TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

EX Arc - Mặt trận Giải phóng Dokupori - Chương 203

“Này Marisse, cậu còn nhớ cậu ấy không? Touri Noel ấy!”

“Touri Noel? …Khoan đã, ý cậu là cô gái giống búp bê đó à?”

Một cô gái (ước tính khoảng 30 tuổi?) bất ngờ xuất hiện trước Mặt trận Giải phóng Dokupori đang tiến quân.

Louis vô cùng vui mừng trước cuộc hội ngộ bất ngờ.

“Cậu cũng còn sống à, Marisse?”

“Ồ, đúng là cậu rồi! Trông cậu khác hẳn hồi đó! Cậu trang điểm gì thế?”

“Tớ bỏ nhiều công sức lắm đấy. Suy cho cùng thì ngoại hình cũng rất quan trọng mà.”

Touri từng là một nghệ sĩ biểu diễn sôi nổi tại trại trẻ mồ côi Noel, quyến rũ mọi người bằng những màn biểu diễn múa rối của cô.

Louis và Marisse đôi khi nhắc đến cô khi hồi tưởng về những ngày xưa.

“Đây hẳn là một dấu hiệu. Chắc hẳn Chúa đang ban phước cho trận chiến này.”

“Có lẽ vậy, Louis.”

Được đoàn tụ với một người như em gái từ quê họ vào đêm trước trận chiến quyết định.

Đối với Louis, điều đó giống như một lời tiên tri thần thánh.

“Touri, chúng tôi sắp chiến đấu để giải phóng Dokupori.”

“Các cậu sắp ra trận à? Vậy ra tại sao không khí lạu căng thẳng đến vậy.”

“Ừ. Chúng tớ không biết có bao nhiêu người trong số chúng tớ có thể sống sót trở về.”

Nói xong, Louis trao cho cô gái mà anh vừa mới gặp lại một chiếc trâm cài nhỏ.

Đó là “bùa may mắn” quý giá của ông.

“Cái này là của vợ tớ. …Nếu cậu không phiền, tớ muốn cậu giữ nó.”

“Tớ?”

“Tớ muốn cậu dùng nó nếu tớ không thể quay về.”

Chiếc trâm cài là một tác phẩm nghệ thuật bằng bạc tinh xảo, một món đồ đắt tiền được chế tác bởi một nghệ nhân ở thủ đô.

Touri nhận nó với vẻ mặt bối rối.

“Tại sao cậu lại đưa cho tớ một vật quan trọng như vậy?”

“Tớ thà để cậu giữ nó còn hơn để bọn cướp cướp.”

“Đây…”

Lúc đó, Louis không để ý thấy má Marisse hơi giật.

Sau khi nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài trong vài giây, Touri…

“Không, tớ không thể nhận được. Đây.”

“Huh, đợi đã—”

Cứ như vậy, cô nhẹ nhàng trả lại chiếc trâm cài cho Louis.

“Xin cậu hãy sống sót và tự tay đưa chiếc châm này cho tớ.”

“Ugh, thì đúng là vậy nhưng…”

“Thực ra, tại sao cậu lại đi nếu cậu đã biết nhiều như vậy?”

Touri trừng mắt nhìn Louis.

“Hiểu nhiều như vậy?”

“Louis, cậu thực sự nghĩ rằng cậu có thể thắng với lực lượng này sao?”

Louis, Marisse và những người lính xung quanh đều ngạc nhiên trước lời nói của Touri.

Chỉ có Touri vẫn hoàn toàn bình tĩnh.

“N-Này, sao cậu lại nói điều đáng ngại như vậy?”

“…Louis, không phải cậu đã nói là căn cứ địch được bảo vệ bởi chiến hào sao?”

“Ừ-Ừ.”

“Cuộc chiến sẽ không kéo dài cả thập kỷ nếu chỉ cần một trăm người để đột phá qua chiến hào.”

Mặc cho bị trừng mắt, Touri vẫn tiếp tục.

