Tôi không có thời gian để bị phân tâm bởi nụ cười khó chịu của cha tôi đang luẩn quẩn trong đầu.
Chúng tôi bị tấn công bất ngờ.
Phía bên kia tòa tháp nối giữa khu vực của quý tộc và hiệp sĩ mà chúng tôi vừa leo lên, cánh cửa dẫn đến tòa tháp nối tòa nhà hiệp sĩ với doanh trại đột nhiên bị đá tung ra. Tiếng kim loại va chạm leng keng vang lên, quân địch rút kiếm ùa đến như lũ tuyết lở, lao vào những người lính quân lãnh thổ gần nhất.
“Dominic! Igor!”
Ngay lập tức, máu tươi tung tóe từ lưng một người lính, một người khác bị kiếm đâm xuyên qua bụng.
Tôi bị choáng ngợp bởi một cảm giác kỳ lạ, như thể bản thân tôi nóng lên vì phẫn nộ, nhưng đồng thời lại lạnh sống lưng trước cảnh chém giết.
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã hét lên tên họ. Giọng nói phát ra từ cổ họng tôi nghe đau lòng hơn bất kỳ lần nào tôi từng nghe.
“Richard, Wojciech!”
Binh lính của tôi đang tấn công những kẻ phục kích đã chém chết Dominic và Igor. Tuy nhiên, họ bị bao vây bởi một số lượng lớn kẻ thù, và Richard cùng Wojciech cũng bị đâm xuyên qua người bằng kiếm.
Cơ thể họ đổ gục xuống nền đá cuội, mắt vẫn mở to. Tôi nhìn họ co giật yếu ớt, máu phun ra từ cơ thể họ, cho đến khi cánh tay của ai đó che khuất tầm nhìn của tôi.
“Lãnh chúa, xin hãy lùi lại!”
Cánh tay đó là của Gunther. Dưới sự bảo vệ của anh ta, tôi rút lui về phía tòa nhà quý tộc, và đặt một tay lên chuôi kiếm đeo bên hông.
Tôi đã để cây kính lại chỗ hang động nơi bộ tộc Shiru tạm ẩn nấp, vũ khí cán dài sẽ vô dụng trong pháo đài.
Nhanh như gió, các hiệp sĩ lao lên trước phản công, chém đầu và đâm xuyện ngực kẻ thù.
Tuy vậy, những kẻ tấn công cũng mạnh không kém. Chúng được trang bị những thanh kiếm ngắn hơn một chút so với loại thường được sử dụng ở Arcusia, và có mũi kiếm sắc hơn. Về cơ bản, đây là một vũ khí một lưỡi, vừa bền vừa nhẹ, cho phép dễ dàng sử dụng các đòn đâm.
Trên tầng cao nhất của pháo đài, một cuộc hỗn chiến đang diễn ra, với tiếng la hét, tiếng kêu cứu và tiếng gầm hét giận dữ càng làm tăng thêm sự hỗn loạn. Các chiến binh từ hai phe lần lượt ngã xuống, đôi khi còn rơi khỏi pháo đài.
Trước cảnh tượng kinh hoàng ấy, tiếng cười điên dại của cha từ lâu lại văng vẳng trong đầu tôi. Tôi cảm thấy như mình đang chứng kiến lại địa ngục mà hắn đã tạo ra.
Đầu gối tôi run rẩy và đầu óc tôi gần như tê liệt.
“Lãnh chúa, chạy đi!”
Ngay lúc Gunther hét lên, một kẻ tấn công lao đến từ điểm mù phía sau một cây cột, lao về phía tôi. Ngay lúc tôi nhảy lùi lại, thanh kiếm của Gunther đã chặn được đòn tấn công của kẻ địch. Với âm thanh kim loại va chạm, dùng vai đẩy văng kẻ thù. Tuy vậy, ngay sau đó, một kẻ địch từ hướng khác đâm một mũi giáo ngắn vào Gunther.
“Gunther!”
Tôi nín thở. Cơ thể tôi như hóa chì, nặng nề và không chịu nghe lời. Trong đầu tôi vẫn còn văng vẳng tiếng cười của cha.
Gunther khéo léo đánh bật đòn tấn công với bộ giáp kim loại được Jugfena cung cấp, sau đó chém đầu kẻ thù bằng chính thanh kiếm của mình.
“Cút khỏi đây ngay!”
Anh ta lại hét lên, giọng có vẻ mất kiên nhẫn. Giọng nói của anh ta khiến tôi giật mình, cuối cùng tôi cũng bước đi được.
Những hiệp sĩ khác được giao nhiệm vụ bảo vệ tôi cũng đang chống trả những kẻ tấn công từ khắp mọi hướng. Chỉ cần một người ngã xuống thôi là chúng tôi sẽ bị áp đảo, tiếng chuông báo động vang lên trong đầu tôi.
Quay lại, tôi thấy vài hiệp sĩ đang rút lui vào dinh thự quý tộc cùng Bá tước Einsbark và Wiegraf đã ngất xỉu. Một người trong số họ nhận ra tình hình của tôi, liền chạy lại đây với thanh kiếm trên tay.
"Nhanh lên!"
Trong lúc anh ấy hét vào mặt tôi, tôi cũng đang chạy thẳng đến đó nhanh nhất có thể.
Từ bên cạnh, tôi thấy cánh tay lạ lẫm đang vươn tới, vị hiệp sĩ lao tới chém chủ nhân cánh tay ấy. Cùng với tiếng thét đau đớn của kẻ địch, máu bắn tung tóe lên người tôi. Tai phải tôi đau nhói vì tiếng hét quá lớn của hắn. May mắn thay, ít nhất máu không bắn vào mắt. Tôi vội vàng lau trán bằng mặt trong của tay áo.
Tôi chạy nhanh hết sức có thể, không thể chậm lại chỉ vì chút máu dính lên người được. Cảm nhận tốc đọ vẫn quá chậm, tôi nguyền rủa cơ thể trẻ con yếu ớt của bản thân.
“Tử tước!!”
Có người đang hét gọi tôi. Thấy ánh sáng phản chiếu ở rìa tầm nhìn, tôi chúi lên phía trước.
Quả nhiên, tôi đã quyết định đúng. Tôi nghe thấy tiếng vải rách, và cảm thấy mình bị kéo nhẹ bởi lực đẩy của một vật gì đó lướt qua. Hình như áo choàng của tôi đã bị rách. Mũ trụ rơi xuống, tạo ra tiếng va đập mạnh xuống sàn. Tay tôi vẫn còn đặt trên chuôi kiếm.
Tôi lại nhảy dựng lên, không kịp thở lấy hơi. Một vật nặng nảy lên trên mặt đất, ngay chỗ mặt tôi vừa mới nằm một giây trước. Tôi thậm chí không dám ngoái lại phía sau, tiếp tục chạy.
Nhưng đúng lúc đó, tôi bắt đầu nghẹt thở. Có ai đó túm lấy chiếc áo choàng rách của tôi và kéo tôi lên không trung, bóp cổ tôi.
"Khụ……"
Tôi theo phản xạ nắm chặt lấy miếng vải quấn đang quanh cổ bằng cả hai tay, cuống cuồng. Dù vậy, tôi cũng chỉ biết vung vẩy trong không trung một cách bất lực. Dù tôi liên tục cố cào cấu và đá vào người đang giữ mình, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Tôi bắt đầu choáng váng, mắt không nhìn thấy gì cả. Thị lực tôi mờ dần, toàn thân run rẩy dữ dội. Miệng tôi bắt đầu sùi bọt mép, nước bọt chảy xuống cằm.
"Một đứa nhóc ra chiến trường ư? Ở đâu cũng thế thôi."
Khi mọi thứ trong thế giới của tôi trở nên mờ nhạt, thứ duy nhất tôi vẫn có thể nghe rõ là giọng nói khàn khàn của gã đàn ông.
“Thật đáng thương. Được rồi, ít nhất ta cũng phải cho ngươi vui vẻ một chút trước khi chết chứ. Trẻ con đứa chẳng mơ được bay, nhỉ?”
Vừa nói xong, gã bắt đầu cười ngặt nghẽo. Chân tôi vẫn quờ quạng, và rồi
Đột nhiên tôi cảm thấy áp lực và cơn đau ở cổ biến mất.
“A..”
Tay áo và áo choàng của tôi bay phần phật.
Cánh tay tôi theo bản năng cố túm lấy không khí trong vô vọng.
Cảm giác rơi tự do khỏi pháo đài khiến tôi nhớ đến buổi học về lực hấp dẫn ở kiếp trước.
Cùng lúc đó, da gà nổi lên khắp người tôi.
Khi mặt đất ngày càng gần hơn, tiếng cười của cha tôi dần biến mất nhường chỗ cho nỗi sợ chết.
