After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

WN - Chương 88: Hôn

“A, An Nguyên...”

Tuy Trần Trừng cũng thường xuyên ôm lưng An Nguyên, chủ động sáp lại, nhưng cô chưa bao giờ trải qua cảm giác như bây giờ, mặt đối mặt, không thể kháng cự, bị An Nguyên chủ động ôm.

Cô sợ đến cứng cả người, hoảng hốt nhìn mặt An Nguyên, theo phản xạ muốn trốn, nhưng cánh tay đang giữ chặt sau eo cô lại truyền đến một lực không thể kháng cự, đè chết cô trong lòng An Nguyên.

Có thể cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang chĩa vào bụng dưới.

Trần Trừng dường như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi của An Nguyên, có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, cô thực sự không chịu nổi ánh mắt đầy chiếm hữu đó của An Nguyên, mặt bắt đầu nóng lên, nóng như cái ấm đun nước, não cô như bị treo, trên đầu dường như cũng nóng đến bốc khói.

“Mày cấn vào tao rồi... Buông ra.”

Cô lúng túng cúi đầu, lẩm bẩm, đến mang tai cũng đỏ bừng.

Sau cơn hoảng sợ ban đầu, cơ thể cứng đờ của Trần Trừng dần mềm nhũn ra, xụi lơ trong vòng tay An Nguyên, mềm như kẹo bông.

An Nguyên như bừng tỉnh từ trong mộng, mơ màng chớp mắt, lần nữa nhìn cô gái trong lòng.

Không phải chứ! Thằng bạn thân này cũng quá quyến rũ rồi đi!

Tuy Trần Trừng miệng thì kháng cự, nhưng hắn không cảm nhận được rõ ràng là Trần Trừng đang giãy giụa, con nhỏ này thậm chí còn có chút hưởng thụ, mắt lim dim, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào cổ áo hắn, mười ngón tay thon thả bất giác nắm chặt lấy áo khoác đồng phục của mình.

Hơi thở ngập tràn mùi hương thiếu nữ, cơ thể cảm nhận được làn da mịn màng trơn láng của nhỏ, bên tai có thể nghe thấy nhịp thở hơi dồn dập...

Thứ khí thể mang tên ái muội dường như đã chiếm đầy ắp cả phòng ngủ.

An Nguyên khô miệng khô lưỡi nuốt nước bọt, có thể nghe thấy tiếng tim đập "thình thịch", hắn nhất thời không biết phải làm sao, cứ ôm Trần Trừng mà không buông tay.

Làm sao bây giờ? Mau buông ra?

Nhưng không khí đã đến mức này rồi, không làm gì đó à? Không nói gì đó?

Nhưng lỡ như khiến Trần Trừng chán ghét thì sao? Lỡ như Trần Trừng vốn không có suy nghĩ thừa thãi, chỉ đơn thuần là cơ thể bị khác giới hấp dẫn? Lỡ như Trần Trừng thật sự chỉ coi hắn là anh em?

An Nguyên vùi mặt vào tóc Trần Trừng, hít sâu một hơi, rồi đẩy con nhỏ từ trong lòng ra.

Vẫn chỉ là học sinh cấp ba, kinh tế chưa độc lập, không nhà không xe, tương lai ở thế giới song song vẫn còn mờ mịt, chẳng nhìn thấy gì cả, hắn không thể đưa ra bất kỳ lời hứa nào với Trần Trừng, cũng không có năng lực gánh vác trách nhiệm...

Hắn đâu còn là thằng nhóc trẻ tuổi bị "cái đầu nhỏ" kích thích một cái là não liền sa ngã, bất chấp tất cả đi theo đuổi cái gọi là tình yêu.

“An Nguyên?”

Trần Trừng dường như có hơi bị say hormone, váng vất nhìn mặt An Nguyên, ở khoảng cách gần, dù không đeo kính cô cũng có thể nhìn rõ vẻ mặt rối rắm của An Nguyên.

“Không bị ngã đau chứ?”

An Nguyên đứng dậy trước, nắm lấy cánh tay Trần Trừng, kéo con nhỏ từ dưới đất lên.

“Không.” Trần Trừng ngơ ngác, thất thần nhìn cổ tay đang bị nắm, “Cái đó...”

“Sao thế? Ngã đau ở đâu à?”

“Không.”

Trần Trừng quay mặt đi, lẳng lặng mặc lại quần ngủ, như thể không có chuyện gì xảy ra mà hỏi: “Trưa nay bọn mình nấu cơm ăn nhé? Mày dạy tao làm.”

“Để tao làm là được rồi.”

“Tự dưng có hơi, muốn học...”

An Nguyên sững sờ, hỏi nửa đùa nửa thật: “Là muốn nấu cơm cho ai à? Bố mẹ mày?”

Quay lưng về phía An Nguyên, Trần Trừng cầm lấy cặp kính trên tủ đầu giường, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

“Mày.”

“...”

“Không được à?”

Một lúc lâu không nghe thấy tiếng trả lời, Trần Trừng hít sâu một hơi, hối hận cúi đầu vỗ vỗ gò má đỏ bừng.

Vãi! Phê quá rồi! Sao tự dưng cái gì cũng dám nói ra ngoài thế này!

Lần này toi rồi!

“Chỉ là, trước đây không phải mày cũng nấu cơm cho tao à? Tao chỉ nghĩ... cũng phải có qua có lại chứ, không thể lần nào cũng là mày nấu, tao thì chẳng làm được gì, không nhúng tay vào được đúng không?”

