After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6809

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

WN - Chương 101: Được mất

Ven sân bóng rổ, Trần Trừng ngồi bên bồn hoa, vắt chéo chân, nhìn An Nguyên đang chơi bóng ở đằng xa.

Hồi tiểu học và cấp hai cô có chơi bóng rổ, nhưng bây giờ cô không có chút hứng thú nào với nó cả, đơn thuần chỉ là làm đề mệt não quá, nên ra đây xem một chút thôi.

Tay cầm một bịch que cay, cô ăn vô cùng cẩn thận, chỉ sợ dầu mỡ dính đầy tay.

Có mỹ nhân ở đây, mức độ kịch liệt trên sân bóng bất giác tăng thêm một bậc, ai nấy đều tranh nhau bắt bóng bật bảng, ném rổ, cố gắng thu hút sự chú ý của Trần Trừng.

"Xì~ Cay quá~"

Trần Trừng lè lưỡi quạt gió, một thời gian rồi không ăn que cay, bất chợt bị cay đến mức phải hít hà liên tục.

"Trừng Trừng! Thấy không, cú úp rổ của tao ban nãy!"

An Nguyên tạm thời ra nghỉ, đi tới, đắc ý khoe khoang với Trần Trừng.

"Gì?"

"Úp rổ đó! Đẹp trai vl!"

"Có thấy đâu." Trần Trừng ngẩng đầu đưa bịch que cay ra, "Ăn không? Cay quá, tao không ăn nổi."

An Nguyên lườm cô gái một cái, ngồi xuống bên cạnh, nhận lấy bịch que cay. Trời đông giá rét vừa chơi bóng xong, mồ hôi nhễ nhại, cậu ngồi đó, trên người dường như còn bốc lên một làn khói trắng mờ nhạt.

"An Nguyên~ Mày nhìn nè."

An Nguyên quay đầu nhìn sang, thấy Trần Trừng vén mớ tóc che tai lên, để lộ vành tai tinh xảo, và chiếc khuyên tai nhỏ nhắn, lấp lánh điểm xuyết trên dái tai.

"Đẹp không~" Trần Trừng cười híp cả mắt, mong chờ lời khen của An Nguyên.

Tuy nhiên An Nguyên vẫn còn hơi ghim, cậu làm bộ mặt mờ mịt hỏi: "Có thấy đâu? Gì?"

Trần Trừng ngượng quá hóa giận nhào tới, đè An Nguyên gập cả người lại, nắm đấm nhỏ đấm liên tiếp mấy cái: "Mày mù à!"

"Đẹp đẹp, mọi người đều đang nhìn mày kìa!"

"Thần kinh!"

Trần Trừng ngồi lại lên bồn hoa, đoan trang chỉnh lại dáng vẻ, rồi lại đưa mắt liếc trộm An Nguyên.

An Nguyên vừa chơi bóng xong rõ ràng là chẳng có hình tượng gì sất, tóc tai ướt sũng, trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, áo khoác mở phanh lộn xộn, để lộ áo len đen bên trong, nhưng toàn thân hắn lại toát ra một thứ hormone nam tính khỏe khoắn, đầy nắng, khiến người ta mềm nhũn chân, không tài nào cưỡng lại được.

Trần Trừng cuối cùng cũng hiểu tại sao có vài cô gái lại hò hét vì chàng trai mình thích trên sân vận động rồi.

"Sắp cuối kỳ rồi ha~"

Cô thở dài, luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Đặc biệt là sau khi đã quen với nhịp sống của lớp 12, dường như chỉ cần lơ là một chút, cô và An Nguyên sẽ quay trở lại cái ngày của mười năm sau.....

"Ôn tập thế nào rồi?"

"Trừ tiếng Anh ra, các môn khác đều ổn." Mức độ chán ghét tiếng Anh của Trần Trừng càng tăng thêm, "Dù sao cũng có dùng đến đâu, còn không bằng học tiếng Nhật, lúc chơi game H** còn hiểu được."

"Vậy thì học đi, khó khăn lắm mới quay về được, muốn học gì thì cứ thử."

"Thế tao còn muốn học vẽ, tự vẽ 'hàng'!" Trần Trừng xoa cằm, nở nụ cười háo sắc bỉ ổi, "Đến lúc đó tao viết tiểu thuyết có thể kèm thêm tranh minh họa gợi cảm tự vẽ, cũng không cần chuyển thể truyện tranh gì nữa, tao tự mình chuyển thể luôn."

Miệng thì háo sắc thế thôi, chứ thực ra cô cũng chỉ là anh hùng bàn phím, đến lúc "làm" thật ngoài đời, thì đến hôn cũng ngại ngùng.

Chỉ là một con hồ ly tinh thuần khiết full lý thuyết mà thôi.

An Nguyên thầm phỉ báng cô gái, miệng thì nói: "Vậy cũng tốt mà, đợi thi đại học xong đăng ký lớp học thử xem? Hoặc là tìm hướng dẫn trên mạng tự học?"

"Hay là tự học đi! Trước đây luôn cảm thấy học cái gì cũng không kịp nữa rồi, bây giờ chắc chắn vẫn còn kịp." Trần Trừng đẩy kính, nhưng lại sờ vào khoảng không, cô vẫn luôn có cảm giác trên sống mũi mình đang đeo một cái kính.

