After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6809

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

WN - Chương 104: Bảo vệ

"Chú, bây giờ cháu là bạn trai của Trừng Trừng rồi."

Lời của An Nguyên khiến không khí trong phòng bỗng chốc căng thẳng tột độ.

Trần Trừng không buồn thử giày mới nữa, quay đầu nhìn thoáng qua người mẹ đang ngơ ngác, rồi lại nhìn An Nguyên với vẻ mặt không biết sợ là gì, còn bố thì quay lưng về phía cô, không thấy được biểu cảm ra sao.

Cô hơi hoảng. Đàn ông ai chẳng có tính chiếm hữu cơ chứ? Huống hồ đây còn là đứa con gái mà ông yêu thương như báu vật suốt mười bảy năm, vẫn còn chưa đủ tuổi vị thành niên! Chỉ một phút lơ là đã bị thằng nhãi tóc vàng cuỗm đi mất.

Thử tưởng tượng thằng nhãi tóc vàng này không có nguồn thu nhập, lúc nhỏ còn toàn bắt nạt con gái mình, vừa nhìn đã biết chẳng có ý tốt gì, chỉ thèm muốn vẻ đẹp của con gái mình mà thôi...

Đặt mình vào vị trí của bố, Trần Trừng cũng thấy hơi tức giận thay ông.

Đã làm anh em bao nhiêu năm trời! An Nguyên vậy mà không hiểu ánh mắt của mình!

Bố cô kéo khóa vali lại, đứng thẳng người dậy, lưng thẳng tắp, bờ vai mở rộng. Người đàn ông ngày thường ở bên ngoài tính tình ôn hòa, thậm chí có hơi khúm núm, giờ đây lại như một con sư tử đực sẵn sàng chiến đấu.

Ngay cả lúc cãi nhau với mẹ, cô cũng chưa từng thấy bố nghiêm túc đến vậy.

Không lẽ... sắp đánh nhau chứ?

Không đến mức đó đâu nhỉ?

Trần Trừng căng thẳng dùng ánh mắt ra hiệu cho An Nguyên mau biến đi, nhưng An Nguyên lại chẳng thèm nhúc nhích.

"Nhà chú không cho yêu sớm." Bố cô cuối cùng cũng lên tiếng, ông xua xua tay, xua đuổi không chút khách khí, "Đừng tới đây quấn lấy Trừng Trừng nữa."

"Đâu ạ, Trừng Trừng mười chín tuổi rồi mà..."

Người địa phương thường dùng tuổi mụ, tuy Trần Trừng tính tuổi thật vẫn là mười bảy, chưa vị thành niên, nhưng tính tuổi mụ thì đã mười chín rồi.

Nhưng lúc này bố cô lại không thèm nói tuổi mụ nữa: "Nó mới mười bảy, con nít chưa vị thành niên! Yêu đương cái gì?"

Ông cứng rắn bước tới, đẩy An Nguyên ra ngoài cửa, An Nguyên lảo đảo, liên tục quay đầu lại muốn tranh cãi.

"Cháu với Trừng Trừng quen nhau bao nhiêu năm rồi, chú, chú có thể yên tâm..."

An Nguyên vẫn bị đẩy ra khỏi cửa chính, bố cô hoàn toàn không cho cậu cơ hội nói chuyện, nắm lấy tay nắm cửa, "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Nhưng ngay giây sau, Trần Trừng lại đi chân trần chạy thẳng tới, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc sững sờ của bố, vội vàng kéo cửa mở ra lần nữa, đón An Nguyên đang đứng ngoài hành lang.

Mẹ cô lo lắng thở dài, thế nên bà mới không phản đối con gái yêu đương.

Bây giờ con gái càng ngày càng nổi loạn, mua bộ quần áo mới cũng không muốn bố mẹ chỉ tay năm ngón, huống hồ gì là chuyện yêu đương...

Bố cô bất giác chất vấn: "Trừng Trừng! Con làm gì vậy!"

"Con..." Trần Trừng hơi sợ bố, lời muốn nói vừa đến bên miệng lại nuốt ngược vào trong, đôi tất lụa trắng giẫm lên sàn hành lang lạnh buốt, cô ôm lấy cánh tay An Nguyên, bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt bố.

Cô đã không do dự mà lựa chọn An Nguyên, chỉ là vừa sợ lại vừa bướng. Cô muốn trốn ra sau lưng An Nguyên, nhưng lại cố gắng đứng chắn trước mặt cậu, giống như gà mái mẹ xù lông bảo vệ con, che chở cho An Nguyên.

"Mày về nhanh, về nhanh đi." An Nguyên khẽ thúc giục Trần Trừng bên cạnh, "Cũng không vội một sớm một chiều, đừng cãi nhau với bố mẹ mày."

"Tao không!"

An Nguyên chỉ thấy da đầu tê rần, ánh mắt kia của bố Trần Trừng, thật sự là muốn băm vằm cậu ra ngàn mảnh.

"Mày cứng từ bao giờ thế?"

"Người ta đều nói tao cũng chỉ giỏi bắt nạt người nhà..."

Trần Trừng không dám nhìn thẳng vào mắt bố nữa, áy náy cúi đầu xuống.

Không biết bố nhìn thấy con gái mình đi bảo vệ thằng con trai bên ngoài, trong lòng sẽ đau khổ đến mức nào...

Cô ôm cánh tay An Nguyên, cúi đầu, mặt đỏ bừng, hít sâu một hơi rồi tăng âm lượng: "Nếu không thì, con, con sau này... không kết hôn nữa, con chỉ, chỉ cần An Nguyên thôi."

Giống hệt như tỏ tình trước đám đông vậy! Mà còn là trước mặt bố mẹ!

