After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2417

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6987

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

WN - Chương 98: Đều là An Nguyên dạy hư!

“Bà không biết đấy thôi, buổi chiều hai đứa nó ngồi cạnh nhau ngủ, ôi~ nhìn mà tim tôi tan chảy luôn~”

Trên con phố chợ đêm náo nhiệt nhất của thị trấn nhỏ.

Phía trước, mẹ đang khoác tay dì, nhỏ giọng tám chuyện, phía sau, An Nguyên quang minh chính đại nắm tay Trần Trừng, cô gái vừa e thẹn vừa ghét bỏ cứ muốn giằng ra. 

“Thích thật~ Tuổi nhỏ cũng không có áp lực gì, thích là thích, nghĩ lại hồi mình mười bảy mười tám tuổi......” 

Dì cười tủm tỉm đổi giọng: “Thông gia à~ Hay là chúng ta bàn bạc chuyện cưới xin của chúng nó đi?” 

“Thông gia cái gì?” Mẹ lườm một cái, “Vẫn chưa đâu vào đâu, ai biết An Nguyên nhà bà lên đại học có thay lòng đổi dạ không?” 

“An Nguyên á?” Dì đau đầu quay lại liếc hai đứa trẻ, “Nó cứ khăng khăng đòi học cùng trường đại học với Trần Trừng.” 

“Thế sao được? Không học trường tốt, sau này không nuôi nổi Trừng Trừng thì làm sao? Con nít làm việc bồng bột bà cũng không khuyên à.” 

An Nguyên cảm nhận được ánh mắt, ngẩng đầu nhìn, vừa lơ đãng, liền cho Trần Trừng cơ hội. 

Trần Trừng giằng phắt tay hắn ra, rồi đá một cái vào cẳng chân hắn với vẻ bực bội: “Có bệnh à?” 

Mẹ và dì đều ở đây, trên phố chợ đêm người qua kẻ lại, da mặt mỏng của Trần Trừng thực sự không chịu nổi việc nắm tay An Nguyên trong hoàn cảnh này. 

“Hình như đang nói chuyện của bọn mình.” An Nguyên nhìn nhị vị phụ huynh ghé sát vào nhau nói thầm, trêu chọc Trần Trừng, “Biết đâu đang bàn chuyện cưới xin của bọn mình?” 

“Làm gì nhanh thế? Còn phải đợi bốn năm nữa mày mới đến tuổi kết hôn hợp pháp nhé?” 

“Tổ chức đám cưới trước rồi đăng ký kết hôn sau, mấy chỗ nhỏ không phải đều thế à?” 

Trần Trừng sững sờ, mắt trợn to hơn một chút, hình như ở các thị trấn, làng xã, tình trạng này đúng là nhiều vô kể! 

Không thể nào? Tổ chức đám cưới rồi chẳng phải là phải động phòng à? Cô còn tưởng ít nhất cũng phải đợi năm sáu năm nữa, công việc cuộc sống ổn định rồi mới tính, hoàn toàn chưa nghĩ tới! 

Tuy cô đúng là thường xuyên lấy đứa anh em của mình ra làm tư liệu, nhưng thật sự chưa chuẩn bị tâm lý bị anh em của mình đè. 

Huống hồ kiếp trước làm trai tân hai mươi bảy năm, kiếp này làm con gái ba tháng, đã phải dâng hiến à? Có phải là hơi dễ dãi rồi không? 

“Không được không được không được! Nhanh quá! Ít nhất cũng phải để tao hoãn lại đã, với lại bây giờ phải nghiêm túc học hành chuẩn bị thi đại học!” 

May mà, mẹ cô vẫy tay với Trần Trừng ở phía trước: “Trừng Trừng! Vào cửa hàng xem quần áo này!” 

“Con ra liền!” Trần Trừng bỏ mặc An Nguyên, chạy lon ton đuổi theo, cùng mẹ bước vào cửa hàng quần áo nữ. 

Quần áo nữ, kiểu dáng nhiều hơn quần áo nam không biết bao nhiêu lần. 

Kiểu cá tính, kiểu đáng yêu ngọt ngào, kiểu xinh đẹp gợi cảm...... Trần Trừng ngẩng đầu, nhìn quần áo nữ treo trên tường, mặc trên người ma-nơ-canh, chủ yếu vẫn là chú ý đến trang phục nữ thiên về màu đen, kiểu cá tính trung tính. 

“Mẹ! Cái áo khoác gió kia......” 

“Xấu chết đi được, con gái con lứa mặc mấy màu sáng sủa đẹp đẽ.” 

Trần Trừng mím môi, ngay cả khi còn là đàn ông, mẹ cô cũng rất ghét gu thẩm mỹ toàn một màu đen của cô. 

“Con xem, áo bông này đẹp không, màu hồng đáng yêu biết bao.” 

“......” 

Trần Trừng vô thức quay đầu nhìn An Nguyên cầu cứu, lại phát hiện An Nguyên đang xoa cằm, nhìn chiếc quần yoga mặc trên người ma-nơ-canh. 

Đồ biến thái! Chỉ muốn nhìn chân tao! 

Nhưng mà thời buổi này, hình như quần yoga cũng khá thịnh hành? 

Cấp ba còn đỡ, chỉ được phép mặc đồng phục, nhưng lúc mới lên đại học, Trần Trừng đi dạo trên phố trong trường, đâu đâu cũng là những cặp chân dài thẳng tắp xinh đẹp, bọc trong quần yoga, mông cong vểnh, nhìn mà hoa cả mắt. 

