Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3066

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2396

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 345

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6633

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 2

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 493

Phần 1 "Tranh biếm họa" - Chương 52 Trận thủ thành Jugfena (10)

Các hiệp sĩ mang theo Bá tước Einsbark và Wiegraf xuống tháp và tiến thẳng đến lối đi bí mật ở phía sau khu quý tộc.

Có vẻ như không có nơi nào khác mà bạn có thể trú ẩn.

Vì rõ ràng là kẻ địch đã chiếm được Pháo đài Jugfena, và quy mô cuộc xâm lược cũng như đường vào của chúng vẫn chưa được biết, nên ẩn náu trong lối đi bí mật mà có lẽ kẻ địch chưa biết đến lúc này có lẽ là giải pháp tốt nhất.

Kamil và tôi chạy theo sau nhóm hiệp sĩ.

Ở cuối hành lang dài và thẳng, một không gian lớn được trang trí công phu hiện ra trước mắt.

Sảnh vào của khu quý tộc là một không gian mở trải dài từ tầng hai đến tầng ba. Vì tầng một dành cho người hầu nên lối vào đón tiếp khách quý tộc nằm ở tầng hai.

Nhờ hành lang đó, tôi nhận ra mình mới chỉ đi được nửa đường, và đôi vai vốn căng cứng giờ đã được thả lỏng đôi chút. Tôi chưa chạy được bao lâu, nhưng có lẽ vì cảm giác phi thường như đang ở trên chiến trường, hành lang dài hun hút đến khó chịu.

Sau khi đi qua sảnh này và sảnh tiếp theo, đó sẽ là nơi có sảnh lớn với lối đi bí mật.

Nhưng...

“-Đợi đã! Dừng lại!”

Một hiệp sĩ chạy trước mặt chúng tôi lên tiếng ngăn cản. Mọi người lập tức chuẩn bị chiến đấu. Tôi cũng nắm chặt chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút nó ra khỏi vỏ.

Không khí căng thẳng dễ dàng cảm nhận được. Tôi vận năm giác quan của mình hoạt động hết mức có thể, 

chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra──và rồi, tôi nghe thấy một tiếng động nhỏ.

“Có gì ở đó vậy!?”

“Im lặng!!”

Có người hét lớn. Các hiệp sĩ cũng nín thở, im lặng làm theo. Một khoảnh khắc im lặng bao trùm hành lang tầng hai của tòa nhà quý tộc.

……Sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh rùng rợn hơn bất kỳ âm thanh nào tôi từng nghe trước đây.

Có một âm thanh lách cách bí ẩn, giống như tiếng gõ nhẹ vào đồ gỗ cứng.

Âm thanh lạch cạch vang vọng từ các bức tường của sảnh vào và vọng ra hành lang.

Có thứ gì đó trong sảnh. Giữ cảnh giác hết mức có thể, một số hiệp sĩ đi kiểm tra nguồn gốc tiếng động.

Một tiếng thở hổn hển nhỏ vang lên.

Và rồi một tiếng hét vang lên.

“-Chạy đi! Là ma thú! Là một con Abijhanas!”

Đột nhiên, một tiếng cười tục tĩu vang vọng khắp hành lang.

Ra vậy. Khả năng giả tiếng người là kĩ năng đặc trưng của nó. Mọi người quên cả thở, chạy ngược lại thật nhanh

Một con khỉ Abijhanas, sao một ma thú lại ở đây lúc này?

Tệ rồi đây.

Abijhanas là một ma thú giống khỉ, chúng là chủng ma thú hung dữ, tàn bạo và thông minh nhất sống tại Rừng quái vật, nhưng thường thì, ma thú sẽ không chủ động rời rừng quái vật.

Chúng tôi chạy lại tòa tháp nối liền tòa nhà quý tộc với tòa nhà hiệp sĩ.

Nhưng ngay khi chúng tôi đến trước tòa nhà, một hiệp sĩ dẫn đường khác lại hét lên.

“Không ổn rồi, có địch!!”

“Đến tháp! Đi qua tháp đến tầng ba!”

Một lần nữa chúng tôi quay lại, lần này chạy ngược về tòa tháp trước đó, leo lên tòa tháp mà chúng tôi vừa chạy xuống vài phút trước đó. Các hiệp sĩ chen chúc nhau leo lên cầu thang xoắn ốc hẹp, và người cuối cùng chốt chặt cả hai cánh cửa.

"Nhanh lên!"

Rõ ràng cánh cửa quá mỏng manh để ngăn chặn kẻ địch.

Cùng với tiếng đập cửa đầu tiên, tiếng vỡ vụn vang vọng khắp tòa tháp.

Đó là một âm thanh đáng sợ thúc đẩy chúng tôi tiến về phía trước.

Ngay khi tôi đến hành lang tầng ba, tôi có thể nghe thấy tiếng động mạnh phía sau khi cánh cửa bị đổ và đập mạnh xuống sàn đá.