Cô ấy thẳng thừng tuyên bố kết quả của trận chiến như thể cô ấy có thể nhìn thấy tương lai.

“Còn nữa, mấy khẩu súng trường OST-2 này, súng trường thế hệ thứ hai cổ đại… Cậu nghĩ cậu đang chiến đấu ở thời đại nào vậy?”

“Oh, cậu biết sao?”

“Không chỉ vậy, chúng còn được bảo dưỡng rất kém. Còn không biết nó có bắn được không nữa?”

Cô thở dài khi kiểm tra khẩu súng trường của một người lính.

Louis và những người khác chỉ là nông dân. Họ thậm chí còn không biết cách đánh giá chất lượng súng trường, chứ đừng nói đến việc bảo dưỡng.

“N-Nhưng ít nhất chúng tớ cũng có thể đánh trả. Chúng tờ có đến một trăm người!”

“Tùy thuộc vào quy mô của lực lượng địch… có thể cậu thậm chí sẽ không giết được một tên nào trong số chúng.”

“T-Tệ đến thế sao?”

“Phe phòng thủ có lợi thế rất lớn trong chiến tranh chiến hào vì tất cả những gì họ phải làm là chờ đợi và bắn.”

Louis và những người khác chỉ là một nhóm nông dân, không có kinh nghiệm chiến đấu thực sự hay kiến thức gì cả.

Vì vậy, anh thậm chí không thể đánh giá được lời cảnh báo của Touri có đáng tin hay không.

“Tớ khuyên cậu không nên tấn công chỉ với lực lượng này.”

“…N-Nhưng nếu không làm gì thì chúng tớ cuối cùng sẽ chết hết! Phải có người ra tay chứ!”

“Tại sao không di tản về thủ đô và chờ quân chính phủ hành động?”

“Chúng tớ đã chờ đợi! Chúng tớ đã chờ đợi cả mười năm rồi! Chúng tớ còn phải chờ đợi thêm bao nhiêu thập kỷ nữa đây?!”

Tuy nhiên, Louis và đồng đội của anh có lý do khiến họ không thể lùi bước.

VÌ gia đình họ bị cướp đi và sự bình yên tan vỡ, họ không thể đứng nhìn và để bọn cướp hoành hành.

“Touri, dù cậu có nói gì đi nữa, chúng tớ vẫn phải tiến về phía trước. Không còn con đường nào khác cho chúng tứo nữa.”

“…Không có gì chờ đợi cậu ở cuối con đường đó đâu.”

“Có đấy. Bằng chứng cho thấy chúng tớ đã quyết tâm. Niềm tin của chúng tớ.”

Louis đáp trả lại lời nói lạnh lùng của Touri.

Vì quá xúc động, giọng nói của anh ấy cao đến mức gần như hét lên.

“Này, tớ không có ý xúc phạm nhưng, nhưng niềm tin đó có nghĩa lý gì?”

“Tất nhiên là có ý nghĩa—”

“Nếu cứ ngoan cố, bọn cướp sẽ chỉ kiếm được một đống súng trường cổ. Việc duy nhất các cậu làm là tặng chúng đồ tiếp tế.”

“Cậu thực sự phải nặng lời thế sao?”

“Louis, cậu nghĩ là cái chết trên chiến trường là một thứ gì đó quang vinh và kịch tính à?”

Nhưng ngay cả khi Louis nổi giận, Touri vẫn đứng vững mà không hề tỏ ra sợ hãi.

“Tớ thông cảm với hoàn cảnh của cậu, nhưng cậu nên trân trọng mạng sống của những người nơi đây. Chúng ta không thể cứ chồng chất bi kịch này lên bi kịch khác.”

“Cậu thì biết gì, Touri?!”

“N-Này, đợi đã. Dừng lại đi, hai người!”

Marisse vội vàng bước vào giữa trước khi mọi chuyện trở nên mất kiểm soát.

Thật khó tin đây là hai người vừa mới ôm nhau vui vẻ sau lần đoàn tụ đầu tiên sau hơn một thập kỷ.