Nhưng bản thân cô hoàn toàn không muốn mặc loại quần lộ rõ vóc dáng đôi chân này, quá bó sát, có cảm giác như không mặc gì, xấu hổ như thể bị vẽ body painting. 

“Tú Anh~ Váy này cũng hợp với Trừng Trừng này?” Dì gọi mẹ Trần Trừng, “Bà xem.” 

“Trời lạnh mà.” 

“Mặc quần tất dày một chút là được, mùa đông ở chỗ mình cũng có lạnh đến mức nào đâu.” 

Mẹ cô bị thuyết phục, cười tủm tỉm quay đầu gọi Trần Trừng: “Mau tới đây, vào phòng thử đồ mặc thử.” 

“Ơ......” 

Trần Trừng không vui mà xị mặt xuống. 

Thật ra gu thẩm mỹ của mẹ và dì cũng không tệ. 

Cô vẫn thích quần áo nữ cá tính hơn, cô cũng thích kiểu xinh đẹp gợi cảm, ở nhà mặc cho mình xem, tự ngắm mình, tự mình ưỡn ẹo tạo dáng cũng không tồi...... còn có thể dùng để trêu chọc An Nguyên. 

Nhưng vấn đề lớn nhất là, cô không được tự chủ lựa chọn! 

Cảm giác rất khó chịu...... 

Rõ ràng ở thế giới song song này, thân là con gái, Trần Trừng vẫn chưa trải qua thời kỳ nổi loạn, khiến mẹ cô quen với việc kiểm soát mọi thứ của cô. 

Phương diện này luôn khiến cô khá khó chịu. 

“Không muốn, không đẹp.” Thế là Trần Trừng quay mặt đi. 

Nhưng lúc trước khi còn là đàn ông, thời kỳ nổi loạn của cô kéo dài từ mười bốn tuổi cấp hai cho đến tận hai mươi bảy tuổi lúc xuyên không, hai năm đầu chống đối mẹ đặc biệt kịch liệt, vì thế mà tốt nghiệp đại học cô cố ý chạy đến thành phố khác thuê nhà, cũng không muốn về nhà ở. 

Mãi đến sau này kiếm được tiền, cô mới coi như giành được quyền để mẹ có thể đối thoại với cô ở tư thế gần như bình đẳng, thỏa hiệp, chứ không phải lúc nào cũng nhân danh tốt cho cô. 

“Sao lại không đẹp? Con thử mới biết chứ.” 

“Không thích, hay là mẹ đưa tiền đây, con tự mua.” 

Sắc mặt mẹ cô trầm xuống, nụ cười hiền lành dịu dàng lập tức biến mất, mày nhíu chặt, lộ ra vẻ mặt khiến Trần Trừng vô cùng quen thuộc, cũng vô cùng chán ghét và sợ hãi, y như lúc cãi nhau với bố. 

Nhìn thấy sắc mặt này, Trần Trừng chỉ muốn quay đầu bỏ chạy. 

“Thôi thôi, Trừng Trừng lớn rồi, sở thích khác chúng ta là bình thường mà.” May mà, dì vội vàng giảng hòa, bảo vệ con dâu tương lai của mình, “Cứ để Trừng Trừng với An Nguyên đi chọn đồ, hai chúng ta cũng nhàn.” 

An Nguyên phát hiện động tĩnh bên này, ghé lại hùa theo: “Đúng đó, để con với Tranh Tranh chọn, mẹ vừa nhàn mà Tranh Tranh cũng vui.” 

Mẹ cô bực bội lườm An Nguyên một cái, chắc chắn là bị thằng nhóc này dạy hư! Trước đây con gái bà ngoan biết bao? Bây giờ càng lúc càng không bớt lo. 

“???” 

Mẹ lườm con làm gì? 

An Nguyên mặt đầy ngơ ngác, chỉ có thể cười gượng. 

“Bà đấy, không thể quản con mãi được.” Dì kéo mẹ Trần Trừng ra ngoài, vừa đi vừa khuyên, “Mười bảy mười tám tuổi sắp thành niên cả rồi......” 

Nhìn hai vị phụ huynh rời đi, Trần Trừng khẽ thở dài, tâm trạng dạo phố bay sạch. 

Cô nghe thấy lời của dì, cũng thảo nào An Nguyên luôn rất thân thiết với dì, chịu nghe lời dì sắp đặt, hình như chưa bao giờ có thời kỳ nổi loạn. 

“Sao mẹ tao không thể giống như mẹ mày nhỉ?”

An Nguyên cười hề hề khoác vai Trần Trừng: “Bây giờ mày cũng có thể gọi bằng mẹ, mẹ tao còn cho mày bao lì xì nữa.” 

“Thần kinh.” 

Trần Trừng đau đầu vô cùng, bực bội gạt tay An Nguyên ra. 

Thật ra có thể thỏa hiệp, cô của bây giờ sớm đã không còn là đứa trẻ ranh vì chống đối mẹ mà bỏ học, tuyệt thực, ra net thông đêm không về nhà nữa, nhưng cô ích kỷ muốn bản thân mình được thoải mái một chút. 

“Tao có giống con nít không? Từng này tuổi đầu rồi mà vẫn nổi loạn.” 

An Nguyên nghĩ ngợi, ngược lại còn cổ vũ: “Thật ra cũng tốt mà? Lớn từng này rồi, cũng không thể chuyện gì cũng nghe lời dì, phải để dì biết giữ khoảng cách một chút.”

“Thế tao nói là mày dạy tao đấy.”

An Nguyên thất kinh: “Thảo nào ban nãy dì lườm tao! Vẻ mặt nhìn tao khó chịu vãi!”