“Này! Trừng Trừng!”
“Kính của cậu đâu! Không đeo kính xinh quá!”
Kỳ nghỉ hai ngày trôi qua, vừa bước vào lớp, một bóng đen đã lướt qua trước mắt Trần Trừng, lao thẳng tới.
Cô không kịp đề phòng mà lùi lại liên tục, mãi đến khi đụng phải An Nguyên mới dừng lại, cô ngơ ngác cúi đầu, nhìn Hồ Vi đang ôm eo mình, mặt đầy kinh ngạc ngắm nghía mình, cô đảo mắt.
“Làm ầm ĩ lên.”
Trần Trừng gỡ tay Hồ Vi ra, ánh mắt có chút lảng tránh, ngượng ngùng vén mái tóc dài che mắt, mặt hơi ửng đỏ quay đi: “Đẹp lắm à?”
“Ừ ừ! Cứ như biến thành người khác! Trước đây cậu trông giống gái ngoan chỉ biết đọc sách!”
Hồ Vi kích động gật đầu lia lịa.
“Còn bây giờ?”
“Đại mỹ nhân! Chắc chắn là hoa khôi! Trang điểm sửa soạn thêm chút nữa, tớ không dám tưởng tượng sẽ xinh đẹp đến mức nào~”
Có khoa trương đến thế không?
“Phải không! An Nguyên!”
An Nguyên đứng sau cũng cười hì hì gật đầu: “Chứ sao? Tớ đã bảo nó xinh từ lâu mà nó không tin.”
“Tao có không tin đâu......”
Trần Trừng chỉ là không quen bị khen xinh suốt, có chút xấu hổ nên mới không chịu thừa nhận.
Nếu không thì hôm nay cô cũng đã không cố ý đeo kính áp tròng đến trường.
Vào lớp, Trần Trừng rõ ràng cảm nhận được sự chú ý của không ít bạn học trong lớp đều đổ dồn về phía mình, may mà trước đây cô ở trong lớp cũng là mỹ nữ, cũng thường xuyên gây ra động tĩnh gì đó với An Nguyên thu hút sự chú ý, khiến cô dần quen với việc bị chú ý.
Dù vậy, bước chân của cô vẫn có chút cứng nhắc.
Từ nhỏ đến lớn Trần Trừng đều rất mờ nhạt, ngoại hình bình thường, vóc dáng bình thường, học hành bình thường, càng không có tài năng gì, thuộc dạng vai diễn làm nền hoàn hảo.
Nhưng bây giờ, cô lại luôn là tâm điểm chú ý của mọi người.
Nếu như xuyên không thành một cô gái có ngoại hình bình thường, thậm chí hơi xấu......
Có lẽ trở thành một cô gái xinh đẹp gần như không có khuyết điểm, là ông trời ưu ái cô? Thuộc về một trong những phúc lợi xuyên không của cô?
Nếu là trai đẹp...... hình như cũng không tốt lắm, không thể chơi gay với An Nguyên, để giữ An Nguyên ở bên cạnh mình mãi mãi được?
Dù là trai đẹp, cô cũng rất khó thay đổi tính cách hướng nội tự ti đã theo mình suốt hai mươi bảy năm, dù có được con gái yêu thích cũng rất khó chấp nhận yêu đương và hôn nhân, khả năng cao vẫn sẽ trở thành tên otaku đó, sau đó không được mấy năm, đã qua thời kỳ đỉnh cao nhan sắc.
Chắc vậy? Dù sao cũng không có lựa chọn nào khác.
Trần Trừng quay về chỗ ngồi, cúi đầu thu dọn bài tập phải nộp, có thể cảm nhận rõ ràng sự chú ý lén lút của cậu bạn cùng bàn Phan Khiết.
“Phan Khiết! Tránh ra tránh ra! Sáng nay cậu qua chỗ tớ ngồi đọc sách!”
Hồ Vi lại bám theo, đuổi Phan Khiết đi, tự mình ngồi xuống bên cạnh Trần Trừng.
“Làm gì?”
Trần Trừng rất đau đầu với cô bạn thân Hồ Vi này, hơi háo sắc, lúc nào cũng nói mấy lời ong bướm, khó mà đối phó.
“Hôm nay trông cậu hoàn toàn khác!”
Hồ Vi hai tay chống cằm, nhìn khuôn mặt Trần Trừng nói.
“Có à?”
“Chỉ là cảm giác, tươi tắn hơn rất nhiều? Giống như dễ tiếp xúc hơn?”
“Tớ vẫn luôn dễ tiếp xúc mà.” Trần Trừng khó hiểu nhìn Hồ Vi, “Tớ chỉ là không thích nói chuyện thôi.”
“Không không không! Cảm giác hiểu không? Cứ như là dù cậu không nói, tớ cũng biết An Nguyên đã là người đàn ông của cậu rồi.”
Sắc mặt “xoạt” một cái đỏ bừng, Trần Trừng hạ thấp giọng: “Nói bậy bạ gì đấy!”
Lời này cũng dễ gây hiểu lầm quá rồi!
“Thế cậu đeo kính áp tròng làm gì? Phụ nữ đang yêu đều thế đấy~ Muốn ăn diện phô trương lả lơi~”
Hồ Vi ra vẻ ta đây rất hiểu, mặc dù Trần Trừng rất nghi ngờ không biết cô ta đã từng yêu đương bao giờ chưa.
“Tớ chỉ là không muốn đeo kính nữa thôi, ngẫu hứng nhất thời, làm gì có như cậu nói?”
