[Aria POV]
“Đây là tấm ảnh chụp hồi lớp 4 tiểu học khi đội tớ giành chiến thắng trong hội thao á.”
“Đúng rồi. Vậy, Ichigo, cậu ở đâu?”
“Tớ á, vì không thích ồn ào nên chỉ đứng xem từ xa thôi. À, người chụp tấm ảnh này là cha của Kyo-kun đấy.”
“Đúng thật là…”
Tại phòng của Ichigo-san.
Tôi, Yuka-san và Rina-san đang xem cuốn album cũ mà Ichigo-san có.
Sau vụ của đám Shimakawa, tôi biết được Ichigo-san là bạn thuở nhỏ của Kyoichi-san, nên tôi đã nghĩ “Vậy chắc phải có ảnh hồi xưa nhỉ?” rồi hỏi thẳng, và được cô đáp là “có”, thế là buổi xem ảnh hôm nay đã diễn ra.
Tôi cũng đã từng ngỏ ý muốn xem album cũ của Kyoichi-san, nhưng có lẽ vì lúc đó anh đang giấu giếm mối quan hệ với Ichigo-san nên đã lảng đi rằng “Anh để ở nhà cha mẹ rồi, giờ cũng không biết nó ở đâu nữa”, vì vậy đây là lần đầu tiên tôi được xem ảnh của Kyoichi-san hồi nhỏ.
Kyoichi-san hồi nhỏ… trông đáng yêu ghê.
Cho đến năm lớp một tiểu học, trông anh vẫn còn hơi mờ nhạt, nhưng càng lớn thì đường nét trên khuôn mặt càng trở nên sắc sảo hơn.
Và khi nhìn thấy Ichigo-san, một đứa trẻ giản dị không khác gì bây giờ, đang chụp chung với anh ấy… chẳng hiểu sao, tôi lại thấy ghen tị.
“Giá như tớ cũng được làm bạn thuở nhỏ với Kyoichi-san, được cùng anh ấy vui chơi từ tấm bé. Nếu vậy thì người đầu tiên hẹn hò với Kyoichi-san đã là tớ… không, đáng lẽ ra tớ đã có thể độc chiếm anh ấy cho riêng mình rồi…”
Những suy nghĩ đó khiến tôi bất giác buột miệng than thở.
“Không, nói thế thì hơi quá rồi đấy. Với lại, đâu phải cứ là bạn thuở nhỏ thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ đâu.”
Ngồi bên cạnh, Yuka-san liền xen vào.
“Quả nhiên, lời Yuka-san nói có sức thuyết phục thật đấy.”
“... Chậc.”
“... Ahaha.”
Tôi đáp lại với một chút mỉa mai, Yuka-san có vẻ chột dạ nên mặt mày cau có rồi chậc lưỡi, còn Rina-san thì chỉ cười gượng.
Phản ứng thật thú vị, nhưng có lẽ tôi đã trêu hơi quá đà rồi.
“Thôi nào, thôi nào, đừng cãi nhau nữa. Lát nữa tớ sẽ chuẩn bị một thứ hay ho cho mọi người.”
Dù chúng tôi không có ý định cãi nhau, nhưng trước khi bầu không khí trở nên căng thẳng trong im lặng, Ichigo-san đã đứng ra hòa giải.
“Hưm.”
Nghe vậy, Yuka-san cũng dẹp bỏ thái độ thù địch với tôi.
“Bọn tớ không cãi nhau đâu… nhưng mà thứ hay ho là gì vậy?”
“Cái đó… bây giờ tớ sẽ đi chuẩn bị, nên cứ chờ xem nhé.”
Ichigo-san ra vẻ bí mật, đặt ngón trỏ lên môi mình.
Thôi thì, cứ chờ xem sao, cũng không nên kỳ vọng quá nhiều.
✦✧✦✧
Khoảng mười ngày sau, khi Tuần lễ Vàng sắp đến.
Vào buổi chiều, Ichigo-san gọi chúng tôi tập trung tại phòng cô ấy.
Trên chiếc bàn giữa phòng, có những thiết bị VR dạng kính bảo hộ vừa đủ cho số người là tôi, Yuka-san và Rina-san. Cô còn cẩn thận ghi tên từng người lên đó.
“Nè, trong thiết bị VR này có trò chơi mô phỏng do tớ tự làm đấy, mọi người chơi thử đi nhé.”
Ichigo-san nói với tụi tôi bằng giọng điệu như đang tặng quà cho người thân trong nhà… nhưng mà.
“Hả?… Ichigo-san… đã tạo ra một game VR á…?”
“Ừm, nhưng mà đồ họa và giọng nói, trừ giọng của tớ ra thì đều là hàng dựng cả thôi.”
“Không, ý tớ không phải vậy. Ichigo-san, cậu có cả kỹ năng như thế sao?”
Yuka-san và Rina-san có vẻ cũng có cùng thắc mắc, nên tôi đã đại diện hỏi Ichigo-san.
“Đúng vậy?”
Ichigo-san trả lời như thể “có vấn đề gì sao?”.
“Chuyện đó… quả là… tuyệt vời thật.”
Không thể tin được… nhưng tôi cũng không thể nói ra.
Nghĩ lại thì, cô cũng từng làm cả ứng dụng trên điện thoại và đã cho bọn tôi thấy nhiều khả năng khác nhau trong lĩnh vực IT rồi.
Chỉ là, tôi không ngờ cô lại có thể làm được đến mức này.
Có lẽ khả năng tài chính để chuẩn bị ba bộ thiết bị VR mà không cần nhờ đến tôi cũng là thứ cô có được nhờ vào kỹ năng đó.
“Vậy thì, tớ xin nhận nhé.”
