"Hả? Nhà vua muốn anh đi sang khu vực lân cận để thảo phạt tộc Troll khổng lồ ư?"
Đã một tuần trôi qua từ sau cái vụ về Sameer đấy.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Miliya cũng khá suôn sẻ. Máu tươi liên tục được chuyển đến bệnh viện mỗi ngày để cho cô nếm, và khi trở về trong lâu đài cổ, cô ngày càng thích nghi hơn với vai trò làm hầu gái của mình.
Lúc đầu, cô không chịu đồng ý ngủ chung với Lair, nhưng giờ cô đã quen với việc sáng dậy cho Lair một gõ vào đầu và thản nhiên nói, "Chào buổi sáng, Chủ nhân."
Quả thật, con người là loài vật có thể thích nghi với bất kỳ môi trường nào.
À, cô bây giờ được cho là thuộc loài rồng mà.
Nhưng hôm nay, chuỗi ngày bình yên đó của cô lại một lần nữa bị xáo trộn.
Lair gật đầu, "Nhà vua nói rằng tộc Troll đang gây náo loạn ở vùng đồng bằng băng giá phía bắc của Đế quốc Ora. Ông ta muốn tôi tiêu diệt chúng."
"Thế nhà vua không có quân đội của riêng mình à?"
"Có nhưng không hiệu quả bằng một mình tôi."
“Huh?”
"Nhiệt độ ở khu vực đồng bằng băng đó cực kỳ thấp. Người thường thì khó mà sống được ở đấy. Trải qua bao trận chiến từ 4 phía, tất cả chỉ số đã max, bao gồm cả kháng lạnh và nóng, nên nhiệt độ ở đó không ảnh hưởng gì tới tôi."
“Oh…” Miliya phản hồi, rồi đột nhiên đứng hình.
Khoan, nếu chỉ số kháng nhiệt của anh ta đã max, thế tại sao cô phải làm ấm giường mỗi tối làm cái quái gì!
Miliya nhận ra cô lại bị đùa giỡn thêm một lần nữa.
Vào lúc đấy, cô cảm nhận được có điều gì đó không đúng.
Thường thường, tên Lair này có bao giờ kể cho cô về mấy cái việc kiểu này đâu, sao giờ lại kể chi tiết thế?
Một linh cảm kỳ lạ dâng lên trong cô.
Cô thận trọng hỏi, "Thế thì đi đi? Kể cho tôi làm gì?"
"Đơn giản thôi." Lair mỉm cười."Cô phải đi cùng với tôi."
"Hả? Đi theo để làm gì?"
"Chuyến đi này rất xa. Nếu cô ở lại chỗ này, e rằng là tôi sẽ không để mắt được tới cô. Nếu cô định thực hiện hành vi nào đó, thì tôi sẽ không có thời gian để kịp phản ứng."
Lair nghĩ rằng Miliya sẽ rất kháng cự về việc đi cùng với anh ấy.
Anh đã chuẩn bị tinh thần để thưởng thức vẻ mặt giận dữ của cô gái.
Nhưng bất ngờ thay, sau khi nghe thấy điều đó, cô gái đứng yên một chỗ không phản ứng gì và chìm vào suy ngẫm.
Sau một hồi, cô lẩm bẩm nói,"Thế... chúng ta sẽ đi thám hiểm à?!"
Trước khi Lair kịp trả lời, cô gái nhảy cẩng lên vui sướng.
"Ngon!"
Cô đã ở cái thế giới này gần hai chục ngày rồi, ngày nào cũng như ngày nào, sáng dậy đi loanh quanh ở bệnh viện, tối về thì làm hầu gái ở lâu đài.
Ngoài mấy chỗ đó, Lair không cho cô đi ra chỗ nào khác.
Mấy y tá ở bệnh viện không dám khiêu khích cô thêm lần nào nữa, nhưng họ chắc chắn đang ghim cô, Dù Miliya chẳng phiền nếu bị cô lập, nhưng ở bệnh viện chắc chắn chả có gì vui.
Cuộc sống buồn tẻ, lặp đi lặp lại, thậm chí còn nhàm chán hơn cả làm văn phòng ở Trái đất.
Nhưng hôm nay, cô cuối cùng cũng được đi một chuyến phiêu lưu ở thế giới khác!
Những thi sĩ vác trên mình chiếc đàn phong cầm, những người lùn tốt bụng nhiệt huyết và những cô nàng tộc yêu tinh xinh đẹp bí ẩn, khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, thậm chí có thể còn có những con rồng huyền thoại.
Ồ khoan, bản thân cô cũng là một con rồng mà.
Mặc dù phiêu lưu nghe có vẻ nguy hiểm, nhưng có cái tên anh hùng level max ở bên cạnh thì cứ xõa đi!
"Khi nào chúng ta đi thế?"
"Uh... ngày mai."
"OK!"
"Sao cô trông háo hức về chuyến này thế?"
À ừ nhỉ, cái tên này thích nhìn thấy cô đau khổ. Nếu anh ta biết được rằng cô muốn đi, chắc chắn cô sẽ bị cho ở nhà.
Vì thế cô liền bĩu môi và lắc đầu lia lịa, "Không, không, anh nhầm đấy tôi làm gì có muốn đi đâu."
