Mãi đến khi giải quyết xong mớ việc vặt, Hứa Hiểu Phong mới có thời gian ghé qua Thương hội Thanh Phong một chuyến.
Và rồi cô mới biết cả triệu món hàng của mình đã có người đặt gạch sạch sành sanh.
Khỏi cần đoán cũng biết, ở thành chính hiện giờ có cái tầm và chịu chơi đến mức này thì chỉ có một người duy nhất: Phong Hỏa Liên Thiên.
Còn về việc gã định làm gì, cô đã đoán ra mười mươi.
Nếu biết Phong Hỏa Liên Thiên còn định ôm hàng rồi làm gian thương bán lại, chắc chắn cô sẽ phải tự cảm thán rằng mình vẫn còn non và xanh lắm.
May mà cô đã chừa lại một đường lui.
Hàng của ông đây không chỉ có một triệu quả đâu, vẫn còn một nửa đang trên đường tới kia mà!
Ở thành chính một thời gian, cô càng thấm thía tầm quan trọng của việc đột phá.
Bản đồ mới, nhiệm vụ từ NPC nhiều như nấm sau mưa.
Nếu chỉ cắm mặt farm quái để lên cấp thì tiến độ đúng là như rùa bò. Cứ nhìn cái cảnh từ cấp 9 lên cấp 10 là biết, ngay cả một “cá voi” như Phong Hỏa Liên Thiên cũng phải cày mất năm ngày thêm một đêm sml.
Trong khi đó làm nhiệm vụ thì tốc độ lên cấp nhanh hơn hẳn, chỉ khoảng hai ba ngày là có thể từ cấp 10 nhảy lên 11.
Thế nên nếu không đột phá thì người chơi sẽ mắc kẹt ở cấp 10 với cây kinh nghiệm đầy ắp cả đời, mà phần kinh nghiệm thừa ra cũng chẳng được tích lũy, lãng phí là lãng phí.
Điều này tuyệt đối không thể chấp nhận được đối với mấy tay to đang đua top.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Hiểu Phong nảy ra một ý tưởng.
Hay là... mình tăng giá thêm tí nữa nhỉ?
Được của nó đấy!
Nghĩ là làm, Hứa Hiểu Phong liền tìm cơ hội offline.
Chơi ở thành chính cũng có một điểm bất tiện là không thể cắm máy farm quái qua đêm được nữa, trừ phi dám ngủ lại ngoài thành.
Một đêm trôi qua, và không ngoài dự đoán, Hứa Hiểu Nguyệt lại cày xuyên đêm.
Ban ngày vẫn không có chuyện gì lớn, thoáng cái đã đến giờ vào game.
Hứa Hiểu Phong vẫn đóng đô ở chỗ cũ để phát nhiệm vụ.
Hôm nay, lượng người chơi đổ về thành chính đông hơn hẳn, thậm chí còn có cả những gương mặt lạ từ các làng tân thủ khác.
Thấy vậy, Hứa Hiểu Phong sướng rơn trong bụng.
Rau hẹ tươi non đã mọc, không xén thì phí của trời.
Nghĩ là làm, cô lại lén lút đăng một bài lên diễn đàn kể tuốt về cái nhiệm vụ farm hảo cảm hàng ngày này.
Sở dĩ hôm qua cô không đăng là vì người chơi ở thành chính còn quá ít. Lỡ họ túm tụm lại bàn bạc với nhau khéo lại mò ra được đứa nào đã tuồn nhiệm vụ ra ngoài.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, người đông ý loạn.
Một ngàn người là một ngàn cái bụng dạ khác nhau, các người cứ việc họp chợ, để xem cuối cùng tìm ra được bao nhiêu đứa nội gián.
Bài đăng này vừa lên sóng, nhờ có bốn chữ “Em gái Hạt Nhân” trên tiêu đề, nó lập tức bay thẳng lên top trending.
Ai dè khi bấm vào xem, nội dung không phải treo đầu dê bán thịt chó mà là hướng dẫn nhiệm vụ xịn sò!
Thế là chẳng mấy chốc bài đăng đã chễm chệ ở vị trí top 1 trending trong ngày.
Lúc đám người Phong Hỏa Liên Thiên thấy bài đăng, mặt mày ai nấy đều đen như đít nồi.
Nhưng họ cũng chẳng làm gì được, ai bảo cái thằng cha đăng bài lại ẩn danh.
Trong 《Dị Vực》, chỉ cần ẩn danh thì bạn chính là bố của trời, người khác có lần theo địa chỉ IP cũng không mò ra nổi.
Giờ thì hay rồi, nhiệm vụ bị lộ ra, tất cả mọi người sẽ đổ xô đi làm, mà nhóm NPC sơn tặc phát nhiệm vụ chỉ có bấy nhiêu đó, chẳng phải là sẽ phải xếp hàng dài cổ sao?
Nhưng đây là chuyện phiền phức với người chơi khác, còn với Hứa Hiểu Phong lại là chuyện tốt không thể tốt hơn.
Thứ nhất, cô không cần phải đóng đô ở đó nữa, người chơi sẽ tự tìm đến tận nơi để nhận nhiệm vụ.
Thứ hai, vẫn là câu nói cũ, đối với NPC thì càng nổi tiếng thì càng an toàn. Cô cũng sợ lỡ một ngày đẹp trời có thằng trời đánh nào đó thực sự coi đám dân làng này là sơn tặc rồi làm cỏ sạch sẽ.
