Ngày hôm sau khi tôi đã bàn bạc xong xuôi mọi chuyện với Honma-kun.
“Chào mọi người~”
Vẫn như mọi khi, Kishimoto-san xuất hiện ở phòng sinh hoạt chung với vẻ mặt tỉnh bơ.
Vừa thấy tôi, Kishimoto-san đã định lại gần ngay, nhưng bị mấy bạn nữ khác chặn lại.
“Kishimoto-san. Hôm qua sau giờ học, cô đã đi hẹn hò với một đứa con trai khác, đúng chứ?”
“Cô không biết luật ở đây à? Nếu đã nhắm đến Kazuha-kun thì không được phép qua lại với người con trai khác.”
Nhìn theo một hướng khác thì đây đúng là cảnh nữ chính bị các đàn chị phản diện bắt nạt còn gì.
Mà dù sao thì đây cũng là do Kishimoto-san tự làm tự chịu.
“Ể? Hẹn hò với người con trai khác? Mọi người đang nói gì vậy ạ?”
Kishimoto-san nghiêng đầu giả vờ ngây thơ.
“Đừng có giả vờ. Bọn này có cả ảnh làm bằng chứng đây này.”
Một cô bạn đưa màn hình điện thoại ra. Chắc hẳn trên đó là tấm ảnh chụp buổi hẹn hò với Honma-kun hôm qua.
“Aa! Cái này không phải đâu ạ. Đây là bạn trai cũ của em, giờ cậu ta đang bám đuôi em đó ạ.”
“Cô còn định giả vờ đến bao giờ nữa. Đây là tấm ảnh được chụp ngày hôm qua.”
“Ể? Mọi người có chứng minh được đây là ảnh chụp hôm qua không ạ? Biết đâu mọi người lấy ảnh cũ rồi nói dối là ảnh hôm qua thì sao?”
Còn bắt bẻ cả bằng chứng, ghê gớm thật...
“Kazuha-senpai! Cứu em với! Mấy người khác đang bắt nạt em~!”
Giữa lúc đang lườm nhau với mấy bạn nữ, Kishimoto-san quay sang khóc lóc với tôi.
“Kishimoto-san. Nếu hôm qua sau giờ học em không đi hẹn hò, vậy thì em đã làm gì?”
“Ể~!? Kazuha-senpai cũng nghi ngờ em sao ạ? Em sốc quá~”
“Nếu em không nói thì tôi vẫn sẽ nghi ngờ đấy.”
“...Chậc.”
Ể, dù chỉ là một tiếng rất nhỏ, nhưng hình như tôi vừa nghe thấy tiếng Kishimoto-san tặc lưỡi thì phải...
“Hôm qua ấy ạ, em chỉ đi lang thang một mình trong thành phố thôi. Thật đó ạ?”
“Vậy à. Thế, em không hẹn hò với Honma-kun nhỉ?”
“Vâng ạ! Nếu được thì Kazuha-senpai dần cho cậu ta một trận rồi đuổi đi cũng được ạ?”
Vâng, nói đến nước này thì đã quá rõ ràng rồi.
“...Cậu nghe rồi đấy.”
Tôi rời mắt khỏi Kishimoto-san và nói về phía tủ đựng đồ dọn dẹp.
Cánh cửa tủ mở ra, và Honma-kun bước ra từ bên trong.
“Ể... Kenshirou-kun?”
“Mayumi-chan... thì ra sau lưng tớ, cậu lại nói về tớ như vậy...”
Kishimoto-san thì bối rối, còn Honma-kun lại mang vẻ mặt đau đớn.
Thật là một thảm cảnh.
Giải thích một chút, tôi đã sắp xếp trước để Honma-kun trốn vào trong tủ. Mấy bạn nữ khác có trông thấy nhưng sau khi tôi giải thích rằng đây là một màn kịch dành cho Kishimoto-san thì họ đã chấp nhận và giữ im lặng.
“Kh-không phải! Chuyện này là... etou... là...”
Kishimoto-san cố gắng viện cớ, nhưng ánh mắt cô cứ đảo qua lại giữa tôi, Honma-kun và những cô gái khác trong phòng rồi ấp úng.
Trông có vẻ như cô đang phân vân không biết nên về phe nào.
Thế nhưng, chính sự do dự đó lại càng khiến ấn tượng về Kishimoto-san trở nên tồi tệ hơn.
“...Thôi đủ rồi. Mình chia tay đi.”
Cuối cùng, Honma-kun cũng nói lời chia tay với Kishimoto-san.
“Ch-chờ đã, chờ một chút!”
“Kazuha-senpai, cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
Honma-kun lờ đi Kishimoto-san, cúi đầu chào tôi rồi rời khỏi phòng học.
Ánh mắt tiêu cực, từ chế nhạo đến khinh bỉ của các cô gái đều đổ dồn về phía Kishimoto-san còn sót lại.
“...!”
Không thể chịu đựng thêm được nữa, Kishimoto-san cúi gằm mặt và chạy trốn khỏi phòng.
“Đáng đời thật. Đó là quả báo vì đã định bắt cá hai tay với Kazuha-kun đấy.”
Mấy cô gái cười nhạo Kishimoto-san.
Còn tôi thì... tôi nghĩ rằng khía cạnh này của con gái thật đáng sợ.
✦✧✦✧
Sau giờ học.
Theo lời rủ rê của Ichigo, tôi đi lên sân thượng.
