Biến Thân Thành Cửu Vĩ Hồ Tiên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kho Báu Của Nanana

(Đang ra)

Kho Báu Của Nanana

Ootorino Kazuma

Juugo cùng các thành viên của Câu lạc bộ Mạo hiểm đã dấn thân vào cuộc chiến săn tìm kho báu trên đảo nhằm thu thập "Bộ sưu tập Nanana", những món bảo vật ẩn chứa sức mạnh bí ẩn.

84 160

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

398 16686

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

93 930

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

(Đang ra)

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

ウスバー

Đây là câu chuyện về một nhân vật chính bị ném vào một thế giới mà anh không biết một chút nào, chiến đấu hết mình bằng nỗ lực và nghị lực để chạy ngược chiều với cốt truyện gốc!

17 54

Tập 01 - Chương 3: Tình trạng cơ thể của Tô Nam

Khoảng mười lăm phút sau, một người phụ nữ trung niên dáng người cao gầy đẩy cửa bước vào. Bà khoảng chừng năm mươi tuổi, bước chân hoảng loạn, trên mặt hiện rõ vẻ lo âu.

“Nam Nam! Nam Nam! Con sao rồi? Đừng dọa mẹ sợ chứ!”

Giọng bà mang theo sự căng thẳng và lo lắng tột độ.

Nghe thấy giọng nói xa lạ này, Tô Nam cảm thấy trong lòng mình dấy lên một trận rung động.

Cô nhận ra, đây chính là mẹ của thân xác này.

Người phụ nữ nhìn thấy Tô Nam, trong mắt lóe lên tia sáng, vội vàng chạy đến trước mặt cô, ôm chầm cô vào lòng.

Cảm nhận cái ôm bất ngờ này, cơ thể Tô Nam cứng đờ, nhưng sau đó từ sâu trong nội tâm lại trào dâng một cảm giác quen thuộc và an toàn khó tả. Đây là cảm giác mà khi còn là đàn ông, hắn chưa bao giờ cảm nhận được.

Cái cảm giác có chỗ dựa này, hình như cũng không tệ lắm?

“Cô ơi, cô yên tâm, lần này Nam Nam chỉ bị ngất đi thôi, không phải là phát bệnh đâu ạ...”

Trần Linh vội vàng đứng dậy, an ủi người phụ nữ trung niên.

Từ từ! Phát bệnh? Phát bệnh gì?

Tô Nam mở to hai mắt. Chẳng lẽ cái cơ thể mình vừa sống lại này lại là một con bệnh nan y sắp ngỏm?

Trần Linh nói xong, giọng điệu lại trở nên nghiêm túc và tự trách: “Nhưng mà... có một tin không vui phải báo cho cô biết... Con gái cô hình như bị mất trí nhớ rồi...”

“Hả?” Người phụ nữ thất thanh kêu lên, sau đó hốc mắt đỏ hoe, bà quay sang Tô Nam, giọng nói mang theo chút hoảng sợ: “Nam Nam... con không nhớ chuyện gì sao? Con... còn nhớ mẹ không...”

Tô Nam do dự một chút, lắc đầu, sau đó ngẫm nghĩ lại gật gật đầu.

“Con gái đáng thương của mẹ...” Người phụ nữ trung niên ôm lấy Tô Nam, sụt sùi khóc, “Sớm biết thế này mẹ đã không chiều theo tính bướng bỉnh của con, không để con đến trường...”

Tô Nam: ...

Trần Linh vỗ vỗ vai người phụ nữ, nhẹ nhàng an ủi bà, sau đó tự trách nói:

“Hơn nữa, tai nạn lần này nói ra cũng không thoát khỏi liên quan tới cháu, người đá bóng trúng con bé là em trai cháu, cho nên cháu xin chịu trách nhiệm toàn bộ viện phí và bồi thường tổn thất tinh thần...”

“Viện phí? Bồi thường? Tôi không cần! Tôi chỉ cần con gái tôi bình an vô sự, tôi chỉ cần con gái tôi khỏe mạnh thôi! Tôi chỉ còn lại mỗi đứa con gái này...” Người phụ nữ lẩm bẩm, giọng nói tràn đầy lo âu và sợ hãi.

Mẹ Tô kiểm tra Tô Nam tỉ mỉ từ đầu đến chân một lượt, phát hiện con gái dường như không chịu thương tổn nào khác, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên bà vẫn không yên tâm, ngay lập tức làm thủ tục xin nghỉ cho Tô Nam, muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra tổng quát...

Đầu óc Tô Nam vì vụ trọng sinh khó hiểu này mà vẫn còn hỗn loạn, chưa khôi phục khả năng tư duy bình thường, cộng thêm việc cô cũng muốn biết tình trạng cơ thể hiện tại của mình, nên dứt khoát để mặc cho mẹ Tô kéo đi...

Bệnh viện Nhân dân số 3 thành phố L, khoa Tim mạch.

Tô Nam nằm trên giường bệnh, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.

Cuối cùng cô cũng biết cơ thể này mắc bệnh gì rồi.

Bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa còn là loại khó sống qua tuổi ba mươi.

Từ địa ngục lên thiên đường, rồi lại từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cảm giác của cô bây giờ chính là như vậy.

Tuy nhiên rất nhanh cô đã cảm thấy nhẹ nhõm, Mình vốn dĩ là người đã chết, sống thêm được mười lăm, mười sáu năm nữa đã là lãi to rồi.

Mẹ Tô ngồi bên cạnh, vừa gọt táo cho cô, vừa trò chuyện, kể toàn những chuyện quá khứ, dường như muốn khơi dậy ký ức cho con gái.

