After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

WN - Chương 83: Có tao ở đây rồi!

“Sao rồi? Đỡ hơn chưa?”

“Ừ, chỉ là không có sức......”

Trần Trừng mắt nhắm mắt mở, nhấc chân ngồi lên yên sau xe đạp, đầu cúi xuống, dựa vào lưng An Nguyên.

Cô ngáp một cái, hai tay ôm lấy eo An Nguyên, nhét bàn tay lạnh ngắt vào túi áo khoác của An Nguyên để sưởi ấm.

“Ngồi vững chưa?”

“Ừm.”

An Nguyên lúc này mới dùng hai chân lướt trên mặt đường, chậm rãi di chuyển ra ngoài cổng trường.

Bây giờ là giờ cao điểm tan học, gần cổng trường đâu đâu cũng là học sinh, nhưng một cặp đôi công khai không che đậy như hai người họ thì không nhiều, khiến người ta cứ ngoái đầu lại nhìn.

Dắt xe đạp ra ngoài trường, An Nguyên lúc này mới đặt một chân lên bàn đạp.

“Trừng Trừng? An Nguyên?”

Giọng nói này, quen quen......

An Nguyên chỉ cảm thấy ớn lạnh đến rợn cả tóc gáy, sống lưng lạnh toát, da gà nổi đầy tay, cậu cứng đờ quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy bố của Trần Trừng ở trên vỉa hè.

Cảm giác kinh hãi khi bị bắt quả tang yêu sớm!

Vẻ mặt nghiêm nghị đó, ánh mắt hung dữ đó...... Nếu ánh mắt có thể giết người, An Nguyên cảm thấy cậu ít nhất đã chết hai lần rồi.

An Nguyên ghé tai nói nhỏ với Trần Trừng phía sau: “Bố mày đến kìa.”

“Cái gì? Bố tao? Hắt xì!”

Trần Trừng mơ màng ngẩng đầu, nhìn về phía bố đang đi tới gần mình.

Cô sững sờ, cái đầu đang mơ màng vì sốt bỗng chốc tỉnh táo, cô vội vàng buông eo An Nguyên ra, hoảng loạn xuống xe, đứng tại chỗ không biết phải làm sao.

“Bố...... Sao bố lại đến đây?”

Bố dùng ánh mắt phức tạp nhìn thằng nhóc thối, lần này thì chắc chắn là An Nguyên dụ dỗ con gái mình rồi.

“Hai đứa bắt đầu từ khi nào?”

“Ơ... Con nói chỉ là anh em bố tin không?” Trần Trừng nói câu này chính mình cũng không tin, chột dạ lẩm bẩm.

Bố cô chỉ toàn nghĩ đến cảnh con gái bị thằng nhóc tóc vàng dụ dỗ mà đau lòng, xót xa, muốn đánh con gái một trận lại không nỡ ra tay, huống hồ con gái cũng mười bảy tuổi rồi, cũng không thể coi là yêu sớm.

Hay là đánh An Nguyên một trận?

Ông trừng mắt nhìn An Nguyên vô cùng hung dữ, An Nguyên chỉ có thể cười gượng ngượng ngùng, cái vẻ mặt dày đó càng khiến người ta thêm nghẹn lòng.

Bố cô chỉ có thể khô khốc, bất đắc dĩ dặn dò con gái: “Con còn nhỏ, dễ bị con trai lừa...... Còn ảnh hưởng đến học tập.”

“Cái này......”

Trần Trừng luống cuống cúi đầu nghịch móng tay, không biết nên nói gì.

Cô đành thử lảng sang chuyện khác: “Bố, sao bố đột nhiên đến đón con?”

“Lên xe rồi nói.”

Bố ấn chìa khóa xe trong tay, chiếc xe điện đỗ ven đường kêu "bíp" một tiếng.

“Ồ.”

Trần Trừng lí nhí đi theo sau bố, leo lên xe điện, lúc này mới quay đầu lại nháy mắt với An Nguyên.

Nhưng vừa nghĩ đến cảnh mình bị gia đình bắt gặp đang "yêu đương" với con trai, chút vui vẻ khi thấy người khác gặp họa của cô cũng bay biến, mặt xịu xuống thiểu não.

Con gái nuôi mười bảy năm không chịu ôm eo mình, nhưng lại chịu ôm thằng nhóc thối đó......

Thằng nhóc đó từ nhỏ đã bắt nạt Trừng Trừng, sao con bé có thể coi trọng nó được?

Bố cô thấy xót xa trong lòng, bất bình nói: “Trước đây nó còn làm con gãy tay.”

“Hả?” Trần Trừng sững sờ, “Chẳng phải là lúc chơi không cẩn thận thôi sao?”

Đó là một dịp Quốc Khánh thời tiểu học, Trần Trừng và An Nguyên rượt đuổi nhau trong vườn hoa khu chung cư, cô không may bị ngã, chống tay trái xuống đất bị gãy, dọa An Nguyên khóc thét lên.

Cô còn chẳng để tâm chuyện vặt vãnh đó, ngược lại bố cô thì nhớ rất rõ, chỉ có điều chắc là nhớ nhầm, đổ hết tội lên đầu An Nguyên.

Trần Trừng không muốn nói về chủ đề An Nguyên nữa, chủ động hỏi: “Bố, bố định ly hôn à?”

“Ly hôn cái gì? Tạm bợ cho qua cũng được.”

“......”

“Chẳng phải đều là vì con sao? Không thì bố chạy xa lên thành phố tỉnh làm gì? Mỗi lần về nhà còn phải chịu đựng tính khí của mẹ con, thế mà ở nhà chăm con cũng không chăm tốt, suốt ngày chỉ biết đánh mạt chược, du lịch, dạo phố......”

