Biến Thân Thành Cửu Vĩ Hồ Tiên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2412

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6928

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 502

Tập 01 - Chương 6: Vụ trộm ở siêu thị Ái Tô

Tô Nam không tin vào mắt mình, tiếp tục chuyển kênh...

Kênh Tiếng nói Tự nhiên.

“Các ái phi, con đường của vương, định sẵn là cô độc...”

Đây là một con vua khỉ già vừa chiến thắng đối thủ đang tận hưởng màn mát-xa của mấy con khỉ cái.

Kênh Nông dân làm giàu.

“Đừng giết tao! Đừng giết tao! Tao mới 179 cân! Còn thiếu một cân nữa mới được xuất chuồng mà! Muốn giết thì giết con Đại Hoa nhà bên cạnh ấy! Nó 200 cân rồi!”

Đây là tiếng lợn kêu thảm thiết truyền ra từ lò mổ...

Tô Nam: ...

Cuối cùng cô cũng xác nhận ——

Mình không đơn giản là nghe hiểu tiếng mèo, mà là có thể nghe hiểu ngôn ngữ của bất kỳ loài động vật nào.

Đây là năng lực vốn có của nguyên chủ sao? Hay là siêu năng lực đi kèm khi mình trọng sinh?

Căn bệnh tim bẩm sinh khỏi hẳn một cách thần kỳ, năng lực giao tiếp với động vật... Tô Nam bỗng cảm thấy cái cơ thể mình vừa sống lại này dường như không hề đơn giản.

Nghe hiểu tiếng động vật là trải nghiệm như thế nào?

Đối với Tô Nam, ban đầu là luống cuống, sau đó là tò mò, nhưng khi nhận ra điều này có ý nghĩa gì, cô lại trở nên phấn khích.

Druid phiên bản hiện đại a, nếu sử dụng hợp lý thì đây chính là bàn tay vàng bật mode "vô song" rồi!

Tô Nam không kìm được bắt đầu tưởng tượng bay xa.

“Meo ngao~ Nam muội tử, Đại Bạch cần tự do...”

Trong phòng ngủ, tiếng gào khóc của con mèo Ba Tư Đại Bạch lại vang lên.

Emmm, mình hình như quên mất nó. Tô Nam gãi đầu.

Tắt TV, cô quay trở lại phòng mình.

Mèo Ba Tư Đại Bạch đang bám lấy song sắt lồng chim, mắt ngấn lệ nhìn cô.

Phải công nhận là, nếu không mở miệng, bộ lông trắng muốt, đôi mắt dị sắc xinh đẹp, cộng thêm dáng vẻ mập mạp ngốc nghếch, ngoại hình của Đại Bạch vẫn rất đáng yêu.

Nhưng mà... cất giọng lên là muốn quỳ luôn! Ai mà ngờ được giọng của nó lọt vào tai cô lại biến thành giọng ông chú trung niên? Lại còn là kiểu cực kỳ bỉ ổi, cực kỳ biến thái nữa chứ?

Cứ nghĩ đến cảnh Đại Bạch dùng cái giọng ông chú khàn khàn cợt nhả, trưng ra cái vẻ mặt dê cụ để bán manh lăn lộn, Tô Nam lại rùng mình.

Hình ảnh quá đẹp, không dám nhìn thẳng.

Tuy nhiên, nghĩ đến giới tính, tuổi mèo tương ứng với kích thước cơ thể và sở thích của Đại Bạch, Tô Nam lại cảm thấy, cái giọng này... cũng hợp hình tượng phết.

“Sau này, không có sự cho phép của tao, cấm mày nhảy lên người tao, cấm chui vào chăn của tao!”

Tô Nam nhìn chằm chằm Đại Bạch, nghiêm mặt nói.

Chỉ có điều cơ thể này của cô vốn nhỏ nhắn, khuôn mặt lại là kiểu loli phúng phính, đôi mắt to tròn long lanh, cái vẻ nghiêm mặt này không những chẳng có chút uy hiếp nào, ngược lại còn tăng thêm vài phần... dễ thương?

Dáng vẻ này của Tô Nam khiến mắt Đại Bạch dại cả đi. Nhưng nghe cô nói xong, con mèo Ba Tư lập tức xụi lơ như cà tím phơi sương, nằm bẹp xuống, miệng lẩm bẩm bất mãn:

“Meo hu hu... Nam muội tử bạc tình... trước kia cô đâu có như vậy... đã hứa làm trái táo nhỏ của nha...”

Tô Nam cầm lấy vợt muỗi.

“Rõ! Đại Bạch đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Con mèo Ba Tư lập tức đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, đứng đắn.

Tô Nam lúc này mới hài lòng gật đầu, thả nó ra khỏi cái lồng chim bằng sắt.

Đại Bạch vừa nóng lòng chui ra, bên ngoài lại truyền đến tiếng mở cửa lớn. Tô Nam ngó ra nhìn, hóa ra là mẹ đã về.

Mẹ Tô vẻ mặt mệt mỏi, nhìn thấy Tô Nam, trên mặt bà nở nụ cười.

“Nam Nam, thay quần áo đi, tối nay mẹ đưa con đi ăn pizza sầu riêng. Không phải con vẫn luôn muốn ăn sao? Bây giờ có thể ăn thoải mái rồi...”

Nói được một nửa, trên mặt mẹ Tô thoáng qua vẻ buồn bã, bà nhớ ra con gái mình đã mất trí nhớ. Nhưng mà, nếu để con gái tiếp xúc nhiều hơn với những thứ mình thích, biết đâu có thể giúp khôi phục trí nhớ thì sao...

Trong mắt mẹ Tô hiện lên vẻ đau lòng.

Tiền thân của Tô Nam rất thích ăn sầu riêng, nhưng vì sầu riêng có lượng đường và calo khá cao, bệnh nhân tim mạch không nên ăn, nên phần lớn thời gian chỉ có thể nhìn cho đỡ thèm, một năm cũng chỉ được nếm thử vài lần.

Pizza sầu riêng? Mắt Tô Nam sáng lên.

Cô không ngờ tiền thân lại có cùng sở thích với mình! Tuy nhiên vì pizza sầu riêng giá không rẻ, nên trước đây khi còn là đàn ông cô cũng chỉ thỉnh thoảng mới ăn cho biết vị.

Lương giáo viên bình thường cực kỳ hạn hẹp.

Thấy Tô Nam gật đầu đầy mong chờ, mẹ Tô cưng chiều ôm cô một cái, sau đó về phòng mình thu dọn đồ đạc.

Nhìn bóng lưng mệt mỏi của mẹ Tô khuất sau cánh cửa, Tô Nam do dự vài lần rồi kìm nén sự tò mò không hỏi.

Liếc thấy ánh mắt của Tô Nam, hai con mắt dị sắc của Đại Bạch đảo lia lịa, nghĩ ngợi một chút, nó hắng giọng cảm thán:

“Meo~ Tổng giám đốc Lưu thật không dễ dàng gì, một mình gánh vác cái siêu thị lớn như vậy, còn phải chăm sóc Nam muội tử cô nữa.”

Siêu thị? Hóa ra cửa hàng nhà mình là siêu thị à? Tô Nam xoa cằm.

Cô lại nhớ tới chiếc xe tải nhìn thấy lúc vào cổng sân sau.

Ái Tô? Siêu thị... Ái Tô?

Tô Nam bỗng nhớ ra, đây chẳng phải là cái siêu thị cỡ trung ở gần trường học sao! Việc buôn bán cực kỳ phát đạt! Hóa ra lại là sản nghiệp nhà mình. Tô Nam chợt hiểu.

“Meo, nghe nói mấy ngày nay tối nào siêu thị cũng có Đạo Thần ghé thăm, khổ nỗi lại không bắt được.”

“Đạo Thần? Kẻ trộm?”

Tô Nam trầm ngâm. Thảo nào người mẹ hờ của mình lại tiều tụy đến thế.

Đại Bạch thấy Tô Nam bị thu hút sự chú ý, mắt sáng lên, nó vừa làm bộ như không có chuyện gì tiến lại gần Nam muội tử, vừa bổ sung:

“Đúng vậy meo, Tổng giám đốc Lưu sợ cô lo lắng nên không nói cho cô biết. Tên trộm này lợi hại lắm, ngay cả camera giám sát cũng bó tay với hắn. Có người mai phục thì tên trộm ngừng hoạt động, nhưng bảo vệ vừa lơ là một cái thì lại mất đồ, cực kỳ quỷ dị, báo cảnh sát cũng không giải quyết được, Tổng giám đốc Lưu sắp bị hành cho điên luôn rồi.”

Mèo Ba Tư Đại Bạch làm vẻ mặt đau lòng, đồng thời tranh thủ từ từ di chuyển đến bên cạnh Tô Nam, làm bộ như vô tình cọ vào đôi chân trắng nõn của cô...

Hehehe, thơm quá, mềm quá, sướng quá... Mèo Ba Tư vẻ mặt say mê.

Tô Nam mặt không cảm xúc rút chân ra, lấy vợt muỗi.

Đại Bạch: ...

Một phút sau, con mèo Ba Tư vừa được tạo kiểu tóc uốn plasma phong cách HKT lần nữa ngồi ngay ngắn trước mặt Tô Nam, như người lính đang chịu sự kiểm duyệt.

“Nói tiếp.”

Tô Nam mân mê cái vợt muỗi, lạnh lùng ra lệnh.

Đại Bạch nhìn cô đầy oán trách, như cô vợ nhỏ bị bắt nạt.

“Meo ngao... đặc biệt là khu thực phẩm, bị phá hoại nát bét, quầy thức ăn cho thú cưng càng là khu vực thảm họa, nhất là thức ăn chó mèo, bị lục tung cả lên, haizz, bao nhiêu đồ ngon, lãng phí hết cả.”

Nhớ tới hiện trường thê thảm và đống thức ăn bị lãng phí, Đại Bạch liếm liếm móng vuốt, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Tô Nam: ...

Khu thực phẩm? Quầy thú cưng? Thức ăn chó mèo?

Cái này... không phải trùng hợp thế chứ?

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh một thằng ngốc to xác cười hề hề đưa cho cô gói thức ăn cho chó...

Khóe miệng Tô Nam giật giật.

Không phải là do thằng nhóc xui xẻo đó làm thật chứ?

Cũng có khả năng lắm... Mai đi học cần phải hỏi thử một câu. Nếu đúng là nó, làm được đến mức này cũng coi như nhân tài. Tô Nam hơi đau đầu day thái dương.

Thôi kệ, mai đến trường là rõ, tối nay cứ tận hưởng cái đã! Xoa xoa cái bụng đang réo ùng ục, Tô Nam nghĩ thầm.

Trong lúc suy tư, mẹ Tô đã thu dọn xong đồ đạc bước ra khỏi phòng, bà thay một chiếc áo khoác dáng ôm màu tím đậm, bên trong là áo thun cổ lọ màu đen và quần đen, cả người trông trẻ ra rất nhiều, tâm trạng có vẻ cũng khá tốt.

Nhìn trang phục của Tô Nam, bà hơi ngẩn ra: “Nam Nam, còn mặc đồng phục làm gì? Mau thay quần áo đi, chúng ta xuất phát.”

Ơ... thay quần áo?

Tô Nam nhìn bộ đồng phục trên người mình, có chút xoắn xuýt.