Khơi dậy ký ức là chuyện không thể nào, "lõi" đã đổi người rồi, ký ức đương nhiên cũng không còn tồn tại, nhưng Tô Nam lại từ những lời lải nhải của mẹ Tô mà hiểu được thân thế của cơ thể này.

Cô gái tên Tô Nam này sống trong gia đình đơn thân, bố mất rất sớm. Một tay mẹ cô đã nuôi nấng cô khôn lớn.

Vừa sinh ra cô đã bị chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng, bác sĩ dự đoán cô khó sống qua tuổi 30.

Vì lý do sức khỏe, trước đây cô vẫn luôn ở nhà, mẹ Tô đích thân dạy cô đọc sách viết chữ, nhưng tiền thân thông qua sách vở mà biết được thế giới đặc sắc bên ngoài nên vô cùng khao khát được đi học.

Cuối cùng mẹ Tô không chịu nổi sự cầu xin khổ sở của con gái, vì muốn thỏa mãn tâm nguyện của con nên mới gửi cô đến học tại trường sơ trung trực thuộc Nhất Cao ở gần nhà nhất.

Tô Nam nhìn mẹ Tô bên cạnh với ánh mắt phức tạp, trong lòng khẽ thở dài, Đây là một người mẹ vĩ đại.

Tô Nam cứ thế yên lặng nghe mẹ Tô lải nhải, ngoan ngoãn há miệng ăn từng miếng táo mẹ Tô đã cắt sẵn.

Cô rất hưởng thụ cảm giác được cưng chiều này, đó là thứ mà kiếp trước cô chưa từng cảm nhận được.

Lúc này, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên hói đầu mặc áo blouse trắng bước vào, ông đeo một cặp kính gọng to, một tay cầm xấp báo cáo kiểm tra, tay kia chắp sau lưng, vẻ mặt mang theo sự kinh ngạc và kỳ quái, còn pha lẫn chút khó tin.

Tô Nam nhận ra, đây chính là bác sĩ điều trị chính mà mẹ Tô đã dẫn mình đến khám trước đó, bác sĩ Giang.

Mẹ Tô nhìn thấy bác sĩ Giang, mắt sáng lên. Bà vội vàng đứng dậy đi tới, giọng nói mang theo chút thắc thỏm và căng thẳng:

“Bác sĩ... bệnh của Nam Nam, rốt cuộc thế nào rồi ạ?”

Liên quan đến cái mạng nhỏ của mình, Tô Nam cũng vội vàng dỏng tai lên nghe.

Bác sĩ Giang vẻ mặt hơi ngưng trọng, ông lắc đầu, cảm thán: “Không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi...”

“Hả?”

Mẹ Tô thấy bác sĩ Giang nghiêm trọng như vậy, cảm thấy chân mình sắp mềm nhũn ra rồi.

“Nghiêm trọng... đến thế sao?”

Giọng bà run run.

“Ơ...” Thấy mẹ Tô như vậy, bác sĩ Giang ngẩn ra, sau đó trở nên hơi lúng túng, ông sờ sờ mũi, xua tay nói:

“Không, con gái bà rất tốt, cực kỳ tốt, tốt đến mức không thể tin nổi.”

“Cơ thể cô bé tuy rất yếu, nhưng đã hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh, thậm chí trái tim bị dị tật cũng trở nên giống hệt người bình thường... Đây quả thực giống như một kỳ tích! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trên người cô bé vậy?”

Càng nói, bản thân bác sĩ Giang càng trở nên kích động.

Mẹ Tô bị phản ứng của bác sĩ Giang làm cho giật mình, sau khi hiểu ra ý của ông, bà lập tức mừng rỡ:

“Ông nói là, Nam Nam nó... bệnh tim của nó...”

“Đã khỏi, hoàn toàn bình phục!” Không đợi mẹ Tô nói hết, bác sĩ Giang khẳng định chắc nịch gật đầu.

Tô Nam đang dỏng tai nghe lén bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, Đây coi là được ông trời chiếu cố sao? Mình vừa sống lại, bệnh nan y của cơ thể này liền khỏi hẳn?

Tâm trạng cứ lên voi xuống chó thế này... Hôm nay mình đúng là đi tàu lượn siêu tốc mà...

Thế này chẳng phải có nghĩa là, mình lại có thể tận hưởng cuộc sống rồi sao?

Ừm... mặc dù đã đổi giới tính...

Cúi đầu nhìn bộ ngực mới nhú lên dưới lớp đồng phục, cô gái bất lực thở dài một hơi.

“Tuần trước lúc tái khám tình hình của cô bé còn không mấy lạc quan... Tôi rất tò mò, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi con gái bà đã trải qua chuyện gì vậy?”

Trong lời nói của bác sĩ Giang mang theo sự tò mò của một người làm nghề y.

“Ưm...”

Mẹ Tô khẽ nhíu mày, sau đó không chắc chắn lắm nói: “Nam Nam bị một thằng nhóc nghịch ngợm đá bóng trúng vào đầu.”

“Hả... ừm?”

“Sau đó còn sốt một trận...”

“Ưm... rồi sau đó thì sao?”

“Sau đó... thì không còn gì nữa...”

Bác sĩ Giang: ...

Chẳng lẽ ý bà là bị bóng sút trúng đầu, sốt một trận là chữa khỏi bệnh tim bẩm sinh sao?!

Bà đang trêu tôi đấy à? Bác sĩ Giang câm nín toàn tập.