Trần Trừng vội vàng giải thích, chỉ sợ ngay cả anh em bạn bè cũng không làm nổi.

Cô cúi gằm đầu vội vã đi ra ngoài, không biết phải đối mặt với An Nguyên thế nào, nó đi thẳng vào phòng vệ sinh, dùng khăn lạnh thấm nước đắp lên mặt cho bớt nóng.

Cảm xúc hạ nhiệt, cái đầu hỗn loạn của Trần Trừng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Cái thằng chó An Nguyên này!

Cô nghiến răng nghiến lợi chửi thầm trong lòng, đợi đến lúc ngẩng đầu lên, đã khôi phục lại hình tượng có hơi tưng tửng thường ngày khi đối diện với anh em bạn bè.

“An Nguyên! Đói bụng rồi!”

“Tao đang xem tủ lạnh nhà mày có gì.”

Trần Trừng đi vào bếp, chen tới trước tủ lạnh nhìn vào: “Mì xào thì sao? Món này chắc không khó!”

“Mày thật sự muốn làm à?”

“Chứ sao nữa! Mày phụ bếp cho tao, chống mắt lên mà xem tài nấu nướng của tao đây!”

Trần Trừng lấy cái tạp dề treo trên tường mặc vào, vòng tay ra sau thắt lại, dây buộc siết lấy vòng eo trông càng thêm mảnh mai, nó lấy một túi mì từ trong tủ lạnh ra, đi đến trước bếp lò.

“Chắc là luộc trước, sau đó ngâm nước lạnh?” Cô không chắc chắn lắm, quay đầu hỏi.

Cô từng xem không ít video hướng dẫn nấu ăn, biết quy trình đại khái, nhưng xem cũng chỉ vì thèm ăn, đây vẫn là lần đầu tiên tự mình làm.

“Đúng rồi.”

“Từng này đủ không?”

“Chỗ này mày cho mèo ăn à?” An Nguyên bước tới, chia một nửa chỗ mì từ trong túi lớn ra, “Tầm này là suất hai người.”

Hắn lại bận rộn giúp thái đồ ăn kèm: “Xúc xích, thịt băm, ngô hạt...”

“Tao làm tao làm! Không cần ngô, đập cho tao mấy quả trứng.”

Trần Trừng nhận lấy công việc thái đồ, có hơi vụng về thái xúc xích thành lát, cô dùng dao bếp không quen, dứt khoát dùng kéo cắt.

An Nguyên đứng bên cạnh đập trứng, vẻ mặt phức tạp nhìn Trần Trừng đang nghiêm túc chuẩn bị làm món mì xào.

Hắn nhớ, lúc trước từng nói với Trần Trừng, gặp được người mình thích, tự nhiên sẽ nghiêm túc học nấu ăn...

“Trừng Tử.”

“Hửm?” Trần Trừng hơi nghiêng đầu, ra hiệu là cô đang nghe.

“Đợi tao một thời gian nhé?”

Trần Trừng cúi đầu lấy miếng thịt thăn đang ngâm nước ấm đặt lên thớt, vất vả dùng dao thái: “Đợi cái gì mà đợi? Nghe không hiểu.”

“Chỉ là... Tao bây giờ vẫn chưa có gì cả.”

Nghe thấy những lời thiếu quyết đoán, do dự của An Nguyên, Trần Trừng không biết lửa giận ở đâu đột nhiên bốc lên ngùn ngụt.

Cô giơ dao phay quay đầu lại, mắng: “Mày sao lần nào cũng thế hả! Đại học thì học ngành không thích, tốt nghiệp thì bị ép đính hôn mua nhà, ngày nào cũng tăng ca rồi than vãn với tao mà không chịu đổi việc, bị Lý Uyển Di hết lần này đến lần khác thăm dò giới hạn mà vẫn không biết đường chia tay! Để đến cuối cùng bị cắm sừng!”

“Làm cái gì cũng do do dự dự! Mày cmn đánh game mở combat cũng sợ sai! Sớm thì làm gì hả?”

“Khoan! Dao!” An Nguyên hoảng sợ lùi lại.

“Mày không thể quyết đoán một lần à! Không thể làm chút chuyện mày muốn làm à!”

An Nguyên bị dồn vào góc bếp, ngửa người ra sau, nó dỗ dành Trần Trừng đang đột nhiên kích động: “Tao chỉ là làm chuyện đúng đắn...”

Hắn cẩn thận vươn tay, lấy con dao phay trong tay Trần Trừng xuống.

“Làm gì có chuyện gì đúng đắn! Bản thân mình vui vẻ mới là đúng!”

Tay con nhỏ không còn dao, An Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm: “Vui vẻ cũng không thể mài ra ăn được...”

“Vãi! Lão tử nhìn mày ngứa mắt lâu lắm rồi!”

An Nguyên lại hoảng hốt phát hiện, Trần Trừng đột nhiên xông tới, dọa hắn tưởng sắp bị đánh, nhưng con nhỏ lại lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy eo mình.

Não hắn trống rỗng trong giây lát.

Làm chuyện muốn làm?

An Nguyên cúi đầu, không chút do dự hôn xuống.

Hắn bây giờ chỉ muốn hôn con nhỏ này thật mạnh! Hôn cho cái miệng nhỏ vừa vênh váo, vừa mắng chửi lèm bèm kia mềm nhũn ra.