Trần Trừng thuận miệng biện giải một câu, cúi đầu đưa bài tập đã thu dọn xong cho bạn nữ bàn trên, nhờ bạn học nộp giúp cô cho tổ trưởng.
Cô không muốn nói nhảm với Hồ Vi, phiền phức quá, dứt khoát tự mình làm việc của mình.
Nhưng Hồ Vi lại không chịu buông tha, thần thần bí bí móc từ trong túi áo đồng phục ra một chiếc hộp nhỏ: “Cho cậu mượn cái này, đẹp lắm đó!”
“Gì thế?”
Trần Trừng không kìm được tò mò, quay đầu liếc nhìn chiếc hộp trong tay Hồ Vi.
Cô nhìn chiếc hộp được mở ra, bên trong là một đôi khuyên tai cỏ bốn lá, lấp lánh màu bạc.
Đẹp thật~
Trần Trừng vẫn luôn thấy mấy món trang sức nhỏ này khá đẹp, năm đó khi còn là đàn ông đã có ý định xỏ lỗ tai, nhưng ngại quan niệm nam tính cứng nhắc, cho rằng khuyên tai quá nữ tính, ẻo lả, còn có chút gay.
Mà bây giờ cô vốn dĩ là con gái,
Ánh sáng trong mắt Trần Trừng lóe lên rồi vụt tắt, sau đó vẻ mặt thờ ơ cúi đầu lục cặp sách: “Không hứng thú, không thích.”
Tuy nhiên Hồ Vi đã nhạy bén phát hiện ra ánh mắt của cô: “An Nguyên thấy chắc chắn sẽ vui lắm đó~”
“Tớ có xỏ lỗ tai đâu.”
“Đây là kẹp tai, không cần xỏ lỗ.”
“Trường học không cho đeo cái này......”
“Không sao không sao, thấy giáo viên thì tháo xuống, tiện lắm, mà tóc cậu dài, che đi chỉ để mình An Nguyên xem là được rồi mà!”
Nói đến đây, Trần Trừng liên tưởng đến lúc trước mặc váy và tất lụa bên trong đồng phục, đứng phạt ở hành lang, lén cho An Nguyên xem.
Điều này khiến sắc mặt cô ửng hồng xấu hổ, không từ chối ý tốt của Hồ Vi nữa, mặc cho Hồ Vi sáp lại, kẹp khuyên tai lên vành tai cô.
Cô một tay vén mái tóc dài che tai, hơi nghiêng đầu, dùng điện thoại tự sướng ngắm mình lúc này.
Tai của Trần Trừng tinh xảo nhỏ nhắn, chiếc khuyên tai màu bạc sáng lấp lánh trên dái tai hồng nhạt vô cùng nổi bật, tăng thêm cho cô một chút vẻ nữ tính quyến rũ trưởng thành.
“Đẹp không~”
“Ừm, đẹp.”
Giọng điệu của Trần Trừng cũng bất giác cao lên, lông mày cong cong như trăng non vì vui sướng, cô khẽ vuốt chiếc khuyên tai, đột nhiên có một sự thôi thúc mãnh liệt, cũng muốn cho An Nguyên xem hình ảnh của mình lúc này, muốn xem phản ứng của An Nguyên sẽ thế nào.
“Năm mươi đồng, cảm ơn đã ủng hộ~” Hồ Vi cười tủm tỉm xòe tay.
“......”
Không nhìn ra Hồ Vi còn là một con buôn ham tiền à!
Trần Trừng đảo mắt: “Toàn thân tớ có bốn mươi đồng, còn là tiền cơm trưa cơm tối hôm nay, hay là cậu để tớ chết đói đi?”
“Vậy thì bốn mươi! An Nguyên không nỡ nhìn cậu chết đói đâu!”
“Cậu ham tiền quá đấy?”
“Êyy! Trừng Trừng sao cậu cũng đeo cái này rồi?” Bạn nữ bàn sau ngó đầu lên, mặt đầy kinh ngạc, “Tớ cũng mua một đôi ở chỗ Hồ Vi này! Cậu xem cậu xem!”
Trần Trừng quay đầu lại, thấy bạn nữ bàn sau vén mái tóc che tai lên, nhìn thấy chiếc khuyên tai cỏ bốn lá giống hệt cô.
Hay thật~
Đã lớp 12 rồi, Hồ Vi không lo học hành, vậy mà lại đi chào hàng buôn bán trong lớp?
“Tớ kiếm tiền bằng bản lĩnh!” Hồ Vi lý lẽ hùng hồn, “Đúng là rất đẹp mà! Với lại bốn mươi đồng là giá vốn rồi nhé?”
“Không thèm, tự tớ lên mạng mua.”
“Hì~ Keo kiệt! Trả đây!”
Trần Trừng chủ yếu vẫn là nghèo, tiêu mất bốn mươi đồng này thật, hôm nay chỉ có thể ăn chực An Nguyên.
Tuy An Nguyên sẽ không để ý, nhưng cô vẫn cần chút thể diện!
Trang sức à~
Trần Trừng nhìn Hồ Vi rời đi, một tay chống cằm ngẩn người.
Đợi lúc kết hôn, An Nguyên có tặng mình nhẫn kim cương không? Không, kim cương lỗ lắm, bằng bạc là được rồi.
Dây chuyền cũng đẹp nữa~
An Nguyên còn đặt mua váy nhỏ trên mạng cho cô, chắc là sắp có hàng rồi nhỉ?
Hy vọng không phải là quần áo gì hở hang quá......
