“Touri, tớ xin lời khuyên của cậu lần nữa nhé?”
“Được thôi, cứ tự nhiên.”
Louis đã đến thăm Touri nhiều lần để xin lời khuyên về cách tiến hành chiến tranh chiến hào.
Ban ngày, anh đi khắp nơi để thu thập nhu yếu phẩm; ban đêm, anh lại đắm mình vào các cuộc họp chiến lược.
“Tớ đang nghĩ nên đi đường núi phía bắc Dokupori.”
“Tớ nghĩ đó là lựa chọn tốt đấy. Cậu còn tuyến đường khả thi nào khác không?”
“Không, không hẳn … Xét đến nguồn nước dọc đường, đây có vẻ là lựa chọn khả thi duy nhất.”
“Tớ đồng ý. Dù sao thì, chúng ta cũng nên chuẩn bị một kế hoạch dự phòng phòng trường hợp xấu nhất.”
“Đúng vậy, rất có lý.”
“Tớ khuyên là nên đi theo con đường phía đông này.”
Trong lúc anh đang vô cùng bận rộn, Louis vẫn cố gắng hoàn thành công việc.
Suy nghĩ về vợ và sự tức giận với kẻ thù đã cho anh sức mạnh để tiếp tục.
“Chúng ta cần phải vận chuyển gỗ để đào chiến hào.”
“Chúng ta có thể kiếm nó trong các khu rừng dọc đường. Nhưng chắc chắn chúng ta sẽ cần xe đẩy.”
“Trong trường hợp đó, chúng ta cần tìm một con đường được bảo trì tốt.”
Touri đã hỗ trợ Louis hết mình.
Cô thức khuya, giúp anh tỉ mỉ lên kế hoạch cho chiến lược của họ.
“Cảm ơn cậu, Touri. Tớ đã thấy chiến dịch được đảm bảo hơn nhiều.”
“Đều là nhờ sự chăm chỉ của cậu cả, Louis.”
“Tớ không thể làm được điều này mà không cậu. Cảm ơn cậu.”
Mặc dù là một quân y, Touri Noel có kiến thức sâu rộng về cách đơn vị tiến hành chiến dịch.
Louis có thể cảm nhận được Mặt trận Giải phóng Dokupori đã phát triển mạnh mẽ hơn đáng kể kể từ khi cô tham gia.
“Những kế hoạch trước của tớ như kế hoạch dã ngoại của trẻ con vậy.”
“Chiến dịch đầu tiên thì được như vậy là tốt rồi.”
Kế hoạch mà Louis và Touri cùng nhau xây dựng rất chi tiết.
Nó không chỉ tính đến vị trí của kẻ thù mà còn cả vũ khí và thời tiết của chúng, với nhiều biến thể cho nhiều tình huống tiềm ẩn.
Kế hoạch thậm chí còn có tiêu chí rút lui chính xác trong trường hợp kẻ thù triển khai vũ khí mới chưa biết đến.
Bản kế hoạch được trau chuốt như sản phẩm do một sĩ quan tham mưu dày dạn kinh nghiệm tạo ra.
“Đêm nay đến đây là được rồi. Louis, cậu nên nghỉ ngơi một chút đi.”
“À, vâng. Cảm ơn cậu, cậu thực sự đã giúp tớ rất nhiều.”
Dù làm việc nhiều đến đâu, Touri cũng không bao giờ có dấu hiệu mệt mỏi.
Louis thầm tự hỏi sức bền như vậy đến từ đâu trong một cơ thể nhỏ bé như vậy.
“Vậy thì tớ về ký túc xá đây.”
“Ừ. Chúc ngủ ngon.”
Touri sẽ nhanh chóng trở về phòng khi hoàn thành công việc.
Louis vẫy tay tiễn cô trước khi chuẩn bị đi ngủ.
Sau khi nhìn xung quanh để chắc chắn rằng bờ biển không có ai:
“Đến lượt tôi rồi.”
Đêm khuya, anh lặng lẽ rời khỏi phòng.
Anh hướng tới quảng trường chính vắng vẻ của ngôi làng.
.
.
.
“…[Shield].”
Trong bóng tối ở trung tâm quảng trường chỉ được thắp sáng bởi một đống lửa nhỏ, Louis bắt đầu luyện tập phép thuật [Shield].
[Shield] là một loại phép thuật phòng thủ phổ biến thường được sử dụng trong thời chiến.
“Tôi không có thời gian để ngủ. Phải luyện tập thôi.”
Ban ngày Louis bận rộn đến nỗi không có thời gian luyện tập phép thuật. Buổi tối, anh dành toàn bộ thời gian cho những cuộc họp chiến lược căng thẳng với Touri.
Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài giảm ngủ lại nếu muốn luyện tập phép thuật [Shield] của anh.
“Đi ngủ đi trước khi cậu ngã gục, đồ ngốc!!”
“Được rồi, tớ hiểu rồi!”
Marisse đã bắt gặp anh ta đêm hôm trước và gay gắt mắng anh ta.
Chỉ huy học [Shield] thì có ích gì?
Anh chỉ nên nghỉ ngơi đầy đủ và chuẩn bị cho ngày mới.
Những gì Marisse nói hoàn toàn có lý.
Nhưng dù vậy, Louis vẫn muốn luyện tập [Shield].
Thế nên anh bí mật tập luyện [Shield].
Bản thân Louis cũng đang không biết liệu anh có cần biết cách sử dụng [Shield] hay không.
Trận chiến có lẽ đã thất bại nếu đến mức đạn bay về phía anh ta.
Và thậm chí nếu điều đó xảy ra…
“Giờ anh học khiên thì cũng chẳng giúp ích gì nhiều đâu. Nó không có tác dụng chống đạn”
“T-Thật sao?”
“Ai cũng sẽ thành Ace nếu chống đạn dễ đến thế.”
Mặc dù nó có thể ngăn chặn các vụ nổ và mảnh vỡ ở một mức độ nào đó:
“Vậy thì các Ace có thể chặn đạn bằng [Shield] sao?”
“Đúng vậy, nhưng họ phải mất nhiều năm đào tạo mới có thể làm được điều đó.”
Chỉ sau quá trình luyện tập lâu dài và chuyên sâu, người ta mới có thể sử dụng [Shield] để chặn đạn.
Một tấm khiên được chuẩn bị vội vàng sẽ vô nghĩa, vì vậy nghỉ ngơi sẽ có ích hơn là luyện tập.
Nhưng…
“Cậu rồi cũng sẽ khao khát trở lại khoẳng khắc này.”
Những lời nói của Touri đã khơi dậy điều gì đó bên trong Louis.
“Mình có thể giảm thiểu thương vong cho phe ta nếu mình trở thành át chủ bài.”
Louis bắt đầu ngưỡng mộ những Ace sau khi nghe Touri và những người khác kể lại những câu chuyện trên chiến trường.
[Shield] của một Ace không phải là thứ có thể đạt được chỉ sau một đêm.
Ngay cả khi biết điều đó ở một mức độ nào đó, Louis vẫn tiếp tục luyện tập vào đêm khuya.
Những nỗ lực này khó có thể đâm hoa kết quả trong thời gian ngắn.
Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ tạo ra được [Shield] đủ mạnh để bảo vệ người khác như một Ace nếu không nỗ lực.
Dù tốt hay xấu, Louis vẫn là một người bốc đồng.
“…Mỏng quá. Làm sao để nó cứng hơn đây?”
Jen đã nói rằng phép thuật sẽ trở nên mạnh hơn khi được sử dụng nhiều hơn.
Mặc dù ban đầu có thể yếu, nhưng sử dụng nhiều lần sẽ khiến nó trở nên cứng hơn.
Nhưng Louis không thể biết liệu phép thuật [Shield] của anh có tiến bộ gì không.
“Mỏng đến mức mà mình cũng có thể phá vỡ nó với một cú đấm…”
Có phải do thiếu tài năng không? Hay chỉ đơn giản là chưa đủ nỗ lực?
[Shield] mà Louis tạo ra trông có vẻ quá mỏng manh để có thể đỡ được ngay cả một cú đấm.
Tuy nhiên, Louis không biết cách nào để làm cho nó cứng hơn.
“Chắc là than vãn cũng chẳng ích gì. Mình sẽ luyện tập thêm một chút nữa.”
Khi không hiểu gì đó, Louis vẫn cứ tiếp tục tiến về phía trước.
Anh ấy là người làm việc chăm chỉ đến không ngờ.
Đêm đó, Louis vẫn tiếp tục luyện tập một mình.
.
.
.
“…Tớ bất ngờ đấy. cậu chưa đi ngủ à?”
“Gah, Touri.”
Nhưng đêm nay lại khác.
Khi Louis luyện tập ở quảng trường thị trấn vào đêm khuya, Touri tiến lại gần với ánh mắt trông không mấy ấn tượng.
“Tình trạng sức khỏe của vị chỉ huy là thiết yếu đối với hiệu suất của một đội quân. Cậu không thể bỏ bê giấc ngủ.”
“Ừ-Ừ, tớ biết.”
“Vậy tại sao cậu lại ra đây luyện tập vào giờ này?”
Giọng điệu của cô ấy có vẻ gì đó giữa bực tức và khó chịu.