Bố lải nhải than phiền về mẹ, Trần Trừng nghe mà nhíu mày.

Dù sao thì hàng ngày đều sống cùng mẹ, dù trong lòng thường xuyên than phiền mẹ thế này thế nọ, nhưng Trần Trừng vẫn thân thiết với mẹ hơn, không muốn nghe lời nói xấu về mẹ.

Nhưng đối mặt với bố cô cũng không nói được gì, cúi đầu nghịch móng tay, tai này vào tai kia ra.

“Nếu không phải vì con thì đã ly hôn từ lâu rồi, con nhà người ta đều có bố có mẹ, không thể để con không có, mấy đứa trẻ gia đình đơn thân có mấy đứa học hành nên người? Toàn cấp hai cấp ba không học nữa ra ngoài lêu lổng, con là con gái càng dễ học thói xấu......”

Trần Trừng theo bản năng cảm thấy tự trách, hoảng sợ, mím chặt môi, nhưng lý trí mách bảo cô, ít nhất là trong gia đình này, bố mẹ ly hôn ngược lại sẽ giúp cô giải thoát, sẽ không khiến cô bị suy nhược thần kinh hành hạ lần nữa.

Có lẽ cô chỉ là cái cớ để bố mẹ không muốn ly hôn mà thôi.

“Nếu thật sự ly hôn, con muốn theo mẹ hay theo bố?”

Lại là câu hỏi này, căn bản không thể lựa chọn, nhưng lại bị ép phải trả lời.

Trần Trừng im lặng một lát rồi nói: “Con sẽ đi học đại học.”

Cô không còn là trẻ con nữa, còn phải nhất quyết theo một bên! Dù không có đồng sinh hoạt phí nào, cô cũng có thể tự đi làm thêm, viết tiểu thuyết, dù sao cũng không để mình chết đói được?

Xe điện về đến dưới lầu khu chung cư, bố đi cất xe vào nhà kho, Trần Trừng thì đi thẳng lên lầu.

Phiền chết đi được!

Không muốn gặp bố mẹ!

Hay là không thi đại học nữa, dọn ra ngoài ở cho xong!

Nghe tiếng chuông cửa, dì mở cửa, thấy cô gái đang đứng ngoài hành lang.

“Về rồi à?” Dì nhiệt tình đón Trần Trừng vào nhà, cười nói, “Mẹ con còn bảo con về nhà kìa.”

“Không về, đợi họ ly hôn rồi hẵng nói.”

Trần Trừng cúi gằm đầu, đi nhanh về phía phòng An Nguyên.

“Sao mà bướng thế? Dù có ly hôn cũng đâu phải một hai ngày là xong~” Dì bất đắc dĩ quay đầu nhìn ra cửa chính, nhưng không thấy bóng dáng con trai mình, “Trừng Trừng! An Nguyên không về à?”

“Cậu ấy một lát nữa mới về.”

Trần Trừng vào phòng, nhanh nhẹn lôi đống bài tập hôm nay chưa làm xong ra, ngồi xuống trước bàn học.

Cô muốn mình bận rộn, bận đến mức quên đi sự khó chịu ban nãy.

Nhưng điện thoại lại reo, Trần Trừng nhìn tên người gọi đến, do dự bắt máy của mẹ.

“Trừng Trừng~ Sao lại chạy qua nhà dì nữa rồi? Lớn tướng rồi mà cứ làm phiền người ta suốt.”

“Con...... Đợi bố đi làm rồi con về nhé?”

“Sáng mai ổng đi rồi.” Mẹ dừng lại một chút, rồi gào lên với bố, “Bảo ông đi đón con gái mà cũng không đón về được!”

Cảm giác ngột ngạt ập đến khiến Trần Trừng không ngừng há miệng thở dốc.

Tay cô run lên không ngừng, đầu ngón tay run rẩy cúp máy, tắt nguồn điện thoại, ném sang một bên.

“Mẹ, Trừng Tử đâu rồi?”

An Nguyên đi xe đạp nên về nhà chậm hơn một chút, cậu đẩy thẳng cửa phòng, lập tức nhìn thấy cô gái đang ngồi trước bàn học, tóc tai bù xù.

“Mẹ, mẹ khoan vào đã.”

Cậu thuận tay đóng cửa khóa trái lại, không nói một lời đi đến sau lưng cô gái, nhẹ nhàng ôm lấy đầu Trần Trừng.

“Đừng......” Nhưng Trần Trừng lại giãy giụa thoát khỏi vòng tay An Nguyên, cô cúi đầu hít sâu một hơi, “Tao sợ khóc sẽ xấu lắm.”

“Lúc trước ai nói? Muốn khóc thì cứ khóc cho đàng hoàng, dù sao tao cũng không cười mày.” An Nguyên nói đùa, “Mày khóc chắc chắn sẽ rất đáng yêu, hoa lê đẫm mưa, ai nhìn cũng thấy thương, không ai nói mày mất mặt đâu.”

“Tao cũng sắp ba mươi tuổi rồi...... Cái gì cũng không làm được, vẫn như trước đây, có phải tao không nên ép họ ly hôn không? Làm gì có đứa con nào như tao......”

Trần Trừng quay lưng về phía An Nguyên, bờ vai mảnh khảnh run lên không ngừng.

An Nguyên không thể xen vào chuyện nhà của Trần Trừng, nhưng hắn lại một lần nữa ôm lấy đầu cô gái, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt.

“Có tao ở đây rồi.”