[Yuka POV]
Tôi đeo cặp kính VR nhận được từ Ichigo, khởi động trò chơi do cô ấy tạo ra.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi biết Ichigo còn có thể làm cả game VR, nhưng mà, đến nước này rồi thì cũng chẳng lạ nữa.
[Nè, Kyoichi. Chơi trò gia đình với tớ đi?]
[Được thôi]
Trò chơi bắt đầu từ những năm đầu tiểu học, và theo những lựa chọn của tôi, "tôi" trong game đã chủ động rủ Kyoichi chơi cùng và trở nên thân thiết.
......Khoan đã, chẳng phải cái này chỉ là thay thế tên ngốc Shuuji bằng Kyoichi trong quá khứ của tôi thôi sao.
Mà thôi, việc từng là bạn thuở nhỏ với Shuuji đã là lịch sử đen tối rồi, nên dùng cái này để ghi đè và quên nó đi cũng tiện.
Nhưng mà, tôi có kể cho Ichigo chuyện quá khứ của mình chi tiết đến thế này không nhỉ?
Chắc là cô ấy nghe từ Rina-chan rồi.
Kệ đi, chơi tiếp thôi.
[Tụi bây! Đừng có bắt nạt Yuka nữa! Hèn lắm biết không!]
Chẳng mấy chốc, sự kiện nổi bật thời thơ ấu của tôi đã xảy ra.
Sự kiện bị đám con trai bắt nạt và được người bạn thuở nhỏ cứu giúp.
Hừm.
Tuy đây là góc nhìn của tôi trong game, nhưng khi nhìn lại một cách khách quan, được Kyoichi cứu thay vì Shuuji cũng không tệ chút nào.
Xem xong sự kiện, trời cũng đã muộn nên tôi quyết định đi ngủ.
Dù gì thì tôi cũng không còn ở cái tuổi bê tha cày game thâu đêm nữa rồi.
Ngày hôm sau, trong khi ngán ngẩm nhìn Aria vì đã cày game cả đêm, tôi cũng tranh thủ chơi tiếp vào thời gian rảnh.
May mắn là đã vào kỳ nghỉ Tuần lễ Vàng nên tôi khá rảnh rỗi.
Nói vậy chứ, mỗi ngày tôi chỉ chơi trò này khoảng một tiếng rưỡi là cùng.
Sau chuyến du lịch vào cuối kỳ nghỉ, tôi vẫn kiên trì chơi game và cuối cùng cũng đến được thời cao trung, gần với thực tế.
Trong game, Kyoichi ở thời điểm này cũng giống như gã đó... đã cứu Mori Mai khỏi tên biến thái và được cô ấy để ý, khiến cô ấy trở thành tình địch tranh giành Kyoichi với tôi.
Không biết là do cố tình bị loại bỏ, hay vì trong bối cảnh của game không có cơ hội nào để trở thành em gái nuôi của Kyoichi, mà Rina-chan không xuất hiện trong trò chơi.
Và rồi cuối cùng, Mai đã tỏ tình với Kyoichi trước cả tôi.
[Yuka, tớ thích cậu. Hẹn hò với tớ nhé]
Kyoichi đã từ chối lời tỏ tình của Mai và ngỏ lời với tôi.
...Hừm.
Dù biết chỉ là game, nhưng mà vui thật đấy.
Tên ngốc kia đã bị lừa phỉnh bằng mấy lời như "tập luyện" rồi hẹn hò với Mai, còn Kyoichi này đã chọn tôi một cách đàng hoàng.
[Tớ vui lắm... Tớ cũng đã thích Kyoichi từ rất lâu rồi]
"Tôi" trong game đã khóc nức nở vì vui sướng, chấp nhận lời tỏ tình của Kyoichi, và cả hai bắt đầu hẹn hò.
“Phù...”
Hôm nay chắc đến đây thôi.
Tôi tháo kính VR ra khỏi đầu và cắm vào sạc.
Mai lại phải đến trường rồi.
Trò chơi đó thật quá, hy vọng là tôi không bị lẫn lộn giữa game và đời thực.
...Đêm hôm đó. Tôi đã mơ.
Tôi mơ thấy mình lúc nhỏ đang chơi đùa cùng Kyoichi cũng trạc tuổi đó.
Theo một nghĩa nào đó, nó giống như đang lấp đầy những cảnh không có trong game, dù ký ức thực tế là tôi đã chơi với Shuuji.
Đây chắc cũng là ảnh hưởng từ trò chơi đó.
...Không, phải thay đổi suy nghĩ thôi.
Tôi không hề có người bạn thuở nhỏ nào tên là Nagaoka Shuuji cả.