Cô ấy có cùng biểu cảm với Marisse khi cô bắt gặp anh ta cách đây không lâu.
“N-Nhưng, tớ không thể ngủ được khi nghĩ đến việc tớ cần phải cải thiện nhiều đến thế nào.”
“Những nỗ lực của cậu là vô ích. Súng ống giờ đây mạnh hơn bao giờ hết. [Shield] ở cấp độ của cậu sẽ chẳng có tác dụng gì đâu.”
“Thật sự vô dụng đến vậy sao? Tớ nghe nói Ace có thể chặn đạn bằng [Shield]…”
“Vô ích thôi.”
Rất thẳng thắng.
Với tư cách là một người có kinh nghiệm thực tế trên chiến trường, lời nói của Touri có lẽ là sự thật.
Nhưng Louis không thể chấp nhận lời tuyên bố chắc chắn như vậy mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
“Cậu có thực sự biết nhiều về [Shield] không, Touri?”
“Tớ thì có, ở một mức độ nào đó. Muốn tớ giải thích tại sao việc cậu tập luyện là vô nghĩa không?”
“…Nhờ cậu đấy.”
Touri thở dài khi nhìn Louis, rồi liếc nhìn xung quanh để đảm bảo không có ai khác đang nhìn.
Cô nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất và cầm trên tay.
“Bây giờ, thử chặn viên đá này bằng khiên xem.”
“Ừ, được thôi.”
“Bắt đầu thôi.”
Khi Touri ném hòn đá nhỏ vào Louis, anh vội vàng triển khai [Shield] ở phía trước để chặn nó lại.
Nhưng…
“Whoa, suýt nữa thì trúng!”
“Là thế đấy. Ngay cả một hòn đá tớ ném vào cũng có thể xuyên thủng nó.”
Viên đá làm [Shield] của Louis vỡ tan, sượt qua má anh ta và nảy trên mặt đất.
Có lẽ anh đã bị thương nếu cô ấy nghiêm túc nhắm.
“Đạn nhanh hơn và mạnh hơn nhiều so với một hòn đá nhỏ.”
“…Phải làm sao mới có thể chặn được đạn bằng [Shield]?”
“Không phải thứ cậu học được sau vài đêm đâu. Cậu cần phải sống sót trên chiến trường ít nhất 10 năm.”
Touri nói với vẻ mặt gần như xin lỗi.
Louis cảm thấy như thể cô đang ngầm bảo anh đừng mất kiên nhẫn.
“Mọi người sẽ không dễ chết như vậy nếu chặn đạn bằng khiên đơn giản như vậy.”
“…Chắc là thế.”
Sẽ có ít thương vong hơn nhiều nếu [Shield] hiệu quả dến vậy.
Như Jen đã nói, có lẽ nó sẽ không giúp ích được nhiều.
“Nếu đã hiểu thì xin cậu đừng tập phép [Shield] giữa đêm nữa.”
“Ồ, ừ. Tớ hiểu rồi.”
Khi Louis bắt đầu có vẻ hơi chán nản, Touri mỉm cười nhẹ.
Sau đó, cô nghiêng người lại gần tai anh và thì thầm nhẹ nhàng:
“Được rồi. Vậy thì để thưởng cho cậu, tớ chỉ cho cậu một mẹo nhé.”
“Hả?”
Cô ấy nói bằng giọng thì thầm nhỏ nhẹ.
“Tớ học được từ một Ace đấy.”
Sau đó, Touri tạo ra một [Shield] trước mặt cô.
Dày, chắc chắn và có cấu trúc ấn tượng.
“Whoa, không thể tin được! Cậu cũng có thể sử dụng [Shield] sao?”
“Phải. Nhưng ngay cả [Shield] này cũng không thể chặn được đạn. Cùng lắm thì nó chỉ có thể làm chệch hướng đạn thôi.”
“Ngay cả với cái cứng như thế này sao?”
Với Louis, [Shield] của cô ấy trông gần như hoàn hảo.
Có vẻ nó vừa cứng vừa dày, thứ mà [Shield] của anh không thể sánh bằng.
Tuy nhiên, cô khẳng định rằng ngay cả nó cũng không thể chặn được đạn.
“Đừng chú ý đến vẻ ngoài cứng cáp của nó. Hãy nhìn vào hình dạng. [Shield] này có hình dạng gì?”
“Hình dạng á? Uh… hình chữ V nhô ra …”
“Đây gọi là vát nghiêng. Tất cả các Ace đều tạo [Shield] như thế này.”
Anh chạm vào [Shield] của Touri.
Nó rắn chắc, nặng và sáng bóng như thủy tinh trong suốt.