Má nóng bừng, nóng rát như bị lửa thiêu, cổ của Trần Trừng cũng đỏ ửng lên, xấu hổ ngượng ngùng đến đầu óc quay cuồng.

Một lúc sau, bố cô quay đầu đi, coi như không có chuyện gì xảy ra, giọng điệu cứng ngắc nói: "Bố đi nấu cơm trưa cho chúng mày."

Thấy bố đi về phía bếp, mẹ cô vội vàng vẫy tay với hai người ngoài hành lang.

"Mau vào đi."

Trần Trừng buông An Nguyên ra, chạy tót vào nhà vệ sinh, muốn dùng khăn ướt lạnh chườm cho má bớt nóng, cũng là để trốn mẹ và An Nguyên, sợ bị trêu chọc, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Những gì cô nói cũng là sự thật, ngoài An Nguyên ra, cô thực sự không thể tưởng tượng được cảnh mình yêu đương với người đàn ông khác.

Có lẽ sẽ thật sự độc thân cả đời...

"Đi dép vào! Trời lạnh thế này!"

"Biết rồi!"

Mẹ cô nhắc con gái một câu, rồi quay đầu nhìn An Nguyên: "Đừng bắt nạt Cam Cam."

Tuy bình thường toàn là Trần Trừng bắt nạt An Nguyên, nhưng An Nguyên vẫn nghiêm mặt gật đầu: "Dì ơi, cháu tuyệt đối không để em ấy chịu ấm ức đâu."

"Vậy thì đi lau cửa sổ đi."

"Vâng ạ!"

Trần Trừng, cái đứa vừa xã khủng, hướng nội lại còn mỏng mặt, dám đứng ra bảo vệ cậu đã là chuyện lạ rồi, vậy mà còn nói ra những lời tương tự như tỏ tình trước mặt bố mẹ.

An Nguyên trong lòng sướng rơn, vui vẻ ngâm nga hát, lại trèo lên bệ cửa sổ lau cửa làm vệ sinh.

Không lâu sau Trần Trừng từ nhà vệ sinh đi ra, mặt không biểu cảm, nhưng trên má vẫn còn vương lại chút sắc hồng.

"Được đấy mày~ không phải tao thì không gả?"

Trần Trừng ngượng quá hóa giận ngẩng đầu lườm cậu một cái: "Ai nói gả cho mày! Lo lau cửa sổ của mày đi! Không lau sạch trưa nay nhịn ăn!"

"Rồi rồi rồi~ Mày không biết đâu, ánh mắt của chú lúc nãy như muốn giết tao luôn vậy." An Nguyên than thở, "Sau này mày đừng sinh con gái nữa, không thì đến lúc con gái tụi mình yêu đương, tao đoán tao cũng sẽ có bộ dạng đó."

Hả? Sinh con gái? Có phải tiến độ hơi nhanh rồi không?

Trần Trừng ngẩn ra, lập tức từ sinh con liên tưởng đến "làm" em bé, rồi lại liên hệ đến "An Nguyên lớn", còn có những miêu tả khiến người ta đỏ mặt tim đập trong mấy mẩu truyện H, thậm chí có chút khao khát rung động...

"Cũng gần xong rồi, đưa báo cho tao, tao lau khô nước."

An Nguyên ném cái giẻ bẩn vào xô nước, cúi người chìa tay về phía Trần Trừng xin báo, lại phát hiện cô gái nhỏ đang ngơ ngẩn xuất thần, mặt đỏ bừng đứng ngây ra tại chỗ, hoàn toàn không nghe thấy cậu nói gì.

"Cam Cam? Cam Cam?"

"Hả?"

Bị gọi hai tiếng, Trần Trừng mới hoàn hồn, chột dạ hoảng hốt đưa báo cho cậu.

"Nghĩ gì thế? Đứng ngẩn ra đó."

"Không có gì, tao chỉ sợ họ lại cãi nhau vào dịp Tết." Trần Trừng che giấu, nhìn về phía nhà bếp, "Mày nghe kìa, họ hình như đang nói chuyện của mày."

An Nguyên ngậm miệng lại, vừa lau cửa sổ vừa yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại ở phía bếp.

Họ hiếm khi không cãi nhau, giọng điệu cũng coi như ôn hòa, chỉ là tiếng máy hút bụi trong bếp quá lớn, khiến người ta không nghe rõ họ đang nói gì.

"Dì nói tao đáng tin cậy, thật thà."

"Xì~ Mẹ tao sợ mày bị đánh gãy chân còn phải trả tiền thuốc men, nên mới nói bừa mấy lời tốt đẹp thôi."

Đáng tin cậy thì cũng thôi đi, An Nguyên mày thật thà chỗ nào hả? Thật sự thật thà thì sao còn động tay động chân với tao? Chẳng phải nên ngượng ngùng luống cuống tay chân dưới sự trêu chọc của tao? Sau đó bị tao châm chọc đến không nói nên lời mới đúng!

Trần Trừng khinh bỉ liếc An Nguyên một cái, rảnh rỗi không có gì làm, cô dứt khoát cũng trèo lên bệ cửa sổ, giúp lau cửa sổ phía bên kia: "Nhanh tay lên, còn cửa sổ ở ban công với phòng ngủ chưa lau."

"Cẩn thận đấy, đừng để ngã xuống."

"Không... Á~ tất của tao bẩn hết rồi, lát nữa phải đi thay đôi khác." Trần Trừng lẩm bẩm, đột nhiên trêu chọc hỏi An Nguyên, "Mày muốn không? Mùi nguyên bản nhá~"

An Nguyên căng thẳng liếc nhìn về phía nhà bếp: "Đừng để chú dì nghe thấy."

"Không lẽ mày muốn thật à? Biến thái."