“Louis, bình tĩnh lại nào. Cậu đang nổi nóng với một thường dân đấy.”

“À, vâng. Xin lỗi.”

“…Touri. Tớ xin lỗi, nhưng cậu không hiểu cảm giác của chúng tớ đâu.”

Sau đó, Marisse quay lại đối mặt với Touri.

Cô ấy cẩn thận lựa chọn từ ngữ để đáp lại cái nhìn lạnh lùng của Touri.

“Mặt trận Giải phóng Dokupori… gồm những người sẵn sàng chết. Những người cảm thấy cuộc sống sẽ vô nghĩa nếu không đánh trả bọn khốn nạn đó.”

“…”

“Tớ không nghĩ những gì cậu nói là sai, nhưng những lời như thế không đủ để ngăn cản chúng tớ đâu.”

Cô ấy nói kèm theo một cái nháy mắt nhỏ đầy vẻ xin lỗi.

“…Các cậu không thể dừng lại à? Chắc là thế rồi.”

“Cậu hiểu rồi à?”

“Không. Chỉ là… Tớ chỉ nghĩ người có thể dừng chuyện này thật phi thường.”

Touri trông có vẻ hơi buồn khi nói điều này. Cô ấy mang một vẻ mặt kỳ lạ, trông như đang cam chịu.

“Louis, tớ có một gợi ý.”

“Gì vậu?”

“Tớ từng là quân y cho Quân đội Austin. Tớ đã chứng kiến vô số binh lính trong những giây phút cuối đời.”

“…Touri?”

“Rất ít người lính chết một cách bi thảm và vẻ vang. Hầu hết đều chết trong bùn đất, mặt mũi bị đồng đội đá văng ra xa, trong khi giòi bọ và ruồi nhặng bu đầy.”

Nghe những lời đó, Louis nghĩ: “Tớ biết mà.”

Anh đoán Touri là một cựu chiến binh qua giọng nói và thái độ của cô.

“Louis, tớ đi theo nhé?”

“Cậu, Touri?”

“Tớ là một quân y đã sống sót đến cuối chiến tranh. Tớ có thể cứu được vài mạng người.”

Louis dừng lại suy nghĩ khi nghe những lời đó.

Touri trông có vẻ mong manh và không có vẻ gì là hữu ích trong chiến đấu.

Tuy nhiên, mọi chuyện sẽ khác nếu cô ấy là một quân được đào tạo bài bản.

“…Touri, nếu cậu là một quân y, nghĩa là cậu có thể sử dụng [Heal] phải không?”

“Đúng vậy. Dù trông thế nào đi nữa, tớ vẫn được đào tạo làm quân y tiền tuyến.”

“Ồ? Tuyệt quá. Cậu sẽ là một nhân tố quan trọng ngay thôi.”

Trong khi nhóm y tế của Mặt trận Giải phóng Dokupori ban đầu dự định dựa vào y tá Marisse, thì tỷ lệ sống sót của họ sẽ được cải thiện đáng kể nếu có một quân y chuyên nghiệp như Touri tham gia.

“Nhưng tôi phải hỏi nhé… Cô không phải là gián điệp của bọn cướp chứ?”

“Nếu là Doll-chan thì chúng ta có thể tin tưởng cậu ấy.”

“Thì, một điệp viên sẽ không nói những lời khiêu khích như vậy.”

Là một quân y trong Quân đội Austin, Touri là sự nhân sự quý giá cho Mặt trận Giải phóng Dokupori còn non trẻ.

Sau một hồi do dự, Louis quyết định chấp nhận lời đề nghị của cô.

“…Vậy thì tớ dựa vào cậu vậy. Xin lỗi vì lúc nãy tớ hơi xúc động.”

“Không, Tớ cũng căng nữa.”

Hai người họ ngượng ngùng bắt tay nhau sau khi Louis cố gắng mỉm cười và xin lỗi.

.

.

.

