Biến Thành Công chúa Sa Cơ, Tôi Bán Bom Hạt Nhân Ở Làng Tân Thủ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2415

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6945

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

Chương 101 - 200 - Chương 158: Phong Thần là Loli

Về chuyện này, dân tình trên kênh chat đều chung một suy nghĩ: Sắp có kịch hay để xem rồi.

Họ đợi thêm một lát, cũng có thêm không ít người chơi khác kéo đến, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của ‘Phong’ đâu, đành phải bắt đầu họp bàn chiến thuật.

Trong số những người chơi còn sống sót, một phần ba đã tập trung tại Thành Hôi Tẫn.

Mà một phần ba này lại toàn là những game thủ sừng sỏ nhất.

Những người chơi có tiến độ càng nhanh, phát triển càng tốt thì càng có xu hướng dồn về đây.

Có thể nói, Thành Hôi Tẫn lúc này đã quy tụ bảy, tám phần thực lực của toàn bộ người chơi, đó là chưa kể đến sự tồn tại của ‘Phong’.

Kết quả của cuộc họp này sẽ quyết định phương hướng tổng tấn công cuối cùng của toàn thể người chơi.

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.

Sau một hồi cãi vã tóe loe, cuối cùng họ cũng phân chia xong nhiệm vụ.

Một kế hoạch hợp tác tác chiến hoành tráng đã được chốt hạ.

Tên của nó là...

Kế hoạch “Đường Ai Nấy Đi”.

Sau trận quần nhau với con BOSS trước đó, họ nhận ra rằng việc tập hợp người chơi từ các server khác nhau lại một chỗ đúng là chỉ tổ vướng chân vướng cẳng.

Nếu không phải vì ngáng đường nhau, con BOSS đã bay màu sớm hơn ít nhất hai mươi phút.

Kể cả có ép buộc gộp lại, thì ai chỉ huy, chỉ huy thế nào lại là cả một vấn đề trời ơi đất hỡi.

Vì vậy, họ quyết định hai điểm khám phá lớn cuối cùng sẽ được chia làm bốn cửa. Người chơi server Hoa Hạ, server Châu Mỹ, server Châu Âu, và các server còn lại sẽ lần lượt tiến vào từ bốn hướng đông, tây, nam, bắc, nước sông không phạm nước giếng.

Tức là mỗi bên một cổng, đường ai nấy đi. Còn việc phân chia nội bộ của mỗi bên thì tự họ giải quyết.

Anh muốn dồn toàn lực vào Thành Lục Ấm, bỏ trống hoàn toàn Rừng Mê Hoặc cũng chẳng sao. Miễn là đảm bảo không can thiệp vào nhau trước khi đối mặt với con BOSS gác cổng của hai nơi là được.

Còn khi giáp mặt BOSS á? Thì mạnh ai nấy lo, tùy cơ ứng biến.

Cái này thì đúng là không thể cấm được.

Hai điểm cuối cùng này, mọi người sẽ đến cổng canh trước.

Rừng Mê Hoặc sẽ bắt đầu bị công phá sau hai tiếng nữa, tức là vào giờ thứ hai mươi mốt của sự kiện, còn Kinh thành Thành Lục Ấm sẽ bắt đầu muộn hơn một tiếng.

Kẻ nào dám ăn mảnh, cứ đợi đến khi sự kiện kết thúc rồi tính sổ.

Ai nấy đều là dân tai to mặt lớn, cái giá phải trả cho việc lật kèo công khai là không hề rẻ.

Sau khi thảo luận xong khung tác chiến chung, các bên đều dẫn người của mình rời đi.

Lần này, Yulia có chút khó xử.

Cô thuộc server Hoa Hạ, về lý mà nói thì nên tuân thủ quy tắc của server, đi vào từ cổng phía đông.

Nhưng... mình có đồng ý đâu, cũng có đi họp đâu.

Với cả, cái vụ ‘tính sổ’ là cái quái gì thế? Chẳng lẽ mình cũng bị réo tên à?

Hờ! Các người còn chẳng biết mình là ai, lấy gì ra mà tính sổ!

Hôm nay mình cứ ăn mảnh đấy, làm gì được nhau?

Thôi thôi, không cần thiết.

Nếu không lỡ hóng được cái cuộc họp dở hơi này, mình chắc chắn đã tự tung tự tác rồi. Nhưng đã nghe rồi thì cũng không nên giả câm giả điếc làm gì.

Hơn nữa, ngay từ đầu mình đã định để đám người chơi này đi dò đường trước.

Đây là điểm khám phá lớn, là trùm cuối của sự kiện lần này, đến mình cũng không dám manh động.

Vẫn là câu nói cũ, Yulia đây thực ra rất... chơi chắc.

Yulia quyết định đi khám phá Rừng Mê Hoặc trước.

Tuy cùng là điểm khám phá lớn, nhưng Kinh thành Thành Lục Ấm có địa hình rộng gấp đôi Rừng Mê Hoặc, rõ ràng boss cuối thật sự nằm ở đó.

Mình sẽ đến Rừng Mê Hoặc trước, dọn dẹp xong xuôi là có thể chạy sang Kinh thành hốt cú chót.

Bây giờ còn hai tiếng nữa mới đến lúc bắt đầu công phá Rừng Mê Hoặc, cô bèn tiện đường ghé qua Thành Lam Thiên.

