"Thế cô tới đây định làm gì? Định đào mỏ bọn này hả?"
Đào... mỏ?!
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày cái mác đó sẽ gắn lên mình!
Khuyên mặt tinh tế của Miliya đỏ bừng, không biết là do tức giận hay xấu hổ.
Cô khép chân lại vào với nhau, một tay che váy, một tay chỉ vào bọn chúng."Lảm nhảm đủ rồi, thả họ ra ngay lập tức! Trả lại đồ đạc ngươi đã cướp được nhanh!"
Mấy tên goblin nhìn nhau. "Sao lại thế? Những đồ này là do mồ hôi công sức của bọn ta kiếm được, vậy sao chúng ta phải trả lại?"
"Hmmm, nghe... cũng có lý," Miliya gật gù suy nghĩ.
Trưởng đoàn thương nhân: "???"
Cô gái này tới đây để cho vui à?
Miliya không bỏ đi mả nhảy xuống khỏi tảng đá.
"Nếu có lý, thì phắn ngay chỗ khác!"
"Khoan đã một chút. Dù lời của ngươi nói có lý, nhưng vì các ngươi không trả lại những món đồ ấy, ta chỉ cần cướp lại của bọn bây và giả lại cho họ. Vậy là giải quyết được vấn đề, chuẩn chứ?"
Bọn goblin ngớ người ra. "Này, ta đã thấy nhiều đứa liều rồi, những đây là lần đầu tiên ta thấy có người lại muốn chui đầu vào tìm chỗ chết cơ đây."
"Cô ta trông có vẻ khá đẹp đấy. Nếu chúng ta đem cô ta dâng lên cho thủ lĩnh làm công cụ sinh sản, tao đoán chúng ta chắc chắn sẽ giàu to."
"Chuẩn, cô ta trông đẹp thật. Nếu kết hợp với gen của thủ lĩnh, biết đâu lại có thể sinh ra một đứa mang vẻ đẹp giống yêu tinh thì sao!"
"Hahaha-"
Những tên goblin cười một cách dâm đãng. Ông chủ đoàn thương nhân thở dài bất lực, "Quý cô, tốt nhất cô nên chạy đi. Chúng cùng lắm chỉ cướp đồ của bọn tôi thôi, nhưng với cô, thì đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác."
"Ông chú đừng lo, tôi lo được."
"Anh em, cầm vũ khí lên! Bắt cô ta lại và dâng cho thủ lĩnh để nhận phần thưởng!"
Nghe theo lệnh, nhiều tên goblin lao lên trong khi cầm khiên và gậy gỗ.
Đúng lúc đó, Miliya đột nhiên nói, "Từ đã!"
Bọn goblin ngay lập tức dừng lại tại chỗ, "Sao thế? Sợ định chạy à?"
"Không. Ta đang nghĩ là sao các ngươi có vũ khí, còn ta lại không có. Chẳng công bằng chút nào, đúng chứ?"
"Thế cô muốn gì?"
Miliya mở lòng bàn tay, để lộ ra bàn tay trắng nõn mềm mại. "Đưa ta cái gậy nữa nào!"
Bọn goblin đần người ra.
"Cô đã xinh đẹp rồi, nhưng không ngờ cô lại bạo như vậy nữa chứ - muốn gậy á hả? Đừng vội, đi theo bọn ta về thì sẽ có tha hồ gậy cho cô đấy!"
“Hehehe.”
Vẻ mặt cô gái tối sầm lại."Không cho cái nào, hả? Được thôi, để ta tự tìm một cái vậy."
Miliya nhặt vài cái cành cây dưới đất lên, nhưng chúng đều quá nhẹ.
Đang loay hoay xung quanh tìm thì ánh mắt của cô hướng về một cây thông.
Đó là một cây cổ thụ, cao khoảng ba mươi mét.
Cô bước đến và vòng tay ôm lấy thân cây, nhận ra nó quá to, khiến cô không thể ôm trọn nó được.
Ôi chết dở, nếu cô không nhổ được nó ra, chẳng phải cực kỳ nhục nhã à?
Miliya suy nghĩ một lúc lâu và thử xem. Nếu không được, cô sẽ tìm cái nào nhỏ hơn.
