Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2357

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6619

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

(Đang ra)

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

Y Nguy Giải

Tác phẩm còn có tên gọi khác: 《Cuộc chiến Chén Thánh tại Lân Môn, nhưng tôi lại là cái Chén》

182 130

Arc 4: Munakata Mitsuaki Cùng Lộ Tình Trắc Trở [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 119: Vì Được Bạn Gái Yêu Cầu Thể Hiện Mặt Ngầu Nên Tôi Đã Cố Hết Sức

Sau lời tuyên chiến của Munakata-kun, dù xảy ra sự cố có kẻ dán ảnh tôi và Keiko ra vào khách sạn ở trường, nhưng ngoài chuyện đó ra thì việc chuẩn bị cho đại hội thể thao vẫn tiến triển mà không gặp rắc rối gì đặc biệt.

Tấm ảnh đó... Xét về thời điểm thì Munakata-kun, người muốn hạ bệ tôi, là đáng nghi nhất, nhưng cậu ta không giống kiểu người sẽ làm chuyện đó. Vả lại, nếu muốn hạ bệ tôi thì cũng có vô số kẻ khác, nên không thể kết luận được.

Rốt cuộc, vì cũng không có thiệt hại gì cụ thể nên việc tìm thủ phạm cứ thế chìm vào quên lãng.

À không, nếu nói là thiệt hại thì có lẽ là việc nó đã tạo ra một "sự thật đã rồi" rằng tôi và Keiko đang hẹn hò.

“Nè Kyoichi-kun. Sau giờ học hôm nay anh có rảnh không?”

“Không, hôm nay anh có việc ở hội học sinh nên khó lắm.”

“Vậy à. Em đợi ở phòng học mọi khi có được không?”

“Chắc là sẽ lâu đấy.”

“Không sao. Vì em là bạn gái của Kyoichi-kun mà. Chờ đợi bạn trai làm việc thì có là gì đâu.”

“...Vậy à.”

Thế là Keiko được đà lấn tới.

“Kyoichi, dạo này anh với Keiko thân thiết ghê ta.”

“...Thì, sự đã rồi mà em.”

Kết quả là tôi bị Yuka lườm cho cháy mặt,

“Áaaaaaaa! Vị trí người yêu của Kyoichi-san ở trường bị cướp mất rồiiiiiiiiii!!!”

còn Aria-san thì gào thét trong ấm ức ở đâu đó.

Nghe nói cuối cùng cô cũng chịu bình tĩnh lại sau khi Ichigo bảo sẽ tìm ra thủ phạm và trả đũa.

Màn trả đũa của Ichigo... tôi thấy hơi tội nghiệp cho đối phương, nhưng mà, vốn dĩ là họ tấn công tôi trước nên chắc tôi cũng chẳng có lý do gì để thông cảm cả.

Ngoài vụ tấm ảnh ra thì không có chuyện gì đặc biệt khác, đại hội thể thao đã diễn ra suôn sẻ.

...Nhưng mà, có chút chuyện nên cơ thể tôi thấy không được khỏe.

“Kyoichi-san? Anh sao vậy. Trông anh có vẻ không khỏe.”

“À không, chỉ là anh hơi đau lưng chút thôi.”

Tôi đã định giấu rồi, nhưng chắc là lộ hết ra mặt nên bị Aria-san lo lắng.

Mà nói trắng ra, nguyên nhân tôi bị đau lưng là do tối qua đã "làm đủ thứ" rồi mà sáng sớm tinh mơ Aria-san còn "lấy hên" cớ này cớ nọ để tấn công tôi.

Ấy thế mà chỉ có Aria-san là tỉnh bơ như không, nhìn cảnh đó tôi lại có cảm giác khó tả.

Tạm thời, tôi nên lấp liếm lý do đau lưng trước khi bị người khác suy diễn lung tung.

“Chắc là do dạo gần đây anh toàn phải làm việc bàn giấy thôi.”

“Vậy sao. Sắp đến lúc thi đấu chính thức rồi, hay là anh vào phòng nghỉ ngả lưng một lát đi?”

“...Vậy anh đành làm phiền em vậy.”

Chứ lỡ đến lúc thi đấu mà không cử động nổi thì phiền phức lắm.

Dù hơi mất lịch sự, nhưng lúc này tôi đành mặt dày nhận lòng tốt của cô vậy.

Tôi vào khu nghỉ ngơi được che nắng bằng lều tạm, đang nằm nghỉ trên tấm bạt trải dưới đất thì Yuka đến.

