Nếu Hứa Hiểu Phong mà biết được suy nghĩ của những người này, chắc chắn sẽ tặng mỗi người một đấm.
Game này vốn dĩ chẳng có bao nhiêu người chơi loli, mà dù có đi nữa, cô cũng không thể nào phát nhiệm vụ cho họ được.
Loli không lừa loli, đó là giới hạn cuối cùng.
Sau đó, cô lại dẫn họ đi thêm vài đợt khách nữa, nhận xét và điều chỉnh tại chỗ.
Dần dần, họ cũng thật sự có thể phân biệt được đâu là con cá lớn.
Mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Nhưng đó là đối với Băng Cướp Núi của Hứa Hiểu Phong, còn đối với người chơi thì không hẳn.
Không ít người đã chờ một đợt, hai đợt, ba đợt, vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng đã lên diễn đàn đăng bài chửi rủa.
Chửi ai? Đương nhiên là chửi nhà phát hành, chửi đội ngũ lên kế hoạch, chẳng lẽ lại chửi Em gái Hạt Nhân à?
Do tiêu đề có chứa từ khóa bốn chữ "Em gái Hạt Nhân", độ hot của bài đăng nhanh chóng tăng vọt. Không ít quần chúng hóng drama ngửi thấy mùi là kéo đến.
Cuối cùng, một câu nói của một người chơi ẩn danh đã hoàn toàn kích nổ độ hot của bài đăng, thẳng tiến một mạch lên top tìm kiếm.
Người chơi ẩn danh nói: Có khả năng nào là do các người quá nghèo, bọn sơn tặc không thèm ngó tới không?
Sau câu nói này, người hoàn thành và không hoàn thành nhiệm vụ hôm nay lần lượt thống kê. Số vàng trung bình trên người nhóm trước là hơn năm nghìn, nhóm sau chưa đến ba nghìn.
Kết hợp với hành động kỳ quái hôm nay của đám sơn tặc.
Ồ hô! Mẹ nó đúng là có lý thật!
Thế là, khi đợi đến đợt người thứ tư.
Một ông anh trực tiếp hét lên: "Tôi mang theo sáu nghìn vàng, đại ca dẫn tôi đi với!"
Nghe vậy, một tên sơn tặc bước tới, nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lúc, rồi gật đầu: "Chính là mày, đi theo tao."
Ông anh vui mừng khôn xiết, vội vàng nhận lời. Dây thừng cũng không cần sơn tặc trói, anh ta tự xử!
Những người chơi khác thấy vậy, cũng nhao nhao bắt chước.
"Tôi hơn sáu nghìn!"
"Tôi năm nghìn!"
"Tôi... tôi thế chấp thanh kiếm này!"
Thấy tình hình này, đám sơn tặc có chút lúng túng.
Họ trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó chỉ vào hai người: "Hai người đi theo đây."
"Còn ngươi, lần sau nhé."
Ừm, trang bị mà ngươi vất vả đánh được vẫn nên trân trọng. Chúng ta là những sơn tặc có tố chất, có nguyên tắc, xưa nay không lấy của người dân một cây kim sợi chỉ. Sắt cũng không cần, chỉ cần vàng thôi.
Lần này, đám sơn tặc đã nhàn hơn nhiều.
Họ không cần phải nhìn ngang ngó dọc, cố gắng phân biệt ai có tiền ai không, chỉ cần nghe họ báo giá là được.
Hứa Hiểu Phong trốn ở xa thấy tình hình này cũng có chút bất ngờ.
Cô chỉ ẩn danh đăng một bình luận sao lại thành ra thế này?
Thôi kệ, vậy cũng tốt, nói thẳng toẹt ra cho xong, ai cũng nhàn.
Đôi bên cùng có lợi! Chắc chắn là đôi bên cùng có lợi!
Cô có nói cần bao nhiêu tiền đâu, đều là do những người chơi này tự nguyện báo giá, tự nguyện nâng giá.
Hoàn toàn tự nguyện không ép buộc, dù có đi kiện cáo cũng chẳng có nửa xu quan hệ gì với cô.
Bên này không còn việc của cô nữa, hơn nữa sau này sẽ ngày càng phát triển tốt hơn, cô liền vui vẻ rời đi.
Đi làm nhiệm vụ lên cấp thôi.
Đến trưa, người chơi ở Thành Phỉ Thúy ngày càng đông. Ngoài Thành Lạc Diệp ra, những làng tân thủ khác cũng có không ít người chơi đạt cấp 10 đến thành chính.
Do có gần một nghìn làng tân thủ, mỗi làng đến vài người, vài chục người, cộng lại số lượng đã vượt xa Thành Lạc Diệp, thành chính cũng không còn là nơi người chơi từ Thành Lạc Diệp một mình xưng bá nữa.
Vốn dĩ người chơi từ các làng tân thủ khác đã có chút thù địch với người chơi từ Thành Lạc Diệp. Tại sao đồ tốt đều ở đó, tại sao cơ hội đi trước đều để họ chiếm hết?
Nói trắng ra là ghen ăn tức ở.
Bây giờ số lượng người đông lên lại càng dễ xảy ra xung đột.
Và lần này, chính một xung đột nhỏ do tranh giành trang bị lúc đầu đã dẫn đến tình hình khó giải quyết hiện nay.
