After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6830

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

WN - Chương 86: Đừng có vác bụng bầu về khóc

Toi rồi! Rốt cuộc chạy đi đâu mất rồi?

Trần Trừng chịu đựng cảm giác choáng váng do sốt, giũ giũ tấm chăn bông, nhưng trên chăn chẳng có gì cả.

Trên chăn không có, giường cũng không tìm thấy, rơi xuống đất à? Dưới gầm giường? Khe hở giữa tủ đầu giường và giường? Trong kẽ nệm?

Cô lo sốt vó tìm khắp nơi cái "đồ chơi nhỏ" không biết đã bị cô vứt đi đâu.

“Bình thường cũng không thấy con gấp chăn, hôm nay sốt sao lại còn gấp?”

Mẹ đẩy cửa bước vào, thúc giục: “Đừng vật lộn nữa, ra ăn sáng uống thuốc, rồi vào ngủ tiếp.”

Lúc này mà từ chối mẹ, ngược lại càng có vẻ chột dạ đúng không?

Trần Trừng không cam tâm liếc nhìn phòng ngủ một lần nữa, vẫn không thấy "đồ chơi nhỏ" của cô đâu, đành phải giả vờ bình tĩnh đi ra khỏi phòng.

“Sáng nay ăn gì thế ạ?”

“Mì trộn hoành thánh, giấm mẹ để trên bàn rồi.”

“Vâng ạ.”

Trần Trừng đi về phía phòng ăn, nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu lại nhìn, thấy mẹ cô lấy cây lau nhà và xô nước từ ban công, đang chuẩn bị vào phòng dọn dẹp.

Khoan đã!

“Mẹ, tí nữa con còn phải ngủ tiếp.”

“Nhanh thôi, dọn dẹp sạch sẽ, thông gió một chút, bệnh cũng mau khỏi.”

Mặc kệ lời khuyên can của con gái, bà xách cây lau nhà đi vào phòng ngủ phụ.

“...”

Toi rồiiii!

Chỉ có thể hy vọng mẹ sẽ không phát hiện ra.

Trần Trừng thấp thỏm không yên, hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống, căng thẳng quay lại cửa phòng, nhìn mẹ nó đang bận rộn lau nhà bên trong, trong đầu dự tính đủ loại phương án đối phó.

Thật sự không xong thì chỉ đành giả ngơ, dù sao mẹ cũng không chắc đã nhận ra.

Cứ nói là mô hình con nhộng gì đó?

Không! Nếu mẹ cầm "đồ chơi nhỏ" đến hỏi cô, vậy thì chứng tỏ mẹ chắc chắn biết đó là cái gì!

Đến lúc đó, hình tượng cô con gái ngây thơ đáng yêu, trong mắt mẹ sẽ thành biến thái!

“Mẹ, hay là để con...”

“Đi đi đi, đừng có thêm rắc rối cho mẹ! Mau đi ăn cơm đi.”

Trần Trừng bất đắc dĩ rời đi, quay lại phòng ăn, đầu nó toàn là hối hận, sợ hãi, lúng túng run chân, món mì trộn sốt lạc ăn cũng chẳng thấy ngon.

“Chắc chắn không tìm thấy đâu, vừa nãy mình tìm cả vòng rồi mà.”

Cô lẩm bẩm, bất an lấy điện thoại nhắn tin cho An Nguyên: “Chắc là bị cúm rồi, sốt với đau toàn thân, mẹ tao xin nghỉ cho tao một ngày rồi, hôm nay đừng đợi tao.”

“Cúm à? Có cần tao lên xem mày không?”

“Đừng.”

“Dù sao cũng sớm đã bị hiểu lầm rồi, Dì hình như cũng không định đánh gãy chân tao, Bác trai đi rồi chứ? Bác mà ở nhà thì tao không lên đâu.”

“Chỉ là bệnh nhẹ thôi, không cần.” Trần Trừng mím môi, chỉ có thể trút sự bất an của mình lên An Nguyên: “Làm sao bây giờ, tao có đồ bị mất rồi, có thể sắp bị mẹ tao phát hiện.”

“Đồ?”

Trần Trừng ngại không dám nói thẳng: “Thì... thì là cái thứ không cho người khác xem được ấy.”

“Không lẽ mày mua doujinshi R18 à? Có đồ tốt mà không chia sẻ cho anh em?”

“Gõ đầu.JPG”

Nói chuyện với An Nguyên vài câu, sự bất an trong lòng Trần Trừng cũng vơi đi không ít.

Mau ăn sáng xong về ngủ, đuổi khéo mẹ ra khỏi phòng, rồi tìm kỹ lại một lần nữa.

Cô chỉ dùng mấy phút đã ăn xong mì trộn và hoành thánh, uống thêm một viên thuốc hạ sốt, vội vã quay về phòng, thấy mẹ vẫn đang dọn dẹp, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ, con ăn xong rồi, con ngủ một lát.”

“Ừ.”

Trần Trừng ngồi xuống mép giường, vừa quay đầu, liền nhìn thấy trên tủ đầu giường, cái "đồ chơi nhỏ" hình viên thuốc đang bám chút bụi...

Tim như lỡ một nhịp!

Khóe miệng cô giật giật, cố gắng đè nén cảm giác xấu hổ dâng trào, mặt không biểu cảm muốn coi như không có chuyện gì xảy ra.

Mẹ chắc chắn không biết đây là cái gì!

“Trừng Trừng, con mua thứ này làm gì?”

“...”

Tại sao mẹ lại nhận ra được chứ!