Ngay từ đầu, bạn thuở nhỏ của tôi chỉ có Kyoichi và Rina-chan mà thôi.
Trò chơi mà Ichigo tạo ra giống như một cuốn album để nhìn lại điều đó.
Cứ nghĩ như vậy và quên hẳn gã đó đi thôi.
Và thế là, tôi đã chơi cho đến khi thấy được cái kết hạnh phúc là kết hôn với Kyoichi trong game.
✦✧✦✧
[Rina POV]
Trong trò chơi Ichigo-neesan làm cho, vào thời điểm trước khi tái hôn, mẹ tôi bị mất việc và cuộc sống rất khó khăn, giống như ngoài đời thực, tôi đã được gia đình Kazuha nhận nuôi.
Cứ thế, tôi trở thành em gái nuôi của anh Kyoichi-niisan.
Ểểểể!?
Cha và mẹ là tái hôn sao!?
Nghĩa là, tôi và tên Nagaoka Shuuji đó cũng là anh em kế không cùng huyết thống?
Nhưng đây là game Nee-san làm nên có thể chỉ là thiết lập hư cấu thôi.
Không, cũng có thể là nội dung sau khi Nee-san đã tìm hiểu.
Lần tới phải hỏi mẹ mới được.
[Onii-chan! Chơi với em!]
[Được thôi. Tụi mình chơi gì nào]
[Ưmm. Chơi trò gia đình!]
"Tôi" trong game giống như một chú gà con, cứ lẽo đẽo theo sau anh mình, làm gì cũng phải có anh ấy.
...Không hiểu sao, tôi lại mơ hồ nhớ về thời thơ ấu từng bám theo gã anh ngốc kia.
Không, quên đi.
Cha mẹ đã ly hôn, quyền nuôi dưỡng tôi thuộc về mẹ và gia đình Kazuha, còn gã anh ngốc kia thì cha nhận nuôi.
Tôi với gã đó không còn là anh em gì nữa.
Anh trai của tôi chỉ có duy nhất Kyoichi-niisan mà thôi!
Sau khi dừng game ở một đoạn hợp lý, tôi dùng điện thoại liên lạc với mẹ và hỏi thử xem có phải mẹ và cha tái hôn không.
Và rồi, mẹ còn ngạc nhiên hơn khi tôi quên mất chuyện đó, mẹ xác nhận rằng đúng là hai người tái hôn.
Nghĩa là, tôi và gã anh ngốc kia không có quan hệ máu mủ.
Giờ họ đã ly hôn rồi, nên tôi và gã đó thực sự là người dưng nước lã!
“Ahaha”
Tôi vui sướng đến mức nhảy cẫng lên.
Nhắc mới nhớ, Yuka-chan cũng nói gì đó về việc "ghi đè", dùng những việc đã làm với gã đó để làm lại với Nii-san thì phải.
Tôi cũng sẽ học theo Yuka-chan, dùng trò chơi đó để ghi đè toàn bộ ký ức về gã đó bằng hình ảnh của anh ấy.
Anh trai của tôi chỉ có Kyoichi-oniichan thôi mà.
Vậy thì, ngày mai tôi sẽ chơi lại trò đó từ đầu.
✦✧✦✧
[Kyoichi POV]
Kỳ nghỉ lễ kết thúc, cũng là lúc kỳ thi giữa kỳ sắp đến gần.
Tôi tập trung ôn thi cùng bọn Keiko ở trường và sau giờ học, còn ở nhà thì học cùng Ichigo và mọi người.
...Ấy thế mà, không khí ở nhà đã có chút thay đổi.
“Nè, em nướng bánh quy rồi đây.”
“À, cảm ơn em.”
Tôi đang học bài ở bàn phòng khách thì Yuka làm đồ ăn khuya cho nên tôi cảm ơn.
“Không có gì. Em làm mấy món này từ hồi xưa rồi mà.”
“Vậy à.”
"Từ hồi xưa", nghĩa là cô từng làm cho Rina và gã đó... Nagaoka sao.
Dù biết là ích kỷ, nhưng khi tôi đang cảm thấy hơi phức tạp về chuyện đó, thì lại nghe được một câu nói bất ngờ.
“Anh vốn thích đồ ngọt từ xưa mà đúng không? Nên em có cho cả sô cô la vào đấy.”
“...Unn?”
Không, đúng là tôi thích đồ ngọt thật... nhưng mà... từ xưa?
Tôi và Yuka mới quen nhau chưa đầy một năm mà nhỉ?
Lẽ ra đâu đã quen nhau đủ lâu để gọi là... "từ xưa".
Mà thôi, đó cũng chỉ là tiêu chuẩn chủ quan.
