Tô Nam nửa ngồi trên giường bệnh, cảm thấy tam quan của mình sắp vỡ vụn đến nơi rồi.
Trong tưởng tượng của cô, sau tai nạn xe cộ lần này, bản thân có thể bị tàn phế, có thể mất trí nhớ, thậm chí có thể đã chết...
Nhưng có đánh chết cô cũng không ngờ rằng, sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, mình lại biến thành một đứa con gái.
Nhìn thiếu nữ dáng dấp Loli mong manh yếu ớt trong gương, Tô Nam khẽ thở dài...
Cái này, có lẽ mình gặp phải tai nạn giao thông hàng "fake" rồi.
Thảo nào chị Trần lại dịu dàng đến thế, chị ấy đối xử với học sinh bị bệnh lúc nào cũng như vậy mà.
“Em... thực sự không nhớ gì sao?”
Người phụ nữ trước mặt kinh ngạc mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự lo âu.
Tô Nam tránh đi ánh mắt của Trần Linh, mất tự nhiên gật đầu một cái.
Nhìn ánh mắt lo lắng của đối phương, trong lòng Tô Nam cảm thấy áy náy, nhưng hiện tại cô còn chưa nắm rõ tình hình, trực tiếp mở miệng nói toạc ra cũng không hay lắm, đành phải dùng cớ mất trí nhớ để lấp liếm cho qua chuyện.
Nghỉ ngơi nửa giờ, Tô Nam phát hiện mình đã khôi phục được một phần khả năng vận động, đồng thời cũng có thể nói chuyện chậm rãi.
“Hôm nay... là ngày mấy...”
Giọng nói của cô mềm mại ngọt ngào, lại mang theo chút kiều hàm ngây thơ đặc hữu của thiếu nữ.
Vừa mở miệng, Tô Nam đã tự giật mình bởi chính giọng nói của mình. Chuyện này... Tuy mình không phải là Lolicon, nhưng cái chất giọng moe thế này khiến chính mình nghe xong cũng phải động lòng.
“Hôm nay là ngày 22 tháng 4,” Trần Linh nhìn thiếu nữ, ánh mắt mang theo một tia lo lắng, ngập ngừng một chút rồi bổ sung thêm một câu, “Năm 2017.”
Vậy mà đã trôi qua một năm lẻ ba tháng rồi! Tô Nam cảm thấy có chút khó tin.
“Em là Tô Nam... học sinh lớp 3-A trường Sơ trung trực thuộc Nhất Cao, em thật sự không nhớ ra chút nào sao?”
Nhắc tới cái tên Tô Nam này, trên mặt Trần Linh thoáng qua một tia ảm đạm, sau đó bắt đầu giúp cô hồi tưởng lại ký ức.
Lại trùng cả họ tên? Mình làm sao lại thành học sinh cấp hai rồi? Tô Nam nghệch mặt ra.
Chẳng lẽ là trọng sinh trong truyền thuyết? Hay là xuyên không? Đây vẫn là thế giới cũ sao?
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh truyền đến một trận xôn xao.
Trần Linh khẽ nhíu mày.
“Ai đấy? Không biết đây là phòng y tế sao?”
Trần Linh là giáo viên y tế của trường Trung học Phổ thông số 1 thành phố L (Nhất Cao), phụ trách cả khối sơ trung (cấp 2) và cao trung (cấp 3).
Một nam sinh dáng người cao to vạm vỡ ngó nghiêng đi vào, cậu ta trông có vẻ ngốc nghếch thật thà, đầu tóc rối bù hơi lấm tấm vài sợi tóc bạc, khóe miệng còn dính vụn đồ ăn vặt. Trên người cậu ta mặc bộ đồng phục mùa xuân bẩn thỉu của khối sơ trung, trong tay cầm một cái bọc căng phồng.
Nhìn thấy Trần Linh, mắt cậu chàng sáng rực lên, lấp lánh hào quang chói lọi, sau đó cười hì hì.
“Chị... chị Linh... là... là em.”
Giọng nói mang theo vẻ lấy lòng cẩn thận từng li từng tí.
Trần Linh quay đầu nhìn lại, sau khi thấy rõ cậu nam sinh thì lông mày hơi giãn ra:
“Là em à.”
Nhưng ngay sau đó cô lại trở nên nghiêm khắc hơn:
“Còn không mau tới xin lỗi!”
Xin lỗi? Tô Nam ngẩn ra.
“Nhưng... nhưng mà lúc đó rõ ràng là cậu ấy tự đâm đầu vào mà...”
Cậu nam sinh nhỏ giọng lầm bầm.
“Xin lỗi ngay.”
Giọng Trần Linh mang theo một tia lạnh lùng.
Cậu nam sinh run bắn người, dường như cực kỳ kính sợ lời nói của Trần Linh. Cậu ta rụt rè tiến lên, không tình nguyện cúi đầu trước Tô Nam, nói: “Xin lỗi... Tớ không nên đá bóng trúng... cậu...”
Hóa ra cơn đau âm ỉ ở đầu là do chuyện này. Tô Nam chợt hiểu ra.
Đây chính là nguyên nhân mình sống lại sao?
Nhưng nếu không có cú sút này, e rằng mình cũng sẽ không được đến thế giới này lần nữa...
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Nam nhìn cậu nam sinh mang theo một tia phức tạp.
