

Nhà ăn lập tức náo loạn. Không ai ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Những người nhút nhát trở nên hoảng sợ, những người gan dạ thì xôn xao bàn tán.

Ngũ Minh Bạch kéo tay áo Giang Thiên Minh và Lam Tố Băng, khẽ gật về phía một góc. “Nhìn bên kia.”

Họ thấy Tô Bắc đang thong thả ăn uống như thể mọi hỗn loạn xung quanh chẳng liên quan gì đến anh.

Bộ ba nhớ lại lời anh nói “xem kịch”. Đúng như anh nói, bọn họ đang đứng trên sân khấu, còn anh là khán giả.

“Có cần gọi hắn qua không?” Ngũ Minh Bạch nhướng mày đầy tinh quái. “Chắc chắn hắn biết gì đó.”

Sau nhiều năm làm bạn, Giang Thiên Minh biết rõ mấy trò của Ngũ Minh Bạch, liếc cậu ta một cái. “Đừng. Gọi hắn qua bây giờ là đắc tội hoàn toàn đấy. Chọc kiểu người đó… muốn chết hả.”

Lam Tố Băng gật đầu, nhanh tay gõ chữ. “Để hỏi sau. Nhắc lại: thẻ ăn của ai đó đang ở chỗ tôi, nhớ chưa?”

Ngũ Minh Bạch bĩu môi, nhưng vẫn biết họ nói đúng. Tô Bắc chắc chắn không phải hung thủ, nên vạch trần anh vào lúc này cũng chẳng có nghĩa.

“Biết rồi, tôi sẽ không vạch hắn.”

Thầy giáo sau khi báo cáo xong liền hỏi họ về tình hình. Chuyện cũng đơn giản: Ngũ Minh Bạch đi vệ sinh, thấy một bên bị chắn, bèn đẩy nhẹ nạn nhân dậy để tìm chỗ. Kết quả, người kia đổ sang một bên, trùng lúc một nữ sinh đi ngang thấy cảnh đó liền hét lên. Sau đó thì ai cũng đã thấy.

Không nghi ngờ gì, Ngũ Minh Bạch lại xui xẻo vướng vào chuyện. Xét theo lý, chẳng liên quan đến ai cả, trường cũng có thể tự điều tra.

Nhưng Tô Bắc biết, vì để thúc đẩy cốt truyện, bộ ba nhân vật chính chắc chắn sẽ bị cuốn vào.

Không lâu sau, một cô giáo xinh đẹp xuất hiện. Không nói lời nào, cô nhanh chóng dựng một chiếc lều rồi bước vào trong.

Thầy giáo lúc nãy gọi mọi người xếp hàng, lần lượt đi vào lều.

Thấy đám học sinh lo lắng, thầy giải thích dịu dàng. “Khả năng của cô Châu có thể giúp xác minh trong sạch. Ai ổn thì có thể rời khỏi nhà ăn.”

Hơn năm mươi học sinh bị giữ lại thì không thể giữ lâu được.

Biết có thể rời đi, ai nấy đều nhẹ nhõm, yên lặng xếp hàng. Họ vốn vô tội, chẳng có gì phải sợ. Được nhanh chóng chứng minh trong sạch thì quá tốt rồi.

Học sinh đầu tiên bước vào và năm phút sau đã bước ra. Không đoái hoài đến những câu hỏi xung quanh, cậu ta rời đi cùng một giáo viên trợ lý.

Sự im lặng của cậu ta khiến những người còn lại bất an, tự hỏi bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Tô Bắc, đứng gần phía trước, biết rằng manga sẽ cập nhật vào ngày mai và tiết lộ những gì đã xảy ra, nên anh không định nán lại lâu.

Khi đến lượt mình, anh tự tin bước vào. Cô giáo Châu ngồi sau bàn, lạnh lùng nói. “Trả lời câu hỏi của tôi. Nếu em trong sạch, em có thể rời đi.”

“Em có giết Tôn Minh không?” Tên của nạn nhân là Tôn Minh.

“Không ạ.” Tô Bắc lắc đầu. Dù Tôn Minh chết vì số mệnh đã bị anh thay đổi, nhưng anh không phải là người giết.

Anh nhận ra dị năng của cô Châu là phát hiện nói dối.

“Em có mối quan hệ đặc biệt nào với Tôn Minh không? Ví dụ như người thân, bạn bè hay kẻ thù?”

“Bọn em không phải người thân, bạn bè hay kẻ thù. Bọn em thậm chí chưa từng gặp nhau.” Tô Bắc đáp, ngừng một chút rồi nhún vai. “Nếu buộc phải nói, thì bọn em có chung một kẻ thù: thế giới này.”

Anh vốn định chỉ trả lời phần đầu, nhưng miệng lại không chịu ngậm lại.

Dị năng của cô Châu không chỉ phát hiện nói dối, mà còn buộc người ta phải trả lời trọn vẹn, không thể né tránh.

Tô Bắc không thể nói rằng mình hoàn toàn không có quan hệ gì với Tôn Minh, vì cả hai đều là pháo hôi màn mở đầu của manga.

Anh đã định lách câu hỏi, nhưng dị năng ấy đã chặn đứng điều đó. May mắn thay, anh vẫn có phương án dự phòng, vượt qua cửa ải.

“Trả lời nghiêm túc.” Cô Châu nhíu mày nhìn cậu trai tóc vàng, trong lòng lại có chút kinh ngạc.

