Trùng Sinh: Bắt Gặp Nữ Thần Đang Trộm Đồ!!!!

Tập 01 - Chương 69 : Ngon!

Cậu thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng vừa chạy bán sống bán chết, vừa quay đầu nhìn lại. Thấy tất cả mọi người đều bị mình bỏ xa tít tắp, nụ cười trên mặt cậu đắc ý không sao tả xiết.

Mao Thánh trơ mắt nhìn khoảng cách giữa mình và Lục Viễn Thu ngày càng lớn, cho đến khi biển người phía sau ập đến, nhanh chóng nhấn chìm cậu ta.

Giây phút này, cậu ta mới nhận ra, dù mình chạy 800 mét rất giỏi, nhưng đó cũng chỉ là trên đường chạy mà thôi.

Nếu căng-tin là chiến trường, thì giờ phút này, Lục Viễn Thu chính là kẻ tiên phong liều mạng nhất!

Lục Viễn Thu lao vút vào cửa kính căng-tin lầu một. Cô lao công đang lau nhà hoảng hốt thu cây lau nhà lại. Lục Viễn Thu nhìn vệt nước trên sàn, lập tức hạ thấp trọng tâm.

Cậu nghiêng người, hơi giang hai tay, thực hiện một cú xoạc bóng đá đẹp mắt, trượt thẳng đến trước cửa sổ số 5.

Cô lao công quay lại nhìn cậu, vừa định tiếp tục lau nhà, bất ngờ liếc ra ngoài cửa, lại sợ hãi rụt người lại.

Một bầy sói đói tranh nhau xông vào căng-tin, chen chúc xếp hàng sau lưng Lục Viễn Thu.

Mông bị một loạt cú va chạm mạnh từ phía sau, Lục Viễn Thu chỉ còn cách dùng hai tay chống mạnh lên quầy để trụ vững.

Cát-bá-thiên chắc chắn không thể đứng đầu hàng... Lục Viễn Thu thầm nghĩ, vì nghe nói thầy chủ nhiệm kính yêu bị trĩ.

Giữa đường chạy, không ít người trượt ngã. Lục Viễn Thu ngó đầu nhìn, phát hiện Mao Thánh lúc này chỉ xếp ở giữa hàng, đang nhìn cậu với ánh mắt đầy oán hận.

Lục Viễn Thu cười cười, dời mắt đi.

Học sinh đến quá sớm, cửa kính quầy số 5 còn chưa mở.

Lục Viễn Thu đang đợi, đột nhiên nghe thấy tiếng gầm rú từ phía cuối hàng.

“Lục Viễn Thu! Tao đ* bà già mày!!”

Cậu quay lại, thấy Chung Cẩm Trình giơ cao thẻ cơm, xếp tít tận ngoài cửa căng-tin, đang gửi lời thăm hỏi nồng nhiệt đến gia đình cậu.

Lục Viễn Thu lập tức quay người, nghiêm túc giơ hai tay lên đầu làm thành hình trái tim, rồi tay trái đón lấy tay phải, làm một biểu cảm cực kỳ bỉ ổi, gửi nụ hôn gió từ xa đến Chung Cẩm Trình.

Chung Cẩm Trình tức đến mức giậm chân bình bịch.

Cùng lúc đó, một nam sinh trắng trẻo, đẹp trai mặc đồng phục bước vào căng-tin.

Cậu ta uể oải vươn vai, ngáp một cái, từ tốn đi từ cuối hàng lên đầu hàng, đến bên cạnh Lục Viễn Thu.

“Cơ ngực luyện được đấy.”

Trịnh Nhất Phong nói, tiện tay vỗ vỗ vào ngực Lục Viễn Thu, nói xong liền quay người bỏ đi.

Lục Viễn Thu lặng lẽ đưa tay ra bên hông, bắt lấy tấm thẻ cơm vừa rơi xuống từ ngực mình.

Đúng lúc "Thần Ngủ" quay đầu lại, cười nháy mắt với cậu.

Thằng cha này...

Được rồi, ba phần Vịt Phỉ Thúy.

Cửa sổ số 5 cuối cùng cũng mở, Lục Viễn Thu gọi luôn ba phần, quẹt hết bằng thẻ của mình.

Cậu mang một phần đến bàn của Trịnh Nhất Phong trước.

“Cảm ơn người anh em.”

“Chuyện nhỏ.”

Lục Viễn Thu trả thẻ cho Trịnh Nhất Phong. Cậu phát hiện Trịnh Nhất Phong từ đầu đến cuối cũng chỉ ăn một mình.

Nhưng tên này luôn thích ngồi ngay giữa căng-tin, dường như chẳng hề bận tâm đến việc mình có bạn ăn cùng hay không.

Lục Viễn Thu bưng hai phần Vịt Phỉ Thúy còn lại, tìm một chỗ ngồi khá khuất trong góc.

Không lâu sau, cửa căng-tin xuất hiện một cô gái mặc đồng phục xanh trắng, lưng đeo chiếc cặp màu hồng thanh tú.

Sự xuất hiện của Bạch Thanh Hạ lập tức thu hút không ít ánh nhìn, thậm chí có người đang ăn cũng khựng lại, chỉ lo nhìn ra cửa.

Hiếm thấy, và cũng thật mãn nhãn.

Xác suất gặp được vị hoa khôi tóc đuôi ngựa này ở căng-tin, cuối cùng hôm nay cũng tăng lên... 1%.

Lục Viễn Thu giơ cao tay vẫy.

Bạch Thanh Hạ đang bối rối trước những ánh mắt soi mói, cuối cùng cũng như tìm thấy cứu tinh. Cô mỉm cười nhẹ nhõm, một tay giữ quai cặp, chạy lon ton về phía Lục Viễn Thu trong góc.

Cô gái nhỏ đặt cặp lên ghế, ngồi xuống đối diện Lục Viễn Thu.

Hai tay nhỏ đặt lên đầu gối, cô quan sát chỗ ngồi này, dường như... đang chê Lục Viễn Thu chọn chỗ chưa đủ khuất.

“Ăn đi.” Lục Viễn Thu đưa đũa cho cô.

Bạch Thanh Hạ gật đầu, cúi xuống nhìn. Vịt Phỉ Thúy hóa ra là cơm thịt vịt, nhưng thịt vịt có màu nâu đỏ, bên ngoài được bao phủ bởi lớp nước sốt đậm đà, thơm phức, điểm xuyết vài lát ớt đỏ tươi.

Trông rất ngon miệng... Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm, không kìm được nuốt nước miếng.

Cô cầm đũa, ăn một miếng cơm trước, nuốt xong mới rụt rè gắp một miếng thịt đưa vào miệng.

Lục Viễn Thu để ý thấy sắc mặt cô thoáng vẻ ngạc nhiên, tốc độ nhai của chiếc miệng nhỏ nhắn nhanh hơn hẳn. Chưa đầy hai giây, Bạch Thanh Hạ đã ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực, ngồi thẳng dậy, cười ngượng ngùng nhận xét với cậu thiếu niên: “Ngon quá.”

Nói xong, cô lại cúi đầu và cơm liên tục, ăn mấy miếng cơm mới nỡ gắp thêm một miếng thịt vịt, nuốt xong lại ngậm đầu đũa dính nước sốt trong miệng mà mút.

Lúc này, Bạch Thanh Hạ dè dặt ngẩng đầu nhìn đối diện, vì cô cảm nhận được cậu thiếu niên đang quan sát mình.

Lục Viễn Thu thu hồi tầm mắt, cúi đầu ăn cơm.

Bạch Thanh Hạ cũng chột dạ cúi đầu theo, chỉ là lần này tốc độ ăn chậm lại, có vẻ hơi ngại ngùng.

Lục Viễn Thu mở lời: “À đúng rồi, chuyện thứ hai muốn nói với cậu là, lễ Quốc Khánh nhà tớ định đi chơi nửa ngày, cậu đi cùng nhé.”

Bạch Thanh Hạ lẳng lặng lắc đầu, tiếp tục ăn từng miếng nhỏ.

Lục Viễn Thu không vội, kiên nhẫn thuyết phục: “Không lỡ bữa trưa với bữa tối đâu, chỉ đi chơi một lúc buổi chiều thôi.”

Cô gái nhỏ khựng lại, vẫn lắc đầu.

Lục Viễn Thu: “Vì có người lạ nên cậu ngại à? Chắc cậu chưa gặp em gái tớ bao giờ... Nó, nó chỉ là một con nhóc ranh thôi, đến lúc đó cậu cứ lờ nó đi là được.”

Bạch Thanh Hạ không nói gì.

Thực ra cô nghĩ đi chơi sẽ tốn tiền, mà Lục Viễn Thu chắc chắn sẽ không để cô trả tiền.

Nhưng Bạch Thanh Hạ không muốn tiêu tiền của Lục Viễn Thu hay chú Lục.

Nên với cô, tốt nhất là không đi.

Bản thân việc đi chơi, đối với cô... vốn dĩ đã là một điều xa xỉ.

Kể từ khi bố cô gặp vấn đề về thần kinh, cô chưa từng được ngồi lên bất kỳ phương tiện giao thông nào để đi chơi nữa.

Lục Viễn Thu hít sâu một hơi: “Nếu tớ bắt buộc cậu phải đi thì sao?”

Bạch Thanh Hạ cúi đầu ăn cơm, theo bản năng nhíu mày, không thèm để ý đến cậu thiếu niên. Nhìn bộ dạng này, chắc chắn là cô định chống lại "cường quyền" rồi.

“Không đi.”

Cô không ngẩng đầu, vừa ăn vừa bướng bỉnh đáp.

Lục Viễn Thu khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.

Có lẽ... để bố mẹ nói với cô ấy thì tốt hơn?

Bạch Thanh Hạ đã khá thân với cậu, gan to hơn rồi, biết phản kháng rồi. Nhưng nể mặt người lớn, biết đâu cô sẽ nghe lời khẩn cầu của Lục Thiên và Tô Tiểu Nhã?

Lục Viễn Thu tạm gác chuyện đó sang một bên, tập trung ăn cơm. Giữa chừng ngẩng đầu lên, cậu phát hiện cô gái nhỏ đột nhiên ngồi thẫn thờ, mày nhíu chặt.

Cái đĩa trước mặt cô... đã sạch bong kin kít.

Lục Viễn Thu khẽ nhếch mép cười, cảnh tượng này khiến cậu thấy thỏa mãn.

Nhưng Bạch Thanh Hạ... lại có vẻ không vui lắm.

Thấy vậy, Lục Viễn Thu hỏi: “Sao thế? Không ngon à?”

Bạch Thanh Hạ ngẩng đầu nhìn cậu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm nhỏ, lo lắng nói: “Tớ... tớ lỡ ăn hết sạch rồi... Quên để dành cho bố rồi...”