Cũng may là cô đã quen đeo kính áp tròng rồi, bây giờ cô dù có dùng tay sờ thẳng vào mắt, mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

"An Nguyên."

An Nguyên phát hiện giọng cô gái đột nhiên nhỏ đi rất nhiều, có chút chột dạ lại gần cậu, ánh mắt đang liếc ngang liếc dọc.

"Sao thế?"

"Hôm nay tao lén mặc tất lụa trong quần đó nha~"

Trần Trừng vừa ngại ngùng vừa phấn khích kéo ống quần lên, để lộ bắp chân được bọc trong tất lụa đen, phác họa ra hình dáng gót chân thon dài bên dưới.

"Thích không?"

"Thích, thích." An Nguyên gật đầu lia lịa, căng thẳng liếc nhìn xung quanh, chắc là không có ai phát hiện.

Hắn đột nhiên nhận ra, trong tiềm thức, Trần Trừng có lẽ rất thích cái cảm giác hồi hộp xấu hổ vì có thể bị bại lộ bất cứ lúc nào này, nếu không thì ban đầu cũng đã không lén lút làm bậy bên cạnh cậu lúc cậu đang ngủ say.

Cái sở thích này có hơi biến thái à~

An Nguyên cúi đầu, ghé sát tai Trần Trừng khẽ hỏi: "Có phải mày rất thích như vậy không?"

"Làm gì có?" Trần Trừng thả ống quần xuống, chối bay chối biến, cô cảm thấy vành tai bị hơi thở phả vào ngưa ngứa, bực bội đẩy mặt An Nguyên ra, "Tránh xa tao ra, nhột tai."

Tai cô khá nhạy cảm, tuy không đến mức bị thổi hơi vào là cả người mềm nhũn, nhưng cũng ngứa ngáy khó chịu.

Ồ? Trông rất chột dạ!

Quen biết bao nhiêu năm rồi, An Nguyên liếc mắt một cái là nhìn thấu được sự chột dạ che giấu của Trần Trừng.

Nhưng Trần Trừng lại đổi chủ đề: "Mày nói xem, mười năm sau của lần này, tụi mình sẽ thế nào?"

"Mười năm sau?" An Nguyên tính toán thời gian, "Thật ra cũng không lâu lắm, tháng chín lên đại học, tổng cộng bốn năm, rồi đi làm năm năm... đến lúc đó chắc tụi mình kết hôn có con rồi nhỉ?"

"Kết hôn à..."

Nhắc đến kết hôn Trần Trừng luôn có chút bài xích, chủ yếu vẫn là vì cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ, cuộc hôn nhân thất bại của An Nguyên, đã ngấm ngầm khiến cô luôn cảm thấy đây không phải chuyện gì tốt đẹp.

Cô một tay chống cằm, lẩm bẩm: "Biết đâu chừng lúc đó mày thay lòng, cưới người khác rồi."

"Sao có thể chứ?" An Nguyên gõ nhẹ vào đầu Trần Trừng, "Quen nhau bao nhiêu năm rồi, tao là người thế nào mày còn không hiểu à?"

Đúng vậy, An Nguyên là người rất có trách nhiệm, rất đáng tin cậy.

Nếu không phải gặp sai người, kiếp trước cũng đã không sống thảm như vậy.

"Chủ yếu là sợ mày không chịu nổi tao..."

"Yên tâm! Đảm bảo có thể thỏa mãn mày, cùng lắm thì sau này tao chăm tập gym rèn luyện chân!"

Trần Trừng liếc nhìn nửa thân dưới của An Nguyên: "Tao nói cái đó hả? Toàn nói chuyện bậy bạ."

Huống hồ về phương diện này, chắc chắn là cô không chịu nổi An Nguyên mới đúng!

Cô kéo khăn quàng cổ lên, che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt, có chút thấp thỏm bất an mân mê móng tay: "Ý tao là, tính cách của tao, thật ra có hơi giống mẹ tao, vừa tùy hứng, nóng nảy, lại còn 'khôn nhà dại chợ', còn thích kiếm chuyện vô cớ."

"Trước đây tao ở một mình, nên nạn nhân chỉ có thú cưng tao nuôi... Có lúc nổi điên với thú cưng, giống như đứa điên vậy, không tốt đẹp như mày thấy bây giờ đâu."

An Nguyên thật ra sớm đã trải nghiệm sự tùy hứng và nóng nảy của Trần Trừng rồi, cô gái này tưởng mình che giấu rất giỏi, thực ra lúc "dì" tới thỉnh thoảng cũng sẽ không kiểm soát được cảm xúc.

Đặc biệt là lúc chơi game, cái miệng nhỏ đó chửi bới liên hồi, hoàn toàn không giống vẻ ngoài văn tĩnh hướng nội.

"Có khả năng nào, đó là do lúc đó mày sống một mình không? Sống một mình thời gian dài, tâm lý sẽ có chút vấn đề?"

"Chắc vậy?"

An Nguyên vẻ mặt không quan tâm: "Thế thì xong rồi còn gì?"

Hắn nhìn ra sự bất an của Trần Trừng, cái vẻ mặt lo được lo mất kia, bèn nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô gái.

"Yên tâm, có tao ở đây rồi, hai đứa tụi mình thế này mới gọi là anh em tốt trọn đời."

"Hứ~ Buông ra buông ra! Người ta cười cho bây!"