“Cậu có biết tại sao hình dạng lại quan trọng không?”
“Ừm… để tớ nghĩ xem…”
Nhìn hình dạng [Shield] của Touri, Louis suy nghĩ trong vài giây.
Sau đó, anh đột nhiên nhận ra ý nghĩa của hình dạng đó.
“Oh! Tớ hiểu rồi!”
“Đã chưa?”
“…Tớ cũng thử làm một cái!”
Louis ngay lập tức cố gắng tạo ra một [Shield] hình chữ V giống như Touri đã cho anh thấy.
Nhưng mọi việc không diễn ra suôn sẻ. Anh phải vật lộn để chỉnh hình dạng cho phù hợp.
“Nếu khó quá, thử tưởng tượng [Shield] hình thành ngay trước lòng bàn tay cậu. Như thế này.”
“Đ-Được rồi.”
“Rồi từ từ chắp hai lòng bàn tay lại với nhau, gần góc vuông nhất có thể.”
Theo hướng dẫn của cô, Louis tập trung vào việc tạo ra [Shield] ngay trước lòng bàn tay.
Sau đó, mặc dù có chút không đều…
“Oh, tớ làm được rồi!”
Một [Shield] hình chữ V xuất hiện trước mặt anh.
Touri trông có vẻ hài lòng khi nhìn thấy.
“Được rồi, Louis, thử lại nhé.”
“Ừ, đến đấy!”
Touri chuẩn bị một hòn đá nhỏ khác.
Sau đó, cô ném hòn đá thẳng vào Louis.
“Ohhh!”
Mặc dù [Shield] đã vỡ, nhưng viên đá vẫn bật về phía khác.
Anh đã thành công trong chuyển hướng viên đá của Touri bằng [Shield] mới của anh.
“Ra vậy! Thật tuyệt vời, ngay cả [Shield] của tớ cũng có thể chặn được.”
“Nếu cậu định luyện tập ma thuật [Shield], hãy tập trung vào việc tạo hình này. Nó hiệu quả hơn nhiều.”
“Cảm ơn cậu! Cậu thật tuyệt vời, Touri. Cậu đã giúp tớ nhiều rồi!”
“Ừ-Ừ, thì, thực ra thì, tớ chỉ truyền lại những gì tôi đã được dạy thôi…”
Touri hơi đỏ mặt trước lời khen ngợi đột ngột, nhưng vẻ mặt của cô lại trở nên nghiêm túc trở lại sau vài giây.
“Tuy nhiên, như tớ đã nói lúc trước, ngay cả hình dạng này cũng không thể chặn được đạn bắn thẳng. Nếu trúng trực diện thì coi như xong.”
“Ừ… Chắc là một cú bắn trực diện thì vẫn quá sức.”
“Đừng quá tự tin nhé, được không?”
Cô tiếp tục với một lời lời cảnh báo.
Nếu ngay cả [Shield] hoàn hảo của Touri cũng không thể chặn được đạn thì Louis cũng không còn hy vọng tự mình làm được.
“Ngay cả một Ace cũng không thể tạo ra [Shield] có thể trực diện chặn đạn. Nó chỉ có thể đẩy viên đạn lệch hướng một chút.”
“Thật sự là như vậy sao?”
“Đúng vậy, coi như cậu được an ủi chút nhỉ.”
Sau cùng, con người đơn giản là không có khả năng chặn đạn.
Louis đã mơ về phép thuật [Shield], nhưng thực tế lại không dễ dàng như vậy.
“Nhưng nói cách khác, nếu một viên đạn bay thẳng vào Ace, thì coi như họ xong đời. Nghĩa là nếu ngắm chuẩn thì có thể giết được một Ace, đúng không?”
“À, không.”
Ngay cả [Shield] của một Ace cũng không thể ngăn được một viên đạn bay thẳng tới.
Loại [Shield] bất khả chiến bại mà Louis từng tưởng tượng đơn giản là không hề tồn tại.
“Ace có thể cắt đôi viên đạn.”
“Ah…”
Tuy nhiên, một số Ace thực sự có thể chém xuyên qua những viên đạn bay thẳng về phía họ.
Bây giờ nghĩ lại thì cả Jen và Touri đều nói như vậy.
“Thế nên Ace rất khó hạ.”
“…”
“Một số người thậm chí còn cắt đạn như một trò vui trong bữa tiệc.”
Sau khi nghe xong, Louis đã hoàn toàn từ bỏ ý định trở thành một Ace.
-------------------
Tập có mấy ngày mà mơ thành Ace à, Touri phải thập tử nhất sinh mấy cơn, tập luyện mấy năm mới thành Ace, à đó còn là nhờ Touri có cái “bản năng” nữa đấy.
