Biến Thành Công chúa Sa Cơ, Tôi Bán Bom Hạt Nhân Ở Làng Tân Thủ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2414

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6940

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

Chương 101 - 200 - Chương 152: Lời Mê Sảng Của Sogrider

Bình luận viên Quản: “Giai đoạn ba của BOSS xuất hiện rồi!”

“Phong Thần đã thử một đòn, sát thương trông cũng ổn đấy.”

“Nhưng con BOSS bây giờ công thủ toàn diện, vừa trâu bò lại còn sát thương cao, tốc độ nhanh, Phong Thần dường như có chút bó tay!”

“Phong Thần chỉ có thể bất đắc dĩ câu giờ, nhưng thế này lại rơi vào tình thế khó khăn như trước. BOSS có thể kéo dài, người chơi không thể cứ tiêu hao mãi được.”

“Phong Thần dường như đã nghĩ ra cách, cậu ta bắt đầu thả diều!”

“Đây đúng là một pha thả diều chuẩn sách giáo khoa! Tôi cứ rỉa máu ông mà chẳng áp lực gì, còn ông thì bất lực nhìn tôi bay lượn.”

“Cậu ta nên đánh như thế chứ! Tay tôi dài lại linh hoạt, ông thì cục mịch thế kia, tôi thả diều cho ông tê tái luôn.”

“Bây giờ đã bước vào một cuộc chiến giằng co. Chúng ta có thể thấy con BOSS đang đuổi theo phía sau như một con chó điên, răng sắp nghiến nát cả rồi.”

“Còn Phong Thần thì sao? Phong Thần vậy mà còn tâm trạng quay lại cà khịa! Đúng là vừa đánh vừa sỉ nhục mà!”

Bình luận viên Hoàng tìm đúng thời cơ để tiếp lời:

“Phong Thần đây là đang thị phạm cho chúng ta một giáo án hoàn chỉnh để đối phó với mấy con BOSS to xác não tàn. Quý vị khán giả đã học được chưa?”

Kênh chat đồng loạt phản hồi: “Học cái beep! Solo boss là chuyện người làm được à?”

“Nếu có trình độ này, tôi farm sạch đám quái nhỏ trên bản đồ cho rồi. Chừng đó điểm là đủ để tôi chắc suất top 1, cần gì phải khô máu với con BOSS này?”

“Xem livestream này là để giải trí chứ có phải để học tu tiên đâu.”

Họ đều có chung một nhận thức đó là cho dù bây giờ họ có đổi lấy bảng chỉ số, trang bị, kỹ năng của Phong Thần, họ cũng không dám chắc mình đủ sức solo con BOSS này.

Nhìn Phong Thần di chuyển giữa các tòa nhà như đang khiêu vũ, rồi né đòn trong đường tơ kẽ tóc, ai mà học cho nổi?

Chưa kể còn phải quy hoạch lộ trình, dẫn dụ hướng di chuyển của BOSS các kiểu.

Đây là phải có cả tư duy chiến thuật lẫn kỹ năng thao tác đỉnh cao, lại thêm tâm lý tuyệt đối bình tĩnh và tự tin mới làm được.

Đổi lại là người thường thì sẽ làm gì?

Dĩ nhiên là kéo một đám anh em vào úp sọt, còn mình thì đứng đằng sau ném bom, ném phép làm một cái pháo đài di động là xong.

Đột nhiên, Hoàng Bán Tiên kinh ngạc thốt lên: “Nhìn bản đồ kìa, hình như có người chơi khác đang đến gần!”

“Vị trí của họ, dường như đang nằm ngay trên tuyến đường di chuyển của Phong Thần và BOSS!”

“Toang rồi, không lẽ sắp có biến à!”

“Họ gặp nhau rồi! Họ... bị BOSS giết trong một nốt nhạc.”

“Sau đó Phong Thần dẫn BOSS quay về đường cũ.”

Quản Trụ Chủy: “Ờ... cái này... Hoa Thiếu cũng là một người chơi hàng đầu, anh đánh giá thế nào về việc này?”

Hoa Thiếu trong lòng đắng ngắt.

Không có chuyện gì thì đừng có réo tên tôi, để tôi làm người tàng hình là tốt lắm rồi.

“Tôi đánh giá là thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa. Lỡ chân bước vào chiến trường của thần tiên thì chỉ có thể nói là họ không may mắn thôi.”

Những người khác cũng nghĩ như vậy.

Họ xem livestream từ đầu đến giờ nên rất đồng cảm với cái cảnh bị bốc hơi một cách khó hiểu như thế.

Phong Thần cũng toàn giết quái nhỏ như vậy, bây giờ chẳng qua là BOSS coi những người chơi khác như quái nhỏ để farm thôi.

Ể? Khoan, trong đám quái nhỏ hình như có lẫn một con quái tinh anh.

BOSS không thèm bồi thêm nhát nào, cô ta chưa chết hẳn!

Sau đó mọi người liền thấy cô ta tiếp tục đi tìm đường chết.

Mà ở phía bên kia màn hình, Phong Thần đang dẫn BOSS đi chơi nhảy bungee.

Thanh máu của BOSS cũng đang tụt không phanh.

Lượt đi bào mất hơn hai mươi phần trăm, lượt về cho nổ bay hơn ba mươi phần trăm, máu của BOSS đã còn chưa tới bốn mươi phần trăm.

Nhìn Phong Thần đột nhiên dừng lại, dường như muốn đối đầu trực diện với BOSS.

Điều này khiến nhiều người không hiểu nổi.

Sau khi hai bên trao đổi một chiêu, Quản Trụ Chủy vừa định bình luận thì Hoàng Bán Tiên đã nhanh nhạy phát hiện ra điểm mấu chốt: “Vị trí này trông hơi quen.”

Giây tiếp theo, kinh điển tái hiện.

Ánh sáng trắng chói lòa từ vụ nổ kinh hoàng tràn ngập toàn bộ màn hình livestream khiến tất cả mọi người đều phải che mắt lại.

Dù không nhìn màn hình, nhưng ai nấy đều đoán được kết cục. Giọng bình luận viên Quản cũng trở nên cao vút, hòa cùng tiếng nổ vang vọng vào tai mọi người.

“Lại là vị trí này, công thức quen thuộc, hương vị quen thuộc, là nơi giấc mơ bắt đầu! Rốt cuộc Phong Thần đã chôn bao nhiêu mìn ở đây vậy!”

“Vụ nổ lần này còn dữ dội hơn tất cả những lần trước cộng lại, cho dù có là BOSS, dính phải đòn này không chết cũng tàn phế!”

“Phong Thần cố tình dẫn BOSS đi vòng vòng, hóa ra là để cuối cùng vòng về đây! Đúng là một nước cờ cao tay!”

Đợi đến khi vụ nổ kết thúc, tất cả mọi người nhìn vào mặt đất trên màn hình đã hoàn toàn biến dạng, ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh.

Đây không chỉ là xử lý BOSS mà còn là san bằng cả nhà của BOSS luôn rồi.

Dứt khoát! Tàn nhẫn!

“Thật sự, tôi còn thấy tuyệt vọng thay cho con BOSS này nữa là.”

“Đối thủ thế này thì đánh đấm gì nữa, không có một chút cơ hội thắng nào cả.”

“Người ta công cao hơn ông, tốc độ nhanh hơn ông, cận chiến mạnh hơn ông, đánh xa chuẩn hơn ông. Văn có thể bày mưu tính kế, võ có thể headshot thẳng mặt, tiến có thể dùng bom mở đường, lui có thể không dính một hạt bụi.”

“Thế này thì chịu rồi, nếu tôi là con BOSS này, gặp phải là giơ hai tay đầu hàng ngay, điểm cứ thế mà dâng lên.”

Còn đòn kết liễu cuối cùng của Phong Thần ngược lại không gây được nhiều sự chú ý.

Chủ yếu là vì họ đều không hiểu, bóng kiếm hư ảo, đòn tấn công vô hình, cuối cùng BOSS nổ tung cũng chỉ bị coi là hoạt ảnh tử vong mặc định của nó.

Đến đây, BOSS đầu tiên của Phó bản: Vương Quốc Diệt Vong đã bị đánh bại.

Toàn trường hoan hô.

Yulia cũng nhận được thông báo hệ thống, chỉ có điểm, không có phần thưởng phụ.

Sogrider và Trùng Vực Sâu được tính là hai đơn vị, kẻ trước một vạn điểm, kẻ sau tám nghìn điểm.

Dù sao thì đây cũng chỉ là một con BOSS nhỏ trong phó bản mà thôi. Những thành phố tương tự còn sáu cái nữa, tức là ít nhất còn sáu con BOSS nhỏ.

Còn những điểm khám phá lớn ở sâu hơn trong bản đồ thì tạm thời không tính đến.

Yulia lại gần vị trí Sogrider chết, bên dưới đó có rơi ra một cái rương màu tím.

Đây mới là vật phẩm rơi ra thật sự của hắn.

Yulia tiến lên mở rương, bên trong đầu tiên là một ít thuốc hồi máu hồi mana, cũng không tệ.

Sau đó là mấy món trang bị.

Lại có cả một món đồ tím!

Cô lấy món đồ tím ra, là một chiếc áo choàng đen, khá giống với cái cô đang mặc.

Đồ tím là hàng ngon đấy!

Thuộc tính chưa bàn đến, ít nhất thì độ bền cũng cao!

Giống như lô đồ xanh trên người này, dù cô chẳng dính bao nhiêu sát thương, độ bền cũng đã tụt đi một ít.

Cái áo choàng bị nặng nhất, độ bền đã xuống còn một nửa.

Mặc chiếc áo choàng đen đồ tím vào, khuôn mặt Yulia bị che khuất, lại một lần nữa biến thành một sát thủ vô cảm.

Những trang bị khác cũng tiện thể đổi sang đồ mới có độ bền tối đa.

Sau đó cô nhìn vào vật phẩm cuối cùng trong rương, là một cuộn giấy da.

Cô mở ra xem.

“Gần đây tình hình các nước trở nên căng thẳng, nước láng giềng Sâm La và các cường quốc khác nảy sinh mâu thuẫn không nhỏ, Hoàng Kim Quốc cũng không thể hòa giải, thế giới dường như sắp loạn rồi.”

“Quốc vương Bệ hạ lâm bệnh, đây là một đả kích nặng nề đối với chúng ta trong thời khắc khó khăn này.”

“Bệ hạ đã khỏi bệnh, thật đáng mừng.”

“Bệ hạ... dường như có gì đó khác lạ.”

“Bệ hạ ngày càng kỳ lạ, những pháp lệnh ngài ban ra thật khó mà lĩnh hội.”

“Chúng tôi không thể diện kiến Bệ hạ. Nhưng buổi tối ta đã có một giấc mơ kỳ lạ, ta mơ thấy Thần và Ma.”

“Ta... dường như cũng trở nên kỳ lạ, ta muốn cứu vớt nhân dân.”

“Ta có thể cứu rỗi họ, ta sẽ thành thần!”

“Chết đi!!!”