Lair nhếch mép, "Kỹ năng nói dối của cô còn tệ hơn hơn cả sức mạnh của cô đấy"
Dù đó là chê, nhưng cô cảm thấy hơi vui vui.
Vào tai cô, nó nghe như kiểu là "Ngoài đẹp zai ra thì cậu vô dụng" vậy.
"Vậy thì, tôi sẽ đi chuẩn bị đồ đạc!"
Nói xong, Miliya chạy vụt đi như một tên lửa.
Lair nhướn mày.
Sao cô ta trông vui vẻ thế nhỉ?
Dù Miliya mới đến và không có nhiều hành lý, nhưng trong lâu đài của Lair thì lại có đầy đủ đồ dùng thiết yếu.
Chăn màn nè, gối nè, quần áo để thay, nến để thắp sáng vào mỗi tối, thuốc thang khi bị bệnh, bình nước, và không quên đem theo cả bàn cờ nữa.
Khi cô gói gém đồ đạc xong, cái túi còn to hơn cả người cô ấy. Vác nó sau lưng, cô trông giống như một con ốc sên với cả vỏ nặng nề đằng sau.
Cả Lair còn cảm thấy có chút sững người khi nhìn thấy.
"Đống gì đấy?"
"Hành lý của tôi đó."
Lair im lặng một lúc, "Cô quên cái gì à?"
"Cái gì là cái gì?"
"Tôi có nhẫn không gian mà."
"..."
-
Khi cả hai đến bên ngoài lâu đài. Miliya hỏi, "Chúng ta di chuyển như nào thế? Dịch chuyển trực tiếp đến à?"
Lair lắc đầu. Phép dịch chuyển cần đầu bên kia phải có một nơi thiết lập sẵn, không có điểm đó, đến đó là điều không thể.
"Vậy thì chúng ta đi xe ngựa hả?"
"Vùng băng đó cách đây cả ngàn dặm. Đi xe ngựa thì phải đến năm sau mới tới được nơi."
"Hả? Vậy chúng ta làm gì giờ? Chẳng nhẽ lái máy bay đến đó à?"
Nghe thấy điều đó, Lair cau mày. "Sao cô biết là tôi có máy bay?"
"Huh? Ảo vl, anh bạn, anh thực sự có cái à?"
Lair giải phóng một ma trận phép lên trên trời, và ở trung tâm của phép, một con gà khổng lồ xuất hiện.
Nó dang rộng đôi cạnh, Miliya không ước lược được nó rộng như nào, nhưng chí ít thì cũng phải vài chục mét, nó che phủ bầu trời và chặn mất hoàn toàn ánh nắng. Khiến cô hoàn toàn bị bao phủ trong bóng tối.
"Whoa, con trống này to quá!" Miliya ngước lên, mặt đầy kinh ngạc.
Trông như mấy con gà trong game bắn gà nhỉ.
"Thế nó được gọi là gì thế? Chỉ gà bay thôi à?"
"Nó không có tên. Nó là một con gà khổng lồ cổ đại từ dãy núi Beers. Để vượt qua đám lính canh ở ngoài lâu đài của Ác Long, tôi đã bắt nó. Quả nhiên, sau khi cưỡi, tôi dễ dàng vượt qua được đám lính canh và tuyến phòng thủ của cô chỉ bằng một đòn."
Lair muốn Miliya gợi lại những ký ức không mấy tốt đẹp đấy, nhưng cô gái chỉ nói "Oh" rồi bắt đầu ngây người ra.
"Tôi đụng chạm vào nỗi đau trong quá khứ của cô hả?"
"Không, tôi đang nghĩ, vì nó là con gà cổ đại khổng lồ, sao không gọi nó là Gà cổ đại khổng lồ luôn nhỉ?"
"?"
"Cái này còn tuyệt hơn nữa này. Nếu chúng ta bị hết thức ăn, nó có thể làm thức ăn dự phòng hoặc đại loại thế."
Nghe thấy những điều đó, con gà kia quay phắt đầu lại nhìn cô bằng đôi mắt sắc lịm và dữ tợn, rồi cất lên một tiếng gáy chói tai.
"Cục tác cục tác cục tác!"
Nhưng cô mặc kệ mà hỏi tiếp, "Mà nhân tiện, anh cưỡi cái thứ này kiểu gì thế?"
Lair vẫy tay. Con gà đặt một cách xuống đất. Lớp lông dày, đan xen của nó tạo thành một bậc thang tự nhiên.
Lair bước lên dễ dàng và ngồi lên lưng con gà.
Miliya muốn đi theo, nhưng khi vừa bước chân lên, con gà vỗ cánh và hất văng cô xuống.
Bị bất ngờ, cô bị ngã ngồi bệt xuống đất.
"Ouch!" Miliya xoa mông một cách khó chịu. "Con này bị cái vấn đề gì vậy."
"À quên mất không bảo, con này nó rất kiêu ngạo. Nó không chịu để ai ngoài tôi cưỡi nó."
Mày, cái con gà này, thích ra vẻ ta đây, hả!
"Nếu nó không cho tôi cưỡi, thế tôi đi theo kiểu gì?"
"Dễ mà." Lair vỗ nhẹ vào con gà. Nó dang rộng đôi cách và bay vút lên trời.
Sau đó nó dùng vuốt quắp lấy cổ áo cô và nhấc lên như một con cún.
"Này chắc ổn đấy nhỉ?"
"?!"