Vì vậy, hội trưởng của các công hội hàng đầu đều phải đến hiện trường giải quyết vấn đề.
Bây giờ mới chỉ là vấn đề xung đột nội bộ người chơi, nếu giải quyết không tốt mà thật sự đánh nhau quy mô lớn ở Thành Phỉ Thúy, dẫn đến NPC can thiệp thì phiền phức to.
"Tình hình thế nào?" Phong Hỏa Liên Thiên vội vã chạy đến, có chút mất kiên nhẫn hỏi.
Anh ta vốn đang làm nhiệm vụ để tránh giành thứ hạng, kết quả làm được một nửa thì bị gọi đến, trong lòng cũng có chút bực bội.
Dù không ít người không muốn thừa nhận nhưng Phong Hỏa Liên Thiên quả thật là đại diện tuyệt đối của những người chơi đến từ Làng 66.
Còn cái người tên "Phong" kia? Từ đầu game đến giờ chưa từng thấy mặt mũi người đó đâu. Nếu không phải trước đó còn đăng bài trên diễn đàn lên top tìm kiếm thì người ta còn tưởng đây là người do nhà phát hành thuê để PR.
Bây giờ người chơi Làng 66 bị những người chơi khác tập thể nhắm vào, vẫn phải để Phong Hỏa Liên Thiên đến chủ trì đại cục.
Sau khi nghe những người khác kể lại, Phong Hỏa Liên Thiên ngơ ngác: "Chỉ có chút chuyện nhỏ này mà có thể làm ầm lên như vậy à?"
Nói đơn giản là hai người cùng nhìn trúng một món trang bị, vấn đề là món trang bị đó cũng chẳng có gì nổi bật, chỉ là đồ lục rất bình thường. Nhưng hai người không ai nhường ai, kết quả làm to chuyện đến mức tụ tập mấy trăm người chơi?
Đây là đang đùa à!
"Được rồi, tôi bỏ tiền ra, mỗi người một món tốt hơn."
Anh ta còn phải đi lên cấp nữa. Chút chuyện vớ vẩn này cũng phải gọi anh ta, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
"Khoan đã! Anh Thiên chơi lớn thật đấy, một câu nói bâng quơ là muốn đuổi người đi à?"
Đám đông rẽ ra một lối, ba người từ trong đó bước ra.
Nhìn thấy ba người này, sắc mặt Phong Hỏa Liên Thiên lập tức tối sầm lại, nhưng rất nhanh lại cười thoải mái.
"Ha ha, tôi đã nói rồi mà, sao chút chuyện nhỏ này lại có thể làm ầm lên như vậy, thì ra là có tiểu nhân đang khuấy đảo."
Hay lắm, chuyện này hoàn toàn là nhắm vào anh ta. Cố ý gây ra đối đầu để anh ta không thể không xuất hiện.
"Anh Thiên thật đúng là không coi ai ra gì nhỉ, nói năng ngông cuồng, thái độ kiêu ngạo như vậy sao không thấy anh đứng hạng nhất trên bảng xếp hạng thế?"
"Phụt. Ai không biết còn tưởng bảng xếp hạng là do nhà anh bao thầu hết rồi đấy."
"Mày!" Phong Hỏa Liên Thiên trừng mắt giận dữ, nhưng rất nhanh lại chuyển sang nụ cười châm biếm, "Hừ, đến top mười còn chưa vào được mà nói cứ như thể hạng nhất là của mình vậy."
Mấy người cà khịa nhau, nhưng đến cuối cùng phát hiện ai cũng không thoải mái.
Đành chịu thôi, hạng nhất trên bảng xếp hạng là người ngoài, muốn nói chuyện từ phương diện này cuối cùng ai cũng xấu hổ.
Chúng ta một đám người, ai nấy đều lập công hội lớn, bày binh bố trận hoành tráng, kết quả lại không bằng một kẻ vô danh tiểu tốt, mất mặt quá.
Phong Hỏa Liên Thiên cũng chỉ đơn giản đáp trả vài câu rồi đi vào vấn đề chính: "Vương công tử, Long thiếu, Hoa thiếu, có gì cứ nói thẳng đi, lần này các người lại muốn giở trò gì?"
Vương công tử Vương Tử Thông, ID game: WZC.
Long thiếu Tôn Long, ID game: Xã Hội Anh Long Mày.
Hoa thiếu Lâm Thiếu Hoa, ID game: Ma Đô Tao Ngông Nhất.
Hai người đầu tiên chính là đối thủ cũ của Phong Hỏa Liên Thiên, đã từng giao đấu trong nhiều game trước đó, còn người thứ ba là kẻ trước đây đã bỏ ra năm vạn vàng để ké fame Phong Hỏa Liên Thiên.
Ba người nhìn nhau một cái, cuối cùng do WZC lên tiếng: "Anh Thiên, chúng tôi cũng không có ý gì khác. Chỉ là người chơi làng 66 các anh đã được lợi lớn như vậy, cũng phải chừa cho anh em đến từ những nơi khác một con đường sống chứ."
"Rốt cuộc muốn làm gì, nói rõ ràng ra xem nào."
"Được thôi, nghe nói nguyên liệu đột phá trong thành chính đều bị anh mua hết rồi, chia ra sáu phần thì chuyện này cho qua."