Cô biết dị năng của mình đảm bảo câu trả lời luôn phản ánh đúng suy nghĩ thật của đối phương.

Vậy mà cậu trai rạng rỡ, đẹp đẽ này lại thực sự tin rằng cậu và Tôn Minh cùng xem “thế giới” là kẻ thù chung.

Cậu ta có xu hướng hư vô sao?

Nhưng bây giờ không phải lúc lo mấy chuyện sức khỏe tâm thần. Cô tiếp tục hỏi. “Em có biết ai từng có mâu thuẫn với Tôn Minh không?”

“Không ạ.”

Sau vài câu hỏi, cô Châu gật đầu. “Xong rồi. Đừng chia sẻ cuộc nói chuyện này với người khác bên ngoài và cũng đừng bàn tán về vụ việc ở nhà ăn.”

“Vâng, cảm ơn cô.” Tô Bắc hơi cúi đầu, rời khỏi lều. Thấy bộ ba nhân vật chính đang nhìn mình từ trong hàng, anh tinh nghịch nháy mắt rồi ung dung quay về ký túc xá.

Sắc mặt Ngũ Minh Bạch sầm lại, nhưng vẫn giữ nụ cười rạng rỡ. “Đó là khiêu khích đúng không? Khiêu khích trắng trợn luôn!”

Giang Thiên Minh trầm ngâm. “Cậu ta đi dễ dàng như vậy, chứng tỏ cậu ta không lên kế hoạch cho vụ này. Cùng lắm chỉ biết gì đó thông qua dị năng của mình.”

Anh không liên quan là tin tốt. Người đứng ngoài xem an toàn hơn người trong cuộc.

Hiểu ra, Ngũ Minh Bạch gật đầu, chẳng mấy bận tâm. “Kệ đi, chuyện chẳng dính dáng gì đến tụi mình. Chẳng lẽ vì mình chạm vào cái xác mà họ đổ lên đầu mình sao?”

Nạn nhân không phải do họ giết và cũng chẳng liên quan gì. Với cậu, việc Tô Bắc biết gì đó chẳng quan trọng.

Nhưng sắc mặt Giang Thiên Minh dần trở nên khó đoán, nhìn theo bóng lưng Tô Bắc. “Không hiểu sao, mình cảm thấy chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản vậy đâu.”

Nếu đơn giản thế, sao họ lại phải đóng chính trong vở kịch này? Tô Bắc sẽ không chỉ muốn xem họ đi phát hiện một cái xác—như thế quá nhàm chán.

Dù linh cảm bất an, Ngũ Minh Bạch chẳng nghĩ ra được vấn đề ở đâu nên đành bỏ qua.

Đột nhiên, cậu quay sang Lam Tố Băng. “Tố Băng, sao im ru vậy?”

Bước tới trước mặt cô, cậu thấy cô đang nhìn chằm chằm ra cửa vào, mặt hơi đỏ. “Cậu ta đẹp trai phết.”

Giang Thiên Minh: “…”

Ngũ Minh Bạch: “…”

Trong lúc đó, Tô Bắc đã trở về ký túc xá. Hành lang ồn ào hẳn lên vì đám sinh viên bị thu hút bởi tin tức từ nhà ăn, ai nấy đều hóng chuyện.

Thấy anh, vài người tò mò nhìn sang, dáng vẻ ngứa ngáy muốn moi thông tin.

“Ê anh bạn! Cậu từ nhà ăn ra đúng không?” Một cậu con trai tóc đỏ, đẹp trai tiến lại với thái độ thân thiện, còn liếc quanh cảnh giác rồi thì thầm. “Nghe nói trong đó có người chết hả?”

Nhìn những người xung quanh dựng tai lên nghe lỏm, Tô Bắc nghĩ cái “cảnh giác” của cậu ta đúng là vô dụng. Anh đánh giá tên tóc đỏ rồi né câu hỏi. “Cậu nghe ở đâu ra vậy?”

“Ờ…” Cậu tóc đỏ khựng lại, chớp mắt rồi bịa một lý do yếu ớt. “Tôi thấy nhà ăn bị phong tỏa nên hỏi thử ở cửa. Chưa kịp biết chi tiết thì giáo viên đuổi về.”

Cậu ta không phải kiểu biết nói dối. Biết có chuyện nhờ việc bị phong tỏa là bình thường, nhưng nói trúng ngay có người chết thì không.

Nghi ngờ nhưng che giấu, Tô Bắc tỏ vẻ bị thuyết phục, mỉm cười rồi kéo khóa miệng. “Giáo viên bảo bọn tôi không được nói.”

“Hiểu mà, hợp lý thôi.” Cậu tóc đỏ có hơi thất vọng, bỏ đi mà không hỏi thêm.

Nhưng khi cậu ta quay lưng, ánh mắt Tô Bắc bỗng sắc lại, đồng tử khẽ giãn.

Nhờ cao hơn, anh nhìn thấy rõ ở cổ tên tóc đỏ, dưới lớp cổ áo, là một dấu tia chớp màu đen.

Tin chớp—chính là một trong những hình dạng anh đã suy đoán từ bốn cái bánh răng.

Lẽ nào học sinh này cùng phe với kẻ giết người?!

Còn chưa kịp chỉnh đốn biểu cảm, cậu tóc đỏ đột ngột quay lại, khuôn mặt rạng rỡ giờ đây vô hồn, nhìn chằm chằm. “Cậu vừa nhìn gì vậy?”