Trần Trừng cứng đờ quay đầu nhìn mẹ, mẹ cô vừa lau xong sàn nhà, chống cây lau nhà, đứng thẳng người, nhìn con gái bằng ánh mắt vừa phức tạp vừa kỳ quái.

“Con... con chỉ là, tò mò.”

“Thật à?”

“Vâng.” Trần Trừng dời tầm mắt lên tường, không dám nhìn thẳng vào mẹ.

Con làm sao mà biết được Trần Trừng (nữ) trước kia tại sao lại mua "đồ chơi"! Năm đó cô còn chưa bao giờ nghĩ đến việc mua "cốc" (sẽ toy) cơ mà!

May mà, mẹ cũng không hỏi nhiều, xách xô nước và cây lau nhà rời khỏi phòng.

Trần Trừng thở phào một hơi, vội vàng đứng dậy ném món đồ chơi vào ngăn kéo tủ quần áo, khóa lại, sau đó kiệt sức ngã vật ra giường, vùi khuôn mặt nóng bừng vào gối.

A a a! Hình tượng trong mắt mẹ nó toi đời rồi!

Xin lỗi! Con gái của mẹ là một đứa biến thái~

“Trừng Trừng.”

Cửa lại bị mẹ cô đẩy ra.

“Dạ?”

Trần Trừng căng thẳng quay đầu nhìn.

“Con...” Mẹ cô hơi nhíu mày, vẫn cảm thấy nên nói một chút, “Yêu đương thì yêu đương, đừng có tùy tiện để bị lừa mất đời con gái, con trông xinh đẹp, rất dễ bị lừa.”

“Không đâu, chắc chắn không đâu ạ!” Trần Trừng lắc cái đầu nhỏ đến sắp ra tàn ảnh, “Tuyệt đối không thể!”

Tuy nhiên, dù cô phản ứng kịch liệt đảm bảo, mẹ cô vẫn hạ thấp yêu cầu: “Trước khi cưới là không được có thai, phải dùng biện pháp an toàn, nhớ giao hẹn kỹ với An Nguyên.”

Trần Trừng lật người ngồi dậy, đỏ bừng mặt phản bác: “Làm sao có thể chứ ạ!”

“Đừng có ngày nào khóc lóc thút thít, vác bụng bầu về đòi tiền mẹ...”

“Không thể nào mà! Con với An Nguyên chỉ là, chỉ là...” Trần Trừng thật sự không thể nói ra quan hệ của cô với An Nguyên chỉ là anh em bạn bè, cô khó xử nắm chặt lấy quần ngủ, quay mặt đi, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Hơi mập mờ thôi, chỉ mới nắm tay...”

Mẹ cô còn kinh ngạc hơn cả lúc phát hiện ra "đồ chơi nhỏ": “Thật hay giả đấy?”

“Thật ạ!”

Bà trên dưới đánh giá con gái nhà mình, nhan sắc có nhan sắc, dáng người có dáng người, đầu óc ngốc nghếch dễ dụ... không phải, ngây thơ trong sáng.

Cũng mấy tháng rồi nhỉ? An Nguyên vậy mà đến giờ chỉ mới nắm tay con gái mình?

“Thằng bé An Nguyên còn có tinh thần trách nhiệm cơ à?”

Chứ sao nữa? Cái thằng đó có thể vì gia đình mà mua nhà mua xe ở thành phố lớn, cường độ làm việc kéo căng, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã vì rối loạn sinh hoạt mà trở nên vừa béo vừa hói, áp lực lớn đến mức xuất hiện rối loạn cơ thể hóa... Nói An Nguyên là "con rùa", ngốc, nhát gan, gì cũng được, nhưng riêng khoản tinh thần trách nhiệm thì đúng là kéo căng đét.

Tiếc là kiếp trước nó chọn sai người.

Nghe mẹ khen An Nguyên, Trần Trừng đắc ý nhếch mép, nhưng miệng vẫn quen thói hạ bệ anh em: “Nó chỉ là không dám, đồ nhát gan.”

“Ý con là con muốn?”

“Con có nói đâu!” Trần Trừng kéo chăn trùm lên người, giấu cả khuôn mặt nóng hổi dưới chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt, “Con ngủ đây! Mẹ đừng làm phiền con nữa!”

“Rồi rồi rồi~ Tóm lại con phải tự chịu trách nhiệm với bản thân.”

“Con biết rồi!”

“Miệng thì lúc nào cũng biết.”

Mẹ cô lẩm bẩm rồi đóng cửa lại, Trần Trừng buồn rầu thở dài, một đôi mắt to mờ mịt nhìn lên trần nhà.

Hình như mọi người đều ngầm thừa nhận sau này mình sẽ gả cho An Nguyên rồi à?

Kể cả không nhắc đến chuyện kiếp trước cô là con trai, thì bố mẹ với Dì chưa từng nghĩ tới chuyện hai đứa nó lớn lên cùng nhau từ nhỏ, yêu đương kết hôn sẽ rất kỳ cục sao? Thanh mai trúc mã thật sự thành đôi được mấy cặp chứ?

Trần Trừng yên lặng nằm đó, cảm giác mệt mỏi choáng váng do sốt, cơn buồn ngủ do thuốc hạ sốt mang lại, dần dần cộng hưởng biểu hiện trên cơ thể.

Mí mắt cô không ngừng sụp xuống, não bắt đầu mơ màng.

Nếu không phải kết hôn, chỉ là sống chung nhà với An Nguyên, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi...