After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6816

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

WN - Chương 87: Đồ biến thái!

“Kính kong~”

“Dì ơi?”

Sau mười hai giờ trưa, An Nguyên đặc biệt đạp xe từ trường đến trước cửa nhà Trần Trừng, mang theo tâm trạng phập phồng bất an nhấn chuông cửa.

Mẹ Trần Trừng vẫn xem như là người dễ nói chuyện, cùng lắm là đuổi hắn ra khỏi cửa.

Nhưng không đến mức ngay cả cửa cũng không cho vào chứ?

Lẽ nào không có nhà?

Không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì trong nhà, An Nguyên quay đầu nhìn về phía tủ giày cạnh cửa, lục lọi một hồi trong tủ, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa dự phòng bên trong một chiếc giày cao gót.

Hắn lấy chìa khóa mở cửa luôn, rón rén nhìn vào trong: “Dì ơi?”

“Thật sự không có nhà à? Dẫn Trừng Tử đi bệnh viện rồi sao?”

Lần này An Nguyên mới thấy yên tâm, cởi giày vào nhà, liếc nhìn phòng khách, phát hiện bình hoa thủy tinh trên tủ TV đã biến mất, điều khiển thì quấn băng dính, TV còn bị vỡ một góc.

Khắp nơi đều là dấu vết để lại sau trận cãi vã của bố mẹ Trần Trừng, dù chỉ nhìn thấy tàn dư sau đó, hắn cũng có thể tưởng tượng ra khung cảnh kịch liệt lúc ấy.

Cũng khó trách Trần Trừng không chịu nổi mà gào lên đòi họ ly hôn.

Trước đó hắn còn cảm thấy suy nghĩ của Trần Trừng có hơi cực đoan...

An Nguyên khẽ thở dài, càng thấy thương con nhỏ nhiều hơn, hắn đi đến trước cửa phòng ngủ phụ, gõ hai cái, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn vào.

Con nhỏ vẫn đang ngủ, nằm nghiêng co người lại, cô vốn dĩ đã không cao lớn gì, khung xương so với các bạn nữ cùng chiều cao cũng nhỏ nhắn hơn, lúc cuộn tròn lại càng bé nhỏ, xinh xắn đáng yêu.

An Nguyên ngồi xổm xuống, cúi nhìn cô gái trên giường, khuôn mặt trắng nõn không tì vết ửng hồng, bày ra trước mắt hắn không chút phòng bị, khiến người ta muốn hôn trộm một cái.

Lúc ngủ nó cũng mím chặt môi, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, thỉnh thoảng cơ thể lại cựa quậy mấy cái, ngủ rất không yên ổn.

Chắc là đang mơ thấy ác mộng gì à?

An Nguyên dùng mu bàn tay áp lên trán Trần Trừng, vẫn còn hơi nóng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là sốt nhẹ.

“Đừng...”

Hắn giật mình run rẩy, như làm tật giật mình vội rụt tay về, nhưng Trần Trừng cũng không mở mắt, lẩm bẩm nói mớ, mày nhíu càng sâu hơn.

An Nguyên nhớ con nhỏ này rất không có cảm giác an toàn, luôn sợ bị hắn bỏ rơi, bị bố mẹ bỏ rơi, có lẽ là mơ thấy cảnh tượng tương tự, khiến người ta thấy đau lòng thương yêu.

“Đừng hôn chỗ đó...”

“...”

An Nguyên có một xúc động muốn quay đầu bỏ đi.

Con nhỏ này, nội tâm đen tối vãi! Uổng phí có một khuôn mặt thanh thuần đáng yêu, lại còn luôn tỏ vẻ ngây thơ ngơ ngác, ngu ngốc không chút tâm cơ.

Hắn không nhịn được vươn tay, nhéo gò má phúng phính của con nhỏ, non mềm như thể bấm ra nước.

“Ưm?”

Trần Trừng ngủ vốn khá cảnh giác, run rẩy mở mắt, trong con ngươi ngấn nước, ngơ ngác mơ màng đối diện với ánh mắt của An Nguyên.

Cô chớp mắt hai cái, “vụt” một tiếng rúc cả nửa khuôn mặt vào trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt vừa hoảng sợ vừa e thẹn.

“Sao mày lại đến đây?”

“Đến xem mày bệnh thế nào rồi, dù sao đi đi về về cũng chỉ mất hơn nửa tiếng.”

“Mẹ tao đâu?”

“Không thấy, không có nhà.”

Trần Trừng vươn tay lấy điện thoại xem, mẹ cô có gửi tin nhắn, nhắc cô là bà đã để tiền mặt và thuốc hạ sốt trên bàn trà phòng khách rồi.

“Mình ốm mà không ở nhà chăm sóc mình...”

Cô lẩm bẩm, ngủ một giấc dậy, cái đầu mơ màng của cô đã tỉnh táo hơn nhiều, trạng thái tinh thần không tệ, chỉ là ngủ quá lâu nên cứ ngáp liên tục, có ảo giác càng ngủ càng mệt.

“Đo nhiệt độ xem?”

“Ừ.”

Nhưng Trần Trừng cũng không vội dậy, kẹp xong nhiệt kế, cô lại nằm bẹp trên giường với vẻ mặt yếu ớt, ra lệnh: “An Nguyên~ Rót cho tao cốc nước?”

“Đừng có giả vờ nữa, mày bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là sốt nhẹ, sao có thể có bộ dạng nửa sống nửa chết này được?”

An Nguyên không chút khách khí vạch trần con nhỏ.

“Xì~ Rót cho tao cốc nước thì sao chứ?”