Đối với Yuka thì có lẽ như vậy đã là quen lâu rồi.
Nhưng người khiến tôi cảm thấy kỳ lạ không chỉ có Yuka.
“Anou, Onii-chan. Chỗ này, anh chỉ cho em được không?”
Chẳng biết từ lúc nào mà thái độ của Rina cũng trở nên suồng sã hơn.
Bản thân chuyện đó thì tôi không phiền, nhưng thời điểm lại quá đột ngột khiến tôi thấy nghi ngờ.
“Này Rina. Cách em nói chuyện với anh đã thoải mái hơn nhiều rồi đấy, có thay đổi tâm trạng gì à?”
Tôi bèn chỉ ra điều đó, nhưng Rina lại nghiêng đầu khó hiểu.
“? Anh nói gì vậy Onii-chan. Em vẫn luôn như thế này từ xưa mà.”
“Nn?”
Không, hồi xưa lẽ ra cô bé phải giữ kẽ hơn chứ.
Gì đây? Cả Yuka lẫn Rina, cái cảm giác kỳ lạ này là sao.
Tạm thời tôi cho qua chuyện, sau đó thử hỏi Ichigo về việc này.
“Aa, ra là đã thành ra như vậy à.”
Ichigo đáp lại với vẻ như biết rõ nguyên nhân.
“Em biết gì à?”
“Etou nhé. Anh biết là em đã làm game và đưa cho hai người họ mà đúng không?”
“À, Aria-san thì nghiện nó rồi, đó là game mô phỏng trường hợp anh là bạn thuở nhỏ của họ... à...”
Đến đó, tôi chợt nảy ra một khả năng.
Hai người họ... đang lầm tưởng những chuyện trong game là ký ức ngoài đời thực sao?
“Chắc là vậy rồi.”
Dù tôi không nói ra, nhưng Ichigo đã khẳng định suy nghĩ của tôi.
“Aria-san thì không nói, nhưng hai người kia đâu có vẻ gì là kiểu người dễ nghiện game.”
“Chẳng phải vì họ ghét ký ức về tên Nagaoka gì đó lắm sao?”
“Vậy à...”
Dù lý do là gì, đã biết chuyện thì không thể bỏ mặc được.
“Anh định nói với hai người họ à? Rằng ký ức hiện giờ là do nhầm lẫn từ game á?”
“Vì điều đó là tốt cho hai em ấy.”
Sự sai lệch trong ký ức sẽ dẫn đến sự sai lệch trong nhân cách.
Dù việc được ưu tiên hơn Nagaoka cũng thỏa mãn lòng tự trọng đàn ông của tôi, nhưng cứ thế này thì không tốt cho hai người họ.
“Vậy à. Nếu Kyo-kun đã quyết định vậy thì em không cản đâu.”
Tôi đã nghĩ Ichigo, người gây ra chuyện này, sẽ ngăn cản, nhưng cô lại đồng ý dễ dàng.
Sau đó, tôi đến gặp Yuka và Rina, thuyết phục họ rằng cả hai gặp tôi vào năm ngoái, và chúng tôi không phải là bạn thuở nhỏ.
Cả hai nghe vậy liền tỉnh ngộ và lấy lại ký ức thực sự, nhưng mà.
“Gì chứ. Anh là bạn thuở nhỏ của em thì cũng có sao đâu.”
“Đúng đó. Chỉ nghĩ đến gã đó thôi là em đã thấy ghê tởm rồi...”
Yuka và Rina có vẻ không hài lòng khi nhớ lại ký ức, nên tôi đành phải thuyết phục thêm.
“Yuka. Có phải là bạn thuở nhỏ hay không đâu quan trọng. Người đang hẹn hò với em bây giờ là anh mà.”
“...Cũng đúng. Giờ anh là bạn trai của em mà.”
Tôi thì thầm vào tai Yuka một câu thoại sến súa muốn nổi da gà, và tâm trạng cô cuối cùng cũng tốt lên.
“Rina. Hai ta từ giờ sẽ mãi là anh em. Nên em cứ nói chuyện thoải mái như lúc nãy cũng được mà.”
“...Cái đó thì, đúng vậy ạ. ...Nhưng mà hơi ngại nên, thỉnh thoảng thôi ạ...”
Rina cũng lộ vẻ mặt phức tạp, nhưng tôi cũng thuyết phục được cô bé.
Thế là Yuka và Rina đều quay lại cách cư xử thường ngày với tôi.
Cái game Ichigo làm mà cả Aria-san, Yuka lẫn Rina đều bị ảnh hưởng nặng nề thế này, có hơi nguy hiểm không vậy?
Nghĩ vậy, tôi bất giác toát mồ hôi lạnh.