“Tớ muốn kiểm tra vật tư và vật liệu cho đơn vị y tế. Cậu phụ trách chuyện này nhỉ, Marisse?”

“Chuẩn, tớ đấy~”

Như vậy, Touri chính thức gia nhập Mặt trận Giải phóng Dokupori.

Marisse rất vui mừng về sự bổ sung của Touri, vì cô từng là một quân y trong Quân đội Austin.

“Ít nhất chúng tớ cũng có băng và thuốc sát trùng. Chúng tớ không đủ tiền mua thuốc kháng sinh vì chúng quá đắt.”

“Thế còn dung dịch muối và bộ truyền dịch thì sao?”

“Không có cái nào cả. Họ chắc chắn sẽ chết nếu chúng ta không thể cầm máu.”

“…Đúng như dự đoán, mọi chuyện sẽ rất khó khăn.”

Vẻ mặt của Touri sầm xuống khi nghe báo cáo về vật tư y tế.

Cô đã lường trước chuyện này, nhưng vẫn chưa chuẩn bị đủ.

Không có cách nào để phẫu thuật và họ thậm chí không thể truyền dịch tĩnh mạch.

“Và tớ không thấy bất kỳ chiếc lều hay tấm vải trải giường đơn giản nào cả…”

“Trời ạ, Doll-chan. Làm sao chúng ta có thể tùy tiện dựng lều trước mặt kẻ thù được.”

“Hả?”

Hơn nữa, lại không có lều bạt hay tấm trải giường để đặt bệnh nhân bị thương. Họ thậm chí còn chưa có kế hoạch lập bệnh viện dã chiến.

Tuy nhiên, điều khiến Touri ngạc nhiên nhất là…

“À, ừm… còn thứ quan trọng nhất thì sao? Cái xẻng…?”

“Xẻng? Cậu định dùng nó để làm gì?”

“Được rồi, chúng ta sẽ chiến đấu trong chiến hào, phải không?”

“Không, không, bọn cướp đang đào chiến hào. Chúng ta sẽ xông thẳng vào chúng.”

“Các cậu định xông vào… mà không có chỗ ẩn nấp à?”

“Chúng ta sẽ chạy với súng. Đó là điều mọi người đều làm trên chiến trường, đúng không?”

Không một người nào trong Mặt trận Giải phóng Dokupori mang theo xẻng.

Và với điều đó, Touri đã hiểu được tình trạng của lực lượng này.

“…Marisse, cậu có thể gọi Louis đến đây được không?”

“Hửm? Louis? Chắc chắn rồi.”

.

.

.

“Ít nhất cũng phải là chiến tranh chiến hào chứ!!”

Sau đó, Touri trút hết sự thất vọng và bực bội của cô lên Louis.

“Chúng ta sẽ bị bắn nếu đào hố trước mặt kẻ thù.”

“Cậu đào và tiến lên từ vị trí mà đạn không thể bắn tới trong khi tự bảo vệ mình bằng bao cát hoặc thứ gì đó!”

Louis không hiểu hết tầm quan trọng của chiến tranh chiến hào vì hầu hết Mặt trận Giải phóng Dokupori đều thiếu kinh nghiệm chiến tranh.

“Nhưng chúng ta vẫn chưa có kinh nghiệm chiến tranh chiến hào. Một cuộc tấn công bất ngờ chẳng phải sẽ có cơ hội thành công cao hơn sao?”

“Cậu thật sự nghĩ một nhóm khoảng một trăm người có thể lẻn vào căn cứ của họ mà không bị phát hiện sao? Khu vực xung quanh Dokupori là một vùng đồng bằng rộng lớn.”

“…Thì, có lẽ là vào ban đêm khi họ đang ngủ?”

“Đó là giả định rằng họ bất cẩn.”

Kế hoạch tấn công bất ngờ của Louis về cơ bản chỉ là lẻn đến gần kẻ thù và tấn công.

Mặc dù đây là một chiến lược khá ngớ ngẩn, nhưng không phải là Louis chưa từng suy nghĩ về nó.

Những người lính giàu kinh nghiệm đã nói với anh rằng cách duy nhất để đối phó với chiến hào là xông thẳng qua chúng.

“Tớ nghe nói rằng trong chiến tranh chiến hào, lựa chọn duy nhất là xông về phía trước vào phút cuối…”

“Đấy chỉ là sau khi đã thu hẹp khoảng cách trước thôi.”

Đó chính là sự hiểu lầm nghiêm trọng của Louis. Anh ta đã tin rằng tấn công là bước đầu tiên.

“Đào chiến hào cho đến khi đến đủ gần để tấn công. Chúng ta sẽ có thể đánh đuổi bất kỳ tên cướp nào cố xông vào nếu chúng ta xây dựng một pháo đài tạm thời bằng bao cát.”

“Thật ư?”

“Bọn cướp sẽ thấy phiền phức hơn nếu chúng ta tiến hành chiến tranh chiến hào. Nếu chúng là kẻ thù đáng hận, thì cứ quấy rối chúng đi.”

Là người có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, lời nhận xét của Touri đã khiến Louis phải suy nghĩ rất nhiều.

Louis không muốn lãng phí thêm thời gian nữa kể từ khi vợ anh bị bắt, nhưng…

Những quan điểm của Touri có vẻ như đã đúng.

“Còn có những người lính khác có kinh nghiệm chiến đấu. Cậu có phiền không nếu tớ tham khảo ý kiến của họ?”

“Cứ làm vậy đi.”

Sau đó, Louis đi tham khảo ý kiến của những cựu chiến binh thuộc Mặt trận Giải phóng Dokupori.

Ông hỏi ý kiến của họ về việc liệu họ có nên tham gia hoàn toàn vào chiến tranh chiến hào hay vẫn còn cơ hội lớn cho một cuộc tấn công bất ngờ thành công.

.

.

.

“Chiến tranh chiến hào là lựa chọn tốt hơn nếu chúng ta muốn chiến đấu nghiêm túc.”

Đây là câu trả lời của một cựu chiến binh gần năm mươi tuổi. Anh đã mất gia đình vì chiến tranh và giờ đang chờ chết.

“Jen, sao anh không nói với tôi chuyện đó?”

“Anh chưa bao giờ hỏi tôi.”

Có vẻ như lão lính Jen chỉ muốn tìm chỗ chết chứ không hề có ý định chiến đấu nghiêm túc.

Anh dự định sẽ chiến đấu đến cùng và đoàn tụ với những người đồng đội đã ngã xuống.

Nghe lời anh nói, cả Louis và Touri đều thở dài.

“Như lời anh ta nói đấy. Louis, cậu muốn chiến đấu nghiêm túc chống lại bọn cướp, hay chết trong một tia vinh quang cuối cùng”

“…”

Louis miễn cưỡng đồng ý sau khi nghe ý kiến của Touri và cựu chiến binh Jen.

“Được rồi, tớ hiểu rồi. Chúng ta chưa chuẩn bị gì cả; rút lui thôi.”

“Quyết định đúng đắn đấy, Louis.”

Với điều đó, cuộc rút lui đã được quyết định.

“Cảm ơn cậu. Tớ rất cảm kích lời khuyên của cậu, Touri.”

“…Không, tớ mới là người vượt quá bổn phận với đề xuất của tớ.”

Trong khi cố gắng kìm nén lo lắng, Louis ra lệnh cho mọi người rút lui.

Vì vậy, trận chiến quyết định đã bị hoãn lại một tuần.

Lần này họ sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng cho chiến tranh chiến hào và lên đường một lần nữa.

------------------

Đúng là gà thật, không có Touri thì cả đám bón phân cho đất ruộng Dokupori rồi.

Đúng kiểu ngây thơ: Ơ, bọn tớ có biết gì đâu. Xẻng là gì. Chẳng phải cứ xông vào là xong à? ?‍?