Cậu chàng miễn cưỡng xin lỗi xong, gãi gãi đầu, sau đó nhét cái bọc trong tay cho Tô Nam.
“Cho cậu... cái này coi như là... quà bồi thường của tớ.” Cậu nam sinh quay đầu đi chỗ khác, mặt hơi đỏ lên, dường như rất không quen giao tiếp với người lạ.
“Tớ đã lượn trong siêu thị nửa ngày trời, nếm thử tất cả các món ngon, mới chọn ra được món quà tồi thường tốt nhất đấy...”
Cậu ta há miệng, tinh nghịch lè lưỡi, giọng điệu mang theo một chút tự hào.
Nếm thử tất cả món ngon? Nhìn khóe miệng còn dính vụn bánh của cậu ta, cơ mặt Tô Nam hơi giật giật...
Cái này, chắc chắn không phải là mua về nếm rồi...
“Siêu thị? Em lại lén trèo tường trốn ra ngoài à?” Giọng điệu Trần Linh mang theo một tia giận dữ.
Trường Nhất Cao cả khối cấp 3 và cấp 2 đều là chế độ bán nội trú, từ thứ Hai đến thứ Sáu học sinh nội trú không được phép rời trường, mà cậu nam sinh này rõ ràng là một học sinh nội trú.
“Cái đó... em không có trèo tường... em chui ra...”
Giọng cậu nam sinh càng lúc càng nhỏ...
Chui ra? Biểu cảm của Tô Nam trở nên cổ quái, cô biết ở cửa sau trường học có một cái lỗ chó, nhưng cái lỗ đó không lớn lắm, một con chó ta cỡ trung chui qua thì được, còn người chui... Cô nhìn thân hình “vai năm tấc rộng thân mười thước cao” và bộ quần áo bẩn thỉu của thiếu niên, bỗng nhiên có chút khâm phục.
Trần Linh nghe cậu nam sinh nói xong, mặt đen lại, đang định chất vấn thì bị Tô Nam kéo kéo góc áo.
“Bỏ đi, cô... Trần...”
Nhìn thiếu nữ sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, sắc mặt Trần Linh dịu lại, cô vươn tay nhẹ nhàng nhéo má Tô Nam, sau đó giúp cô mở cái bọc ra.
Được rồi, bị coi là trẻ con triệt để luôn. Tô Nam bĩu môi, sau đó nương theo động tác của Trần Linh nhìn vào trong bọc.
Trong bọc là một cái lon, bao bì lon có hai màu đen cam, bên trên in hình một chú chó Teddy dễ thương, bên cạnh viết một dòng tiếng Anh ngắn gọn ——
“PRO PLAN DOG BISCUITS”
Tô Nam: ...
Trần Linh: ...
Là một học sinh cấp hai, có lẽ tiếng Anh của cậu chàng rất tệ, không biết trên đó viết cái gì, nhưng Tô Nam và Trần Linh đều là thạc sĩ tốt nghiệp, lại đều là dân sành sỏi từng nuôi chó, cái của nợ này mà còn không nhận ra thì đúng là gặp ma.
Thằng nhóc con này thế mà lại mang về một hộp... bánh quy cho chó...
Trần Linh cảm thấy đau cả đầu.
“Trần Thế Kỳ, em... em có biết em mua cái gì về không hả?”
Cậu nam sinh gãi đầu một cách khó hiểu, mở to đôi mắt đen láy, ngây thơ vô tội nhìn Trần Linh: “Bánh quy ạ! Em nếm rồi, giòn tan, vị thịt bò, ngon lắm luôn.”
Sắc mặt Tô Nam trở nên kỳ quặc.
Thằng nhóc xui xẻo này, chui lỗ chó, mua thức ăn chó, còn tự mình nếm thử, đúng là một cây hài sống.
“Haizzz...” Trần Linh day day thái dương, đỡ trán thở dài, “Em về trước đi, lát nữa là vào lớp rồi.”
Cậu nam sinh gật đầu, sau đó đi được một bước lại ngoái đầu ba lần, đi tới cửa, dường như nhớ ra điều gì, cậu ta lại quay đầu lại, nhìn Trần Linh với ánh mắt tràn đầy cầu khẩn: “Chị Linh...”
Trần Linh nhìn cậu một cái, sau đó thở dài một hơi, đi tới trước mặt cậu nam sinh. Cậu chàng tuy chỉ là học sinh cấp hai, nhưng vóc dáng lớn nhanh như thổi, cao hơn Trần Linh cả nửa cái đầu. Trần Linh giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu, ôn tồn nói:
“Vào lớp đi.”
“Chị Linh...”
“Vào lớp!”
Giọng điệu Trần Linh mang theo một tia không cho phép nghi ngờ.
Khí thế của cậu nam sinh xìu xuống, rũ đầu như cà tím phơi sương, lề mà lề mề đi ra khỏi phòng y tế.
Trần Linh khẽ thở dài.
“Nó tên là Trần Thế Kỳ, là em trai cô, cũng là bạn cùng lớp của em.”
Em trai? Trong mắt Tô Nam thoáng qua một tia nghi hoặc. Chị Trần không phải là con một ba đời sao. Đào đâu ra em trai?
Em trai à... Tô Nam nhớ lại ánh mắt khi rời đi của cậu thiếu niên, chép miệng.
Em thấy trong ánh mắt của cái gọi là em trai này, chị Trần à, chị không chỉ đơn thuần là chị gái đâu nhé...