"Cô ta định làm gì thế? Định trèo lên trốn à?"
"Khoan, trông có vẻ như cô ta đang định nhổ nó ra thì phải?"
"Thôi tốt nhất là không nên để cô ta làm công cụ sinh sản cho thủ lĩnh thì tốt hơn, nếu không, bọn trẻ sinh ra sẽ toàn lũ ngốc mất."
"Hahaha-"
Khu rừng được bao phủ bợi không khí vui cười, sôi nổi.
Ngay khi mọi người nghĩ cô chỉ đang đùa, thì một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra.
Cô gái nghiến răng, giậm chân, ưỡn thẳng lưng.
Tiếng ù ù của sỏi đá kêu lên, mặt đất rung chuyển, và cái cây thông đã bị nhổ lên, kèm theo cả rễ.
Tiếng cười ngay lập tức dừng lại.
"Rồi, cái này được này. Nào! Huh? Thẳng nào ngon ăn vào đây?"
Miliya quay lại trong khi cầm cây thông, sẵn sàng chiến đấu, nhưng chỉ còn lại người của đoàn thương nhân, đám goblin đã sủi mất tăm không một chút dấu vết.
-
"Cảm ơn cô rất nhiều, chúng tôi nợ cô một mạng!"
Ông chủ đoàn thương nhân nắm chặt lấy tay Miliya một cách hào hứng, liên tục bày tỏ lòng biết ơn của mình.
"Oh, không có gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà." Miliya gãi đầu lúng túng.
Cô cảm giác mình chưa thực sự làm điều gì cả.
Ông chủ rất nhiệt tình và bắt đầu trò chuyện phiếm với cô.
Tên ông ấy là Baren, đến từ một quốc gia nhỏ ở phía bắc, và ông ấy là chủ của đoàn thương nhân này.
Ông đã tích trữ một số hàng hóa tốt dự định sẽ buôn bán ở đế quốc Ora.
Mặc dù có một con đường chính rộng rãi được nối từ đất nước họ đến đế quốc Ora, nhung lệ phí lại rất đắt và đi con đường đấy tốn rất nhiều thời gian, nên họ chọn mạo hiểm đi tắt qua khu rừng này.
"Cho tôi hỏi, cô đi một mình trong khu rừng này à?"
"À không, tôi đi cùng với...bạn của tôi."
"Thế bọn cô đi tới đây để thám hiểm hả?"
"Kiểu kiểu như vậy."
"Thế làm ơn cô và bạn cô có thể hộ tống chúng tôi ra khỏi khu rừng này được chứ? Tôi e sợ là đám goblin nãy sẽ lại gây rắc rôi cho chúng tôi tiếp nếu như cô đi."
"Ờm, để tôi hỏi cái đã..."
Trước khi Miliya kịp nói xong, một bàn tay lớn đặt lên đầu cô.
"Xin lỗi, nhưng chúng tôi còn phải có công việc cần phải làm nên không đi cùng các anh được."
Cô gái quay cái đầu cứng ngắc của mình lại, chỉ để thấy một Lair đang lặng lẽ đứng phía sau.
"Tôi đang không biết cô đi lang thang nơi nào. Hóa ra đã bầu được bạn ở chỗ này rồi à."
"Oh, anh là người bạn mà cô gái này vừa nhắc đến à? Trông anh khá khỏe mạnh đấy." Baren thở dài,"Tiếc thật, kiểu gì khi sau khi chia tay cô cậu, bọn goblin chắc chắn sẽ tìm đến chúng tôi lần nữa."
Đúng lúc đó, tiếng bước chân gấp gáp từ xa vọng lại.
"Định đi đâu!"
Mọi người quay lại nhìn, và thấy một bầy goblin phi ra từ khu rừng.
Tại trung tâm của bọn goblin là một cái kiệu, trên đó là một tên goblin già khoác trên mình một cái áo choàng đỏ, vương miện ở trên đầu, tay cầm quyền trượng.
Ngay khi nhìn thấy Miliya, đám goblin liền lo lắng và chỉ vào cô, "Là cô ta đó, thưa thủ lĩnh!"
"Ồ?" Thủ lĩnh của đám goblin ngước mắt lên,"Bọn bây thực sự bị dọa cho chết khiếp bởi một con đàn bà à? Thảm hại!"