“Kyoichi, anh không sao chứ?”

“Ừm, cũng chỉ hơi nhức mỏi như đau cơ thôi, nghỉ ngơi chút là khỏe ấy mà.”

“Thế à. Em mang nước tăng lực của Ichigo đến cho anh đây.”

Yuka lấy chai nước tăng lực từ chiếc túi xách đang cầm trên tay ra, đặt xuống bên cạnh tôi.

“Với lại, Ichigo có nhắn em. Cô ấy nói có chuyện muốn nhờ nên muốn anh kiểm tra RAIN.”

“Ừm, lát nữa anh xem.”

“Vậy thôi, em còn phải lo việc của ban tổ chức nên em đi đây, anh giữ gìn sức khỏe nhé.”

Nói rồi, Yuka rời khỏi khu nghỉ ngơi, dù vẻ mặt vẫn còn lo lắng.

Còn lại một mình, tôi cầm điện thoại lên và kiểm tra ứng dụng RAIN.

[Kyo-kun. Đại hội thể thao hôm nay em muốn anh nghiêm túc thi đấu, thể hiện thật ngầu. Như vậy mới khiến cho mấy kẻ chúng ta ghét phải nếm mùi cay đắng.]

Hóa ra là tin nhắn của Ichigo.

Tôi có cảm giác mình bị cô ấy lợi dụng hơi quá, nhưng mà bạn gái muốn bạn trai thể hiện mặt tốt của mình cũng là chuyện thường tình trong tình yêu, nên chắc không sao đâu.

Vấn đề nằm ở tin nhắn tiếp theo.

[Với lại, trong lượt chạy tiếp sức cuối cùng, có thể sẽ có chơi xấu đó. Nếu có ai định va vào anh từ bên cạnh thì hãy tránh đi, còn nếu bị túm áo thì cứ cởi áo ra luôn để xử lý nhé. Nhân cơ hội này, anh cởi trần phô bày cơ thể để "phục vụ" mọi người thì sao nhỉ?]

Việc cô ấy đoán được sẽ có chơi xấu, rồi nhân tiện vạch luôn kế sách đối phó kèm "fan service"... có quá nhiều điểm để thắc mắc.

Nhưng mà, đây là dự đoán của Ichigo. Cẩn thận vẫn hơn.

...Mà, khoảng cách giữa tôi và Ichigo cũng trở nên xa cách một cách kỳ lạ rồi.

Ban đầu, tôi chỉ bí mật hẹn hò với mình Ichigo, thế mà chẳng biết từ lúc nào, số người yêu ngoài Ichigo cứ tăng dần, thậm chí còn nảy sinh "sự thật đã rồi" là tôi đang hẹn hò với một cô gái khác.

Và giờ đây, tôi và Ichigo chỉ có thể bí mật nói chuyện qua tin nhắn RAIN.

Dù về nhà có thể ở cùng Ichigo, nhưng đó cũng là nhà chung có cả những cô gái khác, nên chúng tôi không thể ở riêng với nhau.

Chuyện này... khiến tôi bắt đầu dần hoài nghi, liệu tôi và Ichigo có thật sự đang hẹn hò không, liệu Ichigo có thật sự thích tôi không.

Sau đó, có lẽ nhờ đã nghỉ ngơi, tôi đã lấy lại sức và thể hiện khá tốt trong các phần thi chính thức.

✦✧✦✧

Ở phần thi tiếp sức cuối cùng, đúng như lời Ichigo nói, đủ thứ chuyện đã xảy ra, nhưng đại hội thể thao cũng đã kết thúc một cách an toàn.

Những sự cố xảy ra trong phần thi tiếp sức, như việc va chạm giữa Chủ tịch Uỷ ban Kỷ luật Kunimitsu-senpai và vận động viên đội Tây, hay việc tôi bị vận động viên đội Bắc chơi xấu cản đường, rốt cuộc vì đội Đông là bên chịu thiệt lại giành chiến thắng, nên hai đội kia không bị phạt.

Tuy nhiên, những học sinh trực tiếp gây ra rắc rối sẽ bị thẩm vấn và xử phạt sau đó.

Và rồi, lễ bế mạc đại hội thể thao.

[Đội vô địch đại hội thể thao lần này là... Đội Đông! Xin chúc mừng. Mời đại diện học sinh lên bục nhận giải.]

Trong tình thế điểm số đang ngang bằng, nhờ chiến thắng ở phần thi tiếp sức cuối cùng mà đội Đông của tôi đã giành chức vô địch.