Nơi này nằm ở phía đông Rừng Mê Hoặc, gần lối vào phía đông của khu rừng nhất.

Không ít người chơi server Hoa Hạ cũng có cùng suy nghĩ với cô, kéo đến Thành Lam Thiên để thám thính một phen.

Thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều người chơi dự định tiến vào các điểm khám phá lớn.

Sau khi đến nơi, họ sẽ được những người chơi khác thông báo về kế hoạch tác chiến, sau đó sẽ đi đến cổng của server mình.

Đối với một số người chơi không chịu tuân thủ quy tắc lẻn vào ăn mảnh từ mấy ngóc ngách khác, những người còn lại cũng đành bó tay.

Ăn mảnh thì cứ ăn mảnh thôi, hấp tấp xông vào nơi nguy hiểm trùng trùng có khi giờ này đã bay màu rồi.

Họ hẹn hai ba tiếng sau mới bắt đầu tổng tấn công cũng là để tập hợp lực lượng đông đủ nhất có thể.

“Vẫn chưa gặp ‘Phong Thần’ à?”

“Chưa, tìm không thấy người đâu cả.”

“Chẳng lẽ đã vào trước rồi? Không thể nào, một cao thủ top đầu sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy.”

Người chơi hàng đầu là lực lượng chiến đấu cao cấp nhất, nếu hấp tấp xông vào mà tổn thất thì quá lỗ.

Chính vì mọi người đều có suy nghĩ này nên mới lập đội, mới tập hợp lại với nhau.

Nói cho sang mồm là phát huy sức mạnh tập thể, còn nói trắng ra là tìm mấy thằng bia đỡ đạn.

Trừ khi bạn có thể solo clear, nếu không thì gia nhập đội nhóm chắc chắn là lựa chọn tốt hơn.

Solo clear á? Có thể không? Tuyệt đối không thể...

Anh ta đột nhiên liếc nhìn bảng xếp hạng, con số sáu chữ số vô cùng nổi bật, trong khi người đứng ngay dưới, điểm số vẫn chỉ lẹt đẹt bốn chữ số.

Chuyện này... thật sự không thể sao?

Hình như... cũng có chút khả năng?

“Tuy chúng tôi không gặp được Phong Thần, nhưng đã gặp những người từng thấy cô ấy.”

“Ồ? Họ nói gì?”

“Họ nói... Phong Thần là loli.”

“...”

“Vãi! Phong Thần là loli?!!!”

Tin này nhanh chóng truyền đến tai tổng chỉ huy của server Hoa Hạ, cũng chính là người bạn cũ của chúng ta, Phong Hỏa Liên Thiên.

Dù sao thì anh ta cũng là người được công nhận đứng thứ hai, người đứng đầu bây giờ không có ở đây, mà kể cả có ở đây cũng chưa chắc năng lực chỉ huy thế nào, trong khi trình độ của Phong Hỏa Liên Thiên thì ai cũng thấy rõ.

“Anh Thiên! Anh Thiên! Phong Thần là loli! Là loli đó!”

“Đừng có gào nữa! Tôi nghe thấy rồi!”

Phong Hỏa Liên Thiên một tay chống trán, ngồi trên một tảng đá suy ngẫm về cuộc đời.

Anh ta nhớ đến cỏ mùa xuân, đêm mùa hạ, quả mùa thu và gió mùa đông.

Gió? Gió đó... tức là Phong?

Vãi! Hóa ra từ đầu đến giờ người đè đầu cưỡi cổ mình lại là một bé loli?

Mà còn bị đè đến mức không ngóc đầu lên nổi.

Phong Hỏa Liên Thiên thở dài một hơi thật mạnh, rồi quay đầu lại nhìn người vừa đến, nói với giọng đầy ẩn ý: “Thực ra, loli cũng tốt lắm.”

Người kia ngẩn ra, có chút không thể tin nổi.

“Anh Thiên... anh... anh nói đúng quá! Đồng đạo đây rồi!”

“Cút ngay cho ông!”

Phong Hỏa Liên Thiên tát một cái vào trán gã kia, nhưng lại dính phải cơ chế cấm PK, tự làm tay mình đau điếng.

Khóe miệng anh ta co giật, may là đã nén được tiếng kêu.

Rồi anh ta mặt lạnh như tiền từ từ thu tay về, giấu ra sau lưng.

“Ý của tôi là, cậu ta đã là loli, vậy thì không thể tranh giành quyền chỉ huy với tôi được. Sau này chúng ta cứ coi cậu ta như một linh vật là được.”

“Ờ... linh vật một trăm bốn mươi nghìn điểm ạ?”

“Đúng! Linh vật một trăm bốn mươi nghìn điểm!”

Dù cho Phong Hỏa Liên Thiên mới có tám nghìn điểm, anh ta vẫn có thể ưỡn ngực coi người khác là linh vật.

Có thực lực mạnh thì sao? Có điểm cao thì sao?

Chỉ cần cậu là loli, cậu sinh ra đã ở chiếu dưới rồi!

Chúng tôi đều là những người mà cậu phải ngước nhìn, còn cậu, giỏi lắm cũng chỉ có thể nhảy lên đấm vào đầu gối của chúng tôi thôi.