Trần Trừng bất mãn hếch hếch mũi, ngồi dậy khỏi giường, lấy hộp khăn giấy trên tủ đầu giường, xì mũi mấy cái.

Mới hai ngày, bệnh cảm của cô đã gần khỏi hẳn, chỉ còn lại chút ngạt mũi khó chịu.

Liếc nhìn nhiệt kế, đúng là sốt nhẹ, cơ bản là không còn cảm giác gì nữa.

Khỏi nhanh thế làm gì cơ chứ? Cô còn đang muốn cố tình làm khó An Nguyên chăm sóc mình...

An Nguyên rất nhanh bưng một cốc nước ấm quay lại, đặt lên tủ đầu giường, dựa vào tủ quần áo khoanh tay trước ngực, nhìn con nhỏ uống một hơi cạn sạch cốc nước.

Trời trở lạnh, con nhỏ mặc bộ đồ ngủ cotton dài tay dài chân, che đậy kín mít, tuy vẫn xem như bó sát có thể lờ mờ phác họa ra đường cong cơ thể, nhưng đã không còn hương diễm như mùa hè.

Dù không mặc áo lót, cặp "bánh bao nước" kia cũng không lộ ra là lớn, càng không nhìn thấy được sự rung động no đủ mọng nước.

Hết phúc lợi rồi.

An Nguyên quay đầu liếc nhìn phòng ngủ, phát hiện sách giáo khoa và sách bài tập đang mở trên bàn học: “Trước đây cũng không thấy mày nỗ lực thế, cuốn bài tập này cô giáo đâu có yêu cầu làm?”

“Thì xuyên không rồi mà~”

Trần Trừng không muốn kéo chân sau của An Nguyên, còn nói gì mà đăng ký nguyện vọng giống nhau, lỡ như vào phải một trường đại học không tốt lắm, hay trường cao đẳng? Bản thân cô thì không sao, nhưng An Nguyên thì không được.

“Vừa hay trưa nay ăn cơm chung, chiều rồi đến trường.”

“Xin nghỉ cả rồi, buổi chiều không ở nhà chơi máy tính à?”

“Tao là học sinh ngoan có hiểu không!”

Trần Trừng ưỡn ngực thẳng lưng đầy lý lẽ, tuy thành tích cô chỉ tàng tàng, nhưng thời tiểu học, cấp hai, cấp ba thái độ luôn đầy đủ, ngay cả nghỉ ốm cũng chưa từng xin mấy lần, đâu có sa đọa như hồi đại học, môn tự chọn thì trốn bằng sạch, môn bắt buộc thì lựa môn mà trốn.

“Dậy thôi dậy thôi~”

Trần Trừng vươn vai một cái, một cặp đùi trắng thon dài tròn trịa duỗi ra từ trong chăn, An Nguyên lúc này mới phát hiện, hóa ra nửa thân dưới nó chỉ mặc một chiếc quần lót cotton màu trắng, giữa quần lót và áo ngủ, thấp thoáng để lộ ra một mảng da thịt ở bụng dưới.

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

An Nguyên hơi lúng túng quay mặt đi, cái kiểu không thèm che đậy này, không phải là cố tình cho hắn xem à?

“Xì~”

Thấy vẻ mặt bối rối đỏ ửng của hắn, Trần Trừng có cảm giác thỏa mãn vui sướng khó hiểu, đắc ý đứng dậy mở tủ quần áo, lấy quần ngủ từ trong tủ ra mặc vào.

“Ấy! Ấy!”

An Nguyên vừa quay đầu lại, thì thấy Trần Trừng mặc quần được một nửa, đứng bằng một chân, chân kia đã xỏ vào ống quần không thể cử động, nhưng cô lại mất thăng bằng, lảo đảo chao đảo mặt đầy hoảng hốt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã.

Không đợi An Nguyên kịp phản ứng, Trần Trừng đã hét lên một tiếng, rồi lao thẳng đầu vào ngực hắn, đâm hắn ngã nhào ra đất.

“Hít~”

An Nguyên cảm thấy mông hắn như sắp nứt ra rồi...

Hắn cúi đầu nhìn, nửa thân trên của Trần Trừng đang úp sấp trong lòng hắn, bị ngã đến ngơ cả người, ngửa mặt nhìn hắn.

Sự hoảng hốt trong mắt con nhỏ vẫn chưa tan đi, mắt bất giác trợn tròn, cánh môi hồng phấn hơi hé mở, long lanh ánh nước.

Trong tình huống cả hai đều tỉnh táo, mặt của hai đứa chưa bao giờ gần nhau đến thế.

Cảm giác đau đớn đột nhiên bị tách khỏi cơ thể, thậm chí cả ngũ quan dường như cũng biến mất, trong mắt An Nguyên, trong thế giới của hắn, dường như chỉ còn lại cô gái nhỏ trước mặt.

Mãi đến khi Trần Trừng phản ứng lại trước, hoảng hốt muốn bò dậy từ trong lòng hắn.

Nhưng An Nguyên không biết lấy đâu ra xúc động, đột nhiên vòng tay ôm chặt eo con nhỏ, đè cô trở lại vào lòng mình.

Trần Trừng càng ngơ ngác hơn, cứng đờ cả người, sắc hồng lan ra từ gò má, lẩm bẩm.

“Mày cấn vào tao rồi...”

Cô có thể cảm nhận rõ ràng "họng súng" đang chĩa vào bụng dưới của mình! Trốn cũng không trốn được, eo bị ôm chặt cứng!

Cái đồ biến thái chết tiệt này!