Khoan... hình như họ đúng là sơn tặc thật mà nhỉ. Nhưng mà sơn tặc cũng có this có that, cũng là do cha sinh mẹ đẻ, không thể vơ đũa cả nắm được.
Nhìn những bình luận bên dưới bài đăng, khóe miệng Hứa Hiểu Phong cong tít cả lên.
Giờ thì hai việc quan trọng nhất ở thành chính đã xong, cô đã có đủ thời gian để đi làm nhiệm vụ cày cấp rồi.
Hai ngày nay về cơ bản chỉ nhận được chút kinh nghiệm ít ỏi một cách bị động, thật sự chẳng bõ dính kẽ răng.
Mà nhắc đến làm nhiệm vụ, lại phải nói tới sự khác biệt giữa NPC và người chơi.
Tuy độ hảo cảm của các NPC ở Thành Phỉ Thúy với Hứa Hiểu Phong không cao bằng ở Thành Lạc Diệp, nhưng ít nhất cũng ở mức thân thiện, cao hơn hẳn hai bậc so với thái độ lạnh nhạt mà họ dành cho những người chơi khác.
Nhờ vậy cô nhận nhiệm vụ dễ như ăn kẹo. Thậm chí một số NPC thấy cô còn nhỏ tuổi, không chỉ giảm nhẹ yêu cầu nhiệm vụ mà phần thưởng còn được bonus thêm.
Ví dụ như nhiệm vụ chuỗi thảo phạt, người chơi khác cần diệt mười con, cô có khi chỉ cần năm con là đủ.
Người khác nhận được năm nghìn điểm kinh nghiệm, cô có thể sẽ nhận được bảy nghìn.
Cứ thế này, hiệu suất cày cấp của cô đã nhanh gần gấp đôi người chơi bình thường.
Gặp phải mấy NPC có sở thích đặc biệt, hoặc cô chỉ cần bán moe thêm chút nữa, khéo hiệu suất còn tăng vọt.
Ngay lúc Hứa Hiểu Phong giao xong một nhiệm vụ, đang hí hửng đếm điểm kinh nghiệm để chuẩn bị đi làm cái tiếp theo, một cô hầu gái trẻ không biết từ đâu xuất hiện trước mặt cô.
"Vị tiểu thư này, chủ nhân nhà tôi có lời mời."
Hứa Hiểu Phong nghi hoặc nhìn cô hầu gái trước mặt, não bắt đầu nhảy số.
Trang phục của cô hầu gái này không phải hàng thường, chịu chi thế này chỉ có thể là quý tộc.
Mà đây là ngoại thành, tức khu bình dân, quý tộc hiếm khi lượn lờ ở đây, họ toàn ở khu nội thành thôi.
Vậy nên, đích thị là đến tìm mình.
Nhưng mình có quen biết quý tộc nào đâu, trừ gã Sử Văn ra.
Ê, khoan đã, nếu Sử Văn là con gái thì liệu có phải cũng sẽ mặc đồ thế này không nhỉ?
Nghĩ đến đây, mắt Hứa Hiểu Phong sáng rực lên: "Chị gái có quen Sử Văn không?"
Nhưng đáng tiếc, đối phương chỉ lắc đầu.
"Vậy chị có tiện cho biết chủ nhân của chị là ai không?"
"Tiểu thư đến nơi sẽ biết."
"Được thôi, mời chị gái dẫn đường."
Hứa Hiểu Phong ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau.
Mình cũng chẳng lo có nguy hiểm gì sất. Có phải con nít đâu, có biến mà không biết đường chạy à? Chỉ cần mình quyết tâm chuồn, đố ai bắt được! Tệ nhất thì 'nổ' banh xác chung với họ thôi, dù gì mình vẫn hồi sinh được mà.
Nếu suy nghĩ này mà để Edward biết được, chắc chắn ông sẽ cốc cho cô một phát vào đầu.
Mẹ kiếp, ta đưa cho con Sinh Mệnh Chi Thạch là để con đi 'nổ' với người khác hả?
Chỉ tiếc là lão già chuyên núp lùm Edward dù tinh ranh đến mấy cũng có lúc tính sót.
Ông biết Hứa Hiểu Phong cứ ra khỏi thành là y như rằng sẽ gây chuyện, nên hễ cô ra khỏi thành là ông lại bám theo.
Nhưng ông đâu có ngờ, Hứa Hiểu Phong ngay cả ở trong thành cũng có thể gây ra chuyện lớn, hở ra là lại đòi 'nổ' với người ta.
Dân game thủ hạng nặng là thế đấy. Khi biết bản thân có khả năng sẽ chết, họ sẽ vắt óc tìm cách sinh tồn; nhưng một khi phát hiện ra mình bất tử, họ sẽ quẩy tới nóc.
Hứa Hiểu Phong theo cô hầu gái đến một cổng dịch chuyển, cổng này trông khác hẳn cái mà cô đã dùng để đi từ Thành Lạc Diệp đến.
Sau khi bước vào, lúc cô xuất hiện trở lại, cảnh tượng trước mắt khiến cô hoàn toàn choáng ngợp.
Những tòa biệt viện tinh xảo, những tòa đình đài tao nhã, ngay cả gạch lát trên mặt đất cũng được điêu khắc tỉ mỉ.
"Đây là... khu nội thành?"
"Vâng ạ, tiểu thư mời đi theo tôi, sắp đến nơi rồi."