“Thôi thì, tớ sẽ chơi để giết thời gian vậy.”
“Etou, cảm ơn chị.”
Mỗi người chúng tôi nói một lời cảm ơn với Ichigo-san, rồi cầm lấy thiết bị VR có ghi tên mình và trở về phòng.
“Chúc mọi người chơi vui nhé.”
Lúc cả bọn rời đi, nụ cười đầy ẩn ý của Ichigo-san khiến tôi có chút bận tâm.
Về phòng mình, tôi lập tức đeo kính VR lên và bật nguồn.
Sau đó, tôi cầm bộ điều khiển trong hai tay và khởi động ứng dụng game mà tôi đoán là do Ichigo-san tạo ra.
[Mô Phỏng Cùng Kyoichi!]
Trên màn hình VR, tiêu đề trùng với tên ứng dụng game hiện lên và được đọc bằng giọng của Ichigo-san.
Dù có nhiều điều muốn nói về cái tên này, nhưng tôi đành nén lại và chọn “NEW GAME”.
[Mình là Kakyoin Aria! Một cô bé sinh ra trong gia đình giàu có! Bốn tuổi!]
Vừa bắt đầu game, một giọng dẫn truyện đã vang lên.
Đây là… chẳng lẽ là giọng nói hồi nhỏ của tôi được tạo ra bằng công cụ nào đó sao?
Đúng là nó có giống giọng tôi thật… nhưng ngược lại, vì quá giống nên nghe có chút rờn rợn.
[Hôm nay cũng đang chơi ở nhà trẻ thì có một bạn lạ mặt đến bắt chuyện!]
[Etou, Aria-chan? Cùng chơi không?]
Trò chơi này có góc nhìn thứ nhất thì phải.
Với tầm nhìn thấp như của một đứa trẻ, trước mặt tôi hiện ra một cậu bé trông giản dị, trạc tuổi tôi trong game.
Ngay sau đó, các lựa chọn hiện ra.
[Chơi cùng]
[Không chơi với người bình thường]
Hừm. Là lựa chọn dưới rồi.
Mục tiêu của tôi là trở thành bạn thuở nhỏ của Kyoichi-san, còn những con ruồi muỗi khác thì miễn tiếp.
[Tôi không chơi với người bình thường như cậu đâu! Biết thân biết phận rồi biến đi!]
Nhân vật của tôi trong game nói những lời khá cay độc, không biết trong suy nghĩ của Ichigo-san thì tôi hồi nhỏ là một người như vậy sao.
Tôi nghĩ mình của hồi nhỏ thực tế có phần dịu dàng hơn, luôn vâng lời cha mẹ và đối xử tốt với mọi người xung quanh.
Aa, nhưng mà hồi ở nhà trẻ thì tôi có hơi tự cao một chút…
…Thôi, không nên nghĩ sâu về chuyện này nữa.
[Vậy à. Thế thì tớ đi chơi với bạn khác đây.]
Cậu bé rời đi mà không hề tỏ ra tiếc nuối.
Ngay lập tức, màn hình tối sầm lại.
Và trên màn hình tối đó, hình ảnh tôi sống cô độc cả đời được chiếu lên.
Tiếp theo, giọng dẫn truyện của Ichigo-san vang lên.
[Và thế là Aria-chan, vì sự kiêu ngạo của mình mà đã xua đuổi đối tượng mình mong muốn, để rồi phải sống cô độc cả đời. End game.]
Sau đó, dòng chữ [BAD END - Cậu đã xem kỹ album chưa?] hiện ra trước mắt tôi.
Ể? Bad end?… Album…?
“Aaa.”
Chẳng lẽ… cậu bé lúc nãy là Kyoichi-san hồi nhỏ sao?!
Nghĩ lại thì có vẻ giống với hình ảnh của Kyoichi-san trong tấm ảnh hồi tiểu học thật!
Nhưng làm sao mà tôi nhận ra được chứ!
Vả lại, chẳng phải Ichigo-san đã nói rằng cô ấy gặp Kyoichi-san lần đầu tiên là ở trường tiểu học sao?
Tại sao trong game này, tôi lại gặp Kyoichi-san ở nhà trẻ?
[Đó là vì, khi Aria-chan lên tiểu học, cậu sẽ bận rộn với các lớp học thêm, rồi các mối quan hệ xã hội cũng phức tạp hơn nên sẽ không thể thân với Kyo-kun được đâu.]
Như để phản bác lại suy nghĩ của tôi, giọng nói của Ichigo-san vang lên khiến tôi giật nảy mình.
Tôi tháo kính VR ra và nhìn quanh, nhưng trong phòng tôi không hề có Ichigo-san.
…Vậy nghĩa là, đây là một đoạn ghi âm được chuẩn bị sẵn vì đã đoán trước được suy nghĩ của tôi…?
Chẳng lẽ, cô ấy đã ghi âm rất nhiều tình huống khác nhau sao?
[Nào, chọn đi, chơi lại hay hôm nay nghỉ ngơi đây.]
Lại là giọng của Ichigo-san nữa!
Sao lại có thể đúng lúc như vậy chứ?!
Vừa cảm thấy sợ hãi trước khả năng đoán trước của Ichigo-san, tôi vừa đeo lại kính VR và bắt đầu lại trò chơi từ đầu.
<Tác Note>
Về chương này, ban đầu tôi định viết theo kiểu kết thúc trong mơ hoặc một câu chuyện “IF”, nhưng rồi tôi nghĩ sẽ thú vị hơn nếu nhân vật liên tục gặp phải BAD END, thế là nó đã trở thành một câu chuyện về việc chơi game mô phỏng. Lúc viết ra thì lại thấy dài quá nên sẽ có phần tiếp theo.