Khi lên đến nơi, ngoài mấy nhóm hai, ba học sinh đang tụ tập, tôi để ý thấy Honma-kun đang một mình đứng trầm tư.
“Yo. Trông cậu có vẻ không được khỏe nhỉ.”
“Haa… Aa, Kazuha-senpai...”
Honma-kun đang thở dài thì nhận ra tôi và quay lại.
“Nếu muốn than vãn thì tôi nghe đây.”
“Etou... Tôi đã sai ở đâu chứ... Kể từ khi hẹn hò với Mayumi-chan, tôi đã nghĩ rằng mình thực sự trân trọng cô ấy vậy mà... Rốt cuộc thì, con gái vẫn thích người đẹp trai và có tiền hơn phải không anh...”
Honma-kun vừa cúi mặt vừa bắt đầu than thở.
“Cũng khó nói nhỉ.”
Khi cậu nhắc đến "người đẹp trai và có tiền", hình ảnh của Aria-san liền hiện lên trong đầu tôi.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn thích Ichigo hơn Aria-san, và nếu đến lúc phải lựa chọn, tôi cũng đã sẵn sàng tâm lý để chọn Ichigo và từ bỏ Aria-san, nên không thể nói chắc rằng ngoại hình và tiền bạc là tất cả được.
“Tôi chỉ ước giá như ít nhất mình cũng đẹp trai... Mà, cũng chỉ là mơ mộng hão huyền thôi.”
Lời nói của Honma-kun làm tôi nảy ra một ý.
“Không, nếu chỉ là cải thiện ấn tượng thì có thể làm được đấy.”
“Ể?”
Honma-kun ngạc nhiên nhìn tôi.
“Không phải là phẫu thuật thẩm mỹ, nên sẽ không có hiệu quả ngay lập tức, hơn nữa còn khá nhàm chán và mệt mỏi, nhưng nếu cậu vẫn thấy ổn thì có muốn theo tôi không?”
Trước lời đề nghị của tôi, Honma-kun đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới từ từ gật đầu.
Từ hôm đó, tôi đưa cho Honma-kun mỹ phẩm chăm sóc da, bảo cậu từ bỏ những thói quen sinh hoạt có hại cho da mặt, cho lời khuyên về kiểu tóc và cách ăn mặc, cũng như chỉ dẫn các bài tập để duy trì một cơ thể khỏe mạnh.
Về chi phí, tạm thời tôi sẽ chi trả, nhưng vì dự định trong tương lai sẽ để Honma-kun tự gánh vác nên tôi cũng cho cậu xem bảng chi tiết các khoản phí.
Dù đôi lúc cũng có than vãn, nhưng Honma-kun vẫn khá ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của tôi và chuyên tâm vào việc hoàn thiện bản thân.
Và rồi khoảng một tháng trôi qua.
Ấn tượng về Honma-kun đã thay đổi đến mức không thể nhận ra.
Không phải là một sự thay đổi ngoạn mục, mà là kiểu tóc của cậu đã trở nên gọn gàng hơn, và nhờ việc đổ mồ hôi một cách lành mạnh cùng với việc chăm sóc da cẩn thận, khuôn mặt và làn da của cậu đã trở nên căng bóng, đầy sức sống.
Nhờ vậy mà dù chưa thể gọi là một mỹ nam thực thụ, nhưng cậu đã có một vẻ ngoài ưa nhìn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Kazuha-senpai! Cảm ơn anh rất nhiều! Nhờ có anh mà tôi đã tự tin hơn vào bản thân và còn có bạn gái mới nữa rồi!”
Vào giờ nghỉ trưa, Honma-kun đã đến phòng sinh hoạt chung để báo cáo với vẻ mặt rạng rỡ.
“Vậy à. Tốt cho cậu rồi.”
“Tất cả là nhờ Kazuha-senpai đấy!”
“Không không, đó là thành quả cho sự nỗ lực của cậu.”
“Dù vậy tôi vẫn rất biết ơn anh! Tôi sẽ đi theo senpai suốt đời!”
“Kazuha-kun và Honma-kun, senpai và kouhai… cũng được đấy chứ.”
Nhìn thấy cuộc trò chuyện của tôi và Honma-kun, một cô gái trong phòng lẩm bẩm điều gì đó chẳng lành.
“Nghe nặng nề quá, đừng có đi theo tôi suốt đời.”
Vì thế, tôi đã nói một cách phũ phàng để đẩy Honma-kun ra xa.
“Này! Tại sao Kenshirou-kun lại thân thiết với Kazuha-senpai thế kia!? Em là người để mắt đến cậu ấy trước mà!”
Trong lúc tôi và Honma-kun đang có một khoảnh khắc ấm áp thì đột nhiên Kishimoto-san xông vào phòng.
“Ai mà biết. Chắc là do cách ăn ở của em thôi.”
Tôi lạnh lùng lờ cô ta đi.
“Nào, mau đi ra ngoài.”
“Ch-chờ đã! Khoan, tại saooooo!!”
Và cứ thế, Kishimoto-san bị lôi ra khỏi phòng sinh hoạt chung.
“...Thảm hại thật.”
Kayo lẩm bẩm trong lúc nhìn theo bóng lưng của Kishimoto-san.
Dù sao thì, qua vụ việc lần này, tôi đã vừa cắt đuôi được một cô gái định bắt cá hai tay, vừa có được một cậu đàn em ngưỡng mộ mình.
Chà, thỉnh thoảng có một cái kết như thế này cũng không tệ đâu ha?