"Không đâu thủ lĩnh, cô ta không bình thường. Cô ta có thể nhổ trực tiếp cả cái cây thông ra đấy!"
"Hmph, chỉ là một con đàn bà khỏe hơn tí nhưng ngu ngốc mà thôi. Dám thách thức chúng ta ở cái khu rừng này, đúng là tự tìm đến cái chết!" Nói xong, tên thủ lĩnh giơ quyền trượng lên và bắt đầu thi triển phép.
Một vòng tròn ma thuật hiện ra ở phần trên đầu của quyền trượng, cùng với đó một tia sét ở trên trời giáng xuống.
Miliya nhìn lên, vẻ mặt trông ngu ngơ khi tia sét đánh trúng khuôn mặt xinh đẹp của cô.
"Eek Trúng rồi!" Bọn goblin reo hò phấn khích.
Nhưng sau khi làn khói tan đi, vẻ mặt của cô gái vẫn thế.
"Sao nó không có tác dụng??!" Bọn goblin kinh ngạc.
"Ờm, ngươi vừa đánh trượt ta đúng chứ? Miliya gãi đầu, Cô nghĩ là sẽ đau một chút, nhưng không, cô chẳng cảm thấy gì cả.
Thủ lĩnh bọn goblin sững sờ và nhanh chóng bảo với thuộc hạ, "Đó thấy chưa? Chẳng qua là do trượt thôi! Chắc là do dạo này bắt nhiều phụ nữ về quá, tay ta hơi run."
Sau đó hắn triệu hồi thêm vài tia sét nữa, tất cả cùng đánh xuống cùng một lúc.
Nhưng lại lần nữa, chỉ có khói người cô vẫn còn nguyên không một chút thương tích.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng nhẹ lại không có tia nào trúng sao?" Đám goblin bàng hoàng.
Tên thủ lĩnh lúng túng cười,"À, do ta định đoán trước chỗ cô ta sẽ né tránh để để thi triển phép vào đấy, nhưng ta lại không ngờ rằng cô ta còn chẳng thém né!"
Lair cười thầm.
Thực ra, những tia phép kia có trúng, nhưng nó không có tác dụng gì đến con rồng ngốc nghếch kia.
Loài rồng có một lớp vảy ngũ sắc ngoài da của chúng, mấy ma thuật nguyên tố cơ bản như nước, lửa, gió,và sét đều bị hấp thụ bởi lớp vảy đó mà không gây tổn hại gì.
Dù Miliya bây giờ khá là vô dụng, nhưng có rất ít người trên thế giới có thể giết được cô ấy.
Đó là lý do tại sao Lair luôn để mắt tới cô.
Nhìn thấy bọn thuộc hạ bắt đầu nghi ngờ về trình độ của mình, tên thủ lĩnh cảm thấy danh dự của mình bị tổn hại, hắn ta mặt tối sầm lại. Đứng dậy khỏi cái kiệu.
"Vui chơi đủ rôi, bây giờ mới là thật này."
Hắn ta rút một con dao găm từ trong áo của mình ra, và với một tiếng "vút", hắn biến mất khỏi kiệu ngay lập tức.
"Hả? Hắn ta đâu rồi?" Miliya nhìn xung quanh tìm kiếm.
"Trên đầu ý." Lair nói.
"Trên đầu á?" Miliya vừa ngẩng đầu lên thì tên thủ lĩnh từ trên trời lao xuống, con dao kêu lách cách cùng với tia điện, đâm thẳng xuống vào cô.
"Để xem lần này ngươi né thế nào!"
Nhìn thấy mối nguy hiểm đang lao thẳng về phía mình, cô theo bản năng giơ tay lên đỡ.
Con dao bị gãy làm đôi khi va chạm vào cánh tay của Miliya cùng với một tiếng "rắc" lớn.
Im lặng bao trùm cả khu rừng.
Tên thủ lĩnh mặt cắt không còn một giọt máu, cảm giác như hắn đã bước một chân vào nấm mồ của mình. Hắn nhặt con dao bị gẫy làm đôi, lùi lại, và cúi đầu.
"Xin lỗi vì đã làm phiền chị."