“Thật sự ổn chứ? Để tôi nhận cúp à?”

“Chậc. Đừng bắt tôi nói đi nói lại chứ. Nếu không phải là cậu thì mới có người bất mãn đấy.”

Khi tôi hỏi một nam sinh cùng đội Đông, cậu đã trả lời như vậy dù vẻ mặt trông có vẻ bất mãn.

Cậu là học sinh giữ vị trí gần như là trưởng nhóm nam của đội Đông, và vốn dĩ nếu đội Đông vô địch thì cậu sẽ là người nhận cúp.

Tôi vốn dĩ đã nghiêng về phía ban tổ chức, nếu bây giờ chuyện gì cũng xía vào làm, tôi sẽ mua thù chuốc oán.

Thế nhưng, khi chúng tôi thật sự vô địch, tôi lại bị đùn đẩy vai trò nhận cúp, lý do là vì màn thể hiện của tôi trong phần thi tiếp sức cuối cùng quá xuất sắc.

Dù tôi bị đám con trai xa lánh, nhưng... có vẻ như màn thể hiện đó xuất sắc đến mức ngay cả họ cũng phải công nhận.

“...Tôi hiểu rồi. Vậy thì.”

Tôi bước lên bục, nhận cúp vô địch từ đại diện ban tổ chức là Aria-san.

“Kyoichi-san. Anh ngầu lắm đấy.”

Ngay lúc đó, Aria-san thì thầm bên tai tôi như vậy, rồi hôn lên má tôi.

“Kyaa!!”

“Uwaa!!”

Cả hội trường bùng nổ với đủ loại tiếng hét.

Có lẽ đó là tiếng hét phấn khích khi chứng kiến cảnh lãng mạn giữa tôi và Aria-san—hai nhân vật nổi tiếng của trường, hoặc cũng có thể là tiếng hét vì ghen tị và đau khổ.

...Mà có vẻ như tỉ lệ của vế sau nhiều hơn.

Nhưng mà, ở trường, tôi đang bị coi là hẹn hò với Keiko do sự cố ngoài ý muốn. Aria-san hôn tôi thế này rồi định giải quyết chuyện đó thế nào đây?

Chắc là cô định lấp liếm bằng cách nói đó là một màn trình diễn.

“Cảm ơn nhé. Anh sẽ không quên chuyện hôm nay đâu.”

Tôi đáp lại một cách an toàn rồi quay về chỗ của đội Đông.

“Chết tiệt! Biết mà được Kakyoin-san hôn thì tôi đã xung phong lên rồi!”

“Ngốc à. Phải là Kazuha-kun thì cậu ấy mới làm thế chứ.”

Ở đó, trưởng nhóm nam của đội đang tiếc hùi hụi, còn trưởng nhóm nữ thì đang mắng cậu ta.

Cứ lơ chỗ này đi là được.

“Nè, cái đó có nghĩa là Kakyoin-san cũng đang nhắm tới Kazuha-kun đúng không?”

“Vậy là Kazuha-kun, Kakyoin-san và Itou-san đang trong mối quan hệ tay ba à? Ể, làm sao đây!? Ai sẽ thắng?”

“Tôi nghĩ Itou-san đang hẹn hò nên có lợi thế hơn, nhưng đối thủ lại là Kakyoin-san kia mà...”

Ở những chỗ khác, các nữ sinh đang bàn tán xôn xao về mối quan hệ của chúng tôi.

Chỗ này cũng lơ đi thôi. Cứ để họ nghĩ là "tình tay ba" còn hơn là bị nói "bắt cá hai tay".

“Nè, Kazuha-kun. Tụi tôi sắp đi ăn mừng, cậu đi chung luôn đúng không?”

“À, xin lỗi. Tôi còn phải dọn dẹp và có việc của hội học sinh nữa. Mọi người cứ đi vui vẻ không cần tôi đâu.”

Sau khi lễ bế mạc kết thúc, tôi được rủ đi ăn mừng, nhưng tôi đã từ chối một cách an toàn và đi về phía tòa nhà chính.

Việc tôi nói còn phải dọn dẹp và lo việc hội học sinh không phải là viện cớ, mà là sự thật.

Thêm vào đó, tôi còn phải thẩm vấn những học sinh đã chơi xấu trong phần thi tiếp sức.

Chỉ hy vọng đây không phải là... chuyện do Munakata-kun giật dây đằng sau.

Cảm giác bất an khiến tâm trạng và bước chân tôi nặng trĩu...