“Nhanh lên, đến Đại sảnh!”

Tôi nghe thấy tiếng ai đó đuổi theo, nhưng tôi chỉ biết vậy thôi. Tôi không kịp quay lại nhìn.

Vì các hiệp sĩ vẫn đang khiêng hai quý tộc bị thương, nên việc ngăn chặn và phản công kẻ địch ở đây sẽ rất khó khăn. Hơn nữa, tôi là gánh nặng lớn thứ hai sau những người bất tỉnh, nên tôi cũng chả giúp được gì.

Có lẽ kẻ địch không có cung, chúng không bắn tên vào chúng tôi, nhưng có những vật thể khác đang bay về phía chúng tôi. Tình hình ngày càng trở nên khó khăn hơn khi phải chạy trốn quá những đống ngổn ngang trong hành lang.

Tôi chạy thật nhanh để tránh trở thành mục tiêu, nhưng có thứ gì đó giống như một chiếc đĩa trang trí vỡ ngay cạnh tôi, và tôi cảm thấy hơi đau ở má nơi bị mảnh vỡ sượt qua, cùng với cảm giác mất kiên nhẫn.

Sự khác biệt về tốc độ rất khó vượt qua, và là một đứa trẻ, tôi dần bị tụt lại phía sau.

Đột nhiên, có ai đó nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra sau. 

Khi tôi nhận ra, tôi đã đổi chỗ với Kamil, người đáng lẽ phải ở ngay phía sau tôi.

Uwaa, một tiếng kêu ngạc nhiên vang lên từ tôi. Nhưng rồi nó bị át đi bởi một tiếng nổ. Mọi thứ trong tầm mắt tôi trở nên trắng xóa khi có thứ gì đó nổ tung trước mắt.

Kamil nhấc bổng tôi lên và lăn ra xa khỏi vụ nổ. Ở rìa tầm nhìn, tôi có thể thấy những cột lửa bốc lên. Tôi choáng váng trước ngọn lửa bùng lên đột ngột, liếm những tấm rèm che phủ thảm và cửa sổ có song sắt. Kamil cố gắng che chắn cho tôi hết mức có thể, và tôi không biết nên nói là anh ấy cõng tôi hay kéo tôi đi nữa, anh ấy chạy theo hướng ngược lại với hướng chúng tôi vừa đi.

Tôi chỉ có thể nhìn thoáng qua cửa sổ kính ở phía bên kia tấm rèm, bị vỡ và văng ra ngoài.

Tôi cảm thấy một sức nóng thiêu đốt phía sau mình - thảm len cháy cực kỳ nhanh - và tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi nghĩ nó sắp nổ tung.

Cái gì thế? Bom à? Không thể nào.

Tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc phát triển một loại vũ khí như vậy, và thực tế là tôi sống trong một xã hội mà thuốc súng thậm chí còn không được sử dụng đúng cách. Có thể có bom xăng, nhưng chúng không thể nổ. Và tôi cũng không thấy lửa cháy cho đến khi vụ nổ xảy ra.

Cơ thể tôi như đang lơ lửng. Kamil đang nâng tôi lên bằng một tay. Và tôi hít một hơi thật sâu trước cảnh tượng trước mắt.

Cánh tay phải của Kamil đang giữ tôi bị bỏng nặng và đang rỉ máu. Chắc là do quả bom lúc nãy – anh ấy có bảo vệ tôi khỏi vụ nổ không?

Nghĩ lại thì, tay chân và má tôi đều đau âm ỉ, tê dại. Khi nhìn xuống, tôi thấy không đến nỗi tệ như Kamil, nhưng máu chảy khắp nơi.

Không đến mức đe dọa đến tính mạng của tôi, và có lẽ là vì máu của tôi đang lưu thông tốt, dù đáng lẽ tôi sẽ hoảng loạn, nhưng đầu tôi lại lạnh như băng, hoàn toàn tỉnh táo.

Như thể sương mù đang tan, tôi nhớ lại một số ký ức mơ hồ, rời rạc từ kiếp trước của mình.

……Đúng vậy, súng đã xuất hiện ở Vương quốc Arxia, nơi diễn ra trò chơi otome này. Dù chỉ là loại nạp đạn qua nòng, tôi vẫn nhớ có đoạn thoại về hiệu quả của chúng trong việc trấn áp ma thú.

Không có gì đảm bảo rằng thế giới sẽ phát triển theo đúng kịch bản của trò chơi, nhưng nếu súng không được coi là hiếm trong bảy tám năm nữa, thì tất nhiên phải có thuốc súng ở thế giới này. Kể cả khi Arxia hiện tại không có công nghệ như vậy, biết đâu Densel lại có, hoặc có thể nó đã được quốc gia Parmigran sở hữu nhờ giao thương trên biển với nhiều quốc gia khác.